Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 87: Tức giận

Chương thứ tám mươi bảy: Tức giận

Đôi lời của editor: Không biết các bạn làm cách nào mà có thể copy được trên s1apihd.com nhưng đề nghị các bạn nếu đã mang truyện của mình đi mà không xin phép thì nên có Ý THỨC một chút, GHI rõ NGUỒN vào ạ. (♯`∧')

Dùng cơm trưa xong, Hoàng thượng tới. Khang phi nghênh đón Thánh giá tiến vào, ôn nhu dâng lên một chén trà. Hoàng thượng uống một ngụm, khen: "Quả nhiên chỉ có trà ở chỗ ái phi là thanh tâm ngưng thần nhất."

Khang phi cười nói: "Thần thϊếp đâu có bản lĩnh đó? Hoàng thượng lại trêu cười thần thϊếp."

Hoàng thượng kéo tay Khang phi ngồi xuống, "Trẫm mới nghe nói nữ quan kia của ngươi bị người của Chấp Hình Ti dùng hình."

Khang phi nói: "Đúng là dùng hình, có điều cũng không có gì đáng ngại. Nàng là người tập võ, chịu đựng một chút là tốt thôi."

Hoàng thượng nhíu mày, nhìn nàng nói: "Ái phi, trẫm biết ngươi rất coi trọng nữ quan đó. Lần này Hoàng hậu không hiểu chuyện, ngươi nể mặt trẫm, không cần tính toán."

Khang phi lập tức đứng dậy thi lễ nói: "Lời này của Hoàng thượng là muốn chiết sát thần thϊếp sao? Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, đâu có chỗ để thần thϊếp xen vào. Chuyện này là do người của Chấp Hình Ti gây nên, thần thϊếp làm sao dám đem món nợ này tính đến trên người Hoàng hậu nương nương?"

Hoàng thượng cười nói: "Được rồi được rồi, ái phi mau miễn lễ. Lại đây, hôm nay chúng ta không đề cập đến những chuyện này nữa."

Khang phi tự nhiên là theo ý Hoàng thượng. Chuyển đề tài, cùng Hoàng thượng tán gẫu những chuyện khác.

Hoàng thượng trăm công nghìn việc, ở lại chỗ Khang phi gần nửa canh giờ liền đi. Khang phi đứng dựa cửa, nhìn theo kiệu của Hoàng thượng ly khai.

"Nương nương, Hoàng thượng lần này đến đây..." Như Quyên rất lo lắng. Nàng nghe ra Hoàng thượng là tới hòa giải. Thế nhưng Khang phi rõ ràng không nể mặt mũi.

Ánh mắt Khang phi lành lạnh, "Hoàng thượng sợ bổn cung đối đầu với Hoàng hậu. Kỳ thật là hắn lo xa rồi, bổn cung sẽ không bao giờ đối nghịch với Hoàng hậu." Khang phi nói xong khóe môi nâng lên, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.

Trước cơm chiều, Khang phi lại đến thăm Dương Quỳnh. Dương Quỳnh gần như ngủ một ngày. Bởi vì thời gian dài nằm ở trên giường, nàng cảm thấy bực bội. Hơn nữa thân thể có vài bộ vị đã bắt đầu tê dại. Lúc này Phương Phi đang xoa bóp cho nàng. Thiên Linh ở một bên vừa nhìn vừa học.

"Có đỡ hơn chút nào không?" Cho mọi người lui xuống, Khang phi thân thiết hỏi.

Dương Quỳnh cười cười, "Không có việc gì. Hiện tại cũng không đau như sáng sớm lúc mới tỉnh lại nữa."

"Không được gạt ta." Khang phi đau lòng cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho nàng.

Dương Quỳnh thấy Khang phi dịu dàng như vậy, thật sự rất muốn kéo nàng vào lòng. Nhưng nhìn tay của mình, trong lòng lại không nhịn được ai thán.

Khang phi thấy Dương Quỳnh luôn rất để ý đến tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi yên tâm đi. Bổn cung sẽ làm tay ngươi tốt lên."

Dương Quỳnh cười nói: "Nương nương người cũng đừng gạt ta. Ở Chấp Hình Ti, khi các nàng đeo giáp côn cho ta, ta liền biết các nàng là muốn phế bỏ tay của ta rồi. Đáng tiếc ta không có nội công như Âu Dương Đình, nếu không dù thế nào cũng sẽ không bị thương thành như vậy."

