Nương Tử, Ta Yêu Em

Chương 4

Giờ đương là mùa hè, chuồn chuồn bay thấp, sen hồng vừa đơm. Không khí oi bức nhờ những cơn gió từ chiếc ao nhỏ từ hậu viện (1) đưa tới cũng được xua tan đi được phần nào.

Tôi bước theo quận chúa dọc hành lang dài lát đá xanh đã mòn dấu chân người rủ đầy dây leo, trong lòng không khỏi cảm thán. Hóa ra phủ của tướng quân là như thế này đây! Nguy nga, lộng lẫy mà không kém phần trang nhã đến nhường nào.

Chúng tôi dừng bước tại một tiểu lương đình (2) trong hậu viện, quận chúa ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc thảm đỏ được trải ở giữa, bên trên đặt một trường kỷ thấp bằng gỗ thượng hạng, điêu khắc những đường nét vô cùng tinh xảo.

Cô nha hoàn Mạch Ly cúi người, chậm rãi rót trà cho chúng tôi.

Tôi và Lê Hinh ngồi đối diện nhau. Gió lộng bốn bề, hơi nước bốc lên mát mẻ, ánh nắng chiều hoàng hôn rọi xuống những làn sóng lăn tăn dưới mái hiên, phản chiếu những tia sáng lấp lánh lên gương mặt nàng.

Lòng tôi chợt xốn xang.

Áo bào trắng thuần khiết kéo dài trên mặt đất phủ đầy những cánh hoa lan mỏng, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống mềm mại như dòng suối, cùng nước da trắng nõn nà, môi mọng mi cong, mũi cao thẳng… Vốn dĩ, tôi còn tưởng mình đang nằm mộng, được ngồi thưởng trà cùng tiên nữ.

“Đẹp thật…” Từ trong vô thức, tôi thốt ra một tiếng cảm thán, ánh mắt si mê nhìn nàng chăm chú.

Cùng là nữ nhi nhưng đem tôi so sánh với nàng, há chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga?

“Lục công tử, ngươi sao vậy?” Giọng nàng ngọt nhẹ vang bên tai, “Giờ mới đầu hè, sen còn chưa nở rộ. Đợi dăm ba hôm nữa, cả mặt ao sẽ ngập sắc hồng, thơm ngát vô cùng.”

Tôi giật mình, lấp lửng sự xấu hổ bằng cách hướng theo cánh tay nàng, nhìn những bông sen mới hé nở. Những cánh hoa đương còn hồng phơn phớt dưới ánh hoàng hồng đỏ rực lên, như gò má của Lê Hinh lúc này.

Nàng gật đầu với Mạch Ly. Cô nha hoàn theo hầu quận chúa đã mười mấy năm liền hiểu ý, vội cúi người hành lễ rồi rời đi.

Đợi cho bóng của Mạch Ly đã khuất, quận chúa thở dài nhìn tôi: “Tiếu Trình, ngươi có phải đang nói dối về thân phận? Giọng của ngươi không giống người trấn Thanh Tri. Âm tiết không nặng như Hương Liên cô nương và Hy Chiêu đại nương” Nàng nhấp một ngụm trà, hàng mi cong khẽ cụp xuống, “Đừng giấu ta, có được không?”

Vốn đã biết trước một người thông minh và sắc xảo như quận chúa có lẽ đã sớm nghi ngờ, tôi cũng không phủ nhận, bèn trầm giọng đáp: “Ta vốn là côi nhi, chỉ cần có mái che thì nơi nào chẳng là nhà…”

Quận chúa nhìn tôi kinh ngạc, ánh mắt nàng chiếu lên người tôi đủ loại cảm xúc phức tạp. Nhưng tôi vẫn chỉ có thể lảng tránh, chân thật nhất có thể: “Hy Chiêu đại nương cùng Hương Liên đã giúp đỡ ta trong lúc ta gặp nạn, cho một nam nhân như ta ở lại khi ta không chốn dung thân. Nay cũng vì ta mà mất nhà mất cửa, ta không liều mình cầu xin tướng quân giúp đỡ, thì trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với hai người họ.”

Tôi vốn là người thế kỷ 21, lại sống ở thủ đô, giọng nói đương nhiên mang âm tiết nhẹ và gọn hơn thời cổ đại rồi. Huống hồ, giờ làm sao tôi nói rằng, mình từ tương lai, ngã chân xuống giếng rồi quay về quá khứ gần những sáu trăm năm?

