(*) Đất phong: là vùng đất mà vua chúa phong cho chư hầu.
(**) Tuổi thành gia lập thất: Tuổi 30
___ "Bổn cung phải dưỡng bệnh, bất kì một phi tần nào cũng không gặp."____
Chương thứ một trăm sáu mươi sáu: Mưu phản
Thị vệ dẫn Đại Phương đến, Hoàng thượng nhìn sang, Đại Phương đã hoàn toàn rơi vào trạng thái đần độn, bất luận hỏi câu gì cũng chỉ kêu lớn, "Có máu! Có máu!" Hoàng thượng bất đắc dĩ khoát tay, thị vệ lại dẫn người xuống dưới.
Hoàng hậu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hoàng thượng, khuyên nhủ, "Hoàng thượng, người đã mất rồi, Hoàng thượng nên nén bi thương. Chuyện này cuối cùng rồi cũng sẽ được phơi bày, Long thể của người vẫn quan trọng hơn."
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, "Mấy ngày trẫm không vào Hậu cung, Hoàng hậu lại quản lý Hậu cung thành như vậy phải không?"
Hoàng hậu nghe Hoàng thượng nói vậy, vẻ mặt không khỏi buồn bã, "Là thần thϊếp vô năng, không quản lý tốt Hậu cung, xin Hoàng thượng trách phạt."
"Hừ!" Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, không nhìn Hoàng hậu nữa.
Lúc này Chu Cẩm phi cũng chạy tới, thấy Hoàng thượng lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng hậu, vội vàng đi tới khuyên an Hoàng hậu.
"Khang phi đâu? Làm sao Khang phi không tới?" Hoàng thượng đột nhiên hỏi.
Chu Cẩm phi nhắc nhở, "Hoàng thượng, Khang phi muội muội bị cấm túc ở Cung Lung Hoa."
Hoàng thượng bực mình. Hắn quả nhiên quên mất chuyện này, "Truyền Doãn Cung chính và Vạn Đình Phong tới đây."
Rất nhanh, Doãn Cung chính và Vạn Đình Phong chạy tới.
Hoàng thượng nói: "Chuyện này giao cho hai người các ngươi phụ trách, trong vòng ba ngày phải điều tra rõ, nếu không thì đừng làm nữa!" Nói xong, cũng không nhìn người khác, vung tay áo, trở về tẩm điện của mình.
Doãn Cung chính và Vạn Đình Phong liếc mắt nhìn nhau, xem ra đầu của mình sắp không giữ được rồi. Một năm này, chuyện xảy ra có phải quá nhiều rồi không?! Đến bây giờ Cục Cung Chính của nàng vẫn còn một chồng dày những vụ án chưa phá, chuyện này đúng là đòi mạng rồi!
Vạn Đình Phong bước tới đối diện Doãn Cung chính nói, "Doãn Cung chính, ta là ngoại nam, không tiện đi lại trong Hậu cung, rất nhiều nơi còn phải dựa vào Doãn Cung chính."
Doãn Cung chính vội vàng nói, "Đâu có đâu có, việc này vướng tay vướng chân, tất nhiên là phải hợp sức với Vạn đại nhân mới có thể phá được án này."
Hai người khách khí vài câu rồi tự đi làm việc của mình.
Chu Cẩm phi đưa Hoàng hậu về Cung Phượng Từ, lại khuyên an vài câu, sau đó mới cáo từ. Trở về Cung Hồng Huy, Chu Cẩm phi cũng bị dọa không nhẹ. Chẳng qua khi thấy sắc mặt của Hoàng thượng và Hoàng hậu, nàng không dám biểu hiện ra ngoài mà thôi. Lần này về cung, cả người đều mềm nhũn.
Phù Dung lo lắng nói, "Nương nương, có cần mời thái y đến xem một chút hay không?"
Chu Cẩm phi lắc đầu, "Hiện giờ nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện. Bổn cung không sao, chỉ là rất nhớ Khang phi thôi."
Phù Dung nói, "Nương nương, người đừng lo lắng cho Khang phi nương nương. Hiện tại Khang phi nương nương bị cấm túc, nô tì nghĩ, đây trái lại là chuyện tốt, như vậy thì có thể tránh được tranh chấp này, mắt không thấy tâm không phiền."
