"Oành!!!"
Cùng với một tiếng nổ cuối cùng, màn đá phiến nổ tung cuối cùng cũng dừng lại, nhưng Hạ Hoàng Tuyền lại không hề thấy nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm cảnh giác.
"Đây, đây là cái gì?"
Có người kinh sợ hô to.
Nhìn về phía phát ra tiếng, hoặc là nói, căn bản không cần phải tìm kiếm, xung quanh, phàm là chỗ có núi tàn tích tồn tại, đều có cùng một thứ nào đó.
Kén.
Vật thể giống như kén, đỏ như máu.
Ai cũng không tưởng tượng nổi trong núi tàn tích ảm đạm kia lại có thứ như vậy, nó không phải vật chết, mà nó còn sống —— với nhịp đập mạnh mẽ, từng chút một, từng tiếng một, lấy hình thức khủng bố như vậy cho thấy mình tồn tại.
Không hề nghi ngờ, tiếng tim đập lúc trước, gợn sóng và đá phiến nổ tung, đều là vì chúng nó.
Nhưng vào lúc này, tình huống tệ nhất đã xảy ra —— đoàn xe dừng lại.
Ngôn Tất Hành kinh ngạc hỏi: "Ra chuyện gì?"
"Đường phía trước bị đá phiến chặn lại!" Hứa An Dương nhận được thông báo.
"Thật đúng là tình huống tệ nhất." Thương Bích Lạc nhíu mày, giơ tay lên gõ gõ mui xe, "Cô thấy thế nào?"
Hạ Hoàng Tuyền đã quay về mui xe im lặng không nói gì, ngay khi đoàn xe dừng lại, cô nhận được một chỉ thị mới.
【 Bảo vệ đại bộ phận của đoàn xe rút lui an toàn. 】
Đại bộ phận... Vậy có nghĩa là một bộ phận nhỏ sẽ chết?
Hạ Hoàng Tuyền bỗng nghĩ vậy, nhưng cũng biết giờ không phải lúc để chậm trễ, tử khí trong đao võ sĩ đã không còn nhiều, chỉ còn lại một phần tư, nếu không mau rời đi, thứ mọi người phải đối mặt chính là...
"Xem, kén xuất hiện vết rạn rồi!"
"Tôi cũng thấy!"
"Dường như ngày càng lớn rồi..."
"Trong đó rốt cuộc là thứ gì?!"
Cô gái đi về phía đoàn xe dẫn đầu không có thời gian quan sát loại kén máu sắp nở ra này, chỉ trong giây lát, cô đã đứng trên bãi đất trống ở phía đầu, nói với người đang định xuống xe để vác đá phiến: "Lên xe, nơi này giao cho tôi!"
"Vâng!" Không có một lời thừa thãi, bọn họ phục tùng mệnh lệnh dù không phải do trưởng quan tuyên bố.
Cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền lại dùng tử khí bay vọt, nhảy dựng lên, đứng trên đống đá chắn đường, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn, ngoại trừ đống đá này, đường ở phía trường khá bằng phẳng, hơn nữa, bọn họ vừa tiến vào phía nam, không mất quá nhiều thời gian là có thể lui về.
Chính là, cơ hội chỉ có một lần.
Nghĩ vậy, cô gái nhanh chóng nhảy xuống dưới, vững vàng đứng ngay giữa đường, hít một hơi thật sâu, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, để nó quay lại tần suất ổn định nhất.
Trong nháy mắt, bốn phía trở nên yên tĩnh.
Không còn nghe thấy tiếng hô của mọi người và nhịp đập của kén máu.
Trong mắt cô, chỉ có đống đá phía trường, mục tiêu chỉ có một —— bổ ra!
Rút đao!
Lưỡi đao lóe ra hàn quang nhanh chóng lướt qua, giống như tia chớp sáng ngời đến từ mùa hạ, ngay sau đó —— hẳn là sấm sét!
Chém!
Tử khí còn thừa lại vào lúc cô làm động tác này phát ra từ thân đao, từ một đóm lửa biến thành ngọn lửa bùng cháy, lửa càng lúc càng mạnh, sau đó nhanh chóng biến thành hình quạt. Tối đen, sâu thẳm, tử khí trầm trầm, cắn nuốt!
Nó giống như cự thú tới từ viễn cổ, bỏ chạy khỏi phong ấn hàng trăm triệu năm, điên cuồng mà thoát ra, rít gào trút hết phẫn nộ đã tích góp từng tí một!
Ở trước mắt nó, không có vật không thể cắn nuốt!
Từ lúc Hạ Hoàng Tuyền rút đao cho đến khi kết thúc hết thảy chỉ mới có 10 giây ngắn ngủi, nhưng, tất cả những người đứng xem đều kinh ngạc phát hiện, núi đá cao cao chặn đường bọn họ ở phía trước đã tiêu tán chỉ trong chớp mắt, không chỉ có vậy, phía trên nó còn lưu lại vài vết đao lớn.
