Trong bầu không khí lạnh lẽo, Cố Hi Chi ôm gối ngồi trên sofa xem tên mình được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất. Do không mở đèn nên bên trong tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng từ ti vi rọi vào không gian rộng lớn.
Xem xong đề cử của mình, Cố Hi Chi lại thấy các đoạn phim của Khúc Hi Chi lần lượt được phát lên cho thấy sự tiến bộ đến kinh ngạc, ngụ ý ngay điểm yếu kém của mình so với người kia.
Đây là lần đầu tiên Cố Hi Chi nghiêm túc xem tác phẩm của Khúc Hi Chi. Đoạn clip này do trợ lý U U quay lúc chiều. Tuy nàng có xem vài đoạn phim ngắn của Khúc Hi Chi mấy lần, nhưng chưa từng nghĩ là sẽ xem trọn vẹn hết bộ phim.
Thói quen xem phim dần được hình thành vào mỗi buổi chiều. Mấy ngày nay nàng đều tới trường quay quan sát Khúc Hi Chi đóng phim. Tuy đây là lần đầu cô ta hợp tác với Khương Đồ, nhưng hầu hết các phân cảnh đều quay một lần là qua. Chỉ cần một số thủ thuật đặc biệt kết hợp cùng ngôn ngữ cơ thể đều khiến người khác cảm thấy cô là một diễn viên vô cùng thông minh. Hôm nay, Cố Hi Chi không tự chủ được muốn đi xem rốt cuộc mình và Khúc Hi Chi chênh lệch ở chỗ nào.
Hầu như không thể nghi ngờ sự đánh giá dưới góc nhìn chuyên nghiệp. Cố Hi Chi xem từ đầu tới cuối, ngoại trừ cảm thấy cô diễn như thật, nàng càng cảm giác mình còn quá nhiều khiếm khuyết. Sau khi so đo qua lại mấy bộ phim của mình và Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi ôm gối nằm trong căn phòng tối tăm suy nghĩ hết nửa ngày.
Mặc dù phân cảnh hôm nay tạm dừng, nhưng Cố Hi Chi biết rõ nếu cứ tiếp tục né tránh thật sự không có hiệu quả, Khương Đồ nói rất có lý. Tuy nàng không tình nguyện thảo luận với ai kia, nhưng đối mặt tình cảnh như vậy thì Cố Hi Chi vẫn phải tìm Khúc Hi Chi thôi. Bằng không, nàng căn bản sẽ đánh mất đạo đức nghề nghiệp.
Đấu tranh tư tưởng rất lâu, Cuối cùng vào lúc chín giờ rưỡi tối, Cố Hi Chi ôm kịch bản đến gõ cửa phòng Khúc Hi Chi.
Chẳng biết có phải Khúc Hi Chi có khách trước đó hay không, cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ có thêu hoa hồng màu sáng, trang nhã mà lại xinh đẹp. Cô ăn diện đẹp hơn bình thường vào buổi tối khiến Cố Hi Chi nhìn lóa mắt một hồi mới nói rõ ý đồ, "Tôi tìm chị tập diễn". Nàng giơ kịch bản trên tay lên.
Khúc Hi Chi liếc nhìn kịch bản trên tay Cố Hi Chi, khóe miệng câu lên một nụ cười, mở rộng cửa, "Mời vào"
Cố Hi Chi không khách khí đi vào, chọn vị trí yêu thích trên sofa rồi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, "Khúc tiểu thư, tôi nghĩ kỹ rồi. Chúng ta đều là phụ nữ, không có gì bất tiện nên đóng phim cũng thuận tiện hơn. Đề phòng cảnh quay sau lại xuất hiện tình huống như hôm nay, tôi nghĩ chúng ta nên diễn tập qua một lần cho chắc".
"Được." Tuy Khúc Hi Chi nói một lời đồng ý ngay, nhưng không vội ngồi xuống cùng nàng thương thảo kịch bản mà vào phòng ngủ lấy ra bốn tấm vé nhạc kịch đặt trước mặt nàng.