Chu Cẩm phi gật đầu, "Ngươi nói cũng đúng. Hoàng cung này, thật sự là càng ngày càng khiến người ta không yên lòng nữa rồi."
Cung Lung Hoa.
Trong cung chấn động thì Khang phi liền tỉnh, lập tức phân phó Dương Quỳnh ra ngoài xem là chuyện gì. Dương Quỳnh đi khoảng một nén nhang liền trở về, báo lại chuyện Trịnh Quý phi bị gϊếŧ.
Như Quyên và Nguyên Hương cũng đều tỉnh dậy. Như Quyên đến hầu hạ Khang phi, Nguyên Hương thì trông coi người trong cung, phòng ngừa có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở.
Như Quyên nghe nói Trịnh Quý phi bị gϊếŧ, đầu óc của nàng có chút không phản ứng kịp, "Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải nàng vẫn muốn hại chúng ta sao? Là ai gϊếŧ nàng?" Ánh mắt của nàng nhìn về phía Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh vội vàng xua tay, "Không phải ta. Nếu ta muốn gϊếŧ nàng thì đã sớm động thủ, sẽ không chờ đến hôm nay." Huống chi tối nay nàng ở với Khang phi, làm sao có thời gian động thủ được? Chuyện này Khang phi biết rõ nhất, nhưng nàng vẫn phải giải thích với Như Quyên, dù sao chuyện của nàng với Khang phi cũng không thể nói công khai được.
Khang phi không để ý tới những thứ này, thở dài, "Lần này bổn cung thật sự không hiểu."
Như Quyên nói, "Nương nương, Cung Lung Hoa chúng ta bị cấm túc, lần này sẽ không xuống đầu chúng ta nữa đúng không?"
Khang phi chỉ lắc đầu, không nói gì.
Như Quyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Quỳnh. Dương Quỳnh lắc đầu, ý bảo Như Quyên không nên quấy rấy Khang phi suy nghĩ.
Đợi đến hừng đông, chủ tử các cung đều nhận được khẩu dụ của Hoàng thượng, bảo mọi người tạm thời ở trong cung, không nên đi lại lung tung xung quanh, để tránh ảnh hưởng tới việc tìm kiếm manh mối của thị vệ và Cục Cung Chính.
Tin Trịnh Quý phi qua đời truyền đến tiền triều. Trịnh gia ở ngự tiền kêu oan, muốn Hoàng thượng nhất định phải trừng phạt nghiêm minh hung thủ. Trịnh gia là trọng thần, Hoàng thượng không thể không trấn an một phen, cả ngày trôi qua, tâm phiền ý loạn.
Dùng bữa tối xong, vừa định thả lỏng một chút, thay đổi cách nghĩ, Thường Lộc ở ngoài cửa chạy chậm tiến vào, "Hoàng thượng, tấu chương khẩn tám trăm dặm."
Hoàng thượng lập tức xem tấu chương hắn đưa tới, chớp mắt được hai cái liền tê liệt ngồi trên ghế.
"Hoàng thượng!" Thường Lộc vội vàng qua đỡ Hoàng thượng.
Hoàng thượng ổn định lại tâm trạng, cúi đầu tiếp tục xem tấu chương. Sau khi xem xong, sắc mặt Hoàng thượng trắng bệch, không còn giọt máu.
"Thường Lộc."
"Có nô tài."
"Lập tức truyền Thừa tướng, Lục bộ thượng thư vào cung."
"Vâng." Thường Lộc ngay cả hỏi cũng không dám, tức khắc ra ngoài truyền chỉ.
Ngày thứ hai, tin tức tiền triều truyền đến Hậu cung, Dật Vương làm phản.
Dật Vương là huynh đệ cùng cha khác mẹ với đương kim Hoàng đế, đất phong(*) cách Đế đô ba trăm dặm, là một nơi giàu có và đông đúc. Như vậy có thể thấy là Hoàng thượng đối đãi với Dật Vương cũng không tệ. Đáng tiếc cuối cùng Dật Vương vẫn làm phản.
