Editor: Zoe
Beta: Gaasu Noo
*****
Tiếng đàn trong trẻo vọng lại từ màn trình diễn trên sân khấu, người đàn ông mặc tuxedo nghiêng cằm, tay trái nhẹ nhàng bấm các dây đàn, tay phải chậm rãi dìu cung, sống lưng thẳng tắp cùng trang phục sang trọng làm người ta vừa ngưỡng mộ vừa kính nể.
Giai điệu trữ tình vang lên trong một đêm trăng sáng, lực rung của dây đàn dung hợp với tiếng đệm Piano cao quý, dịu dàng tạo nên một bản hòa tấu tao nhã, lắng đọng.
Dây cung cùng phím đàn tấu lên cả một bài thơ, kỹ xảo cao siêu của người chơi đàn làm cho người thưởng thức không thốt nên lời, khúc nhạc lúc lên cao khi xuống thấp đều không vướng chút bụi trần.
Tiếng đàn đột ngột chấm dứt, cả thính phòng giờ đây rơi vào khoảng lặng, ngay sau đó từng tràng pháo tay nhiệt liệt bùng nổ.
"Màn trình diễn của Trầm Nhã tiên sinh thật làm cho người nghe phải phấn khích tột độ."
"Đây quả thực là thiên tài violon, trong nước không một ai đủ khả năng cạnh tranh với anh ấy."
Mọi người xung quanh thay nhau tán dương, còn Khúc Hi Chi chỉ lẳng lặng nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
"Nghĩ đến con bé đó à?"
Giọng nói của Doãn Quân khiến Khúc Hi Chi tỉnh táo lại, cô đảo mắt nhìn nét mặt của bà, rồi lại ngẩng đầu lên hướng về phía sân khấu.
"Không có."
Doãn Quân khẽ cười một tiếng, "Nếu con không muốn ở lại, có thể lập tức về nước." Dừng một chút, "Có điều, đây là cơ hội duy nhất của con, mẹ thực sự rất thích cậu ấy." Nói tới đây dường như nhớ lại chuyện gì, "Có lẽ con chưa biết, năm đó khi mẹ gặp tai nạn, con bé ấy nhân lúc con ra ngoài rồi lén vào phòng bệnh của mẹ trong buổi tối đó. Lúc đầu mẹ không hề để ý đến nó, nhưng lần nào con bé cũng quỳ xuống trước giường, trước khi đi sẽ hỏi mẹ có thể tha thứ cho nó hay không, từ đầu tới cuối mẹ đều đáp không thể, về sau nó càng bản lãnh hơn, thẳng thắn tuyên bố nếu mẹ không tha thứ cho nó, nó sẽ quỳ cho tới khi không dậy nổi. Con nói xem, có phải là mẹ nhẫn tâm khi nhìn một cô gái quỳ trước mặt mình suốt đêm không?"
Khúc Hi Chi dường như có chút không ngờ, chăm chú lắng nghe.
Doãn Quân cười châm biếm, tiếp tục nói, "Nhưng việc nào ra việc nấy, chuyện của các con đã như vậy, mẹ không thể mặc con vì con bé đó mà thỉnh thoảng lại tái phát bệnh tim được, càng không muốn thấy con hàng ngày đều mang bộ dạng oán phụ chỉ biết chờ nó rảnh rỗi đến tìm. Hơn nữa, mẹ may mắn thoát chết trong vụ tai nạn giao thông kia, không có nghĩa lần sau cũng gặp may như vậy, đúng không con gái?"
Khúc Hi Chi trầm ngâm hồi lâu, "Tuy em ấy có hơi nhạy cảm, lại chẳng bao giờ chịu chủ động, nhưng con biết từ trước tới nay em ấy đều thích con."
"Thích nhiều hay ít?"
Khúc Hi Chi trầm mặc.
"Hay là như vầy." Doãn Quân bình tĩnh nói tiếp, "Nếu con bé muốn cùng người khác kết hôn sinh con, con chắc chắn một phút cũng ngồi không yên. Không giống nhau chính là không giống nhau, mẹ muốn con cùng mẹ nhìn xem con bé có thể kiên định và dũng cảm tới đâu, hi vọng nó có thể đạt được sáu phần. Dù sao thì hai đứa con gái cũng cần phải có tình cảm bền vững mới có thể chung sống lâu dài được, con là phận nữ nhi, mẹ chỉ hi vọng con không phải chịu khổ."
Khúc Hi Chi lại một lần trầm mặc.
"Nếu con không nỡ làm vậy, thì hai đứa nhất định phải làm sao cho mẹ phục đi chứ!" Doãn Quân vỗ vỗ vai cô, từ ghế ngồi đứng lên, "Tốt nhất là đợi đến lễ Giáng Sinh, nếu mẹ cảm thấy còn có thể đặt hi vọng vào con bé, mẹ sẽ để nó tới đón con, tiện thể để cục trưởng Mã điều tra rõ chuyện của Lâm Minh Linh làm quà tặng hai đứa. Nếu lễ Giáng Sinh này, con bé không tìm đến, thì con phải về một mình thôi."
Bên kia đại dương.
Tiếng gió rít gào cùng tiếng mưa rơi quỷ mị bao trùm cả thành phố, Cố Hi Chi đứng trong đại sảnh sân bay liên tục gọi cùng một số điện thoại, không để ý vạt áo đã bị nước mưa thấm ướt.
Đã sắp tới giờ cất cánh, Đường Dư đi từ phòng chờ ra tới cửa đại sảnh, thấy Cố Hi Chi vẫn đứng gọi điện thoại, anh vỗ nhẹ vào vai nàng.
"Nếu như cô ta đã không muốn nghe, thì em có gọi nữa cũng vậy thôi."
Cố Hi Chi để điện thoại xuống, quay đầu lại, trán nàng bị nước mưa tạt ướt một góc.
Đường Dư nhìn sắc mặt nàng một chút, lấy chiếc khăn tay từ trong túi bộ âu phục màu đen ra, nhẹ nhàng lau nước mưa trên trán nàng, đồng thời che khuất tầm nhìn của nàng.
"Đừng nhìn tôi như vậy."
