"Doãn Từ lại giành chiến thắng vinh dự."
"Bộ phim nghệ thuật văn học đoạt giải xuất sắc, phá vỡ kỷ lục mười năm Kim Đỉnh."
"Nghệ sĩ nhiều năm được đề cử lại thất bại."
"Chúc phúc trên lễ trao giải, Hi Chi vốn là bạn tốt."
......
...
Trên các tờ báo giải trí, tin tức liên quan tới buổi lễ trao giải che ngợp cả bầu trời, lúc này trên mạng lại càng náo nhiệt hơn.
Trên một diễn đàn nọ, chuyện trao giải nữ chính xuất sắc nhất trở thành trọng điểm:
"Nghe nói tối qua trao giải nữ chính xuất sắc nhất rất gay cấn, kẻ tám lạng người nửa cân?"
"Trời a a a a, bốn lần đề cử đều làm bia đỡ đạn, ngược tâm quá trời hà!"
"Doãn Từ đóng phim ăn đứt Hi Chi, có gì mà không phục."
"Có ai để ý lúc tiểu Khúc cầm danh sách nhìn mà mặt buồn buồn không? Chẳng lẽ có mình tôi thấy sao?"
"Có dàn xếp hết đó, lần này Doãn Từ không hay bằng, Tiểu Cố đóng hay hơn nhiều mà."
......
...
Vô số lời đồn và bình luận lan truyền khắp giới giải trí tạo nên sóng gió. Sau khi đoạt giải, Doãn Từ được ca ngợi không ngớt, đèn hoa bay đến ngập trời. Tuy truyền thông cũng định phỏng vấn Cố Hi Chi, nhưng sau khi lễ trao giải kết thúc, giới báo chí không còn tìm nàng nữa.
Sáng sớm, mặt trời chói chang, Cố Hi Chi rời giường đi làm điểm tâm. Nàng đến nhà bếp không bao lâu lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Ra khỏi bếp mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa, Cố Hi Chi nhanh chóng cong khóe môi, "Sớm vậy."
Khúc Hi Chi đứng ngoài cửa nhưng tâm trạng không vô tư như nàng, "Tiểu Cảnh, em vẫn ổn chứ?"
"Rất ổn." Dáng vẻ nàng khó hiểu, "Sao vậy?"
"Em không nghe điện thoại của tôi, tối qua cũng không mở cửa cho tôi." Cô dừng một chút, "Là vì chuyện giải thưởng sao?"
"Không" Ngữ khí nàng hời hợt, "Tối qua tôi không có ở nhà."
Khúc Hi Chi liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái của nàng, lặng lẽ nói, "Hừm, chuyện tối qua..."
"Chuyện tối qua đã qua rồi, tôi không để ý nhiều, chị cũng đừng nói tới nữa." Cố Hi Chi mở cửa ra, "Chị vào ăn sáng luôn không?"
Khúc Hi Chi chần chờ chốc lát rồi gật đầu.
Trong bếp đang để lửa mở, Cố Hi Chi vừa đóng cửa lại lập tức chạy vào nấu ăn. Khúc Hi Chi thả túi xách xuống, chầm chậm tới cửa phòng bếp, thấy nàng đeo tạp dề vật lộn với mớ khói dầu bên trong. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Chốc lát chuông điện thoại reo lên, Cố Hi Chi vội tắt bếp rồi vào phòng khách nghe điện thoại.
"Alo, Cố Hi Chi nghe."
"Cố tiểu thư." Đầu bên kia điện thoại là giọng nam, "Công ty của cô muốn đổi Đại Ngôn khỏi hoạt động lần này, nhưng chúng tôi ký hợp đồng với Đại Ngôn đến ba năm lận. Công ty của cô bội ước phải bồi thường trách nhiệm. Cô có thể khuyên lãnh đạo công ty cô xem xét lại được không?"
"Xin lỗi." Giọng điệu của Cố Hi Chi nghe rất nặng nề, "Những việc công ty quyết định, tôi không có cách nào thay đổi. Tôi rất tiếc khi các anh chịu tổn thất, nếu có cơ hội, hi vọng lần sau có thể hợp tác." Tắt điện thoại.
