Khang phi mở thư ra đọc nhanh sau đó sắc mặt trắng bệnh. Nàng ngẩng đầu khó tin nhìn Thẩm phu nhân, giống như phải nhận được sự xác nhận nào đó, Thẩm phu nhân nghiêm túc gật đầu.
"Đại nhân nói việc này hệ trọng, hắn chuẩn bị tấu lên Hoàng thượng. Trong nội cung muội phải cẩn thận một chút, vạn nhất sự tình có biến, muội phải sớm có chuẩn bị."
Khang phi gật đầu, "Đại tẩu, tẩu nói lại với đại ca, không cần lo lắng cho ta. Ta là nữ nhi của Thẩm gia, bất cứ lúc nào cũng sẽ không khiến gia tộc hổ thẹn."
Thẩm phu nhân nghe được lời này dường như hiểu ra điều gì, muốn mở miệng, nhưng mở miệng rồi, lại không nói nên lời.
Sau khi tiễn Thẩm phu nhân, Khang phi xem lại bức thư một lần nữa, sau đó đốt đi.
Dương Quỳnh thấy Khang phi hành động thận trọng thì cảm thấy kì lạ, "Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Phụ thân bổn cung gửi thư nhà đến, nói từ khi triều đình tăng thuế đã gây phản tác dụng. Quan phu vì thu thuế mà ngay cả lương thực của dân chúng cũng không tha. Tăng thuế như vậy, nhất định sẽ khiến dân chúng nổi dậy."
Lần này, Dương Quỳnh cũng sợ ngây người, "Nương nương, ta vẫn không hiểu, không phải là chỉ đánh một trận sao? Chẳng lẽ triều đình không có quân phí dự trù?"
"Hả..." Dương Quỳnh vò đầu, "Chính là... chính là hàng năm sẽ để ra một khoản tiền làm quân phí, bất luận có dùng đến hay không thì khoản tiền này cũng không được động tới."
Khang phi nghe hiểu rồi cũng lắc đầu, "Theo bổn cung biết, thì triều đình không có dự trù như ngươi nói. Hàng năm đều là kiếm bao nhiêu dùng bấy nhiêu. Một khi có chiến sự, nhỏ thì không sao, nhưng đại chiến thì cũng chỉ có thể tăng thuế. Vốn dĩ cũng không việc gì, chỉ là mấy năm nay mùa màng không tốt, qua được đại hạn, thì tây bắc lại gặp nạn châu chấu. Vốn nên miễn thuế, nhưng chiến sự không chờ ai, mấy trăm ngàn binh lính người ăn ngựa ăn một ngày hết bao nhiêu lương thực? Hoàng thượng cũng rất nan giải!"
"Thẩm lão gia tử viết thư cho nương nương, là nhắc nhở?"
Khang phi lắc đầu, "Bổn cung hiểu phụ thân, nếu manh mối không xuất hiện thì người tuyệt đối sẽ không viết thư cho bổn cung. Xưa nay người đều cảm thấy phu nhân trong cung không nên tham dự quá nhiều vào chính sự tiền triều. Xem ra lúc này nhân gian đã thành tích khổ rồi." Khang phi ngẩng đầu, ánh mắt trong như nước chứa đầy sự thương xót.
"Bề trên sai lầm, tại sao lại bắt bách tính gánh chịu?"
Khang phi giật mình nhìn Dương Quỳnh, dường như không tin lời như vậy lại được nói ra từ miệng của nàng.
Dương Quỳnh nói, "Nương nương cảm thấy ta nói sai sao? Tại kỳ vị, mưu kỳ chính (ngồi ở chức vị nào thì lo chuyện của chức vị đó). Hoàng thượng chưa chuẩn bị đủ cho chiến trận, thì tại sao có thể bừa bãi động việc binh đao?"