Đây là điều con người có thể làm được ư?
Kinh ngạc, hay là sợ hãi?
Tử khí bùng nổ không giữ lại một chút nào, thế không thể đỡ!
Nhưng... Hạ Hoàng Tuyền theo bản năng quỳ một chân xuống đất, chống đao xuống, thở mạnh, giống như lần đầu tiên sử dụng nó, một lần dùng hết tử khí sẽ mang đến ảnh hưởng lớn đối với thân thể, huống chi, lần này lượng tử khí chỉ nhiều chứ không ít hơn lần đó.
Cô khàn khàn quát: "Lái xe! Đi mau!"
Tiếng ô tô chạy truyền đến.
Kén máu hoàn toàn vỡ ra.
Ba loại âm thanh cùng phát ra một lúc.
"Trời ạ! Đó là... Zombie?"
Một đám zombie "Có hình người" với màu sắc xanh đen, ngoại hình khác nhau chui ra khỏi kén máu, bọn nó có làn da màu xanh đen, khác với zombie mọi người thấy lúc trước, trên thân thể của bọn nó không còn có dấu vết dần dần hư thối rõ ràng do thời gian trôi qua, ngược lại vô cùng bằng phẳng, ngoại trừ màu sắc thì làn da không khác gì nhân loại, hoặc là nói, thoạt nhìn có vẻ càng rắn chắc hơn.
Giống như được hồi sinh, lại như hoàn toàn biến thành một sinh vật khác.
Chúng nó không có tóc, ngoại trừ làn da, gương mặt gần như giống nhân loại hoàn toàn —— nếu chúng không hé miệng. Quái thú ăn thịt người, tất nhiên có hàm răng vô cùng sắc bén.
Thứ được gọi là zombie trung cấp này, có con có hình thể to lớn, có con hình thể nhỏ gầy, lớn lớn nhỏ nhỏ đứng chung một chỗ, giống như người lớn dắt theo trẻ con, thậm chí sẽ làm người ta cảm thấy "Đây là người một nhà", nhưng lúc này, không một ai bởi vì cảnh tượng nhìn như hài hòa này mà cười rộ lên.
Zombie tiến hóa rồi!
Tin tức này hiện lên trong đầu mọi người!
"Roar!!!" (không nghĩ ra từ gì trong tiếng việt)
Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng gào to, giống như lang vương đứng trên đỉnh núi đen gầm dưới ánh trăng mùa hạ, mặc sức phát tiết bạo lực và du͙© vọиɠ.
"Roar!"
"Roar!"
"Roar......!!!!!!!!"
Vô số zombie cao giọng rống lên, giống như đám sói đáp lại tiếng gọi của lang vương, cùng nhau phát ra tiếng kêu như giác ngộ.
Tất cả mọi người vì tiếng gầm lan tràn trong trời đất này mà chấn động!
Thậm chí có mấy chiếc xe chậm lại tốc độ.
Như vậy không được! Hạ Hoàng Tuyền chống trường đao đứng dậy, la lớn: "Đi mau! Rời đi trước khi chúng nó công kích!!!"
Vừa dứt lời, cô bỗng cảm thấy cả người lạnh băng, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm, quay đầu lại theo bản năng, cách bầu không khí chết chóc của thành phố N, Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía xa xôi hư vô bên kia.
Cái gì cũng không thấy.
Lại thật sự đối diện với một ánh mắt.
Bao hàm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sát khí, chiến ý.
—— Giống như mệnh định đối thủ!
Tiếng rống không biết lúc nào thì ngừng lại.
Ánh mắt của tất cả zombie tập trung vào đoàn xe, hiện tại chúng đã có được thị giác thính giác và khứu giác, đám quái vật ăn thịt người đáng sợ ngửi được mùi hương trong không khí, con trước con sau há to mồm, hàm răng sắc bén như cá sấu, chất lỏng trong suốt chảy xuống —— ngủ say vừa tỉnh, còn có điều gì vui sướиɠ hơn là được ăn no nê một bữa?
Không có!
Không có!!
Không có!!!
Máu thịt!
Máu thịt tươi mới!
Chúng nó cần máu thịt tươi mới nhất!!!
"Roar!!!"
Không biết là con zombie nào vọt lên đầu, giống như khi hai bên đối chọi bắn ra viên đạn đầu tiên, tuyên cáo —— chiến dịch bùng nổ!
Thật nhanh!
Zombie hình thể nhỏ nhất có tốc độ nhanh nhất!
"A!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên khi mọi người còn đang bất ngờ.
Một con zombie loại nhỏ với tốc độ cao không biết chạy đến gần một chiếc xe từ lúc nào, trực tiếp vươn tay thò vào cửa sổ xe chưa khép kín, lôi người lái xe từ trong đó ra.