Khúc Hi Chi nhìn nàng dập máy, cô đi tới trước vài bước, "Có phải Tôn Đình Hữu lại làm khó dễ em?"
"Chắc là vậy." Cố Hi Chi không quan tâm lắm, "Quên đi, gần đây tôi cũng không muốn xuất hiện trước công chúng"
"Chỉ là mất đi một giải thưởng thôi mà lại đối xử với em như vậy, tôi tìm ông ta nói chuyện một chút mới được." Cô vừa dứt lời liền đi lấy điện thoại.
Cố Hi Chi thấy cô lấy điện thoại ra bấm, cũng không ngăn cản, nàng chỉ yên lặng đứng đó nhìn.
Điện thoại nhanh chóng được bắt, Khúc Hi Chi vẫn lễ phép với ông ta. Nói chuyện một lúc, hai người ước định thời gian hẹn gặp, sau đó cúp điện thoại. Khúc Hi Chi lập tức nhìn Cố Hi Chi nói, "Không phải không giảng hoà được. Ông ta hẹn tôi ngày mai gặp mặt nói chuyện, chúng ta đi chung, được không?"
"Ừ." Cố Hi Chi không có biểu cảm gì, "Tôi tiếp tục làm cơm."
Khúc Hi Chi gật đầu, lại tiếp tục lướt điện thoại, tựa hồ đang tìm gì đó.
Cố Hi Chi quay đầu đi vào nhà bếp mấy bước, rồi bỗng nhiên dừng bước. Nàng đăm chiêu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ rồi cất giọng, "Khúc Hi Chi, chúng ta chia tay đi."
Động tác tìm kiếm bỗng nhiên khựng lại, Khúc Hi Chi ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng, nhanh chóng vòng tới trước mặt nàng, "Em vừa nói gì?"
Cố Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn cô, nghiêm túc nói, "Khúc Hi Chi, tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta chia tay đi."
Khúc Hi Chi hơi kinh ngạc, nửa ngày mới lên tiếng, "Tại sao?" Cô dừng một chút, dường như nghĩ đến gì đó, "Vì chuyện giải thưởng sao?"
Cố Hi Chi vô cùng lý trí, trấn định nói, "Hai người chúng ta, bất luận xét về phương diện nào cũng không xứng. Lúc trước, tôi quyết định ở cạnh chị, kỳ thực cũng là nhất thời kích động thiếu cân nhắc thôi. Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không có phúc phận gì đặc biệt để có thể tiếp nhận phần tình cảm này, cuộc sống như hiện giờ không phải là điều tôi muốn."
"Em nói dối." Khúc Hi Chi nhìn thẳng vào mắt nàng, "Lúc trước em chưa từng nói chúng ta không xứng, tại sao chỉ trong một đêm liền xuất hiện lý do này?"
"Chị tin cũng được, không tin cũng được. Tôi đã nói rõ với chị rồi." Nàng bình tĩnh nhìn cô, "Vài ngày nữa tôi sẽ ra nước ngoài cho khuây khỏa, chị đừng tìm tôi."
"Tôi không tin em nói." Khúc Hi Chi nghiêm túc nói, "Coi như là thật sự không muốn ở cạnh tôi đi nữa, cũng phải cho tôi biết một lý do thật lòng, được chứ?"
"Lý do thật sự chính là như vậy. Kỳ thực từ đầu tới cuối, tôi chỉ xem chút tình cảm này là thử nghiệm mà thôi."
"Đừng nói như vậy." Khúc Hi Chi bình tĩnh một lúc, nhìn nàng hỏi, "Nếu không phải do chuyện giải thưởng, chẳng lẽ có ai nói gì với em?"
"Không có."
"Do không được giải nên tâm trạng không tốt?" Khúc Hi Chi còn nói, "Tiểu Cảnh, em phải biết, lời chia tay không thể tùy tiện nói ra được. Tôi không muốn chỉ vì chuyện vụn vặt nhất thời mà vội đưa ra cách giải quyết nghiêm trọng như vậy."
"Không phải tâm trạng không tốt, cũng không phải tôi để tâm chuyện vụn vặt." Cố Hi Chi xem ra vẫn rất lý trí, "Chính là không muốn ở cạnh chị nữa."