*****
Yêu, chia tay, kết hôn, ly hôn.
Tin tức về giới giải trí thường chỉ có một dạng giống nhau, nhưng bên trong có nhiều chuyện phức tạp tới nỗi không thể lý giải, nhiều kết cục không thể tưởng tượng nổi.
Quần chúng muốn chúc phúc cho hai loại tình cảm, một là tình yêu trong sáng của đôi trai tài gái sắc, loại kia là ghép đôi bừa mà thành thật.
Các bài báo mới ra hôm nay đồng loạt đưa tin về scandal hẹn hò của Cố Hi Chi và Đường Dư.
"Không phải lúc quay "Vong xuyên" bọn họ đã dính scandal rồi sao? Tôi thấy Lục Yêu cùng Ngọc Bách đúng là được ông trời tác hợp đó."
"Bọn họ rất đẹp đôi, lần này bị bắt gặp, xem họ có còn dám chối không, hừ."
"Cư dân mạng trước nay vẫn gán ghép hai người họ, tôi cảm thấy scandal lần này là thật rồi."
......
Trên trang nhất của một tờ báo mới, nam nữ nhân vật chính trong tấm hình chụp ở phi trường rõ ràng là Cố Hi Chi và Đường Dư. Đây có lẽ là ảnh chụp ngẫu nhiên nên thoạt nhìn có chút không rõ nét, nhưng ai nhìn vào cũng có thể xác định đó là Cố Hi Chi và Đường Dư, hơn nữa hai người còn trao nhau ánh nhìn vô cùng thân mật.
Nhà họ Khúc.
Bảy giờ hai mươi phút sáng, Tiểu Vũ dẹp xong chén đĩa, bưng sữa tươi cùng mấy tờ báo mới đặt trên bàn ăn, rõ là tin tức trên báo khiến Doãn Quân để sữa qua một bên, chuyên tâm đọc báo. Bảy giờ rưỡi, tài xế đỗ xe bên ngoài biệt thự, Doãn Quân nhìn ly sữa bên tay, lúc này mới đặt tờ báo xuống, cầm áo khoác bước ra cửa.
Tiểu Vũ quay lại dọn dẹp bàn ăn, sửng sốt khi nhìn thấy ly sữa còn y nguyên, lát sau liền cho nó vào bồn rửa.
Là tòa soạn lâu năm, Truyền Thông Thời Đại đã đưa tin vô số scandal của người nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ cả tòa soạn lại vui mừng vì một scandal như hiện tại.
Biên tập đang đau đầu tìm nhân vật cho số báo sắp ra, lại may mắn đúng lúc Đường Dư cùng Cố Hi Chi chủ động xuất hiện sau hai năm, làm cho cả đội ngũ tòa soạn như được hồi sinh.
Hết thảy mọi chuyện thoạt nhìn vô cùng thuận lợi, ngược lại, nhân vật chính lúc này như quả bóng xì hơi.
"Tiểu Cảnh, cậu cứ như vậy sẽ đem lại phiền toái cho mọi người, Hạ Kiều tiểu thư phàn nàn về ca khúc ghi âm lần này đó, cậu muốn phá hủy hết mọi thứ hay sao."
Giọng nói giận dữ của Hạt Hạt như muốn bùng nổ trong không gian u ám. Cố Hi Chi ngồi trên sofa uống nước, vẻ mặt nói cho dễ nghe là bình tĩnh, còn nói khó nghe thì là không có sức sống.
Chín giờ sáng hôm nay, tin lễ đính hôn của Khúc Hi Chi và Trầm Nhã sẽ diễn ra vào Tết Nguyên Đán như bão cát càn quét tất cả mạng lưới truyền thông trên internet cũng như báo in. Mặc dù đối phương không thuộc giới giải trí, nhưng vì Khúc Hi Chi quá nổi tiếng, tin này nhanh chóng trở thành đề tài được quan tâm hàng đầu.
Thời điểm mọi người bận rộn chúc mừng Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi đang tiến hành ghi âm bài hát cuối cùng cho album mới, ghi âm cả ngày nhưng thành quả lại là một mớ hỗn độn, nhân viên làm việc khó tránh khỏi chán nản mệt mỏi.
"Lúc tốt nghiệp đại học, tôi quen một cô bạn gái cực kỳ đáng hận. Buổi tối trước khi chia xa, chúng tôi còn cùng nhau hoạch định tương lai, kết quả lúc tàu chạy thì cô ấy liền gửi tin nhắn đề nghị chia tay. Tôi gọi điện nhắn tin thế nào, cô ấy cũng không thèm để ý, lúc ấy tôi ngồi trên tàu khóc ròng làm cả toa không ai dám bắt chuyện. Tôi hiểu phương thức chia tay này tàn nhẫn đến thế nào, nhưng Tiểu Cảnh à, công việc ra công việc, tình cảm ra tình cảm chứ. Trước đây cậu vứt bỏ tất cả, không lẽ giờ còn muốn như trước, phá hỏng sự nghiệp hay sao? Nếu như cậu và Khúc Hi Chi gặp nhau đúng thời điểm, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay, đúng không?"
Hạt Hạt bên cạnh không ngừng động viên, Cố Hi Chi thật lâu sau mới đặt ly nước xuống, đứng lên đi vào phòng thu.
Ai cũng có hai mặt tốt và xấu, khi cần đưa ra lựa chọn, hai mặt này có thể đối chọi quyết liệt gây thương tích khắp người, nhưng rốt cục vẫn không phân thắng bại.
Cuối năm, Cố Hi Chi bị không khí gấp rút mơ hồ đẩy về phía trước, xung quanh là dòng người náo nhiệt, còn bản thân nàng chỉ cảm thấy trống rỗng.
Bắt đầu tháng mười hai với lịch trình dày đặc, trong đó có ba sự kiện nàng cần lưu ý. Đầu tiên là lịch quay phim, thứ hai là tham gia chương trình "Chân Tâm Thoại", sau cùng là mua quà Giáng Sinh.
Gạch chéo sự kiện thứ ba, Cố Hi Chi tiếp tục xem các trang phía sau, khi lật tới Tết Nguyên Đán, nàng đặt tầm mắt trên đó thật lâu.