Thiết nghĩ, cứ nên bỏ qua lai lịch, nói từ đoạn được hai người kia giúp đỡ là được rồi.

“Đêm nay khi phụ vương trở lại, ngươi đem hết sự thật nói với người.” Quận chúa đẩy đĩa bánh mật sang phía tôi, nàng mỉm cười, “Cha ta đối với Tiếu Trình đã có cảm tình, nếu ngươi nói ra sự thật, sẽ càng được lòng người.”

Nhìn đĩa bánh bọc mật rán vàng rộm, tôi bất giác thở dài: “Thất lễ rồi, quận chúa. Ta không thích ăn đồ quá ngọt a!”

Nàng bật cười, khóe mắt tinh nghịch lại lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ta vốn nghĩ rằng Tiếu Trình thoạt nhìn thế nào cũng là nam nhi độ mười lăm, mười sáu, sẽ rất ưa đồ ngọt.”

Ách, tôi thế nào cũng đã là sinh viên đại học năm hai rồi nha.

“Quận chúa, ta… Thật không dám giấu ngươi, ta năm nay đã mười chín.” Tôi gãi đầu cười gượng, “Trông ta trẻ vậy sao, ha ha.”

Ráng chiều đã tắt, bóng tối dần bao phủ. Các nha hoàn, nô tài trong phủ bắt đầu châm nến thắp đèn. Ánh đèn lung linh cùng trăng sáng rọi bóng lấp loáng xuống mặt nước, như tan vào cùng cảnh đêm tĩnh lặng.

“Tiếu trình, ngươi hơn ta hai tuổi.” Quận chúa nghiêng đầu, ánh mắt nàng có chút phức tạp, “Nhưng ta vốn không muốn nhận ngươi làm huynh. Càng không muốn gọi một tiếng biểu ca.”

Nói đến đây, gương mặt nàng như ửng hồng, sáng bừng lên dưới ánh đèn mờ ảo.

Không hiểu vì lý gì mà lòng tôi có chút thắt lại. Nàng không muốn thân quen cùng tôi sao?

“Ta vốn không nghĩ mình sẽ có phúc phận đó. Quận chúa, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Bảo nàng gọi tôi một tiếng ‘ca ca’ ư? Vốn từ tận trong tim tôi cũng không muốn.

Chỉ là, vì sao cảm giác lại ngột ngạt đến vậy?

“Tiếu Trình, ngươi hiểu lầm ý ta rồi.” Có lẽ thấy sắc mặt tôi chợt không tốt, Lê Hinh vội giải thích, “Là ta muốn…”

“Bẩm quận chúa, Lục công tử, cơm tối đã dọn sẵn. Mọi người vẫn đang đợi hai người.”

Không biết từ lúc nào, Mạch Ly đã trở lại, cung kính mời chúng tôi trở vào phòng ăn. Có lẽ khi ngước mắt lên nhìn, nàng ta phát hiện ra điểm kỳ lạ của quận chúa, nhất thời gương mặt đầy vẻ bối rối.

“Ngươi lui trước đi, ta và Lục công tử sẽ tới ngay.”

Hai người chúng tôi lại lững thững cùng nhau đi dưới mái hiên. Khác với lúc trước, giờ bước chân nàng chậm lại, cố ý đợi để sóng bước cùng tôi.

Tôi nhìn gương mặt diễm lệ của nàng dưới ngọn đền l*иg lấp lánh, nén lại nỗi buồn không dưng trong long, thở dài lên tiếng: “Quận chúa, ngươi có điều gì cần nói, không nên cố giữ trong lòng.”

Nàng ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt trong veo hút hồn như nhìn thấy vào tận trong trái tim đang đập từng hồi thổn thức của tôi. Yên lặng một lúc, nàng nhẹ giọng đáp: “Tiếu Trình đã từng thích một người nào đó chưa?”

Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của nàng. Thiết nghĩ, trong thời kỳ này không ngờ nàng vẫn mạnh dạn đặt ra câu hỏi cho một nam nhân mới quen biết không lâu.

“Ta, thực sự chưa từng nghĩ tới.” Tôi lắc đầu, trong lòng bỗng chùng xuống.

Cảm giác này là sao?

