Có Lẽ Ta Đã Yêu Em

Chương 13

– cô …. cô làm gì mà la dữ vậy??? – lúc đó Na càng la nhiều hơn, ùi tự nhiên ôm chặt tkì , sau đó mới dứt ra khỏi, lấy mền gôi gì ôm lại hết.

– Tkì,,,, Tkì,,,, hôm qua làm gì tôi hả? – Na nói như phát khóc

– tôi có làm gì đâu?- Tkì nhìn Na

– không làm gì sao tki để cho tôi ôm Tkì như thế hả? còn cái gối , con gấu bông nữa, sao lại nằm dứoi đất.- Na chỉ tay về mọi phía

– tôi không làm gì thật mà- tkì không biết giải thích sao cho Na tin.

– làm sao tôi tin Tkì được, như vậy là đời con gái tui mất luôn rồi, hix hix…. Tkì không làm gì sao để tui gác lên người Tkì chứ?

– sao? cô nói là cô gác lên người tôi! – na chợt tính – thôi rồi, chết tôi rồi.

– Tkì chết gì? _ na dừng khóc và ngạc nhiên

– cô đền cho tôi đi.

– đền gì chứ.

– tôi không còn nguyên vẹn nữa, cô gác lên người tôi đó. – Tkì nói mà nhìn Na nhăn nhó, sau đó quay mặt đi cười hý hý…

– nhưng nhưng …. mà….. – na không còn khóc nửa, tỏ vẻ lúng túng.

– cô nợ tôi hai tội đó, một tội đánh tôi vô cớ, bây giờ thêm tội làm tôi không còn nguyên vẹn. _ tkì nói mà làm cho Na không biết chạy vào đâu.

– chuyện chuyện này…….

– không cãi nửa đến giờ đi làm rồi kìa, chuyện này tôi giải quyết sau.

Lúc đó ở dưới nhà.

– ấy cha, hôm nay cô dâu chú rể dậy trể dữ hen? – cô Thi ngồi nói với ông sơn, kim, mạc du

– chòi oi, đêm qua là đêm tân hôn mà cô!- Kim nói – cho người ta dậy trể chút có sao đâu cô.

– Hum bữa còn thức dậy sớm làm bửa sáng cho cả nhà, thôi hog sao, ưu tiên. hehe…. – cô Thi cười

– kìa tụi nó xuống rồi kìa. – ba Tkì ngước lên nhìn cầu thang.

Trên cầu thang:

– nè nè….. – Tkì nói với Na trong khi Na tính xuống một mình – bây giờ khác hùi đó rùi nha.

– uhm, tui biết rồi. – na và Tkì đứng nhìn mọi người cười, tkì lấy tay vuốt tóc Na làm cho Na sượng

– Mới cưới nên ưu tiên đó nha.-Kim nhìn với ánh mắt chọc hai người.

– con xin lỗi cả nhà, con phải lên công ty họp gấp.

– gì vậy Tkì, mới cưới mà họp hành gì vậy hả? ai ai… ai làm cho cháu tui nó bận bịu vậy hả? ai ai… – cô Thi nhà ta cứ la ùi nhìn xung quanh bàn, mạc du, kim, tkì chỉ tay về phía ba.

– chết cô bông ùi? – mạc du nhìn cô Thi cười

– àh,,, thui, tkì con đi làm đi nha, cô không ý kiến, thui cả nhà ăn đi. – cô thi bị hố nên không dám lên tiếng lần hai, Tkì nhìn thấy cô như thế cũng mắc cười.

– uhm Tkì ra đi để tui mở cửa cho! – na nói mà không suy nghĩ

– hả? mới kiu gì đó? – cô Thi bắt tại trận, na sửa lại ngay lập tức.

– Tkì ra đi….. để….EM…mở cửa cho Tkì.

-uhm.- Kim và cô Thi đồng thanh. khi na và Tkì đi khỏi.

– để tui mở cửa cho Tkì – Kim nói nhanh- Để em mở cửa cho Tkì- Kim nói chậm lại. làm cả nhà mắc cười .. mạc du cũng không chịu được cái trò nhái giọng của Kim.

Buổi họp diễn ra khá thuận lợi, hàng sẽ được sản xuất sang các thị trường nước ngoài,hôm nay Tkì kí được hợp đồng béo bỡ. nên thấy vui vui ,, lúc đó sad qua.

– chào Giám đốc! – sad đưa tay lên chào

– sad hả? em làm gì mà trịnh trọng dữ vậy, cứ Tkì là được rồi!