"Tiểu Cảnh." Khúc Hi Chi càng nghiêm túc, "Em thừa biết những lý do đó không thể gạt tôi được. Em nhất định phải giấu tôi chân tướng mới chịu sao?"
Cố Hi Chi nhìn cô một lúc, bỗng nhiên nói, "Được, nếu chị nhất định muốn biết cái gọi là chân tướng, tôi có thể nói cho chị biết. Chị nói không sai, là do chuyện trao giải tối qua."
"Thật sự là do chuyện trao giải đó sao?" Khúc Hi Chi không còn kiên nhẫn, "Tiểu Cảnh, chỉ là vận may em không tốt mà thôi, thất bại hoàn toàn có thể làm lại mà."
"Làm lại?!" Cười, "Đã bốn lần rồi, muốn tôi phải làm lại bao nhiêu lần mới có thể sánh bằng chị?"
"Tôi cũng chỉ may mắn thôi, tiến bộ của bản thân mới là quan trọng nhất, không phải sao?"
"Chẳng có cái gì tiến bộ hay không tiến bộ." Lẳng lặng nói tiếp, "Những lời nhảm nhí này vốn không có ý nghĩa. Tôi thật sự chẳng là cái thá gì so với chị cả. Từ khi gặp gỡ, số phận đã quyết định chúng ta không thể ở bên nhau, chia tay cũng là điều hiển nhiên."
"Số phận?" Khúc Hi Chi nhíu mày, "Em chưa kiên trì đến cuối thì làm sao biết kết quả? Không phải chỉ là một giải thưởng thôi sao? Một bộ không được thì mười bộ, em mới hai mươi sáu tuổi, chỉ cần nỗ lực, tương lai nhất định thành công."
"Cái gì gọi là "chỉ là một giải thưởng" hả?" Cố Hi Chi bỗng nhiên mỉm cười trào phúng, "Chị biết không, đối với chị mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng tôi cầu cũng không được?"
"Làm sao cầu cũng không được? Chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể tìm được cơ hội."
"Cơ hội?!" Cố Hi Chi cười khổ, "Chính là lại để Bạc Nhất Thanh vì tôi mà hầu ăn hầu uống, cười nói làm trò, rồi lên giường với người khác sao?"
Khúc Hi Chi thoáng kinh ngạc, "Em biết chuyện của Bạc Nhất Thanh?"
"Tôi chỉ hận mình biết quá trễ." Cố Hi Chi nhắm mắt lại, thần thái đặc biệt uể oải, "Em ấy vì tôi mà trả giá, cả đời này tôi không thể đền đáp nổi."
Chuông điện thoại lại vang lên, nhưng không có người tiếp. Không khí trong nhà thật yên tĩnh, rốt cục mới có người nói chuyện.
"Thế nhưng tôi không muốn em bỏ đi vì chuyện này." Khúc Hi Chi nói, "Bạc Nhất Thanh... Tôi sẽ tận lực bồi thường hết khả năng. Nếu em không muốn bị người khác so sánh với tôi, tôi có thể giải nghệ. Kỳ thực những chuyện này không quan trọng với tôi đến vậy, tôi chỉ muốn em luôn ở cạnh tôi, chẳng lẽ không được sao."
"Khúc Hi Chi." Cố Hi Chi nhẹ giọng, "Hiện thực không như truyện cổ tích. Làm sao biết cái gì mới tốt, chị rút ra khỏi làng giải trí thì tốt hơn sao?! Chị không lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng suy nghĩ trưởng thành hơn tôi rất nhiều. Tôi hy vọng chị đừng nói mấy câu ngớ ngẩn đó nữa. Tôi đã nói rồi, chia tay là kết quả tốt nhất mà tôi đắn đo suy nghĩ. Chị ngẫm kỹ lại sẽ rõ. Tôi vốn không phải nhất thời bốc đồng, huống hồ hiện tại tôi cũng không có tâm trạng."
"Tôi không muốn nghe nữa." Khúc Hi Chi kéo tay nàng, "Suy nghĩ kỹ lại lần nữa được không? Mấy ngày này tôi sẽ ra ngoài giải sầu cùng em. Mặc kệ mọi chuyện đi, biết đâu sau đó em sẽ phát hiện không cần chia tay nữa, mọi chuyện xem như quá khứ thôi."