Khóe miệng của nàng dường như khẽ cong lên một đường hoàn hảo, nàng lại quay lưng, bước chậm rãi về phía trước. Tà váy trắng cũng theo gió yển chuyển theo từng nhịp chân nàng.

“Ta cũng từng như Tiếu Trình.” Giọng nàng dịu dàng như ánh trăng đang phủ xuống mặt nước lăn tăn, cũng giống như từng đợt thùy triều đang mãnh liệt trào dâng trong lòng tôi lúc này. Nàng nói: “Nhưng bây giờ thì khác.”

Bước chân tôi khựng lại, nhìn dáng người mảnh khảnh trước mắt mà sao lại mông lung đến vậy? Vì sao trái tim khỏe mạnh gần hai mươi năm trời của tôi, hiện tại lại nhói đau đến thế?

Nàng thích ai rồi ư?

Tôi vốn không nên quan tâm, vì tôi với nàng cùng là nữ tử. Nhưng dẫu sao, cái cảm giác ngột ngạt đến khó thở này của tôi, làm sao mà che đậy được?

“Vì sao quận chúa lại nói với ta điều này?” Tôi chậm rãi cúi đầu nhìn mặt nước ngoài mái hiên, gương mặt tôi lúc này liệu cũng phủ một màn đêm tối tăm như vậy hay không?

“Tiếu Trình, ngươi làm gì đó?”

Giọng nói hốt hoảng của nàng khiến cho tôi giật nảy mình. Cùng lúc tôi định thần lại rằng mình đang cúi xuống nhìn mặt ao, thì cũng là lúc cả cơ thể tôi mất trọng lực, ngã nhào ra khỏi mái hiên.

Ông trời ơi, cớ gì xây lương đình trên mặt nước, lại không xây lan can vậy?

Bất ngờ một cánh tay trắng nõn hốt hoảng đưa ra không trung túm lấy vai áo tôi. Lê Hinh phản ứng theo bản năng, nên chính nàng cũng không có điểm tựa cố định, lại thêm sức lực không mạnh của nữ tử. Rốt cuộc từ muốn giúp tôi trở lại trong hành lang, lại thành bị tôi kéo ngã xuống ao cùng mình.

Tôi hốt hoảng ôm lấy nàng vào lòng. Hương thơm cùng hơi thở ấm nóng của nàng vấn vít bên tai.

Hai người chúng tôi ngã nhào xuống ao sen. Cũng may là nước không sâu lắm, chi vài mấy cái đạp đạp lung tung của tôi, cả hai đã ngoi lên mặt nước.

“Tiếu Trình, ngươi…” Lê Hinh ho khù khụ, mái tóc xõa đã ướt đẫm nước ao, nhỏ xuống gương mặt đầy thanh tú của nàng.

Búi tóc sau đầu tôi cũng rối tung, một vài sợi dính vào mặt và cổ lạnh buốt. Tôi sợ quận chúa cảm lạnh, liền vội vã ôm nàng chặt hơn. Lúc này mới để ý, bàn tay nàng siết trên ngực áo tôi đã trắng bệch.

Tôi nhìn nàng, bất giác cảm thấy đau lòng. “Quận chúa, thất lễ rồi.”

Chẳng để nàng kịp phản ứng, tôi bám lấy cột gỗ dưới gầm mái hành lang dẫn vào lương đình, dùng lực đẩy nàng lên phía trên, còn mình ở dưới đỡ cho nàng.

Đến khi Lê Hinh đã lên khỏi mặt nước, tôi mới thở phào. Cùng lúc này, nha hoan cùng gia nô trong phủ mới hốt hoảng cầm đèn l*иg chạy đến.

“Trời ơi, quận chúa, người không sao chứ?” Giọng nói của Mạch Ly đầy kinh hãi. “Người đâu, mau chuẩn bị nước ấm cho quận chúa.”

Tiếp theo đó là tiếng chân bước rầm rập trên hành lang, cùng tiếng của đầy tôi huyên náo.

Lúc này tôi cũng vừa trèo lên được. Cả cơ thể ướt nhẹp, tôi nằm thở dốc. Nhưng không quên ngóc cổ ra phía nàng, thều thào: “Quận chúa, ngươi có sao không?”

Sắc mặt nàng trắng bệch dưới ánh trăng trông càng thêm nhợt nhạt. Tôi giật mình, phát hiện ra ánh mắt nàng từ lúc nào nhìn mình đã tràn đầy bi thương.