Gần đây Hoàng thượng quá bận với chiến sự biên quan, vừa rồi lại xảy ra chuyện Trịnh Quý phi bị gϊếŧ, đang sứt đầu mẻ trán tìm kế sách thì tin dữ truyền đến, khiến Hoàng thượng gần như không có cách nào trấn tĩnh được.
Vì tiếp viện cho biên quan mà Hoàng thượng thực thi chính sách tăng thuế ba phần. Nguy cơ tiền bạc của biên quan tuy rằng tạm thời được giải quyết, thế nhưng dân gian đã lại tiếng than đầy trời. Hoàng thượng ngồi cao trong cung, đối với nỗi khổ của dân gian lại mắt điếc tai ngơ, khiến một bộ phận nông dân bị ép phản. Dật Vương ở nơi giàu có đông đúc, tiền bạc vô số, dựng cờ chiêu binh, tất nhiên sẽ có rất nhiều bách tính không có lương thực để ăn chen chúc tới. Nhất thời, phản quân của Dật Vương và quân nông dân liên hợp lại, thanh thế càng lớn hơn.
Trí mạng hơn nữa, là phản quân ở cương vực nội địa của Mục triều, chỉ cách Đế đô ba trăm dặm. Lúc này tất cả các quân binh tinh nhuệ đều được điều đến biên quan, triều đình liền đối mặt với quẫn cảnh không binh không tướng.
Trong vòng một ngày, Hoàng đế liên tiếp hạ mười bốn thánh chỉ, truyền lệnh cho các châu phủ quận huyện khắp nơi khẩn trương chiêu binh, truyền lệnh điều động các tướng lĩnh nhà binh còn ở trong triều nhanh chóng chỉ huy quân hỗ trợ triều đình.
Nhưng chỉ với khoảng cách ba trăm dặm, dù có chặn đánh ngăn cản ở con đường duy nhất đến kinh thành, thì cũng là ứng chiến vội vàng, gần như không đến một ngày sẽ báo thành phá.
Gió lửa bùng lên ở cả trong lẫn ngoài, triều đình đã như ngàn cân treo sợi tóc.
Trong ngoài đều khốn đốn, không nói tới tin chiến sự tiền triều truyền đến, chỉ nói Hậu cung, thì Hoàng hậu vốn bệnh nhẹ, đột nhiên nghe được tin dữ, hỏa công tâm, phun ra một búng máu, bệnh tình lập tức trở nên nghiêm trọng.
Trong Hậu cung đa phần đều là các mỹ nhân yêu kiều như hoa. Thái bình thịnh thế đương nhiên chỉ biết ca múa vui mừng. Bây giờ biết được phản quân chẳng mấy chốc sẽ bao vây kinh thành thì ai cũng đều vô cùng hoảng sợ.
Kỳ hạn ba ngày đã qua lâu, nhưng Hoàng thượng cũng không để ý tới. Doãn Cung chính vẫn như cũ tận trung với chức vị, nhưng lại vẫn không thu hoạch được gì. Điều duy nhất khiến cho nàng cảm thấy không bình thường chính là, thị vệ trong cung dường như càng ngày càng nhiều. Mời đầu nàng cũng không để ý, thế nhưng rất nhanh, nàng phát hiện ra Vạn Đình Phong này dường như có vấn đề. Tinh lực của hắn cũng không tập trung vào vụ án Trịnh Quý phi bị gϊếŧ, mà lại tích cực phái thị vệ canh gác các cửa ra vào trong cung. Những thị vệ vốn dĩ ở đây cũng đều bị đổi hết, thay vào đó là một nhóm người lạ mặt mà Doãn Cung chính trước nay chưa từng gặp qua.
Doãn Cung chính quản lý Cục Cung Chính nhiều năm, một chút nhạy cảm với chính trị là vẫn phải có. Nàng lập tức yêu cầu gặp Hoàng thượng, nhưng lại bị thị vệ ở cửa ngự thư phòng ngăn lại. Doãn Cung chính nhìn kỹ, phát hiện thị vệ ở cửa ngự thư phòng dường nhưng cũng đều lạ mặt, nàng lập tức cảm thấy sự tình phức tạp.