Một tài nữ nói chờ đợi cùng do dự có lẽ là sát thủ vô hình nguy hiểm nhất trên thế gian. Đôi khi người ta chưa đυ.ng phải bức tường chắn thì còn chưa chịu quay đầu lại, tới bước cuối cùng mới nhận ra hết thảy đều là dối lừa, nhưng thực tế cuộc sống lại không hơn gì một trò đùa.
Bên trong phòng hóa trang, Cố Hi Chi đóng laptop lại, nhìn đồng hồ, lưỡng lự thật lâu mới lấy điện thoại ra lục tìm trong danh bạ.
"Cậu có biết gần đây Khúc Hi Chi ở đâu không?"
"Cậu biết lễ đính hôn của Khúc Hi Chi và Trầm Nhã tổ chức ở chỗ nào không?"
"Gần đây Khúc Hi Chi có liên lạc với cậu không?"
......
Một vấn đề, một tâm nguyện, một đáp án.
Rốt cục không thể gọi cho một ai trong danh bạ được nữa, Cố Hi Chi tuyệt vọng, lấy di động ra bấm một dãy số.
"Tôi muốn biết Khúc Hi Chi ở đâu, ra giá đi."
Con người là mắt xích cuối cùng trong chuỗi thức ăn, là những động vật thông minh nhất, nhưng lại không thể giải quyết đúng đắn mọi thứ.
Khi tiếng chuông vang lên, bạn buộc phải dừng bút, dù có tìm ra đáp án của bài toán hay chưa, nhưng tình cảm con người lại không có bất kỳ thời hạn nào.
Sao giăng đầy trời đêm Florence, ánh đèn điện trên nhà thờ lớn chiếu sáng khắp phố phường náo nhiệt.
Phím đàn đen trắng lần lượt dệt nên bản nhạc, âm Đô thứ xuyên qua những con hẻm nhỏ và dòng sông Arnaud phẳng lặng, trôi cả vào những cánh đồng ở xa.
"Khi còn nhỏ, tôi rất thích một bạn nữ cùng lớp, cô ấy rất đẹp, em và cô ấy giống nhau ở chỗ cả hai đều tỏa sáng như ngững ngôi sao."
Thanh âm Trầm Nhã hòa cùng tiếng đàn dương cầm, vào một đêm gần lễ Noel, nghe êm tai như một bài thánh vịnh.
Anh đứng sau lưng Khúc Hi Chi, tầm mắt rơi trên cửa sổ ngập tràn hoa bách hợp xinh đẹp, một thân tây trang màu đen thoạt nhìn vô cùng trang trọng và nam tính.
"Tôi theo đuổi cô ấy suốt một năm, sau đó chúng tôi hẹn hò một năm. Trong hai năm đó, bất kể tôi có ở bên cô ấy hay không, chưa khi nào quá một tuần mà không có thư tình gửi tới cho cô ấy."
"Sau một năm, cô ấy đề nghị chia tay, lý do rất đơn giản, có một nam sinh mỗi sáng đều mua điểm tâm cho cô ấy, những ngày tuyết rơi mùa hạ thì chuẩn bị ô, trời đột nhiên trở lạnh thì nhắc cô ấy mặc thêm quần áo, anh ta kiên trì hai năm, cuối cùng cũng làm cô ấy cảm động."
"Lúc chia tay, nam sinh kia có nói với tôi một câu, đến giờ tôi vẫn còn nhớ."
"Anh ta nói, phụ nữ xinh đẹp phải được nâng niu trong lòng bàn tay, không chỉ vì phái nữ bẩm sinh yếu đuối nhạy cảm, mà còn vì từ nhỏ họ đã được nhiều người theo đuổi. Nếu như có người đối xử tốt với họ hơn cậu, thì trước sau các cậu cũng chia tay, bởi vì công chúa chính là công chúa, họ sẽ không giống các nữ sinh tầm thường, cả đời chỉ biết phó thác cho một người."
"Sau lần đó, tôi toàn tâm toàn ý chiều chuộng bạn gái, tới giờ đã trở thành một loại quy tắc, vĩnh viễn không gây gổ với phụ nữ. Cô ấy giận, tôi sẽ là người xin lỗi trước, cô ấy muốn ăn gì, tôi có thể rời giường lúc ba giờ sáng chạy đi mua, cô ấy ghét gì, tôi lập tức ghi chép vào laptop."
Nốt nhạc phát ra từ phím đàn nối tiếp nhau như dòng chảy, giai điệu chậm tới nỗi có thể ví như sợi tơ kéo dài dây dưa không dứt. Dưới ánh đèn, sống lưng Khúc Hi Chi ngay ngắn thẳng tắp, tựa như cây cổ thụ cao ngất hướng lên trời.
"Dĩ nhiên." Trầm Nhã lấy ra một cái hộp nhỏ màu vàng kim, đặt trên dương cầm, "Tôi vĩnh viễn không quên kỷ niệm một ngày đặc biệt nào."
Âm thanh từ đàn piano đột nhiên tắt hẳn, Khúc Hi Chi ngẩng đầu nhìn anh, yên lặng không nói.
Trầm Nhã nhìn cô nói, "Em sẽ trở thành công chúa của tôi, còn cô ta chỉ khiến em ngày càng mệt mỏi thôi."
Khúc Hi Chi nhìn anh một lát, từ bên cạnh cây đàn đứng lên, cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài cửa.
Gia nhân đang trang trí cây thông Noel thấy Khúc Hi Chi bước ra, lập tức chặn cô lại, "Khúc tiểu thư, cô đi đâu?"
"Về nước."
"Nhưng ngày kia mới là lễ Giáng Sinh, Doãn phu nhân còn chưa gọi điện đến."
"Nói bà ấy tôi không đợi được nữa, chấp nhận hay không thì tùy, đây là quyết định của tôi."
"Nhưng đã chờ lâu như vậy, cô kiên nhẫn thêm chút nữa, biết đâu Cố tiểu thư sẽ xuất hiện."