"Khúc Hi Chi." Cố Hi Chi tránh ra cô tay, "Chị hiểu rõ bây giờ tôi rất thống khổ, tất cả đều là chị tạo thành, tôi không muốn gặp lại chị nữa."
Chuông điện thoại bỗng nhiên ngừng reo, không gian càng thêm yên tĩnh. Cố Hi Chi nhìn điện thoại đang reo, nàng tránh ánh mắt của cô, "Điện thoại của chị đang reo kìa, bắt máy đi. Tôi ra ngoài, nếu chị muốn tiếp tục đợi ở đây thì tôi cũng không ngại." Nàng nói xong thật sự xoay người ra mở cửa.
Nàng vừa sượt qua người cô thì góc áo bị kéo lại, Cố Hi Chi cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn, tâm trạng thoáng nặng nề một lúc, sau đó nàng dứt khoát kéo áo mình lại.
"Hy vọng lúc tôi trở lại thì chị đã không còn ở đây." Nàng nhanh chân bước về phía trước.
"Tiểu Cảnh."
Nàng dừng bước lại, "Khúc Hi Chi, tôi rất cảm kích những chuyện chị làm cho tôi, nhưng duyên phận của chúng ta chỉ tới đây thôi."
Cửa mở xong lại đóng, Khúc Hi Chi nhìn cánh cửa, chân mày hơi nhíu lên vì đau, tay cô vội đặt lên trước ngực.
Một tay ôm lấy ngực, chốc lát sau cô lập tức kiệt sức ngã trên mặt đất.
Sau hai mươi phút, trên cầu cao tốc, Doãn Quân ngồi sau xe chuẩn bị đến tòa án tham gia hội nghị. Bà hoàn toàn không để ý điện thoại đang reo nãy giờ.
Tài xế nghe chuông điện thoại, không nhịn được nói, "Kiểm soát Doãn, điện thoại của cô đang reo kìa."
"Ừm." Doãn Quân lại nhìn một lúc lên tiếng trả lời, bà chậm rãi tiếp cú điện thoại, "Alo."
"Dì Doãn." Giọng nói của đối phương gấp như đòi mạng, "Dì mau tới bệnh viện ngay đi, bệnh tim của Tiểu Khúc tái phát rồi."
Doãn Quân thở dài, lập tức cúp điện thoại, hướng về tài xế nói, "Quay đầu xe lại tới bệnh viện đi."
Tài xế ngẩn người hỏi, "Ở đây không thể quay đầu được, hơn nữa..."
"Bảo cậu quay lại thì quay đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm." Giọng bà rất kiên quyết.
Tài xế khó khăn nhìn kính xe tìm cách quay đầu giữa đường một chiều, dưới tình thế cấp bách cũng quên bật xi nhan.
Một chiếc xe tải từ sau lao tới, thấy xe kia bỗng nhiên quay đầu lại tránh không kịp, trực tiếp đυ.ng vào. Va chạm đột ngột khiến thân xe lao vào thanh chắn vỡ vụn. Mọi thứ trước mắt Doãn Quân tối sầm lại, ý thức hoàn toàn biến mất.
Mấy ngày sau.
Tại bệnh viện.
"Tôi đã bảo Khúc tiểu thư nhất định bị bệnh tim mà cô còn không tin, thế nào, bây giờ tin tôi là thần y rồi chứ?"
"Ặc... rõ ràng lúc đó anh nói Khúc tiểu thư bị trầm cảm mà."
"Nói chung tôi đoán được số mệnh, mạng của Khúc tiểu thư có ba tai kiếp, đây là thứ hai."
"Vậy rốt cuộc anh là thần y hay thầy bối?"
"Cả hai."
"Vậy sao anh không đoán ra kiểm soát Doãn sẽ xảy ra tai nạn giao thông?"
"Cái này... Chẳng phải bà ấy đã tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì không tính."
"Khúc tiểu thư cũng tỉnh rồi, sao lại tính?"
"Haiz, cô cố ý kiếm chuyện với tôi đúng không?"
......