– hì hì… hôm qua Tkì vui vẻ chứ? – ý của sad là muốn hỏi chuyện của Na và Tkì

– vui vẻ gì? – Tkì không hỉêu ý

– Na và Tkì ..- sad đưa hai bàn tay để ngón trỏ quay lại với nhau, rồi cử động chúng.

– uhm, cũng tốt. –

– hì hì… như thế là vui òi. hôm nay em dẫn 20 người đến nà.

– àh. chuyện đỏ hả? thui không cần phải kt đâu, tôi nhận hết 20 người luôn. – Tkì nhớ đến hum Na nói

– ủa? sao Tkì đổi ý nhanh quá vậy, Àh em biết rồi của phải Na đúng hog???

– uhm, thì Na đó. Sad em gọi Lap vào đây.

-ok……

– Lap em ngồi đi! – Tkì mời Lap trong khi đó Sad đã đi ra ngoài.

– dạ – dáng của Lap run run

– sao em cứ đội cái nón kết hoài vậy? tháo ra đi.

– Thôi, lap không tháo đâu! – Lap lúng túng

– Lap là con gái đúng không? – tkì nhìn lap như biết rõ

– Thưa… Thưa giám đốc…. – lap lúng túng- lap là con trai – lap khẳng định

– haha….con trai, vậy cởϊ áσ ra đi.

– chuyện chuyện này…….

– thui, cô đừng có đóng kịch nửa, cô qua mặt dc sad chứ không qua mặt được Tkì này đâu.- Tkì cảm thấy thật mắc cừơi về chuyện này, đây là lần đầu tiên Tkì gặp trường hợp này.

– sao giám đốc biết? – lap khép nép

– nhìn là biết mà. – Tkì cười rất tươi- nếu là Sb thì phải như Mid kìa, nhưng cô lúc nào cũng đội cái nón để che giấu cái gì đó, bước đi lúng túng, tay chân mềm nhũng, y như vợ tôi.

– giám đốc sẽ đuổi tôi sao? _ lap buồn

– không! – Tkì lắc đầu – cô sẽ làm vệ sĩ riêng cho tôi.

– ơ… – Lap thắc mắc

– không cần ngạc nhiên vậy đâu? thôi cô ra ngoài đi. mà cô tên lap thật sao?

– không! tên tôi là Thư.

-uhm, cái tên dể thương, cô ra ngoài được rồi.

Bên cửa hàng của Mạc Du.

– từ từ thui….. đưa hàng vào nè – tiếng nhân viên của Tkì

– ủa? socola mới hả Du? – na nhìn mớ hàng mới chuyển vô

-uhm, socola mới đó.

– wow nhìn bao bì bên ngoài dể thương quá àh. – Na mê mẫn khi nhìn mấy hộp socola đó.

– Du và Na sắp socola, trang trí cho đẹp ha.

-uh, ý kiến hay đó.

Thế là Na và Du cùng vui với nhau, trưng bày những hộp socola mới. Một ngày làm việc của cả nhà cũng trôi qua nhanh chóng.. Buổi tối về thì Na và Tkì có chuyện…..

Ở phòng ngủ , Tkì nằm coi phim thời sự không để ý gì đến Na cả, Na thì đang nằm đoc truyện tranh cười um sùm, làm cho Tkì phải quay sang.

– nè! đừng có um sùm được không?

– ủa? ai làm gì Tkì đâu. – mắt của Na vẫn chăm chú vào cuốn truyện.

– cô cười um sùm như vậy? sao tôi xem thời sự được chứ.

– nè! – na bỏ cuốn truyện xuống, lìên quay qua đấu khẩu cùng Tkì- tui làm gì kệ tui, tui có ý kiến với tiếng ồn thời sự của Tkì hog? phần bên giường tui thì tui làm, phần bên giường Tkì thì Tkì làm

– nè! nói vậy mà nghe được hả? – Tkì bực mình

– nếu thấy bực mình thì sang cái phòng làm việc của Tkì đi.

– bên đó không có TV.

– vậy ráng mà nghe tôi cười đi ha. hihi….. – được một lúc sau Tkì không chịu nổi sự um sùm của Na, Tkì giật ngay cuốn truyện của Na đang say sưa đọc

– ê! trả lại cho tôi!- Na lấy tay với, nhưng Tkì không cho lấy.

– nếu cô im lặng xem truyện, tôi sẽ trả!