Bước chân Khúc Hi Chi dừng lại trên đường phố Florence, xung quanh cô người qua kẻ lại phi thường náo nhiệt, cây thông Noel dọc đường mang đầy hơi thở ngày lễ, cô ngẩng đầu lên nhìn trời cao, thanh âm bình tĩnh rõ ràng, "Em ấy tìm tới chứng tỏ em ấy rất thích mình, không tìm tới chẳng qua là vì ít thích mình hơn một chút thôi, nhưng chung quy lại, em ấy vẫn thích mình."
"Khúc tiểu thư..." Gia nhân nhìn theo bóng lưng dần biến mất trong bóng đêm, nhẹ nhàng thở dài.
Trầm Nhã đứng trên thềm đá chậm rãi nói, "Cô ấy thật đáng thương, ngay cả dũng khí đối mặt với lời cầu hôn của tôi cũng không có."
"Trầm Nhã tiên sinh..." Gia nhân quay đầu lại nhìn Trầm Nhã một chút, lại buông một tiếng thở dài.
Sự thâm nhập của văn hóa phương Tây khiến không khí lễ Giáng Sinh trong nước những năm gần đây vô cùng náo nhiệt. Tháng mười hai, nhiều nơi trong thành phố đón đợt tuyết đầu, tuyết rơi liên tục mấy ngày làm cho Cố Hi Chi mất đi cảm giác mới mẻ phấn khích đối với hiện tượng này.
Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, cũng là ngày người phương Tây kỷ niệm đêm Giáng Sinh, do đợt tuyên truyền phim "Hắc bạch vũ" sắp bắt đầu, đoàn phim chấp nhận lời mời tham gia chương trình "Chân tâm thoại" của nhà đài, chỉ thiếu sự xuất hiện của diễn viên chính Khúc Hi Chi, mà quan hệ giữa Cố Hi Chi với Xà Gia chưa đủ thân thiết làm đề tài, do đó, tổ sản xuất mời thêm nhân vật dính scandal với Cố Hi Chi thời gian gần đây – Đường Dư.
Từ hơn ba năm trước, Đường Dư tham gia chương trình "Chân tâm thoại" đã không ngần ngại thừa nhận mình thích Cố Hi Chi. Trong mắt khán giả, anh giống như thiên thần hộ thủ bên cạnh nàng, cũng từ lúc đó, vô số fan hâm mộ bắt đầu chờ mong tin tức cặp kè của hai người. Mặc dù mấy năm sau này bọn họ không thừa nhận, nhưng trong mắt người hâm mộ, họ sớm đã là một đôi.
Hạt Hạt đang xem lại bảng câu hỏi, Cố Hi Chi ngồi ở bàn trang điểm, tuy khoảng cách khá xa, nhưng cô vẫn nghe được lời nàng nói.
"Tham gia cái này là để quảng bá phim mới, không phải đào bới scandal, làm quá chỉ khiến người ta gai mắt, đổi lại mấy câu hỏi này đi."
"Thật là, mấy cái này cũng liên quan ít nhiều đến điện ảnh đó."
...
Phía sau hậu trường, mọi người đều bận rộn, đã tám giờ hai mươi lăm phút tối, Cố Hi Chi trang điểm xong ngồi bên trong lặng lẽ cầm điện thoại, như thể đang đợi tin nhắn quan trọng nào đó.
Bên dưới mặt đất ba mươi mét, gia nhân lấy xe chở Khúc Hi Chi đi qua TV gần đó, cách đường phố náo nhiệt vẫn có thể nhìn thấy tiết mục đang phát trên TV. Khúc Hi Chi ra hiệu dừng xe, gia nhân liền làm theo, nhưng vẫn không nhịn được nói, "Khúc tiểu thư, bây giờ cô thay đổi ý vẫn còn kịp, tôi vẫn chưa báo với Doãn phu nhân chuyện cô về nước, nhưng một khi cô nhìn thấy Cố tiểu thư, mọi chuyện sẽ bị phanh phui."
Khúc Hi Chi ngồi cạnh ghế lái, lẳng lặng nhìn về màn hình TV to lớn, "Chúng ta đợi em ấy lên sóng..." Nói tới đây thì gương mặt Cố Hi Chi xuất hiện trên màn hình, "Em ấy hình như đã gầy đi."
Gia nhân không hề nhìn TV, mặt vẫn nôn nóng.
Chương trình được truyền hình trực tiếp từ trường quay.
"Thân chào quý vị khán giả, thời gian gặp gỡ hàng tuần của "Chân tâm thoại" lại đến..."
Người điều khiển chương trình quan sát toàn bộ trường quay, các khách mời đang ngồi trên sân khấu chuẩn bị lên sóng. Hiện trường tối dần, sau đó xuất hiện bốn ánh đèn chủ đạo làm nổi bật các nghệ sĩ tham gia theo thứ tự là Cố Hi Chi, Xà Gia, nam chính duy nhất trong "Hắc Bạch Vũ" – Thôi Nghiêu, cùng khách mời đặc biệt Đường Dư.
Thời gian đếm ngược tới lúc bắt đầu phát sóng, âm thanh tíc tắc làm mọi người trở nên nghiêm túc. Ngay khi âm thanh kia kết thúc, người chủ trì theo thứ tự đặt câu hỏi cho Xà Gia, trên sân khấu lúc này chỉ mình cô được ánh đèn chiếu sáng.
"Xà Gia tiểu thư, có tin đồn đoàn phim "Hắc Bạch Vũ" lúc đầu có ý định chọn cô cho vai nữ chính, có phải không?"
Thanh âm microphone vang lên trong trường quay, Cố Hi Chi cùng những người khác đều nhìn về phía đồng hồ đo, chờ máy phát hiện nói dối xác nhận đáp án đúng – sai.
Để cho người xem thêm tin tưởng đồng thời biết được câu trả lời, tổ làm chương trình không chỉ công khai sóng điện não, mà còn đặc biệt hiển thị số đo trên đồng hồ.
"Không có, lúc ấy đạo diễn Lý chỉ đang cân nhắc thôi."
Câu trả lời hoàn tất, bảng hiển thị thật giả nhanh chóng sáng đèn xanh.
