Chương thứ một trăm linh một: Bí mật
"Tại sao ông trời lại đối tốt với ngươi như vậy? Tại sao ta là tân sủng, nhưng khi nhìn thấy ngươi, Hoàng thượng lại vứt ta qua một bên?" Tôn Tiệp dư vẫn còn đang chất vấn. Dương Quỳnh không muốn ra tay, nhưng chính Tôn Tiệp dư lại duỗi tay muốn bắt Khang phi ở sau lưng nàng. Ánh mắt Dương Quỳnh híp lại, trước mặt nàng dám làm tổn thương Khang phi, tuyệt sẽ không có kết cục tốt!
Dương Quỳnh chặn tay Tôn Tiệp dư, khẽ đẩy. Tôn Tiệp dư liền ngã trên mặt đất.
"Ngươi... To gan! Ngươi dám đẩy ta?" Tôn Tiệp dư cả giận nói.
Mặt Dương Quỳnh không biểu cảm, chỉ lạnh lùng đứng ở trước Khang phi quan sát Tôn Tiệp dư đang chật vật trên mặt đất.
"Tôn Tiệp dư, ngươi náo đủ chưa!" Rốt cuộc Hoàng thượng không thể nhịn được nữa. Hiện giờ Tôn Tiệp dư như một bà điên, làm sao còn chút nào là bộ dạng của phi tần.
"Người đâu!"
Một đoàn thị vệ cung nữ thái giám ngoài cửa cung tiến vào.
"Tôn Tiệp dư thất nghi trước ngự tiền, giáng làm Mỹ nhân, quay về Thiên Nhu Uyển, cấm túc ba tháng." Hoàng thượng vung tay lên, có thái giám kéo Tôn Tiệp dư vẫn đang không ngừng khóc rống xuống.
Chung quy cũng là đệ tử của mình, Lục Khuynh Nương có chút không yên muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Khang phi giữ lại, "Sư phụ, lần này Hoàng thượng phán quyết đã là nhẹ. Nếu không phải nể ở trước mặt người, thì đày vào lãnh cung, cũng là chuyện có thể."
Lục Khuynh Nương không phải người hồ đồ, nghe vậy liền gật gật đầu.
Chu Cẩm phi ở một bên nói: "Hoàng thượng, màn múa này của Khang phi muội muội thật sự là từ cổ chí kim có một không hai. Thần thϊếp không hiểu những thứ này, chỉ có thể thay nàng cầu một phần thưởng."
Hoàng thượng nghe xong, vẻ mặt rốt cuộc cũng tươi cười, "Đương nhiên nên thưởng. Khang phi, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ngươi nói, trẫm đều sẽ đồng ý."
Khang phi nghe vậy nhẹ nhàng cười. Bởi vì khiêu vũ mà mặt nàng ửng hồng càng lộ vẻ diễm lệ dị thường. Hoàng thượng nhìn thấy mà tâm ngứa ngáy không thôi.
"Hoàng thượng, thần thϊếp nhận được Thánh ân, không cầu những thứ khác, thưởng này thần thϊếp không dám nhận."
"Ai." Hoàng thượng nói: "Đã có công, nên khen thưởng. Ngươi ngẫm lại xem."
Khang phi nghe Hoàng thượng nói như vậy, cũng không tiện tiếp tục từ chối, nói: "Nếu đã như vậy, thần thϊếp cầu Hoàng thượng một ân điển."
"Ngươi nói."
"Hiện giờ thần thϊếp không mong thứ gì khác. Xin Hoàng thượng hứa với thần thϊếp một nguyện vọng. Đợi đến khi thần thϊếp cần, Hoàng thượng tất sẽ đáp ứng thì thế nào?"
"Chuyện này..." Hoàng thượng trầm ngâm.
Khang phi biết Hoàng thượng lo ngại điều gì, cười nói: "Hoàng thượng yên tâm. Thần thϊếp là phụ nhân thâm cung, đương nhiên sẽ không cần giang sơn xã tắc, tướng tướng vương hầu."
Khang phi nói như vậy, liền xua tan lo lắng của Hoàng thượng. Hoàng thượng nói: "Nếu vậy, trẫm liền thưởng ngươi ân điển này."
"Tạ Hoàng thượng." Khang phi quỳ xuống tạ ơn.
