Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 58: Giúp đỡ

Chương thứ năm mươi tám: Giúp đỡ

Tay Dương Quỳnh thoáng dùng lực, Khang phi bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức ngã vào lòng Dương Quỳnh. Khang phi giãy dụa mấy lần, bị Dương Quỳnh dùng sức ôm chặt, cho đến khi người trong ngực không còn giãy dụa nữa.

"Dương Quỳnh..." Tiếng Khang phi từ trong ngực Dương Quỳnh truyền tới, rầu rĩ, "Nếu ngươi thật sự yêu thích bổn cung, vậy tiếp tục yêu thích được không? Tâm bổn cung đã lạnh quá lâu rồi, cần tìm một cái ôm ủ ấm nó."

"Thu Hoa, nguyện một lòng, bạc đầu không phân ly." Dương Quỳnh cảm giác hốc mắt của mình cũng có chút chua xót, nàng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn, cưỡng ép sương mù trong mắt trở về. Nàng không muốn khóc, cũng không thể khóc. Nàng muốn để Khang phi cảm giác được rằng, mình không phải nữ tử yếu đuối, mà là người đáng giá để dựa vào.

Khang phi đỏ mặt từ trong l*иg ngực nàng ngẩng đầu lên, "Nếu ngươi đã đáp ứng bổn cung, thì không được đổi ý."

Dương Quỳnh buồn cười, hỏi ngược lại: "Tại sao ta phải đổi ý?"

"Bổn cung là nữ nhân của Hoàng thượng." Khang phi quay đầu, không nhìn vẻ mặt Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh nâng đầu Khang phi quay lại, để nàng nhìn mình, "Thu Hoa, ta biết rõ ngươi là ai, vẫn luôn biết rõ. Nếu như ta để ý những thứ đó, thì lúc mới đầu ta sẽ không yêu thích ngươi. Nếu như ta thích ngươi, sẽ bao dung tất cả của ngươi. Ngươi có bằng lòng tin tưởng ta hay không?"

Khang phi nhìn nàng thật lâu, mới gật đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi."

Khang phi nói ra bốn chữ "Ta tin tưởng ngươi" này, ở trong mắt Dương Quỳnh là sự rung động trước nay chưa từng có. Nàng có chút khó có thể tự kiềm chế mà ôm chặt Khang phi. Thân thể mềm mại của Khang phi dựa vào trong ngực của nàng, một hương thơm nhàn nhạt tiến vào cõi lòng. Nội tâm Dương Quỳnh vô cùng rối loạn, không biết nên phản ứng thế nào.

"Hôm nay Hoàng hậu thay mặt Thục phi nhận lỗi với lục cung, hơn nữa còn nhận lỗi với bổn cung." Khang phi dựa vào lòng Dương Quỳnh, cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nàng cảm giác quan hệ của hai người có chút không khống chế được, nàng không thích loại cảm giác này, nhưng lại không muốn phá hỏng mối quan hệ này. Nàng không giống với Dương Quỳnh, nàng hầu hạ Hoàng thượng tám năm, đương nhiên biết đối phương động tình là dạng gì. Nàng không thể làm gì vượt qua khuôn phép, đành phải đổi đề tài.

Dương Quỳnh hiểu rõ, có thể được như hôm nay, Khang phi đã nỗ lực rất lớn. Loại chuyện này không thể gấp, chỉ có thể chậm rãi tính, "Nương nương có biết ý tứ của Hoàng hậu nương nương?"

Không đợi Khang phi nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng người gõ cửa, nói: "Nương nương, thuốc bổ đã hầm xong rồi."

Khang phi vội vàng thoát khỏi l*иg ngực Dương Quỳnh, đi về phía gương đồng thoáng sửa sang lại trang dung của mình, thấy mọi thứ vẫn ổn, lúc này mới để Dương Quỳnh đi mở cửa.

Dương Quỳnh ở trong lòng đem vị gia hỏa không thức thời này mắng ngàn vạn lần, khuôn mặt cứng ngắc đi mở cửa. Ngoài cửa, Như Quyên bưng khay, nhìn thấy Dương Quỳnh lộ ra gương mặt người chết thì không khỏi hoảng sợ, nhưng ở trước mặt Khang phi nàng cũng không dám hỏi nhiều, tiến vào dựa theo Khang phi phân phó, để chung hầm xuống xong lập tức lui ra ngoài.

