Phù Sinh Nhược Mộng

Chương 43: Vì Nhi Tử Mà Sốt Ruột

Từ khi khai yến đến khi chấm dứt, tân khách tản đi, mỗi một lần nha hoàn hồi báo, trái tim Đoạn phu nhân lại như bị siết chặt.

Rốt cục nhìn thấy Tử Thanh cùng Nhã Hề nắm tay nhau bình yên trở về, lòng Đoạn phu nhân rốt cục cũng buông lỏng.

“Con hài tử này, thật sự không muốn sống nữa sao?” Đau lòng liếc nhìn bàn tay Tử Thanh, Đoạn phu nhân đem ánh mắt dời về phía Nhã Hề, ba đạo vết thương trên mặt nhìn mà ghê người, bất quá lại không che lấp nổi khí tức trời sinh của nàng.

“Nương, ta không sao, hơn nữa ta cũng không cần phải ở lại nơi không khí âm trầm như thành Phạm Dương này nữa!” Tử Thanh vừa nghĩ đến việc có thể danh chính ngôn thuận rời đi, liền cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, cứ như vậy cũng sẽ không kéo theo Triều Cẩm xuống nước, có lẽ nàng còn có thể có được một đoạn thời gian an bình.

“Con cho rằng Vân Châu là một địa phương tốt lắm sao?” Ánh mắt Đoạn phu nhân tràn đầy buồn phiền.

“Mặc kệ là nơi nào, chỉ cần không phải nơi này là tốt rồi.” Mày Tử Thanh giãn ra, thương tiếc nhìn Nhã Hề: “Để ta tìm Đỗ y quan giúp nàng bôi thuốc, nói không chừng sẽ không để lại sẹo.”

“Không cần Đỗ y quan giúp nàng bôi thuốc, khuôn mặt xinh đẹp này bị hủy đi vẫn tốt hơn.” Đoạn phu nhân lạnh lùng nói thẳng xong liền phân phó nha hoàn: “Nhanh đi triệu Đỗ y quan tới trị thương cho công tử.”

“Vâng, phu nhân.”

Vì sao người lại đối xử lạnh lùng với ta như thế? Nhã Hề bối rối nhìn Đoạn phu nhân, không khỏi ảm đạm, có lẽ nàng cảm thấy mình chỉ là một linh nhân, không xứng với Tử Thanh.

“Nương, sao người lại làm thế?’ Tử Thanh lắc đầu.

Đoạn phu nhân lạnh lùng cười: “Thân phận hạ lưu, nếu còn sinh ra có một khuôn mặt thiên tiên, đời này sẽ chỉ càng phải chịu nhiều tổn thương mà thôi, không có kết quả tốt lành gì cả, bị hủy đi cũng là một chuyện tốt. Nhã Hề cô nương, ngươi nói đúng không?”

“Vâng……” Nhã Hề vội vàng gật đầu.

Nắm chặt tay Nhã Hề, Tử Thanh nhẹ nhàng thở dài, thầm nghĩ muốn khiến nàng biết mình sẽ không dễ dàng buông tay ra.

Tử Thanh, thì ra giữa chúng ta còn phải đi con đường thật dài thật dài nữa…Nhã Hề ảm đạm cúi đầu, chỉ cảm thấy một trận chua xót dâng lên trong đáy lòng, vị phu nhân hoa lệ ở trước mắt này chỉ nhẹ nhàng nói một câu liền đâm thật sâu vào địa vị mà nàng nhất thời quên mất – ta chỉ là một cô nhi, không thân không thế, chỉ là một linh nhân, thân phận hạ lưu, thứ duy nhất có được chính là một trái tim của Tử Thanh chàng, nếu như……Nếu có một ngày……sẽ không đâu!

“Đỗ y quan, ngài đến rồi! Mau mau xem giúp ta gương mặt của Nhã nhi.” Không thể nói gì với Đoạn phu nhân, Tử Thanh từ xa xa thấy thân ảnh Đỗ y quan, liền lo lắng lôi kéo Nhã Hề đi qua.