Đứng dậy xong, Khang phi nói: "Hoàng thượng, sư phụ sáng chế ra thiên sí vũ, có phải người cũng nên thưởng cho nàng hay không?"
Hoàng thượng gật đầu, "Đương nhiên là phải như thế."
Lục Khuynh Nương không nghĩ tới chủ đề sẽ chuyển sang mình, vội vàng nói: "Hoàng thượng, tuy rằng dân nữ lớn tuổi, nhưng nhiều năm dạy người khác luyện vũ, cũng coi như có chút dư tài, không dám nhận ân thưởng của Hoàng thượng."
Hoàng thượng cũng biết Lục Khuynh Nương không thiếu bạc, nhưng nhìn vào quan hệ của nàng với Thái hậu, quan hệ của nàng với Khang phi, Hoàng thượng cũng không thể không thưởng. Có điều thưởng cái gì cũng là một chuyện phải bận tâm.
"Hoàng thượng." Khang phi nhìn ra phiền não của Hoàng thượng, nhắc nhở nói: "Nếu sư phụ không thiếu ngân lượng, vậy người xây một tòa vũ phường ở trong kinh thành, ban cho sư phụ thì thế nào?"
Hoàng thượng nghe xong thì cảm thấy chủ ý này rất tốt liền nói: "Lục Khuynh Nương nghe chỉ."
Lục Khuynh Nương vội vàng quỳ rạp xuống đất.
"Dân nữ Lục Khuynh Nương nhiều năm nghiên cứu vũ kỹ, truyền thụ dữ nhân. Trẫm cảm động trước lòng thiện đức này, tứ phong là thiên hạ đệ nhất vũ cơ. Ban thưởng cho một tòa vũ phường, do Phủ Nội Vụ đốc trách kiến tạo. Ngoài ra cho phép ngươi mở lớp thu đồ đệ, để vũ kỹ của ngươi lưu truyền hậu thế."
"Tạ chủ long ân." Lục Khuynh Nương vô cùng kích động. Trong những thứ Hoàng thượng ban thưởng cho nàng, nàng coi trọng nhất chính là một câu cuối cùng. Nếu có thể mở lớp thu đồ đệ, cũng không uổng một thân vũ kỹ của mình.
"Lục sư phụ không cần đa lễ, mau đứng lên." Hoàng thượng cũng vô cùng vui vẻ. Ở ngay tại chỗ múa bút viết xuống sáu chữ lớn "Thiên hạ đệ nhất vũ cơ", sai người cầm đi làm kim biển (biển vàng), đợi ngày vũ phường hoàn thành, sẽ treo biển này ở trên đại môn. Kim biển được ban thưởng, đây là thiên đại quang vinh, Lục Khuynh Nương không nhịn được lại quỳ xuống tạ Hoàng ân.
Tiễn Lục Khuynh Nương đi, đêm đó, Hoàng thượng ngủ lại Cung Lung Hoa.
Dương Quỳnh nhìn thấy ngọn đèn bên trong tẩm điện được thổi tắt, trong lòng càng khó chịu hơn. Dù sao cũng không ngủ được, nàng đến cạnh núi giả ở hậu viện luyện kiếm. Vết thương trên tay đã khỏi hẳn, nàng cần tăng cường luyện tập, bổ túc lại kiếm pháp bởi vì bị thương mà mai một.
Luyện một lần lại một lần, chóp mũi Dương Quỳnh cũng đã thấm mồ hôi. Nàng hít sâu một hơi, lại luyện thêm một lần.
"Ngươi luyện như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma." Giọng nói không nóng không lạnh của Âu Dương Đình truyền tới.
Dương Quỳnh thu kiếm, chỉ cảm thấy trong lòng bức bách, rất khó chịu.
"Đêm nay lại là ngươi trực?"
Âu Dương Đình hiện thân, không trả lời, nhìn Dương Quỳnh từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: "Ngươi như vậy là vì Khang phi nương nương?"
Mí mắt Dương Quỳnh giật giật, ậm ờ nói: "Ngươi nói cái gì?"
Âu Dương Đình lắc đầu nói: "Ngươi giả ngu cũng vô dụng. Ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, ngươi tức giận là vì Khang phi nương nương."