Tiếng ồn khiến Khúc Hi Chi tỉnh dậy không bao lâu lại khó chịu rời giường. Sau hai ngày cô mới tỉnh dậy thì có người báo tin mẹ cô bị tai nạn xe. Mấy ngày này, Khúc Hi Chi đều ở bên chăm sóc mẹ. Cô cũng không hề nhắc đến nguyên nhân làm bệnh tim tái phát dù chỉ một lời.
Bệnh tim bẩm sinh đối với cô không xa lạ gì, lúc nhỏ cô đã từng giải phẫu một lần, mười mấy năm qua rất ít khi phát tác, thậm chí khiến cô xém quên bản thân bị bệnh.
Cô cầm điện thoại lên bấm dãy số kia vô số lần, quả nhiên không có ai nghe máy.
Cô để điện thoại xuống, định nghỉ ngơi một lúc thì một tin nhắn xuất hiện:
Tiểu Cảnh muốn xuất ngoại, bây giờ đang ra sân bay, cô có muốn gặp cậu ấy một chút không?
Là tin nhắn của Lương Ưu Ưu.
Khúc Hi Chi ngồi trên giường bệnh lẳng lặng suy nghĩ, sau đó trả lời:
Tôi đến ngay, giúp tôi kéo dài thời gian một lúc.
Tại sân bay quốc tế.
Cố Hi Chi xuống xe của Lương Ưu Ưu, sau đó ra cốp sau lấy hành lý. Lương Ưu Ưu đậu xe xong liền đến giúp nàng, tháo hành lý xuống xong còn nói, "Cậu đi một mình có ổn không? Định đi đâu?"
"Chuyến bay gần nhất tới đâu thì đi tới đó."
"Đừng có giỡn mặt nha. Lỡ như chiến tranh xảy ra thì cậu bó tay chịu chết hả? Tôi nói cậu đi một mình có ổn không đó?"
Cố Hi Chi giương mắt nhìn cô, "Trong mắt cậu, tôi vô dụng như vậy hả?! Ngay cả đi một mình cũng không được?"
Lương Ưu Ưu bị hỏi á khẩu, hồi lâu mới nói, "Này, tôi quan tâm cậu đó, tự dưng xù lông rồi?"
Cố Hi Chi không để ý tới cô, nàng nhấc hành lý thẳng tiến ra sân bay.
Lương Ưu Ưu nhìn bóng lưng của nàng thở dài, đang muốn nổ xe đuổi theo thì có một chiếc xe khác dừng lại sau lưng cô.
Lương Ưu Ưu cho rằng là Khúc Hi Chi, lập tức quay đầu nhìn, nhưng người bước xuống xe lại khiến cô sững sờ, "Đường Dư?"
Đường Dư mặc một bộ vest đen kiểu Pháp, trên tay cũng xách theo vali du lịch, vóc người dong dỏng cao khiến người ta vô cùng áp lực.
"Xin chào." Anh ta chỉ hỏi thăm một chút liền muốn bỏ đi.
Lương Ưu Ưu lập tức ngăn anh ta lại, "Này, Đường tiên sinh, tôi nói... anh đi du lịch hả?"
"Tôi tìm Tiểu Cảnh, phiền cô rồi." Điệu bộ của Đường Dư hoàn toàn vô tư.
Lương Ưu Ưu không biết nói gì, chỉ muốn cản anh ta lại, "Thế nhưng... Này!"
Đường Dư đã đi lướt qua cô mất rồi.
Từ bãi đậu xe đến phòng chờ sân bay cách một đoạn rất dài. Cố Hi Chi đang đi thì cảm thấy hình như mình bỏ quên gì đó, liền dừng bước, chậm rãi xoay đầu.
Thấy nàng quay đầu, Đường Dư tiến lên vài bước đứng trước mặt nàng, "Tôi biết bây giờ em không muốn gặp tôi, nhưng tôi nghĩ tôi có thể đánh bại Khúc Hi Chi nếu giành được cơ hội một cách bình đẳng."
Cố Hi Chi sững sờ, nhanh chóng lên tiếng, "Anh hiểu lầm rồi, tôi và Khúc Hi Chi..."