“Công tử không vội không vội a, để lão nô nhìn xem”. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương của Nhã Hề, Đỗ y quan thở dài than: “Ta nói này cô nương, ngươi cũng thật khờ quá, cắt hai đao trên má thế kia, cô thật sự muốn hủy khuôn mặt xinh đẹp của mình sao?”

“Ta……”

“Bất quá không có việc gì, để ta đắp thuốc cho tốt rồi tất nhiên sẽ không để lại sẹo.” Đỗ y quan nói xong liền buông hòm thuốc, xuất ra túi châm, lấy ra một cây ngân châm, dưới ánh nến bọn nha hoàn thắp lên đốt qua một lượt, cẩn thận cắm châm cầm máu cho Nhã Hề.

“Đỗ……” Đoạn phu nhân vừa định mở miệng, Đỗ y quan đã vung tay: “Phu nhân, lão nô biết công tử cũng bị thương, chỉ là người hành nghề y cần phải cân nhắc người bị thương nặng nhẹ, mặt vị cô nương này nếu chậm trễ châm cứu thì chỉ sợ sẽ thật sự không thể cứu được.

Nghe thấy Đỗ y quan nói có thể cứu, Tử Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người nhìn Đoạn phu nhân: “Nương, ta muốn ngày mai khi đi lên phía Bắc đến Vân Châu thì mang theo Đỗ y quan cùng đi.”

Đoạn phu nhân sửng sốt, lạnh lùng nhìn Nhã Hề: “Chỉ sợ là lại vì nàng mà thôi.”

Tử Thanh gật đầu, thản nhiên nói: “Không sai.”

“Nghiệp chướng a!” Đoạn phu nhân thờ dài than, xoay lưng lại: “Thôi, ngày mai không chỉ Đỗ y quan cùng ngươi Bắc thượng Vân Châu, còn có ta cũng muốn đi cùng.”

Tử Thanh kinh hãi: “Nương người hà tất phải thế?”

Đoạn phu nhân bất an nhìn Tử Thanh: “Vân Châu không bình yên như con tưởng đâu, mẫu…tử ta thật vất vả mới gặp lại nhau, vô luận thế nào ta cũng sẽ không phân khai với con nữa!” Nói xong liền phân phó bọn nha hoàn lui xuống thu thập những đồ có giá trị.

“A……” Tử Thanh vừa nhìn thấy ánh mắt ưu thương của nàng liền không thể lại nói lời cự tuyệt, vị mẫu thân cổ đại này hẳn là rất nhớ thương nữ nhi đã đánh mất từ lâu nên mới luyến tiếc không nỡ rời mình như thế. Thôi, tương lai rồi sẽ đối xử với nàng thật tốt, làm cho lòng nàng được chút an ủi…có lẽ vào một lúc không ngờ nào đó còn có thể ở thời Đại Đường này giúp nàng tìm được nữ nhi chăng?

Quay đầu nhìn khuôn mặt Nhã Hề đã được Đỗ y quan bôi một tầng thuốc, Tử Thanh mỉm cười, hết thảy đều đã tốt lên, sẽ tốt hơn…

“Công tử, tới phiên người.” Đột nhiên Đỗ y quan cười, Tử Thanh không khỏi hoảng sợ theo bản năng lùi lại phía sau, có phải sẽ lại là kiểu trị liệu bạo lực không đây?

Bàn tay bị mạnh mẽ nắm lấy, một ít thuốc bột nóng bỏng rát không biết tên trong nháy mắt được đổ lên lòng bàn tay Tử Thanh.

Mồ hôi lạnh đột nhiên ứa ra, Tử Thanh không khỏi hít một hơi, muốn kêu to lại sợ bị Nhã Hề nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình, liền cố gắng nén nhịn, nước mắt lại đã ngân ngấn vòng quanh khóe mắt.

“Cái này thì biết đau hả?” Đỗ y quan băng bó tay cho nàng xong xuôi, liền ở một bên thở dài: “Luôn thích tỏ vẻ anh hùng như vậy, lần này cho ngươi thuốc mạnh cho nhớ lâu, bằng không sẽ luôn làm cho phu nhân lo lắng.”

“Biết…biết rồi.”

