Ngày thứ hai, cung nhân của Cục Thượng Thực đưa nguyên liệu nấu ăn đến Cung Lung Hoa. Một xe có cả rau và lương thực xuất phát từ Cục Thượng Thực tới Cung Lung Hoa. Thời điểm đi ngang qua hồ cá chép, bỗng có người chạy ra từ trong bụi hoa, va vào xe chở nguyên liệu. Hai thái giám phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể ổn định được chiếc xe.
"Ai! Ngươi đi đường kiểu gì vậy? Không có mắt à?" Một tên thái giám tức giận nói.
Cung nữ đυ.ng phải xe vội vàng rụt cổ lui về sau, một người bước ra từ sau lưng nàng, chính là Đỗ Sung viện.
"Khí thế của hai vị công công lớn thật!" Đỗ Sung viện cười lạnh nói.
Hai thái giám vừa nhìn thấy nàng, lập tức cười xòa nói, "Nô tài không biết là người của Đỗ Sung viện, nô tài có mắt như mù, xin nương nương tha cho nô tài lần này."
Đỗ Sung viện liếc bọn hắn một cái, "Miễn đi, đều làm việc cho Thiên gia. Chung quy cũng là nha đầu của ta phạm lỗi trước, ta cũng không làm khó các ngươi nữa. Linh Xảo, cho bọn hắn mỗi người một xâu tiền, coi như ngươi chịu tội."
Cung nữ vừa mới đυ.ng phải xe chở lấy hai xâu tiền từ trong tay áo ra, đưa cho mỗi người một xâu. Hai tiểu thái giám nhận lấy, tạ ơn Đỗ Sung viện, vui mừng hớn hở rời đi.
Sau khi hai người đi, sắc mặt của Đỗ Sung viện và Linh Xảo đều trắng bệch. Linh Xảo run giọng nói, "Nương nương..."
Đỗ Sung viện "Xuỵt" một tiếng. "Chúng ta về nhanh một chút, đừng để cho người khác nhìn thấy."
Nguyên liệu nấu ăn được giao cho Cung Lung Hoa, Tố Tranh lấy mỗi thứ một ít, cho vào túi giấy, giao cho Dương Quỳnh. Mỗi tối Dương Quỳnh đều lén nhảy ra ngoài tường Cung Lung Hoa, đi tìm Ngô Đồng giám định nguyên liệu xem có vấn đề hay không. Mỗi một lượt nguyên liệu đều làm như vậy, lần này cũng không ngoại lệ.
Thái Y viện.
Ngô Đồng thấy Dương Quỳnh đẩy cửa vào, cũng không bất ngờ, vừa nhận nguyên liệu vừa nói, "Ngươi tới đúng lúc lắm, ta đã kiểm tra qua thi thể của Khánh ma ma rồi, là trúng độc chết. Bên trong là thạch tín rất phổ biến, ngoài tiệm thuốc đều có thể mua được, căn bản là không có biện pháp tra rõ. Nhưng có một chuyện rất kì lạ, có người nói nàng ăn cơm tối xong thì bị độc phát, thông thường người uống thuốc độc tự sát chắc sẽ không bỏ độc vào cơm ăn mới phải."
"Ý của ngươi là, nàng bị người hạ độc vào cơm, nên mới bị độc chết." Dương Quỳnh hỏi.
"Có thể làm cho Khánh ma ma ăn, cũng không dễ, chắc hẳn là ngụy trang rất khéo. Sau khi Khánh ma ma bị dụng hình thì không tập trung chú ý, cho nên mới mất mạng." Ngô Đồng đang bắt đầu kiểm tra nguyên liệu Dương Quỳnh mang tới.
"Gϊếŧ người diệt khẩu. Ngươi cảm thấy sẽ là ai?"
Ngô Đồng ngẩng đầu, "Sao ta biết được? Ta chỉ phụ trách nói nhưng gì ta thấy. Những chuyện suy đoán khác là việc của các ngươi." Hắn vừa nói vừa nhíu mày, nhìn chằm chằm muối ăn trong tay, "Trong này có vài thứ."
"Là cái gì?" Dương Quỳnh căng thẳng.
"Chắc là phấn cỏ đoạn trường." Ngô Đồng vừa nói vừa kéo ngăn tủ bảo bối của hắn ra, lấy một cái bình sứ, mở nắp bình, nhỏ vài giọt vào muối ăn. Trong nháy mắt muối trắng tinh liền biến thành màu đen, Dương Quỳnh nhìn thấy vô cùng kinh hãi.
"Đúng là cỏ đoạn trường." Ngô Đồng quay lại nói, "Hạ độc vào muối ăn, chỉ cần một ngày thì toàn bộ Cung Lung Hoa không ai thoát được, tâm địa của người này quả thật đủ ác độc."
"May mà có ngươi ở đây, lại cứu chúng ta một mạng." Dương Quỳnh nói mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngô Đồng cười cười, không nói gì, tiếp tục kiểm tra nguyên liệu trong tay. Đợi kiểm tra xong toàn bộ, xác định chỉ có muối ăn là có độc, những thứ khác đều không sao. Dương Quỳnh từ biệt Ngô Đồng, lợi dụng màn đêm chạy về Cung Lung Hoa.