"Tối thứ sáu hoặc chủ nhật tuần này cùng đi xem nhạc kịch, cô chọn một ngày đi!"
Cố Hi Chi ngây ngốc nhìn thứ cô vừa đem ra, "Khúc tiểu thư, tôi có nói sẽ đồng ý xem nhạc kịch với chị hả?"
Khúc Hi Chi ngồi đối diện nàng, đôi chân duyên dáng bắt chéo lên nhau, "Cố tiểu thư, cô có biết vấn đề lớn nhất khi đóng phim của cô là ở chỗ nào hay không?"
Cô đột nhiên nói tới cái đề tài này, đúng là Cố Hi Chi rất nguyện nghe, "Nói một chút nghe coi."
"Quan hệ thực tế của chúng ta và trong phim chênh lệch quá lớn. Trong phim, Lục Yêu yêu Ngọc Bách nhiều đến thế, thậm chí hy sinh thành ma quỷ, còn cô lại không thèm nhìn tôi đến một cái. Tình trạng này sẽ không ảnh hưởng đến phim sao?"
Cố Hi Chi suy nghĩ một lúc mới lên tiếng, "Tôi thừa nhận có chút vấn đề, nhưng nếu chị nói vậy, lẽ nào toàn bộ mấy cặp diễn viên trong làng giải trí đều có quan hệ yêu đương với nhau sao?"
"Đương nhiên không phải". Khúc Hi Chi đưa ra một tấm vé, "Nhưng tôi cho rằng rất cần bồi dưỡng tình cảm và hiểu biết lẫn nhau một chút"
Cố Hi Chi day day huyệt Thái Dương, "Tôi đồng ý, nhưng cảnh quay sau chị định làm thế nào?"
Khúc Hi Chi tựa hồ đã sớm chuẩn bị, nghe vậy lập tức nói thẳng, "Cố tiểu thư muốn cùng tôi ngâm mình trong hồ nước nóng không?"
Cố Hi Chi khó hiểu, "Cái gì?"
"Ý của tôi là cả ngày nay Cố tiểu thư cũng mệt rồi, bây giờ cũng chưa muộn lắm, tôi cảm thấy cùng ngâm mình trong nước nóng thả lỏng cơ thể và tán gẫu một chút sẽ tốt hơn. Không biết Cố tiểu thư có nguyện ý hay không?"
Tuy nàng cảm giác căn phòng này bắt đầu phát triển theo chiều hướng rất kỳ lạ, nhưng Cố Hi Chi lại nói "Đề nghị này cũng không tệ, nhân tiện bồi dưỡng cảm tình cũng tốt". Có kỳ lạ thì cũng đồng ý mất rồi.
Tầng một trong khách sạn A là trung tâm giải trí rộng lớn, bên trong có phòng tập thể hình, bên ngoài lại có bể bơi. Spa và phương pháp trị liệu bằng hồ nước nóng cũng khá đặc sắc.
Khúc Hi Chi đang nói chuyện với chuyên gia trị liệu thì nhìn thấy Cố Hi Chi mặc áo choàng tắm đi tới hồ. Nữ chuyên gia trẻ rõ ràng biểu hiện ra một bộ "sao lại có chuyện đó", nhưng nhanh chống bị tố chất nghề nghiệp đè nén xuống liền rời đi.
Trong phòng VIP lớn chỉ có hai người Khúc Hi Chi và Cố Hi Chi. Gió bên ngoài hiu hiu thổi tới, nội thất bên trong phòng được trang trí bằng gỗ có vẻ cổ kính. Khúc Hi Chi đi tới hồ nước nóng cởϊ áσ tắm bước xuống. Cố Hi Chi đứng phía sau nhìn bóng lưng của cô, ngoại trừ cảm thấy làn da hoàn hảo trước mặt khiến người khác giận sôi gan, cũng là lần đầu phát hiện dáng người của cô đạt tỷ lệ vàng huyền thoại 0.618 (*)
(*) Tỷ lệ Fibonacci (0.618): Độ dài trong tỉ lệ vàng trong lĩnh vực Nghệ thuật, Kiến trúc, được coi là một tỷ lệ siêu việt. Nó tạo cho con người một cảm giác đẹp, hài hòa và dễ chịu...