“Hài tử hẳn là rất đau phải không?” Đoạn phu nhân đau lòng nâng tay lau đi mồ hôi trên trán cho nàng, có chút oán giận liếc Đỗ y quan một cái: “Ngươi cũng không phải không biết nàng không chịu nổi đau như vậy, tội gì mà…”

“Thuốc mạnh thì mới có thể mau lành a.” Đỗ y quan cười nhẹ, thu dọn hòm thuốc xong xuôi liền ôm quyền nói: “Phu nhân, lão nô lui xuống trước để chuẩn bị cho dược liệu cần mang theo trên đường, ngày mai lại đến thay dược cho công tử cùng vị cô nương này.”

“Được, ngươi lui xuống trước đi.”

Tử Thanh lắc lắc bàn tay bị đau, thở phào nhẹ nhõm, tiến lên kiểm tra gương mặt Nhã Hề: “Nhã nhi, nàng cảm thấy còn đau không?”

Nhã Hề hoảng hốt nhìn thoáng qua Đoạn phu nhân, đứa ngốc này cũng thật là, lại luôn ở ngay trước mặt chính thân mẫu của mình mà ân cần như vậy, ngược lại có vẻ khiến cho chính mình có chút xấu hổ. Trong lúc nhất thời cũng không biết có nên há mồm nói chuyện hay không.

Đoạn phu nhân thở dài: “Người đâu, mau chuẩn bị một gian sương phòng cho Nhã hề cô nương, hầu hạ cho tốt.”

“Không cần, nương, hôm nay ta có an bài cả rồi.” Nói xong Tử Thanh liền kéo tay Nhã Hề bước đi: “Nương, sáng mai lại gặp.”

“Hài tử, con, con không thể như vậy được!” Đoạn phu nhân nhìn Tử Thanh kéo Nhã Hề vào chính phòng mình, không khỏi đại kinh thất sắc: “Cho dù con có thích nàng thì cũng phải giữ lễ chứ! Sao có thể hoang đường làm loạn thế được!” Một câu nói ra, ngay cả chính nàng cũng đều cảm thấy mặt đỏ lên, bọn nha hoàn bên cạnh không khỏi phì một tiếng, khẽ cười thầm thì.

“Các ngươi cười cái gì, toàn bộ đều lui xuống đi!” Tâm loạn như ma, Đoạn phu nhân hung hăng đem tức giận đều đổ lên người bọn nha hoàn.

Bọn nha hoàn liền vội vàng xin thối lui, cả một tiểu viện chỉ còn mỗi Đoạn phu nhân đứng chần chừ không biết có nên đẩy cửa vào mà mạnh mẽ mang Nhã hề đi không.

“Công chúa.” Đỗ y quan đi rồi mà lại quay lại vỗ nhè nhẹ lên vai Đoạn phu nhân: “Đừng lo lắng, hài tử này không phải là người không đúng mực, tất nhiên sẽ không khi dễ vị cô nương này.”

“Thế nào mà người đã quay trở lại?” Đoạn phu nhân có chút kinh ngạc.

“Ta còn không phải là người toàn vẹn, sao có khả năng không trở lại đây?” Đỗ y quan nói lời đầy ẩn ý, nhìn Đoạn phu nhân: “Trong lòng người lo lắng, ta biết, nhưng hai hài tử này đến tột cùng có thể đi xa hay không, ai cũng không biết được, sao chẳng cứ để cho các nàng có mấy ngày vui vẻ như vậy đi?”

“Ta sợ…cuối cùng là Thanh nhi bị tổn thương.”

“Tổn thương rồi thì sao? Có lẽ là một mảnh trời đầy nắng khác gì sao? Để mặc các nàng đi, bằng không trái tim của ngài làm sao có thể thừa nhận nhiều nỗi đau như vậy được đây?” Đỗ y quan ngửa mặt nhìn bầu trời: “Chuyến đi đến Vân Châu hung hiểm chập chùng, nhiều thứ chúng ta cần phải lo lắng đến, so với tình cảm giữa các nàng thì cần phải bận tâm hơn.”

Đoạn phu nhân chỉ có thể thở dài than nhẹ.