"Người tiếp theo, Cố Hi Chi."
Ánh đèn hướng về phía Cố Hi Chi, nàng chăm chú lắng nghe.
"Cố Hi Chi, có người nói cô ngừng hoạt động giải trí hai năm, vừa trở lại đã được diễn vai nữ chính trong phim của đạo diễn Lý là bởi quy tắc ngầm, có đúng không?"
Câu hỏi nhạy cảm vừa được khơi ra, người xem nhao nhao nhìn về phía Cố Hi Chi, nàng không chút nghĩ ngợi liền đáp, "Không phải như vậy."
Bảng hiển thị nhanh chóng sáng đèn xanh, trong nháy mắt khán giả nhiệt liệt hoan hô.
Đây chính là nguyên nhân mọi người yêu thích chương trình này, họ có thể nhìn vào đó mà hiểu rõ bản chất của một nghệ sĩ.
Ngoài cửa xe, tuyết vẫn rơi, gia nhân bật máy sưởi ở mức cao nhất, chợt nghe tiếng vỗ tay bộc phát mãnh liệt từ phía TV, rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn về màn hình.
"Thật ra thì Doãn phu nhân rất thích Cố tiểu thư, nhưng phu nhân luôn luôn hành động theo lý trí. Khúc tiểu thư, lần này cô nghe lời tôi, cân nhắc cẩn thận một chút? Dù sao nếu phu nhân không đồng ý chuyện hai người ở chung, về sau cũng rất khó khăn."
Gia nhân nhiều lần đưa ra lời khuyên, nhưng Khúc Hi Chi vẫn lẳng lặng quan sát màn hình TV phía trên, dù tầm nhìn ít nhiều bị cản trở bởi mưa tuyết.
Đối tượng được hỏi trên sân khấu liên tục thay đổi, lần này tới lượt Đường Dư.
"Đường Dư tiên sinh, trước khi đưa ra câu hỏi, tôi muốn nhắc lại một chuyện. Ba năm trước, anh từng tham gia chương trình của chúng tôi, lúc đó anh thừa nhận lỡ mất nhịp tim khi đối diện Cố Hi Chi, câu hỏi chính là, hiện tại anh có còn thích cô ấy như trước hay không?"
Ống kính chiếu thẳng vào gương mặt Đường Dư, dưới ánh đèn, anh hời hợt trả lời, "Thích."
Máy quay di chuyển hướng về bảng hiển thị, đèn xanh sáng lên khiến cho cả trường quay xôn xao.
"Được, câu hỏi tiếp theo, Xà Gia tiểu thư..."
Thanh âm trấn định của người chủ trì được khuếch đại trên đường phố vào đêm đông, Khúc Hi Chi nhìn màu xanh khổng lồ trên màn hình, sắc mặt an tĩnh không chút gợn sóng.
Gia nhân ngược lại nói, "Doãn phu nhân nhìn thấy điều này còn có thể vui vẻ được sao?"
Lượt hỏi vẫn còn tiếp tục, sau Xà Gia là Cố Hi Chi.
"Xin hỏi Cố Hi Chi, mấy ngày trước, cô cùng Đường Dư bị chụp hình tại phi trường, nhiều khán giả suy đoán hai người đã ở chung, là thật sao?"
Hạt Hạt đứng sau cánh gà nghe được câu hỏi dường như phát điên, "Không phải vừa nãy đã nói họ đổi lại câu hỏi này rồi sao? Hà cớ gì lại cố tình cường điệu scandal thế kia?"
"Chị Hạt Hạt, thật xin lỗi, vừa rồi anh Vương đem một phần bảng câu hỏi lúc trước đưa cho chị Hạm, chúng tôi cũng mới phát hiện ra."
"Còn không mau đi đổi lại?"
"Đây là chương trình trực tiếp đó chị Hạt Hạt, dù sao cũng phải đợi đến lúc quảng cáo. Huống chi chị cũng đã xem qua bảng câu hỏi kia, dù sao scandal của hai người họ là giả, chị lo lắng làm gì?"
...
Bên trong hậu trường một mảnh hỗn loạn, ngoài sân khấu cũng không khá hơn.
Không biết vì lí do gì, câu hỏi về đề tài quy tắc ngầm vừa rồi Cố Hi Chi dũng cảm trả lời, nhưng đối mặt với vấn đề này, Cố Hi Chi lại lựa chọn sử dụng quyền miễn trả lời duy nhất.
Sau khi nhấn phím miễn trả lời, ánh đèn bao phủ trên người nàng nhanh chóng biến mất, khán giả trong trường quay nhôn nhao khó hiểu.
"Vấn đề này mà không dám trả lời? Nhất định có gì mờ ám."
"Ha ha ha, tôi biết hai người đó ở chung mà, còn không chịu thừa nhận!"
...
Luật chơi quyết định hết thảy, người chủ trì tiếp tục đặt câu hỏi, trường quay nhanh chóng yên tĩnh lại. Lúc này gia nhân ngồi trong xe rõ ràng có chút không nhịn được, chân thành nhìn Khúc Hi Chi mà nói, "Khúc tiểu thư... Bọn họ thế nào..."
Lời còn chưa dứt thì Khúc Hi Chi ra hiệu bảo đừng nói nữa.
Việc Cố Hi Chi sử dụng quyền miễn đáp làm mọi người trong trường quay trở nên sốt ruột, không ai còn để ý xem người chủ trì hỏi Thôi Nghiêu cái gì. Lúc ánh đèn quay trở lại trên người Đường Dư, ngay cả giọng nói của người chủ trì cũng tràn đầy phấn khích.
"Dường Dư tiên sinh, lại tới lượt anh." Nhiệt tình lên tiếng chào Đường Dư, người chủ trì nói tiếp, "Chúng ta đều biết Cố tiểu thư ngưng mọi hoạt động giải trí trong vòng hai năm, người hâm mộ cũng được biết trong hai năm đó cô qua Nhật luyện tập. Thời gian gần đây, có người hâm mộ đăng tải hình ảnh hai người ở Nhật, thậm chí còn nói hai người đã đăng ký kết hôn ở Nhật, đây có phải sự thật?"