Cố Hi Chi bất tri bất giác nhìn đến ngây người, bỗng thấy Khúc Hi Chi quay đầu lại nhìn nàng, vội chấn chỉnh thần sắc ưỡn ngực hóp bụng đi tới cạnh hồ, "Khúc tiểu thư, lần trước tôi uống rượu say không có nói lung tung hoặc là làm loạn cái gì chứ?"
Khúc Hi Chi ngồi trong hồ nước nóng, mái tóc đen dài được búi lên gọn gàng, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn. Cô nghe Cố Hi Chi hỏi liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nước nhiễm đỏ ưng ửng, "Sao Cố tiểu thư lại hỏi vấn đề này?"
Cố Hi Chi vò vò huyệt Thái Dương, hình như bản thân cũng chẳng hiểu rõ, "Không có gì, chỉ là không nhớ rõ lúc đó phát sinh chuyện gì thôi". Nàng nói xong lập tức bước xuống hồ ngồi sát bên Khúc Hi Chi, "Tôi không thích loại cảm giác mơ hồ này"
Khúc Hi Chi liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng hiện rõ dưới ánh trăng, đầu mũi hiện ra ánh sáng dìu dịu. Khúc Hi Chi im lặng một lúc mới nói tiếp, "Cố tiểu thư không làm loạn gì hết, nhưng vẫn luôn miệng nói chán ghét tôi".
Cố Hi Chi nhìn vẻ mặt của cô, xác định cô nói thật, có chút áy náy lên tiếng, "Kỳ thực tối đó tâm tình tôi không được tốt. Nếu tôi có nói gì xúc phạm Khúc tiểu thư thì cho tôi xin lỗi."
Khúc Hi Chi cũng không để ý lắm, "Tôi có thể hiểu".
Cố Hi Chi liếc mắt nhìn biểu hiện chân thành của cô lại nghiêng đầu hiếu kỳ, "Khúc tiểu thư, tôi thật sự rất tò mò. Tại sao tôi đối xử tệ với chị như vậy nhưng chị lại không hề để tâm, còn đối với tôi rất tốt?"
Khúc Hi Chi nghe xong quay đầu lại nhìn nàng. Khoảng cách hai người rất gần, ánh trăng lập lòe khẽ rung động dưới mặt nước. Khúc Hi Chi nhìn nàng không nói lời nào, đáy mắt to tròn ngấn nước trong trẻo hơn cả ánh trăng. Cố Hi Chi nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng mái tóc rối ươn ướt gần trong gang tấc, càng không biết lý do ra sao, "Chị..."
Cố Hi Chi chỉ kịp thốt ra một chữ thì đôi môi liền bị chặn lại, hơi thở dồn dập mạnh mẽ. Nàng bối rối một hồi lâu mới phát hiện mình bị hôn, môi cùng môi tiếp xúc rất chân thật. Cố Hi Chi có chút bối rối muốn đẩy đối phương ra, nhưng còn chưa kịp hành động thì Khúc Hi Chi đã rời đi. Cô cười cười, đôi mi cong dài khẽ run, "Cố tiểu thư, vẻ mặt của cô vừa nãy thật sự cực giống Lục Yêu lần đầu hôn Ngọc Bách. Nếu khi đóng phim cứ giữ trạng thái như thế này thì nhất định một lần thông qua."
Cố Hi Chi nhìn cô cười, tuy nàng cảm thấy câu hỏi "Chị vừa làm cái gì vậy?" có chút bất hòa trong bầu không khí này, nhưng chuyện vừa phát sinh vẫn làm Cố Hi Chi như nhìn thấy có một chục chiếc máy bay đang lượn quanh đầu mình, chỉ ngây ngốc hỏi, "Thật không..."
"Không cần khẩn trương như vậy, không phải cô tới đây để diễn tập thử sao?" Khúc Hi Chi khoanh tay trước ngực, khẽ cười nói, "Một cái hôn làm khúc dạo đầu thôi, sau đó chúng ta sẽ thử nghiệm cảnh Ngọc Bách và Lục Yêu trong vườn hoa, được không?"