– nè! Tkì! như vậy là quá đáng đó, Truyện rất hay thì tui cười thui chứ.

-nếu vậy cô qua bên kia mà đọc, vào phòng làm việc của tôi đó.

– Tôi không đi! – Na chốp ngay thời cơ giật ngay cuốn truyện từ tay Tkì

– cô…. – tkì tức mình tắt luôn tivi không xem nửa,

– hehe… Tkì thua tui rùi, không làm lại tui đâu. – na lè lưởi chọc quê Tkì

– đúng là đồ con nít – Tkì lắc đầu, lấy chiếc laptop kế bên ngồi làm việc tiếp.

– Tkì? – na gọi khi Tki đang chú tâm vào làm việc.

– cái gì nửa đây? sao cô cứ phá tôi hoài vậy hả? – Tkì quay sang nhìn na

– Tkì không thấy chán hả? ban ngày cũng công việc, tối về cũng công việc, không biết giải trí hay thư giản là gì?

– không phải lúc nào cũng giải trí như cô. _ tkì nói xong là không nnghe Na nói bất cứ đìêu gì nửa.

Lúc Tki không còn nghe tiếng nói lí nhí bên tai của mình nửa thì lúc đó Na đã ngủ say bên phần chiếc giường bên kia rồi. Tkì cười lắc đầu ” lúc nào cũng cố gắng dành phần thắng về mình”

Đêm thứ 3 …… của Tkì và Na….

– Xa anh mới ban chiều…. anh nhớ em nhiều……. – na đang hát ý ới với bài vọng cổ teen

– Nè! – Tkì giật tai nghe của Na – cô đừng có hát um sùm được không hả? hum qua thì cười um sùm, hum nay thì hát hò.

– nhưng tôi thích.

– cô thử tắt nhạc của mình đi, nghe nhạc của tôi nè, rất nhẹ nhàng dịu êm.

– Tkì nghĩ sao mà kêu tui nghe nhạc như Tkì hả? nhạc gì mà dỡ ẹc, nghe cứ ề ề……

– nếu vậy cô đừng có hát được không? làm tôi không nghe nhạc được.

– chúng ta có nhìêu thứ chỏi nhau nhiều quá!

– cô cũng thấy điều đó sao?

– làm sao có thể sống chung với nhau trong vòng một năm đây?? – tkì kêu lên như cầu cứu

– cô làm như tôi thích ở với cô lắm vậy?

– hứ! – na tiếp tục nghe nhạc không muốn tranh cải với Tkì nửa, Tkì phải bịt tai lại vì chịu không nổi, Na thì cười sung sướиɠ, – người yêu ơi em muốn cùng anh, thề câu nguyện ước, không thay đổi lòng…. óh òh óh oh oho ho…. – Na trùm mền lại đi ngủ.

Sáng thức dậy trên giườn của hai người như bãi chiến trường, không có sư ngăn cách, Na thì đang nằm trên tay của Tkì, còn Tkì thì đang gác chân lên người Na, na không la lên như lúc trước, mà im lặng tìm cách thoát ra ngay cái chỗ đó, “tên Tkì đáng ghét hum bữa tôi gác bi giờ coi như huề”.

Cả nhà cùng ăn sáng nhưng thiếu Mạc Du, không biết Mạc Du đi đâu vào sáng sớm lúc này.

– Tkì – tiếng ba gọi – con lấy xe chở Na đi đâu chơi đi.

– đi giờ hả ba?

– uhm, con mới lấy mà, đi đâu đó cho vui, ùi còn phải đi tuần trăng mật nửa.

– tuần trăng mật!- na và tkì đồng thanh trố mắt nhìn Ba.

– uhm , không lẽ hai con không đi sao?

– ba ơi, Tkì bận nhiều việc lắm, không đi cũng được mà ba.

– dạ, đúng rồi ba.

– không, phải đi tuần trăng mật cho tui. – ba gằng giọng, cả hai im luôn không dám nói một tiếng nào.

– ba con nói đúng đó. – cô thi chen vào – phải đi chứ, như thế tình yêu của tụi con sẽ được vun đắp thêm. ùi mau có cháu cho ba con và cô ẳm bồng nửa chứ? – lúc đó Na và Tkì nhìn nhau.

Tkì đành phải nghe lời ba của mình thôi, nếu không muốn có sóng gió xảy ra.

– ê – tiếng na la lên – sao không đi xe mà đi bộ?