Khang phi không hề biết, ở Chấp Hình Ti, khi Dương Quỳnh bị đeo giáp côn thì gần như đã sử dụng tất cả trí thông minh mà nàng có. Có thể kéo dài một giờ chính là một giờ, có thể thêm một khắc chính là một khắc. Nàng gần như từng phút từng giây kéo dài thời gian, chính là hy vọng bảo vệ được hai tay của mình. Nàng rất rõ ràng, Ly Yên kia hiển nhiên không dám muốn mạng của nàng, nhưng đem nàng đánh thành tàn phế thì lại có thể. Hơn nữa, Ly Yên dường như chính là có ý định này.

Nếu ở hiện đại, nàng cũng không sợ gãy xương gì đó. Dù sao đều có thể chữa. Nhưng ở đây thì không được. Nàng đối với y thuật của nhóm thái y một chút cũng đều không tin tưởng. Một khi mười ngón của mình bị kẹp gãy không nối lại được thì làm sao bây giờ? Thế nhưng hao tâm tốn sức cũng vẫn là kết quả như vậy. Xương ngón tay không gãy, nhưng lại giống như đều bị trật khớp. Hiện tại Dương Quỳnh cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc ấy mình hôn mê. Nếu không khi Phương Phi nắn xương cho nàng, đoán chừng nàng sẽ đau chết.

"Đều sẽ có cách." Ngón tay nhỏ nhắn của Khang phi lướt qua trán Dương Quỳnh, "Bổn cung sẽ không để cho ngươi chịu khổ oan đâu."

Dương Quỳnh vừa nghe lời này liền biết Khang phi là thật sự tức giận rồi, khuyên nhủ, "Nương nương, rất nhiều việc còn phải suy tính kỹ càng. Người đừng kích động."

Khang phi dịu dàng cười: "Ngươi cảm thấy bổn cung là người kích động sao? Dương Quỳnh, ngươi là người của bổn cung. Nếu các nàng thương tổn ngươi là nhằm vào bổn cung. Như vậy, bổn cung liền cho các nàng biết, người của Cung Lung Hoa ta, các nàng thương tổn không được."

"Nhưng mà chỗ Hoàng hậu..."

"Phía Hoàng hậu bổn cung tự có chủ trương. Những việc này cũng không phải chuyện trước mắt ngươi nên bận tâm, dưỡng thương cho tốt, đừng để bổn cung lo lắng." Ngón tay Khang phi xuyên vào mái tóc dài của Dương Quỳnh, dịu dàng giúp nàng chải vuốt lại đầu tóc có chút rối loạn.

Dương Quỳnh quơ quơ tay bánh chưng của mình, cười nói: "Nếu như có thể làm nương nương đối đãi với ta như vậy, thì mỗi ngày bị thương cũng đáng."

Khang phi dừng động tác, "Ngươi nha, chỉ thích nói hưu nói vượn. Nói cứ như ngày thường bổn cung nghiêm khắc với ngươi vậy."

"Đâu có? Nương nương đối với ta là tốt nhất. Nếu không làm sao ta sẽ yêu nương nương đây?" Dương Quỳnh cười đến nghịch ngợm.

Mặt Khang phi lại đỏ: "Mới vừa nhặt được cái mạng trở về, lại còn nói lời phạm kỵ húy. Nếu ngày nào đó ngươi bị bắt vào Chấp Hình Ti vì chuyện này, bổn cung cũng sẽ không cứu ngươi."

Mặc dù Dương Quỳnh biết Khang phi đang nói đùa, nhưng vẫn bày ra bộ mặt đáng thương, còn thiếu điều cắn cắn khăn tay nhỏ giả bộ nhu nhược nữa thôi. Thấy vậy Khang phi "Xì" cười, sắc mặt rốt cuộc cũng không cứng rắn được.

Đêm đến, Như Quyên hầu hạ Khang phi lên giường nghỉ ngơi xong cũng trở về phòng của mình.

Nguyên Hương trở về còn muộn hơn nàng, vừa bước vào phòng liền mang theo một luồng khí lạnh. Như Quyên cả người run rẩy, xuống giường rót một chén trà nóng đưa cho Nguyên Hương, "Trước uống chén trà ấm người đi."