Cố Hi Chi vẫn chưa hòan hồn, nghe được hai chữ thử nghiệm liền lập tức quên mất mấy chữ khác. Thậm chí quên luôn cảnh Ngọc Bách hôn môi Lục Yêu say đắm trong vườn hoa kia còn có thêm vài động tác, không hiểu sao lại gật đầu lia lịa.
Dòng nước ấm khiến da dẻ mịn màng mềm mại, gió thổi mùi thơm tươi mát của cây nguyệt quế thấm vào hơi thở. Khúc Hi Chi thấy Cố Hi Chi gật đầu thì cúi xuống nhẹ nhàng hôn nàng, áp sát thân thể tới gần nàng. Hai thân thể dưới lớp quần áo mỏng manh hiện ra dưới mặt hồ. Cố Hi Chi hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì Khúc Hi Chi đã đặt tay phải lên xương quai xanh bên trái của nàng. Kế tiếp lật đổ hoàn toàn hai mươi sáu năm thế giới quan (*) của Cố Hi Chi.
(*) Thế giới quan: đại khái là hệ thống những nguyên tắc, quan điểm, niềm tin. Ở đây nói về nguyên tắc hoặc phòng tuyến của bạn Cố nhà ta bị ai đó đánh cho sụp đổ ấy mà.
Đôi môi nhạy cảm bị đầu lưỡi thăm dò, ngực trái được một hơi ấm bao phủ. Đầu ngón tay của Khúc Hi Chi cách lớp áo chạm vào vật dưới xương quai xanh của nàng, sau đó toàn thân đều phát sinh ra một loại cảm giác tê dại co rúm lại, cảm giác rất chân thật và mãnh liệt. Cố Hi Chi nhíu mày, vô thức đẩy Khúc Hi Chi ra, nhưng Khúc Hi Chi không những không hề mảy may buông tay, trái lại càng hôn nàng nồng nhiệt, liên tục ép đầu lưỡi buộc nàng phản ứng.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến gò má Cố Hi Chi ửng đỏ, nàng cùng quẫn dùng sức đẩy Khúc Hi Chi ra, nhanh chóng lùi về sau vài bước rồi nói, "Không thử, tôi không thử."
Khúc Hi Chi lấn tới, thấy nàng lùi lại mới lên tiếng, "Cố tiểu thư định giữ trạng thái như vậy để diễn vai chính trong đoạn tình cảm đó sao??"
Cố Hi Chi lắc đầu một cái, có chút hỗn loạn vò đầu, "Nhưng tôi diễn không được."
"Ngay đến một ngôi sao hạng ba cũng có thể diễn cảnh tình cảm, cô nói cô diễn không được?"
Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô, dường như nàng rõ ràng bị câu "Ngôi sao hạng ba" kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất thời không nói gì.
Khúc Hi Chi thấy nàng trầm mặc thì không nói gì nữa mà tiến tới hôn môi nàng, đầu lưỡi công thành đoạt đất xâm chiếm mọi ngóc ngách của nàng.
Dòng nước trong hồ tựa như lập tức tăng nhiệt độ. Cố Hi Chi bị tầng tầng lớp lớp sóng nhiệt thay nhau tập kích, cả người hoảng loạn nóng rực lên. Khúc Hi Chi không buông tha, dùng tay phải bao lấy vật bên trái dưới xương quai xanh của nàng. Cô dùng tiết tấu mềm mại trêu chọc từng điểm mà nàng đang cố chống cự. Cố Hi Chi bị hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ chầm chậm đó phá vỡ, nàng dốc hết toàn lực tách nụ hôn của Khúc Hi Chi ra rồi mơ hồ cất giọng, "Phân cảnh Ngọc Bách và Lục Yêu hôn nhau trong vườn hoa chỉ có hai giây!"