– tôi không thích đi xe, đi bộ đi cho nó khỏe. – Tkì cười tít mắt, như thắng đuợc Na, Na rất bực mình với cái thái độ của Tkì mún chọc tức mình mà.

– nè, đưa tôi đi đâu đó.

– đi vòng vòng chơi.

– là đi đâu? – Na đi nhanh đứng trước mặt Tkì, cản lại. – Tkì phải nói chứ

– đi kiếm Mạc Du .

– hả? tại sao lại kiếm mạc du.

– đi đi rồi biết cô hỏi nhìêu quá,

Tkì cứ đi thôi chứ đâu biết Mạc Du đang ở nơi nào đâu.

– ý mạc du kìa Tkì? – na chỉ tay về phía công viên.

-uhm, nó kìa, nhưng nó đang làm gì trong đó vậy nhỉ?

– chúng ta lại xem đi. _ Na nôn nóng không biết mạc du đang làm gì ở đó, lìên kéo tay Tkì đi thật nhanh qua bên đường.

– ê coi chừng xe kia, cô muốn chết hả? – lúc đó Tkì như mất hồn. khi đến được chỗ của Mạc Du, Tkì và Na rất ngạc nhiên là Mạc Du cùng với nhân viên của mình đang bơm rất nhìêu bong bóng, giống như Mạc Du đã thuê cả khu vực đó vậy, Tkì còn thấy có cả sân khấu ngoài trời nửa, có những gian hàng chất đầy thú nhồi bông, nhỏ bé xinh xinh chừng cỡ bàn tay, ùi Tkì còn thấy rất nhìêu đồ chơi không hẳn chỉ có thú nhồi bông không. cách trang trí cư như là một sân chơi trẻ em có đầy đủ những thứ nó thích.

– mạc du – Tkì từ phía sau

– Trời! Hai đang làm gì ở đây vậy? có cả chị dâu nữa? – vì có Tkì nên không thể gọi na trống không được.

– câu này Hai phải hỏi em mới đúng? em đang làm cái gì vậy hả? – Tkì chỉ tay xung quanh khu vực.

– em tính làm xong mới nói, nhưng thui có Hai và Na ở đây thì em nói luôn, em tổ chức chương trình từ thiện cho mấy đứa bé, không may mắn gia đình khó khăn.

– wow, thật sao? _ na rất thích khi nghe mac du nói vậy? _ sao Tkì không nói cho na biết?

– àh chỉ là muốn cho chị dâu bất ngờ thui! – Mạc du cười gãi đầu

– ấy du…. chị na nhà ta được em ưu tiên nhỉ . _ tkì chỉ tay về na. _ ui da – Tkì bị na đánh mạnh vào ngón tay.

– để Na vào phụ Du cho.

thế là ngày chủ nhật trở nên thật thú vị, Tkì ,Na, Mạc Du cùng nhau hoàn thành cái khu vực mà mạc du đã bày ra, lay hoay như thế cũng đến giờ thực hiện chương trình, mạc du lấy dt gọi cho gia đình, dĩ nhiên là không thiếu hai tên vệ tinh, gần đây hai tên vệ tinh cũng trở thành người thân thiệt trong gia đình Tkì. Hai tên vệ tinh là có mặt sớm nhất, tới trể nhất là Kim vì Kim đi chung với Minh.Cô Thi và Ba rất ủng hộ việc của Mạc Du làm, còn hổ trợ tiền cho chương trình, mạc du rất vui khi được sự ủng hộ từ gia đình. Hai tên vệ tinh thì xung phong làm chú hề trên sân khấu diễn hài cho các trẻ em xem, Minh và Kim thấy vậy cũng xung phong lên làm hài kịch cùng chung với hai tên vệ tinh****ì và Na thì phụ nhau phát kẹo socola, gấu bông cho các em thiếu nhi.Cô Thi xung phong lên làm ca sĩ tình nguyện.

Tkì và Na cùng nhau phát quà cho các đứa bẻ nhỏ xinh xắn, chúng rất ngoan và ngây thơ.

– chú gì ơi?- nó kiu Tkì đó mấy bạn – cho con con gấu bông màu xanh đi.