“Quận chúa…” Tôi kinh ngạc nhìn vào mắt nàng, nhưng nàng đã nhanh chóng quay mặt đi.

Nhìn bờ vai Lê Hinh khẽ run rẩy, lòng tôi chợt thắt lại. Có phải, tôi đã làm gì sai nữa rồi không?

“Mạch Ly.” Giọng nói nàng thoảng trong gió hè, nhưng run run đến kịch liệt, “Đỡ ta về phòng. Hôm nay ta hơi mệt.”

Tôi không kịp lên tiếng giải thích, Mạch Ly đã bối rối hành lễ với tôi và mau chóng đỡ quận chúa rời khỏi.

Bóng dáng nàng cứ như vậy chạm sâu vào trong tim tôi, khiến tôi một khắc cũng không ngừng nhung nhớ.

Tôi thở dài, hai tay chắp sau lưng, thẫn thờ ngước mắt lên nhìn vầng trăng tròn vành vạch trên bầu trời mà lẩm bẩm: “Đêm nay trăng sáng quá.”

Hương Liên cũng bị tâm trạng trầm mặc của tôi làm cho ảnh hưởng, nàng ngồi xuống chiếc trường kỷ cạnh bên tôi, chống cằm ngước nhìn ông trăng.

“Từ lúc cùng quận chúa ngã xuống ao đến giờ, vì sao huynh cứ thở dài thườn thượt vậy?”

“Muội xem, đêm đã khuya như vậy, vì sao phòng quận chúa vẫn sáng đèn? Giờ này là canh mấy?”

Gió ban đêm thổi mát rượi, xua tan cái nóng hầm hập vẫn còn bủa quanh con đường sỏi từ ban ngày. Chúng tôi ngồi từ hậu đình ở phía tây, phóng tầm mắt một chút đã thấy ở phía đông phòng là nơi nghỉ ngơi dành cho quận chúa.

Chỗ đó cũng thanh cao ngọc ngà như con người nàng vậy. Xung quanh muôn hoa đua sức, ngát một cỗ hương thơm, thực sự rất thoải mái.

“Chắc cũng phải canh ba rồi. Quận chúa còn gì nữa chăng?” Hương Liên thở dài, “Tướng quân cũng chưa về nữa.”

Canh ba, đã muộn thế rồi. Trông cơ thể nàng thật sự rất mong manh yếu nhược, liệu có phải vì tôi kéo xuống nước mà cảm lạnh rồi không?

“Lục công tử, Hương Liên cô nương, tướng quân đã về.” Đằng sau vang lên tiếng của vị Tôn quản gia già, ông khẽ cúi người trầm giọng, “Ngài cho vời các vị vào khách sảnh để hỏi chuyện.”

“Cảm phiền Tôn lão bá dẫn đường.” Tôi thở dài, liếc mắt tới ánh đèn phòng quận chúa lần nữa, rồi nhanh rảo bước theo sau ông lão.

Đi qua dãy hành lang dài lát đá xanh cùng những hàng dây leo rủ xuống tủ mái hiên, lại thêm mấy lần ngang qua những cánh cổng hình vòng cung trên con đường ngang qua hậu viện rải đầy sỏi đá… Rốt cuộc sau một hồi như đi trong mê cung, chúng tôi có thể tới được gian phòng khách.

Thấy tướng quân Lê Cát Lợi đã trút bỏ áo giáp, thân vận áo bào nâu tối có thêu mãnh thú trên bố tử, cả người vẫn lẫm lẫm khí chất hào sảng anh hùng. Ông cầm tách trà, nhẹ nhấp một ngụm, thấy chúng tôi vừa bước tới liền mỉm cười. “Đã để các vị đợi lâu.”

Tôi cùng Hương Liên khom người kính cẩn hành lễ. Hy Chiêu đại nương vì mấy ngày nay lo âu bộn bề, sức khỏe có chút suy nhược, nên đã được tướng quân miễn hành lễ, cho phép ở trong sương phòng nghỉ ngơi.

“Chúng thảo dân tham kiến tướng quân.”

“Không cần đa lễ, đều ngồi xuống hết đi.”

Thấy chúng tôi ngập ngừng chưa dám, Lê Cát Thuần đã ôn hòa lên tiếng: “Hai vị, mời ngồi.”

