Chương 3: Người mới đến
Tôi trải qua những ngày tháng khá bình yên ở nơi này.Mỗi ngày tôi thức dậy khi mặt trời đã lên cao, sau đó đến phòng bếp làm việc rồi trở về nhà vào lúc trời đã tối mịt. Cuộc sống bận rộn khiến tôi không còn thời gian để nhớ đến những kí ức buồn. Nhiều lúc tôi cảm thấy ngạc nhiên vì đã không còn nhớ về Quân nữa. Đôi khi tranh thủ thời gian rảnh lên mạng kiểm tra thư, tôi thấy nick Quân sáng lên trên dãy danh sách bạn bè. Tôi chỉ nhìn lướt qua rồi đóng gập máy lại. Hình như anh đang rất hạnh phúc với tình yêu mới. Có lẽ tình cảm của Quân đối với tôi chỉ là tính sở hữu, kiêu hãnh lẫn thương hại khi có một người con gái theo đuổi anh.
Tôi không biết liệu tình cảm của tôi đối với Quân có phải là tình yêu hay không. Tôi chỉ nhận thức được một điều nếu như không có được anh, tôi sẽ cảm thấy mất mát và nuối tiếc.
Tuy rằng, ở bên anh, tôi luôn cảm thấy cô độc.
Tôi thích nhâm nhi một tách café nóng vào buổi sáng ở một quán café yên tĩnh nào đó, Quân thì cho rằng đó là một việc làm rất vô ích và phí thời gian. Yêu anh, tôi thường xuyên đến thư viện, không phải để học bài, chỉ là để ngắm gương mặt anh khi làm việc trông rất ưu tú. Yêu anh, tôi cảm thấy hãnh diện bởi vì anh là một nhân vật nổi tiếng trong trường, từng được các giải thưởng lớn.
Nhưng ngoài những điều ấy ra, giữa hai tâm hồn là một khoảng trống lạnh lẽo.
Tôi cố xua đi những ý nghĩ bất chợt về Quân. Mặc vội chiếc áo rộng thùng thình của nhà bếp, tôi chạy tới nơi làm việc. John, anh chàng có thân hình đẹp như người mẫu ấy, thường xuyên giúp tôi trong công việc. Mỗi lần có việc gì nặng nhọc, anh ta lại thường giúp tôi làm bởi vì anh ta bảo rằng:
- Bàn tay cậu quá đẹp để phải bưng bê những thứ này.
Tôi phì cười mỗi lần anh ta nói như vậy bởi vì có lẽ anh ta không tìm thấy được điểm gì đẹp trên cơ thể tôi, ngoài trừ bàn tay dài thon gọn. Tôi biết mình không đẹp, chỉ có thể gọi là xinh xắn, đáng yêu theo quan niệm phương Đông, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có sự thu hút đối với đàn ông phương Tây. Bởi vì theo tiêu chuẩn phương Tây thì tôi không có một thân hình tràn trề sức sống và hấp dẫn, lại không có một làn da rám nắng khỏe khoắn mà người phương Tây thường mơ ước.
Bếp chúng tôi dạo này có một người mới đến từ Phillipines. Đó là một cô gái cũng da ngăm, tóc dài tên Ellen. Gần như ngay lập tức, tất cả mọi người trong bếp, kể cả tôi, đều yêu mến Ellen. Tôi và Ellen nhanh chóng trở thành những người bạn. Ở cô ấy hoàn toàn không có một sự xã giao giả tạo, mà toát lên một sự chân thành đến độ tôi có cảm giác rằng cô ấy không ghét ai cả. Ellen chỉ mới đến hai ngày, nhưng mọi người trong bếp đều dành cho cô một tình cảm nồng ấm. Kể cả John, ít khi nói chuyện với ai trừ tôi, chỉ thường ngồi lặng lẽ một góc đọc sách mỗi khi xong việc, lại bỗng nhiên nói cười linh hoạt, thậm chí đùa giỡn với Ellen. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, mối quan hệ giữa John và Ellen dường như đặc biệt hơn. Tôi cũng có thể đọc được trong ánh mắt của Ellen một thứ tình cảm mơ hồ về John.
Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi nếu như John không đẹp trai đến nhường ấy thì Ellen có để ý anh chàng không? Nếu như vậy, chẳng phải là vẻ đẹp thật sự rất quan trọng hay sao. Nếu bạn không đẹp, người khác sẽ không chú ý đến bạn, như vậy cũng sẽ không dành thời gian, tâm trí khi nói chuyện với bạn, và cũng sẽ không phát hiện ra được những nét đẹp tuyệt vời trong tâm hồn bạn. Quân cũng đẹp trai đến mức làm tôi nghẹt thở, nhưng mà chúng tôi chẳng thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Bởi vì chúng tôi là hai mảnh trái tim khuyết, ráp thế nào cũng không thể khít nhau. Và nếu như Quân không anh tuấn, giỏi giang, liệu tôi có chú ý đến anh?
Nếu vậy, chẳng phải những người xấu sẽ rất tội nghiệp?
Tôi cố xua đi những ý nghĩ bất chợt đang đến, tự cười bản thân mình. Không phải là dạo này tôi đã quá triết lí đấy chứ.
Tôi quay trở về với công việc, cắt trứng chiên ra thành từng khoanh, bỗng Ellen tới bên cạnh, hấp háy mắt.
- Tâm.
- Gì vậy Ellen?
- Tớ kể cho cậu nghe một chuyện bí mật: John tặng tớ một cái vòng đeo ghi chữ “I love you”
- Nghĩa là John đã nói yêu cậu? – Tôi mỉm cười nhìn gương mặt rạng rỡ của Ellen, trong lòng có chút ganh tị. Những người khi yêu, ánh mắt thật lấp lánh và nụ cười dường như đẹp hơn, tươi hơn.
- Không. Anh ấy không nói gì cả. Anh ấy chỉ bỏ vào tay tớ sau buổi leo núi tối qua.
- Vậy ư? Hai người rất đẹp đôi đấy. – Tôi quay trở lại với công việc cắt trứng chiên khi tình cờ bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của James, đầu bếp chính.
- À này, cậu biết anh phụ bếp Ryan và cô gái người Thái, Pum chứ? – Ellen vẫn nói tiếp.
- Biết. Mà sao?
- Hôm qua tớ nghe bác Anna kể rằng Ryan từng có một vị hôn thê người Canada. Nhưng Pum đã chuốc rượu cho Ryan say rồi hai người nảy sinh quan hệ. Ryan chia tay với cô vợ sắp cưới ngay sau đó. – Ellen nhún vai, tỏ vẻ sự bất mãn.
- Vậy à? Tình yêu của người Mỹ thật nhạt nhẽo – Tôi kết luận một cách không thể thờ ơ hơn. Tôi chưa bao giờ có niềm tin vào tình yêu chóng nở chóng tàn của những chàng người Mỹ.
Tôi cố làm cho xong công việc rồi xin nghỉ sớm. Tự nhiên tôi có cảm giác cuộc đời này thật vô thường, chẳng có gì là tồn tại mãi mãi. Yêu rồi có thể chia tay, kết hôn rồi có thể li hôn. Người giàu có thể trở thành người nghèo trong chốc lát, và người nghèo cũng có thể qua một đêm thành tỉ phú. Tôi đi dạo loanh quanh qua những con đường nhỏ lát đá, và tìm kiếm một nơi bình yên. Tôi cứ đi mãi, đi mãi, đến gần gốc cây có bộ bàn ghế đá trắng. Đó là nơi mà tôi đã gặp anh chàng tóc xoăn vàng Nelson.
Và hình như chúng tôi có duyên thật. Nelson đang ngồi đọc sách một mình trên ghế đá, mái tóc xoăn vàng bay bay trong gió. Gương mặt anh nhìn nghiêng dưới ánh mặt trời trông như một vị thần hy lạp cổ đại.