Dương Quỳnh thầm nghĩ, làm sao bây giờ? Bị nhìn thấu rồi sao? Có cần thừa nhận không?
"Nói cứ như thật vậy. Mắt của ngươi như thế nào mà nhìn ra là ta đang tức giận?" Dương Quỳnh quyết định tiếp tục giả ngu.
"Bởi vì đêm nay Khang phi nương nương thị tẩm?" Âu Dương Đình lại hoàn toàn không để ý đến lời nói của Dương Quỳnh, vẫn hỏi ra vấn đề của mình.
Dương Quỳnh buồn bực không nói gì nữa.
"Người kia là Hoàng thượng. Thiên hạ đều là của hắn. Ngươi không thể tranh với hắn."
"Dựa vào cái gì?" Lời Dương Quỳnh vừa ra khỏi miệng liền biết mình trúng quỷ kế của Âu Dương Đình rồi. "Ngươi quá xảo quyệt!"
Âu Dương Đình cười cười, không có độ ấm. "Ta xuất thân từ Âu Dương thế gia. Cha của ta là Bình Lăng Hầu. Sư phụ ta là kiếm khách lợi hại nhất chốn giang hồ. Ngươi có biết vì sao ta muốn vào cung làm Cấm Long Vệ không?"
Rốt cuộc Dương Quỳnh cũng tỉnh táo lại, nàng nghĩ một chút, dò hỏi: "Chẳng lẽ trong cung có người ngươi thích?"
Âu Dương Đình gật đầu cười.
Hả? Nhân tử bát quái của Dương Quỳnh lập tức được kích phát, mở to hai mắt hỏi: "Là ai vậy?"
"Ngươi đoán đi. Đoán đúng ta sẽ nói cho ngươi biết." Âu Dương Đình rất hào phóng nói.
"Sẽ không phải là Khang phi nương nương chứ." Dương Quỳnh thật sự không muốn có một tình địch như vậy. Một Hoàng thượng cũng đã rất cường đại rồi, lại thêm một Âu Dương Đình nữa, thì chắc chắn mình sẽ bị miểu thành cặn bã.
Âu Dương Đình cười nói: "Nghĩ gì đấy? Khi ta biết Khang phi, thì nàng vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh. Nói lời vượt quy củ, thì ta vẫn luôn xem nàng là muội muội. Làm sao có thể có tư tình?"
Dương Quỳnh nhẹ nhàng thở phào, "Không phải là tốt rồi."
Âu Dương Đình nói: "Còn không thừa nhận quan hệ của ngươi với Khang phi?"
Dương Quỳnh bĩu môi, "Ngươi lại lừa ta!"
"Là tự ngươi nói. Ta chưa nói gì cả." Âu Dương Đình vô tội nói.
Căn cứ vào nguyên tắc trao đổi bí mật, nhất định Dương Quỳnh phải đào ra được người trong lòng Âu Dương Đình là ai.
"Trong cung nhiều ngươi như vậy, làm sao ta đoán được?" Dương Quỳnh bắt đầu chơi xấu.
Âu Dương Đình biết rõ nàng chơi xấu, nhưng vẫn nhắc nhở nàng nói: "Ngươi nhất định có thể đoán được."
"A?" Dương Quỳnh suy nghĩ một chút, "Là Cẩm phi nương nương?"
Âu Dương Đình gật đầu cười.
A? Dương Quỳnh há to miệng. Âu Dương Đình thích Chu Cẩm phi? Đây là chuyện gì vậy?
"Nhưng mà... vì sao ngươi phải nói cho ta biết?" Dương Quỳnh không hiểu. Đây vốn là một bí mật rất lớn, Âu Dương Đình làm sao có thể tùy tiện nói với người khác. Hắn không sợ chết sao?
"Ngươi có biết một người phải giữ bí mật là chuyện đau khổ thế nào không?" Âu Dương Đình vẫn cười, nhưng Dương Quỳnh lại phảng phất cảm nhận được sự đau đớn được che dấu sau nụ cười kia.
"Các ngươi... Khi đó đã xảy ra chuyện gì?" Dương Quỳnh theo Âu Dương Đình núp vào trong núi giả, hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Âu Dương Đình hỏi: "Ngươi thật sự muốn nghe?"