– hì hì,,, của con đây. – Tkì rất khác ngày thường khi nói chuyện với Na, lúc đó Na nhìn sang thấy Tki vui vẻ, yêu trẻ con biết bao nhiêu. na nhìn Tkì mỉm cười, lúc đó Tkì không thấy vì lo mãi mê với mấy đứa trẻ ” tên Tkì này cũng biết yêu trẻ con sao? tưởng hắn như cục đá chứ”

– chú ơi, con muốn thanh socola bự thiệt là bự chú có không chú? – một đứa bé gái thắt bím hai bên, mặc chiếc áo đã cũ , chỉ đã bung

-uhm, chú không có thanh kẹo bự như con nói đâu, nhưng chú có thanh socola nhỏ này, rất ngon đó, để chú lột võ cho con nghen. – tkì ngồi cùng với đám nhóc nhỏ. tkì cũng líêc sang Na đang làm gì? Na cũng đi phát những thanh socola như Tkì thôi, nhưng Tkì chợt nhiên nhìn thật lâu, nụ cười của Na, làm cho tkì phải nhìn thật lâu. Nụ cười này Tkì chưa thấy bao giờ từ khi gặp na, lúc nào cũng thấy Na và Tkì luôn có chuyện xung đột với nhau, na luôn dành phần thắng về mình, Na rất thích đìêu đó, nhưng hôm nay Tkì không còn thấy cái vẻ đó nửa, chỉ thấy sự hôn nhiên trong sảng của Na.

– chú ơi chú ơi! – đứa bé lay lay cái tay của Tkì. – chừng nào có kịch cho tụi con xem vậy chú.

– cô ơi chừng nào có kịch cho tụi con xem – bên Na những đứa bé cũng hỏi y chan như vậy.

– chút xíu nửa tụi con sẽ được xem ngay thui àh! – cả hai cùng trả lời giống nhau.

– cô ơi, con thấy chú bên kia cứ nhìn cô cười hoài đó- nó đưa tay chỉ về phía Tkì, Na hướng theo cánh tay nhỏ nhắn của nó

– chú ơi, cô đằng kia hồi nảy nhìn chú cười đó, – Tkì cũng nhìn theo cánh tay của đứa bé, chợt hai ánh mắt gặp nhau, rồi trao cho nhau nụ cười, ( các bạn có biết nụ cười đó là gì không nhỉ) – lúc đó Mạc Du đứng từ xa chợt lòng buồn vui xen lẫn.

– chú ơi, cô đó là gì của chú vậy? – nó tò mò , Tkì nhìn Na trả lời : là vợ

– cô ơi, chú đó là ai sao nhìn cô hoài vậy? – Na nhìn Tkì cười : là chồng, là người chồng khó chịu, hay ăn hϊếp vợ.

– ủa? chú đo ăn hϊếp cô sao? – nó ngây thơ, na xoa đầu nó: hihi.. chỉ là giỡn thôi.

Buổi trình diễn hài cũng bắt đầu với hai chú hề Rờ Mi và Tom……

– Xin chào các bạn nhỏ của ta. – chú hề Rờ Mi vẩy vẩy tay, các chú bé cũng quơ tay chào lại thật vui.- hôm nay các bạn có vui không?

– VUI- bọn trẻ đồng thanh trả lời.

– các bạn nhỏ chúng ta có muốn xem kịch không nè? – Chú hề Tom lên tiếng,

– DẠ MUỐN,

– BÓC BÓC -tên tom lấy cái búa đồ chơi, gõ lên đầu tên Rờ Mi, như thế thui mà lũ trẻ lại cười chứ.

– ê, sao nhà ngươii quánh ta, – tên Rờ Mi nổi khùng,

– đánh nhà ngươi cho lũ trẻ nó cười, thấy hog tụi nó đang cười kìa. – tom chỉ tay xuống khán giả nhí, Rờ Mi đi xuống phía sau, lợi dụng lúc Tom không để ý, chơi một đá vào mông Tom, lúc đó còn có l*иg cả tiếng ” tùng chèn”

– sao đá ta? – Tom quay qua chỉ cái búa vào mặt Rờ Mi. Rờ Mi không nói gì hết chỉ tay xuống những khán giả nhí đang cười toe toét, lúc đó Kim xuất hiện làm cho hai tên hề này điu đứng.

– hai người đang làm gì vậy hả? – Kim chống tay lên tới nách.

– hì hì…. đâu có gì đâu Kim. – Tom giấu cái búa ở đằng sau lưng, Rờ Mi không để ý bị thêm hai cú trên đầu ” bóc bóc”, Rờ Mi quay qua quay lại tìm thủ phạm ai đánh mình, nhìn qua Tom thì thấy Tom đang hút gió. Thấy Rờ Mi không để ý lần hai lại thêm ” Bóc bóc”

– các em, ai vừa đánh chú, các em biết hog? – Rờ mi hỏi khán giả nhỉ của mình.