Khang phi cười khổ, "Bổn cung đã từng nói, Hoàng thượng là quân chủ thái bình, không quen khí giới. Trong triều lại toàn chư sĩ mưu quyền, triều cục hỗn loạn cũng không phải ngày một ngày hai. Có điều chuyện này cũng không trách được Hoàng thượng, hắn cũng chỉ muốn làm một Hoàng đế anh minh mà thôi. Năm đó, Tiên đế truyền ngôi cho hắn, chỉ bảo hắn giữ vững giang sơn. Dựa vào năng lực của Hoàng thượng, muốn mở rộng bờ coi thì đúng là gượng ép."
Dương Quỳnh nhíu mày, "Lẽ nào Tiên đế không nghĩ đến chuyện ngoại tộc xâm chiếm sao?" Coi như Hoàng thượng thành thật làm quân chủ thái bình của hắn, nhưng người khác cũng đâu cần biết là có thành thật hay không, Tiên đế không nghĩ đến chuyện này thì thật sự kì lạ.
Khang phi nghe Dương Quỳnh nói xong, trầm tư một lúc, "Man tộc phía tây bắc mười mấy năm trước cũng từng đại chiến với Mục triều ta một lần nhưng nguyên khí bị tổn thương nặng nề. Bổn cung nhớ phụ thân đã từng nói, nếu không nghỉ ngơi hai mươi năm lấy lại sức, thì bọn họ tuyệt đối không có khả năng tái chiến. Lúc đó phụ thân còn là Thừa Tướng trong triều, Tiên đế cũng nghe ý kiến của phụ thân cho nên cuối cùng mới truyền ngôi Hoàng đế cho Hoàng thượng."
"Nhưng bây giờ còn chưa đến hai mươi năm."
Khang phi thở dài nói, "Ngươi nói chuyện này đúng là nhắc nhở ta. Nhìn tình hình trước mắt, e rằng Man tộc cũng chưa chuẩn bị xong chiến sự mà đã vội vàng khởi binh rồi."
Dương Quỳnh càng nghe càng thấy hồ đồ, "Chuyện này sao có thể?" Hai quốc gia đều chưa chuẩn bị chiến trận đã xông vào đánh nhau, lẽ nào hai vị bề trên đều điên rồi sao?
Khang phi lắc đầu nói, "Bổn cung không hiểu chiến sự, loại chuyện như vậy không thể kết luận bừa bãi. Có điều tốt nhất chuyện này nên hiểu rõ ràng." Khang phi nói đến đây thì trầm ngâm, giống như đang nghĩ xem nên thỉnh giáo người nào.
Trong cung nữ nhân có kiến thức ở trên Khang phi gần như không có. Chu Cẩm phi tuy xuất thân là võ tướng thế gia, nhưng cũng chưa từng thấy qua chiến trận, đối với chuyện này cũng không hiểu, những người khác thì càng đừng nói tới. Trong triều mặc dù có võ tướng, nhưng lại là nam nhân bên ngoài, căn bản không thể gặp được. Đại ca mình quản lý hình luật đương nhiên có hiểu biết, nhưng đối với chiến sự, chắc hẳn cũng không quá rõ ràng, càng nghĩ lại càng không thấy có ai hỏi được.
"Nương nương, có cần hỏi Âu Dương Đình một chút hay không?" Đầu óc của Dương Quỳnh đơn giản hơn Khang phi, người quen biết cũng ít hơn Khang phi rất nhiều, cho nên nhanh trí nhớ tới vị sư phụ tốt bụng này.
Hai mắt Khang phi tỏa sáng. Âu Dương Đình từng ở trong Chu gia quân một năm, nên hiểu rõ chiến sự. Xem ra, đây đúng là người thích hợp nhất, chỉ là thân phận của Khang phi cũng không quá thích hợp để gặp hắn, vì vậy Dương Quỳnh liền phụ trách đi hỏi Âu Dương Đình.