Không thể tiếp tục tập kích vì nàng nói quá nhiều, Khúc Hi Chi dừng lại nói một câu "Lại lần nữa". Sau đó lại lần nữa hôn lên môi nàng, nhiệt tình vuốt ve không khắc nào dừng lại. Cố Hi Chi trước sau lảng tránh rất nhiều thứ, nhưng vẫn không cưỡng lại được loại nhiệt tình đến áp đảo này. Nàng đành phải giữ tinh thần chuyên nghiệp, chết thì chết một lần, từ từ nỗ lực hôn trả lại cô. Khúc Hi Chi được đáp lại thì vui mừng hôn càng thêm sâu, đồng thời dịu dàng vuốt ve thân thể nàng, liên tiếp mấy lần triệt để làm Cố Hi Chi mất đi khí lực.
Sau khi hôn hôn xong, Cố Hi Chi bất bình tựa vào bờ hồ cất giọng, "Diễn viên chính là một trong những nghề đáng sợ nhất trên thế giới này!"
Cùng vận động kịch liệt, Khúc Hi Chi lại có vẻ không kích động như thế, chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng, trong nụ cười ẩn chứa tình cảm, "Cố tiểu thư tiến bộ thần tốc, ngày sau chắc chắc sẽ lấy được vòng nguyệt quế."
Cố Hi Chi liếc mắt nhìn thần thái thanh thản của cô, không nhịn được nói, "Chị diễn cảnh có cảm xúc mãnh liệt này với bất kỳ người nào cũng không có chút rung động nào sao?"
"Không, vừa hay Cố tiểu thư là phụ nữ thôi."
Cố Hi Chi cau mày nhìn cô, tựa hồ không rõ ý của cô.
"Lúc tôi mới vào nghề diễn NG cảnh hôn chắc cũng được chục lần". Khúc Hi Chi nhẹ giọng nói, thấy Cố Hi Chi im lặng kế bên liền nói tiếp, "Nhưng đóng phim chính là vậy đó. Lúc xác định được vai diễn trong kịch bản, cô chính là nhân vật đó mà không còn là chính mình nữa. Nhân vật khóc thì cô nhất định phải khóc. Nhân vật cười thì dù cho trong nhà có tang cũng phải ráng cười cho thật tươi. Tôi không nghĩ khi tôi là Ngọc Bách sẽ kìm lòng với Lục Yêu. Tôi cho rằng lúc Lục Yêu bị Ngọc Bách hôn chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc mà không hề chống cự."
Cố Hi Chi yên lặng hồi lâu rồi nhìn cô nói, "Có thể đây là chỗ tôi kém chị".
"Cố tiểu thư đã làm hết mình rồi, không phải ai cũng có thể chấp nhận hôn môi kẻ thù. Điều này đòi hỏi phải có một tinh thần linh hoạt".
Cô dùng giọng điệu hời hợt để hình dung quan hệ của hai người. Cố Hi Chi trái lại cảm thấy khó xử, "Kỳ thực cũng không phải kẻ thù gì đâu. Chỉ là nhiều lúc tôi chán ghét bị người khác đem ra so sánh với chị thôi. Không phải do chị"
Hiếm thấy Cố Hi Chi nói chuyện có thể lùi một bước dài như thế, Khúc Hi Chi lúc này mới lên tiếng, "Vậy Cố tiểu thư sẽ đồng ý thử kết bạn với tôi phải không?"
Cố Hi Chi nhìn cô chằm chằm, "Tôi có lựa chọn sao?"
"Không có". Khúc Hi Chi cười vui vẻ, lông mi thật dài hầu như hoàn toàn bao trùm hai mắt, "Nếu Cố tiểu thư lại dùng thái độ thù địch đối với tôi thì bộ phim này nhất định thất bại!"
"Vậy sao?" Vẻ mặt Cố Hi Chi rõ ràng không hề tin.
"Không biết nữa!" Khúc Hi Chi ăn ngay nói thật, "Nhưng tôi hy vọng Cố tiểu thư tin tôi đối với cô không có ác ý, cũng hy vọng cô đồng ý làm bạn với tôi"
Cố Hi Chi quan sát biểu hiện của cô một lúc, trầm mặc hồi lâu mới nói, "Để tôi thử xem sao."