Do ảnh chụp hai người ở sân bay bị đăng báo, cư dân mạng gần đây đặc biệt quan tâm tới họ, fan cuồng truy lùng dấu vết hai người ở khắp mọi nơi, lại còn lan truyền tin tức bọn họ bí mật kết hôn, mặc dù thoạt nhìn cũng không biết là thật hay giả, nhưng vẫn có nhiều người sẵn sàng tin tưởng.
Vậy nên, lúc câu hỏi này được đưa ra, tất cả mọi người đều đặc biệt chú ý.
Ánh đèn bao phủ cả người Đường Dư làm cho khí chất của anh thoạt nhìn càng thêm tuấn tú, anh nhìn thẳng vào ống kính, vẻ mặt như cũ không lộ ra chút manh mối.
Bóng tối bao trùm, mọi người ngay lập tức hiểu ra anh vừa dùng đến quyền miễn trả lời.
Việc này so với việc sử dụng quyền miễn đáp của Cố Hi Chi lúc trước còn làm cho cả trường quay nhốn nháo hơn, rõ ràng không có bất kỳ đáp án nào, nhưng tiếng hoan hô lại không hề kém phần nhiệt liệt.
Gia nhân ngồi trong xe nhìn tới đoạn này không nhịn được nói, "Cái này nhất định là cố tình dàn dựng để gây hiệu ứng cho chương trình, nếu anh ta trả lời, nhất định sẽ bị máy phát hiện nói dối phanh phui."
Bất luận cô nói gì, Khúc Hi Chi ngồi trên xe không buông một lời, giống như căn bản không nghe thấy lời cô.
Không khí trường quay vì scandal của Cố Hi Chi và Đường Dư mà sôi nổi hẳn lên, bấy giờ không còn ai quan tâm tới Xà Gia và Thôi Nghiêu nữa, mỗi khi người chủ trì đặt câu hỏi cho họ, khán giả chỉ hi vọng thời gian trôi nhanh một chút.
Rốt cục lượt hỏi lại quay về Cố Hi Chi, như để kéo dài sự hồi hộp, người chủ trì vào giờ phút này không đặt câu hỏi về scandal theo như mong đợi của khán giả.
"Cố Hi Chi." Người chủ trì vừa thấy ánh đèn chiếu xuống liền hỏi, "Nghe nói quan hệ giữa cô và Khúc Hi Chi lúc quay "Hắc Bạch Vũ" cũng không tệ lắm, vậy cô thích tính cách Khúc Hi Chi hay tính cách nhân vật Vân Tiêu Tiêu nhiều hơn?"
Cố Hi Chi suy nghĩ ít lâu rồi hướng về máy quay đáp, "Tôi rất thích tính cách của Khúc Hi Chi, nhưng lại thích Vân Tiêu Tiêu điềm đạm ít nói hơn."
Bảng hiển thị lần nữa sáng đèn xanh, khán giả lên tiếng vỗ tay, người chủ trì tinh quái bổ sung một câu, "Mọi người chớ nóng vội, rất nhanh sẽ đến lượt Đường Dư điềm đạm ít nói."
Trường quay lại được lấp đầy bởi một tràng pháo tay.
Ngày trước, mối quan hệ Cố - Khúc lúc được nhắc tới liền trở thành tiêu điểm của truyền thông, nhưng tối nay vào thời điểm scandal đang ở cao trào, không ai còn quan tâm tới quan hệ của hai người. Tiếng vỗ tay mặc dù vang dội, nhưng không có nhiệt liệt như lúc nhắc đến Đường Dư.
Giờ phút này, người chủ trì chịu áp lực bởi kỳ vọng của người xem, bọn họ mong muốn câu hỏi đặt ra đúng đề tài mà họ quan tâm, vì vậy khi lượt trả lời quay về Đường Dư, người chủ trì khẽ toát mồ hôi.
"Đường Dư tiên sinh."
Giọng nói của người chủ trì một lần nữa vang lên trong bóng tối, chỉ bốn chữ cũng làm cho mọi người nhiệt liệt vỗ tay. Bất đắc dĩ người chủ trì dừng lại vài giây, sau khi tiếng vỗ tay kết thúc mới lên tiếng nói tiếp.
"Xin hỏi."
Ống kính nhanh chóng đặc tả Đường Dư.
Ánh đèn sáng hơn mấy phần.
"Giữa anh và Cố Hi Chi..."
Cố ý kéo dài giọng.
Người xem như muốn ngừng thở.
"Xin hỏi cảm xúc cùng hành động giữa anh và Cố Hi Chi có vượt qua giới hạn tình bạn không?"
Lời ít ý nhiều, cũng là nói lên tiếng lòng của khán giả.
Lần này tựa hồ ngay cả người điều khiển ánh sáng cũng đặc biệt chiếu cố, ánh đèn trên người Đường Dư giúp anh tỏa sáng như một quý tộc phương Tây huyền bí.
Quyền miễn trả lời đã được sử dụng, tất cả mọi người mong đợi đáp án của anh, mà anh cũng chỉ có hai lựa chọn, một là nghiêm túc trả lời chờ đợi kết quả của máy phát hiện nói dối, hai là bỏ của chạy lấy người.
Từ lúc chương trình "Chân tâm thoại" bắt đầu phát sóng tới nay, việc khách mời rời khỏi trường quay trực tiếp không phải không có, đôi lúc người đại diện và khách mời bất đồng ý kiến, khó tránh khỏi kết cục khách mời không muốn trả lời câu hỏi.
Giờ phút này, Đường Dư ở thế cưỡi lưng cọp, đang quay trực tiếp, anh không muốn vì lí do cá nhân mà né tránh vấn đề này.
Kim đồng hồ từ từ di chuyển, mọi người vẫn đặt sự chú ý của mình lên người anh, dường như câu trả lời của anh có thể tác động tới cảm xúc của rất nhiều người.
Scandal của hai người đã tồn tại từ lâu, mọi người lúc này chỉ chờ đợi cả hai thừa nhận mà thôi.
Khán giả chờ anh lên tiếng.
Im lặng hồi lâu, Đường Dư nhìn vào ống kính.