Nguyên Hương thấy Như Quyên chỉ khoác một cái áo mỏng, vội nói: "Ngươi mau trở lại trong chăn đi, cẩn thận cảm lạnh."

Như Quyên lại nói: "Lạnh cái gì? Ta đâu được nuông chiều như vậy? Ngươi mau tới sưởi ấm đi, xua hàn khí trên người." Nói xong nhận lấy áo khoác của Nguyên Hương, gấp gọn để ở một bên.

Nguyên Hương ở cạnh chậu than, vừa sưởi vừa hỏi: "Hôm nay ở trước mặt nương nương, sao ngươi lại nói câu đó?"

Như Quyên nói: "Ta thấy nương nương một người quá khổ cực. Kỳ thật nói hay không nói cũng đều giống nhau. Sợ là nương nương đã sớm biết ta đã nhìn ra rồi. Lúc này ta nói ra, ngược lại có vẻ quang minh lỗi lạc hơn, không hai tâm."

"Nhưng tình hình lúc đó, thật sự là làm ta khϊếp sợ." Nguyên Hương trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Như Quyên chui vào lòng Nguyên Hương. "Nương nương có ân bồi dưỡng chúng ta, nhìn nàng tự chuốc khổ như vậy, ta sao có thể nhẫn tâm? Thanh Diệp là một người trung nghĩa, đối với nương nương cũng là một tấm chân tình. Nương nương chúng ta mấy nay năm đã không dễ dàng gì! Hoàng thượng tuy rằng sủng ái, nhưng không thể giao tâm. Hiện giờ có Thanh Diệp, rốt cuộc cũng coi như có thể cho nương nương một ít an ủi."

Nguyên Hương cũng gật đầu, "Đúng vậy. Nương nương ở trước mặt Thanh Diệp luôn rất vui vẻ. Có điều nhìn tay của Thanh Diệp, sợ là sẽ lưu lại mầm bệnh."

Hai người nghĩ đến đây không nhịn được đều thở dài.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi mọi người ở Cung Phượng Từ thỉnh an, Phùng Mỹ nhân ở trước mặt mọi người xin ý Hoàng hậu về chuyện tình cung nữ Bích Hàm của mình. Xưng nếu mình đã vô tội thì có thể thả Bích Hàm được hay không. Lúc này mọi người mới chú ý tới cung nữ Bích Hàm của Phùng Mỹ nhân cư nhiên còn ở trong Chấp Hình Ti.

Hoàng hậu lại không nói gì thêm, chỉ nói sẽ giao trách nhiệm cho Chấp Hình Ti tra xét.

Chu Cẩm phi ở một bên cười nói: "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng. Có điều Chấp Hình Ti bề bộn công việc, chờ tra xong rồi báo lại Hoàng hậu nương nương, không biết là phải tới khi nào. Bích Hàm và cung nữ Hữu nhi của Hoắc Tiệp dư cùng lúc bị đưa vào Chấp Hình Ti cũng đã được một khoảng thời gian. Hữu nhi đã chết, tình hình của Bích Hàm chắc cũng không khá hơn chút nào." Chu Cẩm phi nói tới đây nhìn thoáng qua Hoàng hậu nói: "Hiệu suất làm việc của Chấp Hình Ti, thế nhưng là rõ như ban ngày."

Hoàng hậu nói: "Vậy theo ý của Chu Cẩm phi thì nên làm thế nào?"

Chu Cẩm phi nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày. Theo thần thϊếp thấy không bằng hôm nay luôn đi. Nếu Chấp Hình Ti nhiều việc, vậy để Phùng Mỹ nhân tự mình đến đòi người là được. Hoàng hậu nương nương người ban cho cái ân điển là tốt rồi."

Hoàng hậu nghĩ một chút liền cảm thấy chuyện này không ổn. Nàng liếc mắt nhìn Khang phi, nhất thời liền hiểu rõ. Chuyện này nhắm thẳng vào Chấp Hình Ti, hiển nhiên là Khang phi mượn chuyện Bích Hàm gây khó dễ. Hiện tại nàng không cần điều tra cũng có thể tưởng tượng ra hiện trạng của Bích Hàm. Nếu để cho Phùng Mỹ nhân đi đòi người, chắc phải sẽ gây ra phong ba.