- Tôi ngồi được không? – Tôi bắt chuyện.
- Được. Ghế dành cho tất cả mọi người đấy thôi – Nelson nheo mắt cười với tôi.
- Anh đang đọc truyện gì đấy? – Tôi cố tìm một đề tài để nói chuyện.
Nelson đưa tôi xem tiêu đề cuốn sách.
- Ruồi trâu? Cuốn này tôi đã đọc đến ba lần rồi đấy, nhưng là bản tiếng Việt.
- Thật sao? Cô thích truyện này chứ.
- Rất thích. Tôi đã khóc khi lần đầu tiên đọc cuốn này. Anh thì sao?
Nelson mỉm cười, cứ như là anh ta cho rằng tôi thật là đồ con gái mau nước mắt.
- Anh đang cười tôi đấy à? Chưa thấy phụ nữ khóc vì một cuốn truyện hay bộ phim bao giờ à?
- Nhiều là đằng khác. Chỉ là hơi ngạc nhiên khi cô khóc, bởi vì nhìn cô trông khá cứng rắn và lì lợm.
- Cám ơn. Tôi có thể xem đó là một lời khen không?
- Có thể – Nelson tiếp, lại cười.
Một khoảng im lặng bao trùm lấy. Tôi thả lỏng người xuống ghế, đầu tựa vào thân cây, nheo mắt nhìn nắng chiều rơi giữa không trung. Những làn gió nhẹ lướt qua sau gáy, làm tóc tôi bay lên, rối tung. Thời tiết ở trên núi cao khá lạnh dù mặt trời vẫn chiếu rọi tới mọi ngõ ngách.
- Có vẻ như cô đọc cũng khá nhiều sách. Lần nào gặp cô, tôi cũng cảm thấy cô đang cầm một cuốn gì đấy. Tôi đang muốn tìm một số cuốn sách để đọc. Có gợi ý gì giúp tôi không?
- Tôi thích “Thép đã tôi thế đấy”. Anh đọc chưa?
- Ô? Những cuốn sách cô yêu thích đều là của Nga. Cô biết tôi là người Nga đúng không?
- Không hề. – Tôi hơi ngạc nhiên.
- Tôi chỉ được sinh ra ở Mỹ thôi. Thực ra tôi có hai dòng máu. Ba tôi là người Việt Nam, sang Nga làm việc rồi gặp mẹ tôi, một cô gái Nga chính gốc. Tên tôi là Nelson Đinh đấy, tin không?
- Thật ư? – Tôi tròn mắt lên nhìn Nelson. – Vậy anh có biết tiếng Việt không?
- Chỉ biết một chút ít. Ví dụ như là “anh yêu em” hoặc “em đẹp lắm”. Ngày xưa khi tôi còn học trung học, có một cô gái viết thư tỏ tình cho tôi. Cô ấy là người Việt Nam. Tôi hỏi cậu bạn người Việt Nam của tôi làm thế nào để từ chối một cô gái người Việt, cậu ấy vừa cười vừa bảo rằng “Hãy chân thành đến trước mặt cô ấy và nói rằng: Anh yêu em” Thế là tôi làm theo lời cậu ấy một cách không nghi ngờ. – Nelson ngừng lại.
- Rồi sao? - Tôi tò mò nhìn anh ta.
- Ngay sau đó, cô ấy bảo rằng: “Em cũng vậy. Em nhất định không bao giờ rời xa anh.” Và cô ấy bám theo tôi đến mức tôi khϊếp sợ. Cứ thấy cô ấy ở đâu là tôi tránh mặt ở đấy.
Không hẹn mà chúng tôi cùng bật cười. Tôi chỉ cảm thấy cô gái ấy rất can đảm, nhưng trong tình yêu, can đảm như vậy có khi lại là một sai lầm.