Lúc này tôi mới nhẹ giọng đáp vâng rồi ngồi xuống ghế đối diện Lê Cát Thuần. Thấy Hương Liên hẵng còn khó xử, tôi liền mỉm cười kéo nàng ngồi xuống cạnh tôi.

Nhưng tất thảy những hành động vô cùng bình thường đó dường như lại lọt tới mắt của tướng quân. Ngài khẽ cầm tách trà, hướng tôi mà nói đầy ẩn ý: “Lục công tử cùng cô nương đây giao tình có vẻ thực tốt?”

Hương Liên nghe vậy thoáng ngạc nhiên rồi cúi thấp đầu, vành tai nho nhỏ khẽ ửng đỏ. Nhưng tôi không phát hiện ra điểm gì kỳ lạ, bèn thành thành thật thật thưa: “Thưa vâng. Thực ra, thảo dân là được đại nương Hy Chiêu cùng Hương Liên muội cứu giúp một mạng, không thì chắc giờ này đã lên tây thiên gặp phật tổ mất rồi.”

Lê Cát Thuần ngạc nhiên, bèn hỏi: “Vậy hai người vốn không phải huynh muội sao?”

“Bẩm, đúng sực thực là vậy.” Hương Liên khẽ nhẹ giọng đáp.

Tôi vội vàng giải thích: “Khởi bẩm tướng quân, thảo dân vốn không phải người trấn Thanh Tri. Là trẻ mồ côi từ nhỏ, thảo dân ngày đó phiêu bạt khắp nơi, đang tính lên kinh tìm một việc làm. Ai ngờ lại gặp cướp, được vị cô nương đây giúp đỡ. Sau đó bèn ở lại phụ giúp hai người bọn họ làm ăn buôn bán.”

Không gian tĩnh mịch của màn đêm vang lên tiếng thở dốc nhè nhẹ, tướng quân tràm ngâm lên tiếng: “Ra vậy.” Rồi ông quay sang bảo gia nô châm trà cho chúng tôi, lại nói: “Ngày đó cũng may nhờ ngươi, quận chúa mới được cứu sống. Hôm nay ta mới đường đương chính chính nói lời cảm tạ.” Nói rồi ông cùng Lê Cát Thuần ôm quyền hướng tới tôi.

Tôi thất kinh, vội vàng xua tay: “Không… không dám, tướng quân. Các ngài không cần như vậy. Ta ngày đó gặp được quận chúa…”

Gặp được nàng, quả là phúc phận trời ban.

Lúc này từ xa có bóng người nhẹ bước đến đem theo làn hương thơm ngát tòa dìu dịu khắp khách sảnh. Dáng người hao gầy cùng tà váy trắng thướt tha khẽ lướt qua trước mặt, giọng nữ tử vang lên dịu dàng: “Hinh nhi bái kiến phụ vương, biểu ca đã về.”

Ta nhìn nàng hồi lâu, khóe mắt khẽ cụp xuống. Nàng vẫn ổn, tôi an tâm rồi.

Tâm an ổn, nhưng trái tim không một chút bình yên.

“Hinh nhi, mau đứng dậy.” Tướng quân vội vã đỡ nàng, ông ôn tồn, “Nghe Mạch Ly nói rằng, cơ thể con hôm nay không được tốt, ta đã sai người hầm canh bổ cho con rồi.”

Lê Hinh mỉm cười, mang theo một chút bi thương, nhưng vẫn là một nụ cười đẹp nhất thế gian này. Nàng đáp: “Hinh nhi lỡ sảy chân ngã xuống ao sen, may được Lục công tử giúp đỡ kịp thời, nên mới may mắn không nhiễm phong hàn.”

Lê Cát Thuần có hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức ôm quyền hướng tôi lần nữa cảm ơn: “Đa tạ Lục công tử giúp đỡ biểu muội.”

“Ta… ta…”

Ách, chuyện này là sao? Chẳng phải nàng vẫn còn giận tôi đó ư?

Tôi len lén nhìn Lê Hinh, vô tình bắt gặp ánh mắt nàng cũng đang hướng về tôi, định nhoẻn miệng cười, nhưng nàng đã ngay tức khắc ngoảnh mặt rời đi.

Lát nữa tôi sẽ xin lỗi nàng, vì lại lần nữa mạo phạm.