Chiếc xe mất đi phương hướng vọt tới núi tàn tích bên cạnh.
"A!!!"
"Mau nổ súng!"
"Không được... Tốc độ quá nhanh, bắn không trúng!"
"Đáng chết!"
Nhấm nuốt, phản kháng, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Trong đao, đã không còn tử khí, điều này có nghĩa Hạ Hoàng Tuyền không thể nhanh chóng di chuyển như trước, may mà đầu cầu cách đó không xa. Cô gái không có thời gian để thương cảm hay phẫn nộ, theo bản năng vung đao nghênh chiến với một zombie có tốc độ cao.
Tốc độ của nó nhanh, nhưng cô còn có thể nhanh hơn!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, zombie chết dưới đao của Hạ Hoàng Tuyền —— tử khí đạt được khi gϊếŧ chết zombie trung cấp nhiều hơn zombie sơ cấp.
Nhưng vào lúc này, tiếng kêu của Thương Bích Lạc bỗng truyền đến: "Hoàng Tuyền, gϊếŧ zombie có tốc độ cao trước!"
"Biết rồi!"
Không hề nghi ngờ, vào lúc này, cô tin tưởng hắn.
Sự tín nhiệm vô điều kiện này khiến thanh niên ấm lòng, đồng thời, hắn nhìn chăm chú vào nhóm zombie muôn hình muôn vẻ bên ngoài, nhanh chóng phân tích —— theo tình huống hiện tại, zombie đích xác đã biến hóa, phương hướng tiến hóa lại bất đồng.
Zombie nhỏ nhất, tốc độ nhanh nhất, sức sống có vẻ không quá mạnh, hẳn là thuộc loại tốc độ.
Zombie có diện mạo khác nhau hẳn là có đặc điểm khác nhau, cho dù như thế nào, đều là tình huống tệ nhất.
Nghĩ vậy, Thương Bích Lạc nhanh chóng rút súng ra, động tác nhanh chóng, xuyên qua cửa sổ bắn vào zombie đang đánh về phía cô gái.
—— Loại tốc độ có lực phòng ngự yếu nhất, một kích có thể bắn nổ đầu.
—— Xác ngoài vô cùng cúng rắn, đây là loại phòng ngự sao? Toàn thân, bao gồm đầu đều không thể dùng đạn bắn xuyên.
—— Nhược điểm... Chẳng lẽ là nơi đó?
—— Xác nhận xong.
"Này..." Ngôn Tất Hành dùng ống tuýp đẩy một con zombie bổ nhào tới từ khe hở cửa sổ mà Thương Bích Lạc mở ra, "Rốt cuộc cậu để súng và đạn ở đâu? Không gian khác ư? Đừng nói là bình thường cậu đều mang theo thứ này?"
Cùng lúc đó, chiếc xe khác cũng tìm được tiết tấu của mình, áp dụng phương thức bắn súng thay phiên, chống lại zombie tập kích.
Cho dù zombie đã tiến hóa, cũng không thể chống lại súng đạn, càng là sau khi Thương Bích Lạc nói đặc điểm và nhược điểm của zombie thông qua bộ đàm cho mọi người. Tình hình dường như chuyển biến tốt đẹp trong nháy mắt, áp lực của Hạ Hoàng Tuyền nhất thời giảm xuống, vừa đánh vừa lui, mắt thấy sắp tới đầu cầu, cô có chút yên tâm.
Dường như lại để cô càng yên tâm hơn, từng chiếc xe liên tiếp chạy lên cầu, Ngôn Tất Hành thậm chí vươn tay qua cửa sổ gọi Hạ Hoàng Tuyền: "Em gái, ở đây!"
Chẳng biết lúc nào, xe mà Hứa An Dương ngồi dừng ở cuối, trên xe chỉ có năm người, mà những chiếc xe khác có rất nhiều người, dùng chữ số để tính toán vô cùng dễ dàng, nhưng hạ quyết định như vậy lại không đơn giản. Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên cảm thấy, bởi vì có người như vậy tồn tại, cho nên lúc trước dù vất vả cũng là đáng giá, cô nhếch miệng, tiêu diệt xong con zombie có tốc độ cao ở gần đó, nhanh chóng chạy về phía xe, tử khí sau khi gϊếŧ zombie cũng đủ để cô sử dụng tử khí gia tốc.
Vào lúc này, dị biến bỗng xảy ra.
"Roar!"
Tiếng hô khiến ngàn vạn zombie đáp lại lại vang lên từ phía xa.
Dự cảm xấu bỗng bao phủ lên người Hạ Hoàng Tuyền.
Cô bất giác liền xông lên.
Nhưng là, quá muộn rồi!
Thương...... Bích...... Lạc......
Không......
Không cần......
Sẽ không......
"Khôngggg!!!!!!!!"