Không gặp được Hoàng thượng, nàng không thể làm gì khác là đi gặp Hoàng hậu, bẩm báo lại phát hiện của mình cho Hoàng hậu nghe. Hoàng hậu nghe xong lại phun ra một búng máu nữa. Nhóm người Thái Quyên và Thái Lăng lại mớm thuốc, lại thuận khí, cuối cùng mới làm cho Hoàng hậu tỉnh táo lại.
Hoàng hậu nằm trên giường, phân phó nói: "Thái Quyên, bệnh tình của bổn cung nặng hơn, truyền ý chỉ của bổn cung, ngay trong hôm nay hủy bỏ cấm túc của Khang phi, truyền Khang phi đến Cung Phượng Từ hầu bệnh. Bổn cung phải dưỡng bệnh, bất kì một phi tần nào cũng không gặp."
"Nương nương, chuyện này... Khang phi nương nương bị cấm túc là ý chỉ của Hoàng thượng." Thái Quyên lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, Hoàng hậu đã qua tuổi thành gia lập thất(**), thân thể xưa nay coi như khỏe mạnh. Hiện giờ sinh bệnh, tình hình lại vô cùng xấu.
Hoàng hậu cười khổ, "Nếu như Hoàng thượng trách tội xuống, bổn cung tự mình gánh chịu, đi nhanh đi."
"Vâng." Thái Quyên thấy Hoàng hậu khăng khăng, cũng không dám trì hoãn nữa, cầm phượng ấn của Hoàng hậu đóng dấu vào ý chỉ sau đó chạy tới Cung Lung Hoa.
Ngoài Cung Lung Hoa cũng bị thị vệ canh giữ. Thái Quyên lấy ra ý chỉ, những vẫn bị thị vệ gây khó dễ. Thái Quyên theo Hoàng hậu nhiều năm, tự nhiên cũng có khí thế, thấy vậy cao giọng nói, "Ý chỉ của Hoàng hậu nương nương ở đây, các ngươi còn gây khó dễ, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao?"
Thị vệ cầm đầu nói, "Thái Quyên cô nương, Khang phi nương nương bị cấm túc là thánh chỉ của Hoàng thượng, ngươi cầm ý chỉ của Hoàng hậu nương nương tới đây, chuyện này... chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương có thể lớn hơn Hoàng thượng sao?"
Thái Quyên cười nhạt, "Hoàng hậu nương nương tất nhiên không lớn hơn được Hoàng thượng. Nếu ngươi không phục, thì đại khái có thể đến trước mặt Hoàng thượng tố cáo, có điều Cung Lung Hoa hôm nay, ta nhất định phải vào."
Thị vệ nói, "Trong thánh chỉ của Hoàng thượng nói rõ, Khang phi không có thánh chỉ thì không được ra ngoài. Ta đảm đương chức trách, không dám để cô nương đi vào."
Thái Quyên nghe xong ánh mắt xoay chuyển nói, "Đã vậy thì ngươi theo ta đến trước mặt Hoàng thượng lý luận, mời Hoàng thượng quyết định."
Thị vệ nghe thấy, lập tức nói: "Hoàng thượng đang phiền lòng vì chuyện Dật Vương mưu phản, sao bọn ta có thể vì chút chuyện cỏn con này mà quấy rầy Hoàng thượng được?"
Thái Quyên cười lạnh, "Từ bao giờ mà không tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu lại là chuyện nhỏ rồi? Ta thấy các ngươi là cố ý gây khó dễ, giấu diếm dã tâm!"
Thị vệ nghe thấy nóng nảy, nhìn xung quanh không có ai, kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mũi kiếm hướng thẳng đến cổ của Thái Quyên.
Thái Quyên còn chưa kịp sợ thì hàn quan lóe lên, trước mặt mình xuất hiện một nữ tử. Nữ tử dùng kiếm của mình đỡ kiếm của thị vệ. Tiếng binh khí va chạm thanh thúy truyền vào tai, lúc này Thái Quyên mới phản ứng lại, nhận ra chính mình vừa mới dạo một vòng trước quỷ môn quan.