Dương Quỳnh thấy Như Quyên lưu loát lui ra, không khỏi kỳ quái nói: "Nàng có thể nhìn ra cái gì hay không?"

Khang phi đang dùng thìa múc thuốc bổ trong chung ra chén nhỏ, nghe được Dương Quỳnh hỏi, không chút bận tâm nói: "Nàng có thể nhìn ra cái gì? Chuyện của chúng ta? Chúng ta đều là nữ tử, có thể có chuyện gì?" Nói xong, khóe môi câu lên nụ cười giảo hoạt.

Dương Quỳnh rùng mình, lúc này Khang phi cười giống như con hồ ly vậy, "Ngươi tính toán thế nào?"

Khang phi nói: "Có thể tính toán cái gì? Trong cung này người đối thực còn thiếu sao?" Nói xong, uống một ngụm thuốc bổ, tựa hồ cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, nàng đưa tay gọi Dương Quỳnh lại đây.

Dương Quỳnh đi qua, Khang phi để nàng ngồi bên cạnh mình, đem chén nhỏ đựng thuốc bổ đưa cho nàng.

"Cho ta?" Dương Quỳnh hoàn toàn không nghĩ tới.

"Bổn cung cố ý phân phó phòng bếp nhỏ hầm cho ngươi, có bỏ thêm rất nhiều dược liệu, có thể giúp ngươi bổ khí dưỡng huyết." Khang phi ôn nhu nói.

Dương Quỳnh uống một ngụm. Nói thật, mùi vị chẳng ra sao, hoàn toàn là vị dược liệu. Tuy rằng dùng nguyên liệu nấu ăn trung hòa với nhiều vị thuốc Đông y rất tốt, nhưng đối với người từ nhỏ tới lớn đều uống thuốc Tây như nàng mà nói, thì vẫn rất khó uống.

Khang phi giống như nhìn ra được tâm tư của Dương Quỳnh, lạnh mặt nói: "Đây là đồ bổn cung đặc biệt phân phó nấu cho ngươi."

Dương Quỳnh vội vàng chân chó nói: "Ta nhất định sẽ uống sạch."

Lúc này Khang phi mới lộ ra tươi cười.

Dương Quỳnh vừa uống vừa hỏi: "Nương nương cũng biết chuyện đối thực sao?"

Khang phi nói: "Đây đều là chuyện đã tồn tại bao nhiêu năm, làm sao bổn cung có thể không biết?" Sau đó lại nhìn Dương Quỳnh, "Trong Cung Lung Hoa của ta cũng có một cặp đó, chẳng lẽ ngươi không biết?"

"A?" Thuốc bổ vào miệng Dương Quỳnh suýt chút nữa phun ra ngoài, vội vàng che miệng lại. Khang phi đối với tướng ăn bất nhã như vậy của nàng thì hơi nhíu mày, có chút ghét bỏ mà quay mặt sang một bên.

Dương Quỳnh nhân cơ hội đem đồ ăn nuốt xuống bụng, sau đó vẻ mặt bát quái hỏi: "Là ai vậy?"

"Ngươi không nhìn ra?" Hiếm thấy Khang phi có hứng thú đùa giỡn Dương Quỳnh như vậy, nhìn nàng nôn nóng, khuôn mặt Khang phi lập tức sinh động hẳn lên.

"Nương nương, nói cho ta biết đi." Dương Quỳnh buông chén nhỏ, giữ chặt tay Khang phi năn nỉ nói.

Âm thanh cố ý mềm nhũn này làm Khang phi muốn nôn một trận, lập tức đầu hàng nói: "Được rồi, bổn cung nói cho ngươi biết. Ngươi nói chuyện bình thường chút đi."

Dương Quỳnh lập tức mở to hai mắt nhìn, chờ Khang phi công bố đáp án.

"Là Như Quyên cùng Nguyên Hương."

"A?" Dương Quỳnh há to miệng biểu thị nàng vô cùng giật mình. Nàng biết hai người kia đều là tâm phúc của Khang phi, cũng biết hai người các nàng ở chung một phòng. Nhưng đối thực gì đó, thì nhìn thế nào cũng thấy hai người họ không giống mà.