Khang phi vẫn chưa ngủ, đang đợi nàng. Dương Quỳnh báo lại chuyện trong muối ăn có cỏ đoạn trường cho Khang phi, Khang phi trái lại vẫn bình tĩnh. Đầu tiên gọi Nguyên Hương lập tức bỏ tất cả muối ăn có độc vào trong một cái vò, đào hố chôn xuống đất. Sau đó lại phân phó Như Quyên giữ lại một ít muối đang dùng, sử dụng tiết kiệm.
"Trịnh Quý phi dĩ nhiên lại muốn độc chết tất cả chúng ta, tâm tư như vậy cũng quá ác độc!" Như Quyên xong việc trở về không cam lòng nói.
Khang phi lắc đầu, "Trịnh Quý phi không có lý do để làm như vậy. Người nàng muốn diệt trừ chỉ là bổn cung, gϊếŧ các ngươi cũng không có lợi gì cho nàng, còn có thể mang lại rất nhiều phiền phức."
Dương Quỳnh nghi ngờ nói, "Nhưng chuyện này phải giải thích thế nào?"
Khang phi suy nghĩ rất lâu, hỏi: "Các ngươi cảm thấy độc này được hạ vào khi nào?"
Hạ độc đơn giản có hai khả năng, một là hạ ngay lúc đầu, hai là hạ ở trên đường. Mấy người nhìn nhau, đều không dám khẳng định.
"Có thể, người đối phương muốn độc chết, cũng không chỉ có mình bổn cung." Lời Khang phi nói quả thật khiến người ta đến chết cũng kinh ngạc không thôi, một câu nói ra đều khiến cho ba người còn lại giật mình.
"Nương nương, đầu óc của nô tỳ không đủ dùng, người cứ phân phó, bảo chúng nô tỳ làm gì cũng được?" Như Quyên từ bỏ.
Khang phi nói, "Hiện giờ các ngươi về nghỉ đi. Bổn cung cần thời gian suy nghĩ thật kỹ."
Ba người nghe xong, chỉ đành về ngủ.
Dương Quỳnh vừa mới ra khỏi tẩm điện của Khang phi liền nghe thấy một tiếng xé gió. Nàng ngửa đầu, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, liền chạy theo tới cạnh hòn non bộ. Âu Dương Đình đang đợi nàng.
"Có vẻ như tay chân nhanh nhẹn hơn rồi. Ngươi đúng là nhân tài luyện võ." Có thể được Âu Dương Đình khích lệ như vậy, là tuyệt không dễ dàng.
Âu Dương Đình cư nhiên đỏ mặt. Hắn quay đầu đi chỗ khác, hắng giọng một cái che giấu sự xấu hổ, xoay đầu nghiêm mặt nói, "Tối hôm qua Trịnh Quý phi đã điều thêm hai mươi thị vệ canh giữ ở ngoài Cung Hưng Hòa, tối nay cũng vậy. Thoạt nhìn thì có vẻ là điều động trong thời gian dài, Cẩm phi nương nương bảo ta tới nhắc nhở Khang phi nương nương, để ý cẩn thận một chút. Hơn nữa, hôm nay ta thấy cung nữ của Đỗ Sung viện va phải xe chở nguyên liệu của các ngươi. Hy vọng mấy tin tức này có thể giúp được các ngươi."
"Gọi một tiếng sư phụ nghe xem nào." Âu Dương Đình đột nhiên nói.
"Phụt!" Dương Quỳnh suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết, "Ngươi đúng là không thích hợp dùng ngữ điệu này."
Âu Dương Đình cũng thấy không được tự nhiên, vì vậy từ bỏ, "Ta đi trước." Nói xong bóng người lóe lên, đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sáng sớm hôm sau, Khang phi dùng xong bữa sáng, trở lại tẩm điện. Dương Quỳnh, Như Quyên và Nguyên Hương đều ở đây, Tố Tranh canh cửa.
Dương Quỳnh thuật lại lời Âu Dương Đình nói hôm qua. Khang phi nghe xong trầm tư một lúc, ngẩng đầu hỏi Như Quyên, "Bổn cung nhớ ngươi từng nói, Đỗ Sung viện có thể là muội muội của Thiên Linh."
Như Quyên gật đầu.
"Nàng muốn hại chết mọi người trong Cung Lung Hoa chúng ta là để báo thù cho Thiên Linh?" Như Quyên kinh hãi nói.
"Không có khả năng." Dương Quỳnh tiếp lời nói, "Chuyện của Thiên Linh nương nương cũng không để lộ ra ngoài. Trừ phi Thiên Linh nói cho nàng biết, bằng không nàng không thể biết chúng ta đã phát hiện thân phận của Thiên Linh được."
"Có thể là... chúng ta nghĩ sai rồi hay không?" Nguyên Hương vẫn luôn không mở miệng đột nhiên hỏi.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người nàng. Nguyên Hương có chút ngượng ngùng nói, "Nô tỳ cảm thấy, suy đoán Đỗ Sung viện là muội muội của Thiên Linh, có cần phải đợi tra rõ hay không?"