Dương Quỳnh dùng sức gật gật đầu.
Âu Dương Đình liền kể cho nàng một câu chuyện xưa.
Mười năm trước, Âu Dương Đình thành tài xuống núi. Vốn dĩ ước vọng của hắn là được rong ruổi sa trường, vì triều đình thủ thổ khai cương (bảo vệ lãnh thổ mở rộng biên cương). Cho nên hắn đi biên ải, mà đóng ở biên ải lại là Chu gia quân. Ở nơi này hắn gặp được Chu Vân Tuyết khi đó vẫn chưa tiến cung. Chu Vân Tuyết tính tình ngay thẳng, nói chuyện thẳng thắn, rất ít động tâm cơ gì đó. Kết giao với Âu Dương Đình cũng là vô tư trong sáng. Điều này làm cho Âu Dương Đình cảm thấy rất mới mẻ. Ở kinh thành, Âu Dương Đình đã thấy nhiều tiểu thư nhà cao cửa rộng, người nào cũng đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, nói chuyện với nam nhân mặt cũng đỏ. Mà Chu Vân Tuyết ở trong Chu gia quân đã thành thói quen, làm gì cũng tùy theo tính khí. Chu Tướng quân dưới gối có tam tử nhất nữ, đối với nữ nhi nhỏ nhất này đương nhiên vô cùng cưng chiều. Cứ như vậy, Chu Vân Tuyết càng thêm tùy hứng. Đến nay Âu Dương Đình còn nhớ rõ, mùa đông mười năm trước, Chu Vân Tuyết cưỡi một con ngựa đỏ thẫm, một thân kỵ trang màu đỏ, rong ruổi ở trên tuyết trắng, đó là một bức họa mỹ nhân cưỡi ngựa đẹp như vậy. Ở trong lòng Âu Dương Đình, dù ít dù nhiều cũng đã hoa tiền nguyệt hạ. Hai người trẻ tuổi đó vào lúc này đã tình căn thâm chủng.
Nhưng mà, cũng chính năm đó, Chu gia nhận được Thánh chỉ, yêu cầu tặng nữ vào cung. Khi Âu Dương Đình nghe được tin này thì cũng sắp điên rồi. Hắn cho rằng bọn hắn đều còn trẻ, hắn vốn định sẽ kiến công lập nghiệp, sau đó xin ý chỉ của Hoàng thượng, nở mày nở mặt cưới nàng vào cửa. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Chu Vân Tuyết đã thành nữ nhân của Hoàng thượng. Không còn thuộc về Âu Dương Đình hắn nữa. Thế nhưng, Hoàng thượng ngay cả thấy cũng chưa thấy qua nàng, chỉ dựa vào một đạo Thánh chỉ, liền chia rẽ nhân duyên của bọn họ.
Chu Vân Tuyết tùy hứng nhưng không hồ đồ. Nàng biết hậu quả của việc mình không vào cung. Sau khi nghĩ thông suốt, nàng phái người đưa cho Âu Dương Đình một phong thư, trong thư viết Hoàng mệnh khó trái, ân đoạn nghĩa tuyệt. Từ ngày đó trở đi, Chu Vân Tuyết không bao giờ cưỡi ngựa ra ngoài nữa, cũng không bao giờ đồng ý gặp Âu Dương Đình nữa.
Âu Dương Đình cũng từng hận Chu Vân Tuyết tuyệt tình. Nhưng về sau hắn lại nghĩ thông suốt, mình không có đủ dũng khí để đi tới trước mặt Hoàng thượng giải thích thực tình, thì sao có thể để một nữ tử yếu đuối ngang nhiên kháng chỉ? Thay vì vương vấn hai bên đều khổ, không bằng vung kiếm đoạn tình xong hết mọi chuyện. Sau khi hiểu rõ, hắn liền rời biên ải, về tới kinh thành. Năm đó, hắn trở thành một thị vệ bình thường của Hoàng cung. Một năm sau, hắn thành Cấm Long Vệ chuyên biệt bảo vệ Hoàng thượng. Suy nghĩ của Âu Dương Đình rất đơn giản, hắn muốn bảo vệ Chu Cẩm phi. Nếu không thể có được, vậy thì chỉ hy vọng nàng có thể bình an.