"Không nhìn ra được sao?" Khang phi cười nói: "Lúc trước, bổn cung vì muốn giấu quân cờ ẩn, nên điều Nguyên Hương đến Thượng Nghi Cục làm cung nữ Chưởng Tịch. Khi đó nàng khóc cầu bổn cung cũng điều Như Quyên ra khỏi Cung Lung Hoa. Bởi vậy bổn cung mới biết quan hệ của các nàng, cũng biết Nguyên Hương đã cảm thấy Cung Lung Hoa sẽ xảy ra chuyện. Chính là vì bản lĩnh sắc sảo, nhìn thấu này mới khiến cho bổn cung đáp ứng yêu cầu của nàng."

"Nương nương thật sự rất tín nhiệm Nguyên Hương." Ngữ khí của Dương Quỳnh có chút lạ.

Khang phi quay đầu nhìn nàng, yêu kiều xấu hổ chọc bả vai Dương Quỳnh nói: "Ngươi nha, Nguyên Hương là nhân tài hiếm có, khó có được vừa trung thành lại vừa tận tâm. Bổn cung tự nhiên là sủng nàng một chút. Ngươi cũng không cần để tâm, sủng nàng hoàn toàn là tình cảm chủ tớ, không giống với ngươi."

"Không giống thế nào?" Dương Quỳnh biết rõ còn cố hỏi.

Khang phi tức giận đánh lên vai Dương Quỳnh một cái, sẵng giọng: "Không đứng đắn như vậy, uổng công bổn cung lo lắng cho thương thế của ngươi."

Dương Quỳnh bắt lấy tay Khang phi nói: "Nương nương lo lắng, ta đương nhiên biết rõ. Năm tháng thâm cung này, đều có ta phụng bồi nương nương đi qua."

Khang phi chậm rãi tựa đầu lên vai Dương Quỳnh, "Trong mắt người ngoài, bổn cung là sủng phi phong quang vô hạn. Trong mắt các phi tần khác, sự tồn tại của bổn cung khiến các nàng ao ước ngưỡng mộ. Trong mắt Hoàng hậu, bổn cung là đối thủ có đủ tư cách. Thế nhưng, ở trong mắt bổn cung, chính mình cũng chỉ là người đáng thương. 'Bạch đầu cung nữ tại, tĩnh tọa thuyết Huyền Tông'(*) đến khi cảnh ngộ thật sự giống như vậy, bổn cung cũng không biết nên xử trí như thế nào."

Dương Quỳnh vươn tay ôm Khang phi, đáy lòng hơi hơi thở dài. Từ xưa mỹ nhân như danh tướng, không để nhân gian thấy bạc đầu. Đây là nỗi bi ai của nữ tử mỹ mạo các triều đại.

Hai người lại ngồi thật lâu như vậy, ai cũng không nói gì thêm. Trong không khí tràn ngập ấm áp cùng ngọt ngào, Khang phi cảm thấy lòng mình giống như đã tìm được chỗ dựa, loại cảm giác một thân một mình kia dường như giảm bớt một chút. Nàng là người không thích tranh đấu, nhưng thân ở trong vòng xoáy Hậu cung, không tranh không được. Tám năm tranh đấu, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Nàng đã từng từ bỏ cho qua, nhưng cuối cùng vẫn phải trở lại trường đấu này, đối mặt với từng đối thủ, tiến hành từng bước tranh đấu kia.

Nhưng khác biệt duy nhất, đại khái chính là Dương Quỳnh xuất hiện. Có lẽ, Thần vận mệnh tối tăm đã đưa Dương Quỳnh đến trước mặt mình, coi như là một loại an ủi đối với nàng.

(*) "Bạch đầu cung nữ tại, tĩnh tọa thuyết Huyền Tông" Hai câu thơ trong bài thơ "Hành cung" của Nguyên Chẩn, nhà thơ Trung Quốc thời Trung Đường. Ngô Tất Tố dịch thơ: "Trong cung bà chúa bạc đầu, ngồi rồi kể chuyện khi hầu Huyền Tông"

Sau chuyện nhận lỗi, dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo của Liễu Thục phi đã tiêu biến không ít. Làm việc không hề vênh mặt hất hàm sai khiến nữa, nhưng sự tình vẫn như trước không có tiến triển. Vì vậy mà Liễu Thục phi hỏa khí rất lớn. Đây là chuyện đầu tiên Hoàng hậu bàn giao cho nàng làm, đã gây ra không ít phong ba, nếu như không cách nào điều tra rõ ràng, thì nàng ở trước mặt Hoàng hậu nhất định sẽ bị dán nhãn "Vô năng".