"Cẩm phi nói rất có lý. Có điều nơi như Chấp Hình Ti, phi tần đi vào không thích hợp. Phùng Mỹ nhân vẫn cứ trở về đi, bổn cung sẽ lập tức hạ chỉ, lệnh Chấp Hình Ti đưa người về Thiên Nhu Uyển." Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, liền chỉ định Chấp Hình Ti thả người.

Nói đến mức này, Phùng Mỹ nhân cũng không thể nói gì hơn. Mọi người sôi nổi giải tán, Chu Cẩm phi cùng Khang phi song song bước ra Cung Phượng Từ.

"Ngươi đúng thật là dám làm! Cứ như vậy trực tiếp gây khó dễ, cũng không sợ liên lụy đến Phùng Mỹ nhân." Chu Cẩm phi nói.

Khang phi cười sâu xa khó lường khó lường, "Tỷ tỷ người chờ xem, ta không chỉ không liên lụy đến nàng, mà còn có thể giúp nàng mưu tiền đồ tốt."

"Thật sự?"

"Nếu không như thế, vì sao nàng giúp ta?" Khang phi nhíu mày nói: "Phùng Mỹ nhân cũng không đơn giản. Có thể xem xét thời thế, nắm chắc thời cơ. Ngày sau còn phải chờ xem."

Chu Cẩm phi ngạc nhiên nói: "Người có thể được muội muội đánh giá như vậy cũng không nhiều."

Khang phi cười nhạt không nói. Hai người lên kiệu, đi đến lối rẽ đều tự về cung của mình.

Dương Quỳnh thân thể nội tại tốt, mới có hai ngày, đã có thể ở trên giường bay nhảy. Thiên Linh vô cùng bất đắc dĩ, "Nữ quan đại nhân của ta, người không thể thành thật dưỡng một chút hay sao? Vạn nhất làm vết thương nặng hơn, chúng ta làm nô tì sao có thể đảm đương nổi."

Dương Quỳnh lý lẽ ngay thẳng nói: "Ngươi cho rằng ta muốn hả? Đổi lại là ngươi luôn nằm sấp như vậy thử xem? Eo của ta đều sắp gãy rồi. Nếu tiếp tục không động đậy, ta sẽ khó chịu chết mất."

"Được được được, ngươi có lý được chưa?" Thiên Linh nói tới nói lui, vẫn là ngồi cạnh giường nhẹ nhàng bóp eo cho nàng.

Khi Khang phi tiến vào liền thấy cảnh tượng như vậy. Dương Quỳnh được xoa bóp vô cùng thoải mái, mắt híp lại như con mèo được ăn no.

"Nương nương, người tới rồi." Y Vân thấy Khang phi tiến vào vội vàng thi lễ.

Khang phi miễn lễ nói: "Đều lui xuống nghỉ ngơi đi. Bổn cung trò chuyện với Thanh Diệp một lúc."

Mọi người nghe vậy đều đi ra ngoài.

Dương Quỳnh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khang phi lành lạnh, giống như đang tức giận, hỏi: "Ai chọc nương nương tức giận rồi?"

Khang phi ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn Dương Quỳnh nằm sấp trên giường, mặt bị ép đến đỏ hồng, "Để bổn cung xem vết thương của ngươi."

"Ai! Đừng đừng, nương nương người tha cho ta đi. Chỗ bị thương không tốt, sợ bẩn mắt người." Dương Quỳnh cố hết sức dịch người vào bên trong.

Khang phi bị dáng vẻ vụng về của Dương Quỳnh chọc cười, "Ngươi sợ bổn cung xem như vậy?"

Dương Quỳnh không được tự nhiên nói: "Quan trọng là có chút khó coi."

"Được rồi. Ngươi thật sự nghĩ bổn cung muốn nhìn sao. Cũng không xem xem mình bị quấn thành cái dạng gì nữa." Tuy là nói như vậy nhưng Khang phi vẫn đứng dậy đắp lại chăn cho nàng, "Sắp cuối năm rồi, trời càng ngày càng lạnh, tự ngươi chú ý một chút."

"Ta biết." Lúc này Dương Quỳnh làm cái gì cũng là có tâm vô lực, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn Khang phi, bày tỏ tình cảm nhớ mong của mình.