Tôi lại ngồi nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây. Nelson vẫn đang chăm chú vào cuốn truyện. Thời tiết thật là đẹp.
- Anh biết không? Tôi rất thích đọc truyện, nghe nhạc và uống cafe. – Tôi cũng không hiểu tại sao lại chia sẻ sở thích với một người lạ mới gặp. – Như hôm này đây, nếu có một cốc café, và một chút nhạc jazz thì tuyệt quá.
- Tôi cũng vậy. Một cảm giác rất thanh thản, nhẹ nhàng đúng không? – Nelson ngẩng đầu lên nhìn tôi.
- Đúng vậy. Nhiều khi tôi có cảm giác như mình thuộc về một thế giới cách đây hai mươi năm vậy. Những sở thích của tôi cũ kĩ như một phụ nữ trung niên, chứ không phải là một cô gái còn trẻ.
Nelson lại mỉm cười, nụ cười ấy trông rất dễ mến.
Lần đầu tiên tôi thấy thích thú một cuộc trò chuyện với người khác phái, lại là một người nước ngoài. Chúng tôi nói về rất nhiều thứ, về những cuốn sách, những phong cảnh thiên nhiên, và cả về con người.
- Tâm này, cô biết không, trên đời này có ba loại phụ nữ đẹp: một loại người biết mình đẹp và ra sức chăm chút cho vẻ đẹp đó, dùng nó làm công cụ cho sự thăng tiến của mình. Loại thứ hai là loại phụ nữ đẹp nhưng không có đầu óc, suốt đời sống dựa dẫm. Và loại cuối cùng là loại người biết mình đẹp nhưng lại không tự tin về chính mình.
- Vậy anh cho rằng tôi thuộc loại người nào? – Tôi hỏi, hơi giễu cợt.
- Cô là loại thứ ba.
- Anh nghĩ rằng tôi đẹp?
- Đúng vậy. Và cô cũng rất thông minh. Tôi có thể đọc được điều đó. Chỉ có điều là, cô cần biết cách lùi một bước để tiến xa ba bước. Và cần nhất là phải tự tin.
Tôi ngạc nhiên nhìn con người đang ngồi đối diện. Nelson là người đầu tiên nói rằng tôi không tự tin vào bản thân mình. Điều đó đúng. Nếu là một người bạn tôi nghe câu nói đó thì hẳn bạn tôi sẽ bật cười, cho rằng nhảm nhí. Nhưng tự bản thân tôi biết rằng mình không đủ tự tin trong bất kì mọi chuyện. Khi quyết định theo đuổi Quân, tôi đã suy nghĩ mất hơn 1 tháng, cũng đã vạch biết bao nhiêu kế hoạch. Khi Quân yêu người khác, tôi đã không đủ tự tin để giành lại anh nên tôi lặng lẽ đi khỏi cuộc đời anh. Vì không tự tin nên tôi luôn bất cần. Nhưng người khác lại luôn nghĩ ngược lại rằng vì tôi quá tự tin nên tôi bất cần.
- Có lẽ anh nói đúng.
- Ngày mai tôi sẽ xuống thành phố cùng Lance. Cô đi cùng chứ? Tôi sẽ chỉ cách cho cô tập sự tự tin, can đảm cho chính mình. – Nelson cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.
- Thật chứ? Vậy mai tôi sẽ gặp anh ở phòng ăn lúc tám giờ sáng.
- Ok. Nhưng có một điều cô phải hứa với tôi. Cô phải ăn mặc thật xinh đẹp. Có thể trang điểm nếu cô muốn.
Tôi cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhàng sau khi nói chuyện với Nelson. Dường như những buồn bực, chán nản đã dần dần trôi vào quên lãng. Hôm ấy, tôi đã tự pha cho mình một cốc café sữa, bật một giai điệu jazz và đọc một cuốn truyện nhẹ nhàng trên mạng.
Và có lẽ cuộc sống đôi khi cũng chỉ cần có vậy.