Đến đêm, Âu Dương Đình nhận được tín hiệu của Dương Quỳnh, tới cạnh hòn non bộ ở hậu viên Cung Lung Hoa. Dương Quỳnh đang luyện kiếm, kiếm vẽ như múa rất đẹp, Âu Dương Đình không nhịn được thở dài nói, "Liên tiếp bảy đường kiếm, ngươi cũng thành cao thủ dùng kiếm rồi."
Dương Quỳnh thu kiếm, cười nói, "Đồ bảo mệnh, quen thuộc một chút vẫn tốt hơn."
Âu Dương Đình gần đây không tới đốc thúc Dương Quỳnh luyện kiếm, nhưng thấy nàng có thể múa kiếm được như vậy, cũng biết nàng nhất định không lười biếng, "Tìm ta có chuyện gì?"
Dương Quỳnh nói, "Có một số việc muốn hỏi ngươi."
Âu Dương Đình nhướng mày, "Chuyện gì?"
"Nếu như một quốc gia chưa chuẩn bị xong chiến sự đã muốn tấn công một quốc gia khác, thì nguyên nhân là gì?"
Âu Dương Đình híp mắt một cái, "Một là biết được nội bộ đối phương trống rỗng, muốn thừa vắng xông vào. Hai là có người trong ứng ngoài hợp."
Dương Quỳnh vẫn chờ tiếp điều thứ ba, nhưng Âu Dương Đình nói xong nói xong hai cái liền ngậm miệng.
"Hết rồi?"
Âu Dương Đình gật đầu.
"Ý của ngươi là... có nội gián?" Bất luận là điều thứ nhất hay thứ hai cũng đều giống nhau, đều có người phản bội truyền tin tức cho đối phương, cho nên mặc dù còn chưa chuẩn bị xong chiến sự, thì phe mình cũng đã dám tiến công. Cái gọi là tận dụng cơ hội, mất rồi thì sẽ không lấy lại được. Chiến sự thường thường đều là thay đổi trong nháy mắt, một ngày bỏ lỡ, thì vĩnh viễn cũng sẽ bỏ lỡ.
Âu Dương Đình không trả lời câu hỏi của Dương Quỳnh, "Nếu như ngươi có hứng thú muốn biết một vài chuyện, thì hãy điều tra xem Thị vệ Chỉ huy sứ của Hoàng cung là ai."
"Thị vệ Chỉ huy sứ?" Dương Quỳnh không hiểu, vừa muốn hỏi lại thì hoa mắt một cái Âu Dương Đình đã đi rồi.
Ngày hôm sau, Khang phi dùng xong bữa sáng, Dương Quỳnh liền thuật lại đối thoại tối qua của nàng và Âu Dương Đình. Khang phi thở dài, "Quả nhiên." Nhắc đến Thị vệ Chỉ huy sứ, nàng gọi Như Quyên tới hỏi, "Thị vệ Chỉ huy sứ của Hoàng cung vẫn là Hàn Thụy sao?"
Như Quyên nói, "Nô tì nghe nói tháng trước vừa mới đổi người."
"Đổi ai?"
"Nô tì nhớ hình như họ Vạn, tên là Vạn Đình Phong." Sau khi Yên Xảo chết, nhiệm vụ thu thập tin tức liền do Như Quyên tiếp nhận. Nàng thường xuyên hầu hạ Khang phi, Khang phi có gì muốn hỏi, thì hỏi nàng cũng thuận tiện hơn.
"Vạn Đình Phong?" Khang phi nhớ kỹ tên này, "Là người của Vạn gia."
Dương Quỳnh thấy Khang phi suy tư, nàng không dám quấy nhiễu, khẽ nhỏ giọng hỏi Như Quyên, "Vạn Đình Phong là ai?"
Như Quyên kéo Dương Quỳnh tới cửa để không quấy rầy tới Khang phi, lúc này mới nhỏ giọng nói, "Vạn Đình Phong ta không biết, nhưng Vạn gia thì ta biết. Ninh An hầu của Vạn gia là huân quý thế gia trong triều (nhà làm quan có công lao). Đại công tử của Vạn gia đang là tướng soái trong Chu gia quân. Vạn Đình Phong này ta chưa từng nghe nói qua, chắc cũng là con cháu họ hàng gần xa."