"Mọi người không cần tra nữa." Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tố Tranh đứng bên ngoài.
Bốn người đồng thời quay đầu nhìn nàng. Tố Tranh đứng ngược sáng, không nhìn rõ vẻ mặt của nàng. Nàng bước vào tẩm điện, đóng cửa lại, đi tới trước mặt Khang phi, nàng quỳ rạp xuống đất nói, "Nương nương, người không cần đoán nữa. Đỗ Sung viện không phải là muội muội của Thiên Linh."
Lúc này Khang phi lại vô cùng trấn định, hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Tố Tranh sống lưng thẳng tắp nói: "Bởi vì muội muội của Thiên Linh, là ta."
"Cái gì?" Như Quyên kinh ngạc nói.
Dương Quỳnh và Nguyên Hương cũng đều lộ ra nét mặt giật mình.
Khang phi cười cười, ý bảo Như Quyên đỡ Tố Tranh dậy, "Bổn cung đoán được, chỉ là không dám khẳng định."
Lần này đến lượt Tố Tranh giật mình, "Nương nương, sao người đoán được?"
Khang phi nói, "Trước đây, Thanh Diệp trúng kế đuổi theo Thường ma ma, Như Quyên lệnh ngươi đến Lăng Tiêu Các báo với bổn cung. Sau đó Thiên Linh đuổi theo Thanh Diệp, Tố Cầm lại đuổi theo Thiên Linh, tiếp đó Thiên Linh gánh tội thay cho Dương Quỳnh, Tố Cầm bị gϊếŧ, ngươi bị thương nặng. Khi đó bổn cung đã hoài nghi rồi. Tố Cầm là bị ai gϊếŧ? Chuyện này vẫn không có kết quả. Kỳ thật, Tố Cầm là bị ngươi và Thiên Linh hợp lực gϊếŧ chết đúng không? Lúc đầu bổn cung hoài nghi Thiên Linh gϊếŧ Tố Cầm, nhưng nàng và Tố Cầm sức khỏe tương đương, rất khó ung dung gϊếŧ người mà không lộ ra dấu vết. Nếu như cộng thêm ngươi, thì tự nhiên sẽ khác."
Tố Tranh gật đầu, "Đúng là nô tỳ và tỷ tỷ cùng nhau gϊếŧ chết Tố Cầm, rồi vứt xác xuống giếng. Sau đó nô tỳ mới đến Lăng Tiêu Các."
Khang phi hỏi, "Tại sao lại muốn gϊếŧ Tố Cầm?"
"Nàng phát hiện nô tỳ và Thiên Linh là tỷ muội. Thiên Linh nói, người này không thể giữ lại, nếu không nô tỳ sẽ gặp nguy hiểm."
Khang phi gật đầu, "Quyết định rất nhanh. Thiên Linh đúng là cũng có lúc tàn nhẫn như vậy."
Tố Tranh nói, "Nàng vì muốn bảo vệ người mình quan tâm mà cái gì cũng dám làm. Bảo vệ nô tỳ là như vậy, bảo vệ Thanh Diệp cũng là như vậy."
Dương Quỳnh nghe xong, lại nhớ tới từng cái nhăn mày, từng tiếng cười của Thiên Linh. Nữ tử như hoa, vì cứu mình mà lại héo tàn như thế.
"Thiên Linh đặt ngươi ở bên cạnh bổn cung, đúng là một biện pháp tốt. Ngươi bị thương vì bổn cung, bổn cung không phải người vô tình, tất sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi vẫn luôn làm cung nữ nhị đẳng, không thể hiện, không tham công, cũng không khoe mẽ như vậy, là Thiên Linh dạy ngươi?!"
Trong mắt Tố Tranh cuối cùng cũng có chút hoài niệm, "Thiên Linh dạy nô tỳ như vậy. Nàng nói làm vậy thì nô tỳ có thể sống lâu hơn một chút, cũng có thể sống an nhàn hơn một chút."
"Đã như vậy, thì ngươi nên quên đi thân phận này, tại sao giờ lại muốn nói ra?" Dương Quỳnh ở bên cạnh hỏi, nói ra, chẳng phải là sẽ uổng phí tấm lòng của Thiên Linh hay sao?
Ánh mắt Tố Tranh kiên định, "Nương nương, tối qua nô tỳ thấy Nguyên Hương tỷ tỷ đang chôn đồ xuống đất, đồ ăn sáng nay lại vô cùng nhạt. Nô tỳ lén đến phòng bếp xem xem, chỉ thấy còn một chút muối. Nô tỳ đoán là muối ngày hôm qua được đưa đến có vấn đề, mới vừa rồi nô tỳ ở ngoài cửa nghe thấy Như Quyên tỷ tỷ nói, 'Muốn hại chết mọi người của Cung Lung Hoa'. Nô tỳ liền biết mình đoán đúng rồi. Nương nương, Đỗ Sung viện hạ độc không chỉ muốn hại chết nương nương, mà còn muốn hại chết nô tỳ."