Giống như đang phân vân không biết có nên nói hay không, hoặc là không biết nên nói như thế nào, lúc sau anh mới lên tiếng, "Có."
Lần này quy trình trở nên chậm chạp lạ thường, ống kính đặc tả một hồi mới chuyển qua bảng hiển thị, kết quả phản ứng sinh lý cùng trực quan cùng nhau xuất hiện.
Màu xanh bắt mắt sáng lên, trong nháy mắt tiếng hoan hô bùng phát như muốn thiêu đốt cả trường quay.
"Đây chẳng phải là thừa nhận hai người có gì với nhau sao? Khó trách vừa rồi họ đều không dám trả lời! Không chừng chuyện kết hôn là thật rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, người chủ trì hỏi quá hay!"
...
Bên dưới mặt đất ba mươi mét.
Tuyết trắng nhẹ nhàng tung bay theo gió, lớp lớp hạt tuyết tựa hồ che lấp hình ảnh trên ti vi, Khúc Hi Chi nhìn màu xanh trên màn hình hồi lâu, chậm rãi nhìn tới gia nhân.
"Đó là màu xanh hay màu đỏ?"
Gia nhân dường như cũng bị kết quả này làm cho ngây người, nuốt nước bọt vào cổ họng khô khốc mới nói, "Hình như là... Màu xanh."
Khúc Hi Chi trầm mặc một lát, lại ngắm nhìn đèn trên bảng hiển thị, thanh âm bình tĩnh dị thường, "Vừa rồi người chủ trì hỏi câu gì?"
"Hỏi..." Gia nhân hình như có chút khẩn trương, "Anh ta hỏi Cố Hi Chi và Đường tiên sinh có vượt quá ranh giới bạn bè hay không, về tình cảm... cùng hành động."
"Sau đó thì sao?"
"Đường tiên sinh trả lời có."
"Sau đó thì sao?"
"Không có khúc sau." Gia nhân mím môi, nhìn về phía cô, "Khúc tiểu thư, chúng ta không nên xem nữa, trở về Florence đi."
"Sau đó dùng quan hệ của bọn họ để thuyết phục mẹ cho phép tôi ở cùng em ấy sao?"
Khúc Hi Chi không thay đổi nét mặt nhìn chằm chằm ra màn đêm trống rỗng ngoài cửa kính xe, con ngươi không di chuyển.
"Nhưng có thể..." Gia nhân nhất thời không biết nói gì, mặc dù cô rất muốn tìm lý do biện bạch cho chuyện này, nhưng lý giải thể nào cũng không thấy thỏa đáng.
Cô chần chừ không nói ra lời, Khúc Hi Chi buộc chặt dây áo khoác lông cừu màu trắng, dưới ánh trăng, các khớp xương trên tay cô hiện ra thật rõ rệt, môi đỏ sậm cùng sắc mặt trắng bệch.
Gia nhân sợ cứng người.
Mặc dù từ trước tới nay cô chỉ làm việc cho Doãn Quân, ít khi tiếp xúc với Khúc Hi Chi, nhưng hình tượng thông minh, phép tắc, xinh đẹp, lạnh lùng sớm đã hình thành trong đầu. Mặc dù lúc này Khúc Hi Chi có tâm trạng không tốt, nhưng sẽ... không... giận chó đánh mèo chứ, tâm trạng vô cùng bất an.
Cô lần đầu nhìn thấy trạng thái giận đến không thể khống chế thân thể như vậy, ánh mắt cô ấy cực kỳ đáng sợ. Mặc dù vẫn đang lạnh cóng vì mưa tuyết, nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt của Khúc Hi Chi còn lạnh hơn cả tuyết rơi ngoài xe.
Nó giống như sự im lặng của thần chết, không phải của người thường.
"Khụ.. Khụ..."
Tâm tình vô cùng kích động tựa hồ kéo theo bệnh cũ, gia nhân nhìn Khúc Hi Chi, đưa tay che miệng, ngẩn người rồi lập tức lấy thuốc trong túi xách ra.
"Khúc tiểu thư cô đừng dọa tôi, cô mà xảy ra chuyện sẽ khiến Doãn phu nhân lo lắng."
Chưa kịp lấy viên thuốc ra thì một luồng gió lạnh ùa vào trong xe, gia nhân thấy Khúc Hi Chi mở cửa bước ra, hoảng sợ lập tức mở cửa xe đi theo, "Khúc tiểu thư, cô đi đâu? Cô đừng đi lung tung."
Chín giờ tối, bão tuyết hòa cùng bóng đêm, dường như muốn đυ.c khoét vẻ đẹp của thành phố, gió Bắc gào thét như tiếng khóc bất mãn quấy rầy mọi người. Phía xa, có một người viễn xứ cười lớn không biết đường về, đôi mắt đỏ hồng tựa hồ chất chứa vô số đau thương, bọn họ chăm chú dõi theo, nhìn người ấy từng bước từng bước đi xa, đi về phía bóng đêm tuyệt vọng.
Không ai dám lên tiếng gọi về.
Người ấy giống như mảnh vụn vỡ ra từ một tấm gương đẹp đẽ, cô đơn đến đáng sợ.
Mười giờ tối, Cố Hi Chi kết thúc ghi hình, tiếng chuông điện thoại khiến nàng quên hết mấy câu hỏi vô lý trong chương trình lúc nãy, đi vào phía sau hậu trường. Cố Hi Chi bắt máy, thanh âm của đối phương dường như có thể điều khiển tâm tình của nàng, mỗi một câu đều khiến tâm trạng nàng trở nên khác với thường ngày.
"Florence? Có thể giúp tôi tra ra vị trí cụ thể không?"
"Tôi có thể trả anh nhiều hơn, tiến hành càng nhanh càng tốt."
...
Phía bên kia hậu trường, người phụ nữ cất tiếng khóc thương tâm trong điện thoại của Đường Dư.
"Ba mất rồi..."
"Ông ấy nhắm mắt ra đi."
"Nhắn với Cố tiểu thư, cả nhà chúng ta vĩnh viễn không quên ơn nghĩa này..."
Đối mặt với cái chết, chúng ta đều trở nên nhỏ bé.