"Vạn Đình Phong là con trai thứ ba của Vạn gia. Lúc trước luôn ở trong núi sâu luyện võ, có lẽ cũng vừa mới về nhà." Giọng nói không nhanh không chậm của Khang phi truyền tới.
Dương Quỳnh và Như Quyên đều về lại bên cạnh Khang phi, Dương Quỳnh hỏi, "Nương nương, Vạn Đình Phong này có vấn đề gì sao?"
"Vạn gia mấy đời nối tiếp chiến công hiển hách đều được phong Ninh An hầu. Ninh An hầu có ba nhi tử, trưởng tử đã tòng quân, là tướng soái trong Chu gia quân. Thứ tử tòng văn, đảm nhiệm Công bộ viên ngoại lang. Tam tử thuở nhỏ đã theo cao nhân học võ. Ninh An hầu còn có một nữ nhi, đã gả cho trưởng tử của Trịnh gia."
Nếu như những lời phía trước Khang phi nói Dương Quỳnh còn nghe không hiểu lợi hại, thì câu cuối cùng lại là đáp án cho tất cả. Mọi nghi vấn đều tiêu tan trong nháy mắt.
"Nói như vậy, trưởng nữ của Vạn gia là đại tẩu của Trịnh Quý phi?"
Khang phi gật đầu, "Không ngờ Trịnh gia lại hạ một nước cờ như vậy." Khang phi nhìn chim con đậu trước song cửa sổ, cười cười, "Xem ra bổn cung phải đẩy nhanh kế hoạch rồi. Thanh Diệp, ngươi đến Cục Cung Chính. Bổn cung mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải cạy được miệng của Khánh ma ma."
"Vâng." Dương Quỳnh đáp, muốn đi nhưng lại lo lắng cho sự an toàn của Khang phi.
Khang phi cười nói, "Ngươi đi đi, ở đây không phải còn có Nguyên Hương sao."
Dương Quỳnh nghe xong liền không chần chừ nữa, đi tới Cục Cung Chính.
Như Quyên nhìn Dương Quỳnh rời đi, dò hỏi, "Nương nương, người... là có ý muốn tách Thanh Diệp ra?"
Khang phi thở dài, "Ngươi theo bổn cung lâu như vậy, cũng sắp thành tinh rồi. Thanh Diệp tuy đủ thông minh, nhưng có đôi khi không tránh khỏi bị kích động, nhất là vào thời điểm bổn cung gặp nguy hiểm. Như Quyên, bổn cung muốn đi làm một chuyện, rất nguy hiểm, thế nhưng nhất định phải làm."
Như Quyên nghe xong lập tức quỳ trên mặt đất, "Nương nương..."
Khang phi xua tay, "Bổn cung nói cho ngươi biết, không phải là muốn ngươi khuyên bổn cung. Như Quyên, bổn cung có mấy câu muốn ngươi chuyển lời cho Hoàng hậu."
"Nương nương người nói."
Khang phi nói suy nghĩ của mình cho Như Quyên, xác định nàng nhớ kỹ rồi liền mệnh cho nàng đi gặp Hoàng hậu. Như Quyên không đi, Khang phi nói, "Ngươi làm gì vậy? Ngươi nghĩ bổn cung đi tự sát sao? Bổn cung đã nói, chuyện này tuy rất nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là bổn cung sẽ chết."
Như Quyên hít sâu một hơi, "Nương nương giao phó, nô tì nhất định sẽ hoàn thành."
Thời điểm Như Quyên ra ngoài, gặp phải Nguyên Hương. Nàng nắm lấy y phục của Nguyên Hương nói, "Nếu như nương nương có sơ xuất gì, thì cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."