"Lúc trước là tôi chậm hơn cô ấy một bước, hi vọng bây giờ không muộn." Đường Dư đánh gãy nàng, "Tôi muốn dẫn em đi gặp một người."
Cố Hi Chi đang chần chờ, nhưng Lương Ưu Ưu lại đuổi theo la làng, "Tiểu Cảnh, tôi có lời muốn nói với cậu, cậu tới đây chút đi."
Cố Hi Chi xa xa nhìn cô, "Ưu Ưu, có việc gì thì nói ở đây được rồi."
Lương Ưu Ưu liếc nhìn Đường Dư, lại trừng nàng, "Cậu bị ngu à? Tôi muốn nói riêng với cậu kìa."
Đường Dư nhìn Lương Ưu Ưu, sau đó nhìn Cố Hi Chi, "Tôi ở trong chờ em."
Cố Hi Chi gật đầu, thấy anh ta đi xa mới quay lại nhìn Lương Ưu Ưu, "Rốt cuộc là sao?"
Lương Ưu Ưu tức giận liếc nàng một cái, lại lôi tay nàng về phía sau mấy bước, đến cạnh một chiếc xe thể thao đậu gần đó.
Cố Hi Chi nhìn xe thể thao, rồi lại nhìn cô. Nàng đang định hỏi ra sao thì người trong xe đi xuống khiến nàng lập tức lùi về sau.
"Đừng đi, nói chuyện cho rõ đi, tôi cho cậu không gian." Lương Ưu Ưu trừng Cố Hi Chi, đe dọa làm nàng đứng yên tại chỗ, sau đó chầm chậm buông tay rời đi.
Tiếng bước chân đi xa, Cố Hi Chi nhìn bộ đồ rực rỡ trên người Khúc Hi Chi, dừng một lúc mới nói, "Tôi đưa chìa khóa xe thể thao của chị cho Hạt Hạt rồi, cậu ấy sẽ trả lại chị. Còn những thứ khác chị tặng tôi, giá trị cũng không lớn lắm, tôi cũng không muốn làm chị khó xử. Nhưng chiếc nhẫn kia tôi cũng đưa cho Hạt Hạt rồi, trở về cậu ấy sẽ đưa chị."
Khúc Hi Chi trầm mặc chốc lát mới lên tiếng, "Có nhớ lúc quay "Vong Xuyên" tôi có ký tên cho cháu gái của em không, lúc đó em đã đồng ý làm cho tôi ba điều kiện?"
Sự tình có chút xa xôi, nhưng Cố Hi Chi vẫn nhớ, "Ừ."
"Lúc đó tôi chỉ nói hai điều kiện, nếu em còn tuân thủ lời hứa, tôi hi vọng em đừng trả nhẫn lại cho tôi." Ngữ khí chăm chú, "Tùy em xử lý thế nào cũng được, đừng trả lại cho tôi."
"Thế nhưng..."
"Điều kiện này đâu có khó khăn gì, không phải sao?"
Cố Hi Chi nghĩ hồi lâu mới gật đầu, "Được, tôi đáp ứng chị."
"Ừ." Cô nhìn hành lý trong tay nàng, "Đi đâu vậy? Khi nào trở về?"
"Không biết nữa, thích đi đâu thì đi đó thôi" Nàng nhìn đồng hồ trên tay, "Tôi phải đi rồi."
"Ồ." Cô suy nghĩ một chút còn nói, "Kỳ thực... Chuyện giữa chúng ta... Thật sự không có khả năng nữa sao?"
"Điều nên nói tôi đều nói rồi." Nàng giữ vững lý trí, "Chăm sóc bản thân thật tốt, chị ưu tú như vậy, nhất định chẳng mấy chốc chị sẽ gặp được một người đáng để yêu."
"... Như vậy thì..." Cô chậm rãi gật đầu, "Chúc em có một kỳ nghỉ vui vẻ."
"Cảm ơn." Nàng miễn cưỡng cong khóe môi, "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ánh nắng buổi sáng nhàn nhạt mà không quá nóng bức, Khúc Hi Chi nhìn đôi giày cao gót đang giẫm trên chiếc bóng đen, bỗng nhiên cất lời, "Tiểu Cảnh."
Cố Hi Chi chậm rãi xoay đầu lại.