Trong vũ trụ rộng lớn này, sinh mạng giống như những ngôi sao, nhiều không đếm xuể, nhưng lúc nào cũng có thể vụt tắt.
Viếng nhà tang lễ xong thì đã quá nửa đêm, mặc dù nhà có tang, nhưng Đường Dư vì an toàn của Cố Hi Chi mà đưa nàng tới tận nhà.
Thấy nàng đi lên lầu, Đường Dư mới chậm chạp rời đi, mà Cố Hi Chi thuận theo sức gió bước đi, một mình lẻ bóng trong đêm tuyết lạnh giá trông cực kỳ cô độc.
Lên lầu, tra chìa khóa, mở cửa. Cố Hi Chi tái diễn động tác thường ngày, tất cả chuyển động vì thực hiện một mình nên nhìn có phần lẻ loi.
Vừa định mở đèn thì có một lực chế trụ cổ tay Cố Hi Chi buộc nàng dừng lại, người lạ vào nhà lúc nửa đêm khiến Cố Hi Chi lập tức hoảng hồn, nhưng mùi nước hoa cùng hơi thở quen thuộc ngay sau đó làm cho nàng vừa mừng vừa sợ.
"Khúc Hi Chi, có phải chị..."
Lời còn chưa dứt thì hai tay nàng đã bị áp chế trên tường, đôi môi bị chiếm đoạt, xâm nhập bừa bãi.
Hành động bất ngờ lúc đầu khiến Cố Hi Chi hoang mang không biết làm gì, áo khoác theo động tác thô bạo rơi xuống một nửa, còn đối phương lại mang đến cho nàng cảm xúc lạ lẫm, lúc này Cố Hi Chi theo bản năng bắt đầu phản kháng.
"Khúc Hi Chi, chị làm sao vậy? Đây là đang làm gì?" Dùng sức đẩy cô ra, không cho cô đến gần.
Không có tiếng trả lời, tiếp theo là động tác nhẹ nhàng kéo xuống, không có vẻ xâm phạm như trước.
Áo khoác rơi ra, ngay sau đó từ thắt lưng truyền đến một lực mạnh mẽ cứng rắn, Cố Hi Chi gắng sức đẩy tay cô ra.
"Khúc Hi Chi, chị đừng như vậy, tôi ghét thế này."
Đơn giản một chữ ghét tựa hồ làm bùng lên cảm xúc, khí lạnh xâm nhập nửa trên cơ thể, giãy giụa làm cho người ta càng lúc càng đau đớn. Cố Hi Chi vừa lui ra sau vừa đánh vào vai cô, cố gắng thoát khỏi hành vi làm nhục, giọng nói khó chịu nên có chút run rẩy.
"Chị có biết chị đang làm gì không?!"
Đáp lại nàng là động tác hành hạ càng thêm ác liệt.
Áo gần như bị cô xé nát, phần lớn da thịt phơi bày ra ngoài. Cố Hi Chi chịu đựng rét lạnh cùng nhục nhã, lý trí lúc này hoàn toàn bay biến, không thể khống chế mà thốt lên.
"Tôi ghét chị, từ khi tôi về nước tới nay, chị càng ngày càng trở nên khó hiểu, càng ngày càng không giống chị, chị cứ như vậy sẽ khiến tôi không cách nào thích chị được nữa."
"Vậy sao?" Cô rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, âm thanh khàn khàn hòa vào bóng đêm, lại nhuộm mấy phần lạnh lẽo châm biếm, "Vậy cũng tốt, hết lòng bồi dưỡng em rồi nhường lại cho người khác, tôi chấp nhận làm công thần."
Đau đớn giãy giụa cùng động tác xâm nhập bên dưới thắt lưng khiến Cố Hi Chi cắn chặt môi, vùng vẫy mãi không xong lại biến thành tuyệt vọng.
Ngoài cửa tuyết rơi nặng hạt, thế giới dường như bị đè nặng, càng lúc nó càng đáng sợ, giống như loại hấp hối khiến người ta hít thở không thông.
Môi Cố Hi Chi run rẩy, mặt đầy nước mắt, "Chị căn bản không phải Khúc Hi Chi trước kia, Khúc Hi Chi đó ở trong lòng tôi đã chết rồi."
Ngọn cây bị tuyết bao phủ nặng trĩu gục xuống.
"Cô ta đã chết lâu rồi." Âm thanh trầm khàn, nhẹ bẫng như không còn phát ra được nữa.
"Tôi chỉ hận đến giờ mới biết chị ấy đã chết."
Trưởng thành khiến ta nhận ra tình yêu không phải một thứ hễ cố gắng là trọn vẹn, trong tình yêu ta vứt bỏ danh dự, vứt bỏ bản thân, lúc thua hết cho nó mới muộn màng quay đầu bảo vệ mình, bởi vì ta hiểu rằng, không gì có thể cứu vãn nó được nữa.
Đêm tuyết lạnh lẽo lại có vô số tiếng chim quyên rêu rao từ xa, tiếng hót của chúng mỗi lúc càng thêm cao vυ't, hệt như chút hi vọng còn sót lại trong một đêm chết chóc.
Giống như cô gái tự tin thừa nhận thích tôi buổi đêm hôm ấy.
Một số thứ chỉ để trân trọng, giống như thủy triều rút xuống và cánh hoa úa tàn, giống như thời trẻ chóng qua.
Chúng không thể được giữ lại, cũng không thể hồi sinh.
Tiếng mặc quần áo sột soạt thức tỉnh đầu óc dường như đã chết lặng, Cố Hi Chi nằm im trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, mặc cho nước theo khóe mắt chảy xuống.
"Chị nhớ cái đêm chúng ta đồng ý quay lại không."
"Lúc đó, tôi đã ảo tưởng có thể cùng chị làm lại từ đầu."
"Quả thật chỉ là ảo tưởng."
"Đúng." Giọng nói không biết là khóc hay cười, "Chúng ta không thể quay lại được đâu." Cô đã đi xa, nhưng thanh âm vẫn phảng phất bên tai nàng.
"Tình cảm của chúng ta vốn chưa hề tồn tại."