“Thôi được rồi, chuyện này nói sau đi, cứ gọi là Vương gia, nghe không bị nặng nề.” Lê Cát Lợi xua tay, lại thu về vẻ nghiêm nghị. “Lục Tiếu Trinh, Liên Hương, hãy kể ta nghe rõ sự tình, việc xảy ra ở trấn Thanh Tri.”

Lúc này tôi mới định thần, bèn cùng Hương Liên đem tất thảy kể cho tướng quân nghe.

Nghe xong, Lê Cát Thuần không giấu được tia giận giữ, bẹn đạp bàn cái rầm, giọng sang sảng quát: “Gã Trương Khanh đó, đúng là ức hϊếp người dân. Đến ngay cả cha cũng dung túng cho con mình, thì làm sao có thể xứng đáng với chức quan huyện, đứng trước muôn dân mà phán xử đây?”

Quận chúa trầm mặc, nhưng biểu hiện thì dường như đầy tán đồng với biểu ca của mình.

Chỉ riêng Vương gia vẫn giữ được nét nghiêm nghị vốn có, ông trầm giọng nói: “Nếu quả đúng đây là sự thật, ta sẽ tâu lên thánh thượng, thu hồi mũ quan của hắn, giáng xuống làm dân thường.” Nói rồi, ông quay sang tôi, “Chẳng hay tang vật trong vụ cháy, ngươi còn giữ phỏng?”

Tôi gật đầu: “Bẩm vương gia, thảo dân luôn mang theo bên mình. Cây đuốc đó rất bền, cháy lâu, không thể là thứ dân thường có thể dùng. Mà thiết nghĩ, trong quan phủ mới được dùng loại đuốc như thế này.”

Hương Liên vội vàng quay lại phòng để lấy tay nải tôi đừng vật chứng, trình lên cho Vương gia xem. Ông nhíu mày: “Đúng là dù có bị ném trong đám lửa to như vậy, vẫn chưa cháy hết. Loại gỗ này xem ra chỉ có nhà quan mới được dùng.”

“Chúng ta nên cho người về trấn Thanh Tri điều tra hai cha con họ trước đã, để cho bọn họ không kịp trở tay.” Lê Cát Thuần quay người lại giao phó với hầu cận đứng sau, “Ngươi cùng mười mấy người khác đem lệnh bài của Vương phủ, tới trấn Thanh Tri bảo vệ hiện trường, tránh để bọn chúng có cơ hội tiêu hủy. Dăm ba hôm nữa chúng ta sẽ tới.”

“Nô tài tuân lệnh.”

Nói là thực hiện, tác phong mấy người cổ đại này cũng là quá nhanh đi.

Tôi còn chưa kịp cảm thán, đã nghe giọng Vương gia vang bên tai: “Gượm chút, điều tra thêm cả nô tài trong quan phủ. Việc này nếu đúng là do Trương Khanh gây ra, thì bọn chúng cũng không tránh khỏi liên lụy.”

“Chi bằng Vương gia, điều tra cả những tiệm dầu hỏa quanh đó hoặc ở vài nơi lân cận.” Tôi vội sực nhớ ra, bèn đứng bật dậy hô, “Ngày đó xung quanh gian nhà toàn mùi dầu hỏa, thiết nghĩ cũng phải cần tới một lượng không nhỏ. Điều tra từ những người thương buôn dầu, có lẽ sẽ ra chút manh mối, ngày đó những ai đã mua lượng lớn.”

Ánh mắt Lê Cát Thuần cùng Lê Hinh kinh ngạc nhìn tôi, Vương gia mỉm cười tán đồng, lập tức hạ lệnh cho người hầu kia rời đi.

“Không ngờ Lục công tử đây lại còn rất tinh ý.” Lê Cát Thuần cảm phục, “Ta nghe xong chuyện ngươi kể, cũng chưa nghĩ tới chi tiết này. Thật đáng hổ thẹn.”

“Không dám, đại nhân. Thảo dân chỉ là may mắn vớ được chút sạn nhỏ trong đống phế tàn thôi.”

Tôi gãi đầu rồi nhìn bâng quơ. Thật sự tôi không hiểu được ánh mắt của quận chúa nhìn mình lúc này. Điều đó khiến tâm tôi rối bời, bèn cụp mi không dám nhìn nàng nữa.