Bất luận như thế nào, trước lễ mừng sinh nhật của Hoàng hậu, nàng nhất định phải tra ra một cái kết quả. Liễu Thục phi âm thầm định ra mục tiêu cho mình.

Thiên Thu Uyển.

Phùng Mỹ nhân trong khoảng thời gian bị cấm túc luôn mất ăn mất ngủ, cả người gầy đi một vòng lớn. Cung nữ Bích Nhã nhìn thấy cũng sốt ruột.

"Mỹ nhân, người cũng đừng quá lo lắng. Hoàng hậu nương nương hiểu rõ mọi việc, nhất định có thể rửa sạch oan khuất của người."

Phùng Mỹ nhân cười khổ nói: "Bích Nhã, ngươi cũng không cần khuyên ta. Trong lòng ta đều hiểu rõ, vị trí của Hoắc Tiệp dư cao hơn ta, cũng được sủng ái hơn ta. Loại chuyện sảy thai này, làm lớn hay nhỏ, đều phải xem bề trên phán quyết."

Bích Nhã nói: "Mỹ nhân, chúng ta chưa từng làm chuyện này, bề trên phán quyết như thế nào cũng không thể oan uổng chúng ta."

"Ngươi không hiểu. Đây hoàn toàn là một cái bẫy. Ngươi và Bích Hàm từ nhỏ cùng ta lớn lên. Ta tuyệt đối không tin Bích Hàm sẽ đi hại Hoắc Tiệp dư, cũng không tin Bích Hàm sẽ phản bội ta." Phùng Mỹ nhân nói tới đây, nhịn không được thở dài, "Ta đối đãi hai người các ngươi trên danh nghĩa chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội. Hiện giờ đã nhiều ngày trôi qua, Bích Hàm bị giam ở Chấp Hình Ti, không biết đã bị tra tấn thành dạng gì nữa."

Bích Nhã nghe xong trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng vẫn cố nén, an ủi Phùng Mỹ nhân, "Mỹ nhân, Bích Hàm nhất định sẽ không có chuyện gì. Nô tì tin tưởng, có phần quan tâm này của người, Bích Hàm nhất định có thể cảm nhận được."

Phùng Mỹ nhân nói: "Là ta vô dụng, biết rõ nàng vì ta mà chịu khổ, lại không cứu được nàng. Vị trí của ta quá thấp, ở trong Hoàng cung này, căn bản không có quyền lên tiếng." Phùng Mỹ nhân nhìn bông tuyết bay ngoài cửa, âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần có thể qua được kiếp nạn này, ta nhất định sẽ toàn lực tranh sủng! Không bao giờ muốn bị nhân ngư nhục nữa! (coi người như cá với thịt, ví với sự đàn áp đẫm máu)

Buổi tối, Phùng Mỹ nhân cởϊ áσ đi ngủ. Bích Nhã vừa lui ra, Phùng Mỹ nhân nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. Đột nhiên nàng thấy hoa mắt, một bóng đen xuất hiện, nàng còn chưa kịp kêu cứu, thì thấy một cục giấy được vo tròn ném về phía nàng. Nàng theo bản năng trốn tránh, bóng đen kia cũng không lưu lại, mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Phùng Mỹ nhân ôm ngực ngồi yên hồi lâu, lúc này mới nhớ tới xem cục giấy vo tròn kia. Nàng nhẹ chân nhẹ tay cầm hộp quẹt thắp ngọn nến, nương theo ánh nến mở giấy ra, thấy bên trong chỉ là một hòn đá nhỏ. Nàng vứt bỏ hòn đá, nhìn kỹ chữ trên mảnh giấy. Trên giấy, chữ viết xinh đẹp nhưng không có thể gì, nhìn ra người viết chữ không luyện qua thư pháp. Lại nhìn nội dung, Phùng Mỹ nhân lấy tay che miệng, không dám tin lại đọc lại lần nữa, cho đến khi có thể thuộc lòng, nàng đưa giấy đến ánh lửa thiêu đốt. Tắt nến, nàng về nằm lại trên giường, tâm tình rốt cuộc cũng không có cách nào bình tĩnh.