“Cũng không còn sớm, mọi người mau về phòng nghỉ ngơi.” Vương gia Lê Cát Lợi cười sảng, “Mai ta cùng Cát Thuần còn phải lên triều nữa.”

Chờ sau khi tất cả đã rời đi, tôi mới lững thững bước ra khỏi khách sách. Ở thế kỷ 21, tuy cũng quen thức khuya, nhưng tôi vẫn không thấy thấm mệt như lúc này. Xương cốt mỏi nhừ, tôi vặn mình vài cái. Vừa hay thấy bóng lưng của nàng vẫn còn đứng dưới mái hiện, lòng tôi xao xuyến lạ thường.

Nàng còn đợi tôi.

“Quận chúa, sương đã xuống rồi, ngươi mau đi nghỉ đi…” Tôi bước đến cạnh nàng, khẽ lên tiếng. Dưới ánh trăng, gương mặt nàng thuần khiết mà thanh tú đến lạ kỳ.

“Tiếu Trình.” Nàng cất giọng trầm tư, tiếng gọi cũng trở nên bối rối hơn bao giờ hết, “Ngươi… có hay chăng với Hương Liên… là tình cảm nam nữ?”

Hai chữ nam – nữ phía sau, nàng nhấn mạnh đến nỗi tôi hơi sững người. Sau đó bất giác tôi cúi mặt, trong tim có chút nhói đau. “Không hề, quận chúa. Ta với nàng ấy là tình cảm huynh muội.”

Lúc này mi tâm của nàng mới giãn ra, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên: “Đưa tay cho ta xem.”

Dù có chút khó hiểu nhưng tôi vẫn xòe bàn tay mình ra trước mặt Lê Hinh. Nàng rất thoải mái cầm tay tôi không chút ái ngại, sau đó liền đan mười ngón với nhau: “Xem ra tay ngươi thực rất ấm áp. Lại còn mềm mại…” Nàng bật cười, “Như tay nữ tử.”

Tôi sững người, định rụt tay mình lại, nhưng quận chúa đã siết chặt. Nàng ung dung bước từng bước chậm rãi dưới mái hiên, không hề buông lỏng tay tôi ra.

“Quận chúa, cái này…” Tôi đi từ kinh ngạc đến xấu hổ, vội ngó quanh xem có người khác không, rồi le lén nhìn nàng mà nói, “Đương đêm hôm, nam chưa vợ gái chưa chồng, người ta nhìn thấy lại…”

Lúc này, quận chúa mới nhíu mày nhìn ta. Rồi nàng thờ ơ đáp: “Tiếu Trình đừng cùng ta nói mấy đạo lý đó.”

Tôi hoàn toàn câm nín.

Dù tâm trạng có chút hoang mang, nhưng trong lòng lại tràn ngập vui sướиɠ. Không hiểu vì lý do gì, cảm giác bức bối từ lúc sẩm tối đến giờ đã hoàn toàn tan biến. Tôi nhẹ giọng nói với nàng: “Lúc chiều, thực xin lỗi đã mạo phạm quận chúa.”

“Gọi ta là Hinh Nhi đi.” Quận chúa nhéo tay ta một cái, nàng vẫn thản nhiên đến kỳ lạ, “Nếu không ta đem sự thật mách với phụ vương.”

Ách, bây giờ còn chơi kiểu gì vậy trời?

“A, điều này, ta… Không dám…”

“Gọi mau đi, ta la lên đó.”

“Quận chúa à…”

“Tiếu Trình, ta la lên là mọi người tới, thấy ngươi đang nắm tay ta.”

“Hinh Nhi…”

“Tốt, từ giờ cứ vậy.”

“…”

Tôi nín lặng lần hai.

Không biết vì lý gì mà thái độ của quận chúa đối với tôi lại thay đổi đột ngột như vậy. Nàng dường như nghịch ngợm hơn và cũng biết cách hù dọa tôi nữa. Tôi thở dài, khẽ liếc nhìn nơi mười ngón tay đang đan nhẹ.

Cảm giác ấm áp ngập tràn con tim.

Chú thích:

(1) (1) Hậu viện: Vườn sau

(2) (2) Lương đình: Chòi nghỉ chân hóng mát được xây ở các phủ vua chúa, bây giờ cũng hay được nhà nước, chủ đầu tư xây dựng trong nhiều công viên, khu đô thị…