– chú đó! – bao nhiêu cánh tay chỉ về phía Tom, tom lắc tay lia lịa, nhưng mà Rờ Mi đã phát hiện ra thế là…… Rờ Mi giật ngay lại cây búa đồ chơi” ta sẽ trả thù”, dùng cây búa chạy vòng vòng trên sân khấu,đơn giản là những cái đánh vui thui, mà có thể làm cho lũ trẻ cười vui vẻ.

– hai ông đủ rùi đó, đi vô, cho tui diễn. – Kim chống tay lên nách ra lệnh,, hai tên mặt bí xí tạm biệt các em nhỏ. Và hai tên vệ tinh của chúng ta cũng được những tràn pháo tay dể thương từ em nhỏ.

Tiếp theo là tiết mục chơi violin của Kim và Minh, hai người chơi rất hay rất ăn ý với nhau, làm cho lũ trẻ lạc vào khu vuờn âm nhạc dịu êm, Rờ Mi và Tom cũng phải khẳng định rằng Tom chơi rất cừ, không thể chê vào đâu được. và Kim cũng vậy, tiết mục kết thúc các bạn nhỏ của ta lại đem socola mình vừa được tặng, tặng lại cho Kim và Minh. hihi… tụi nhỏ thật dể thương làm sao? cô Thi cũng góp vui hết sức sôi động với những bài ca thiếu nhi, tụi nhỏ nghe và nhảy theo, tụi nó bắt tkì và Na phải nhảy chung cùng tụi nó, thế là hai người cũng chơi hết mình.

Tụi nhóc muốn Tkì va Na lên sân khấu hát cho tụi nó nghe, hai bên kéo hai người lên sân khấu cho bằng được, rồi rốt cuộc hai người cũng phải chịu thua với mấy đứa nhỏ. Na và Tkì chỉ biết nhìn nhau cười mà thui, tkì và na sẽ hát bài ” Ba ngọn nến lung linh”

ba là cây nến vàng – giọng hát của Tkì không hay nhưng mà tụi nhỏ cảm nhận được sự ấm áp

mẹ là cây nến xanh- Na cũng có một giọng hát dịu êm

con là cây nến hồng – cả hai hát cùng nhau

ba ngọn nến lung linh, ha hà há ha ha…… thắp sáng một gia đình.

…………………….

……………………

lung linh lung linh

tình mẹ tình cha

lung linh lung linh

cùng một mái nhà….

…. hai tiếng gia đình. – lúc ấy những đứa trẻ chúng nắm tay nhau đi lên sân khấu, đi thành một vòng tròn xung quanh Tkì và Na, quả thật ngày này không như sự mong đợi của cả hai, cả hai đều cảm thấy lũ trẻ thật đáng yêu và dể thương biết bao nhiêu………….

Về đến nhà…….

– hôm nay lũ trẻ dể thương quá Tkì nhỉ? – Na nói trong trạng thái rất vui

– uhm, dể thương thật, cũng bó tay chúng khi bắt tôi và cô lên hát

– nhưng vui chứ bộ

-uhm thì vui, tui có nói gì đâu. ủa? hôm nay không đọc truyện tranh hay nghe nhạc sao? – Tkì cười

– cả ngày hôm nay mệt mỏi cả người.ủa? hôm nay Tkì không làm việc sao?

– tui cũng như cô thui, cũng mệt đứt hơi, làm gì có sức mà làm việc chứ.

– hồi nãy vô tình tui thấy Tki với lũ trẻ nhìn Tkì không giống như ngày thường, nhìn thân thiện lắm. – na nói mà cứ nhìn chằm chằm Tkì

– vậy hả? hồi nảy tui cũng thấy cô y chan vậy đó, không như ngày thường chúng ta hay cãi nhau. – Tkì ngã lưng trên giường quay qua nhìn Na.

-uhm, hôm nay chắc phải ăn mừng vì chúng ta không cãi nhau. hihi…

– tui cũng mong như vậy đó.

Một tháng nhanh chóng trôi qua.

– ba – tiếng gọi của na

– gì vậy con dâu của ba? – lúc đó ông sơn đang cầm báo đọc

– con có quà cho ba nè. ba mở ra xem đi.- na đưa gói quà cho ông sơn

– ủa? nhân dịp gì đây?

– dạ, đây là quà tháng lương đầu tiên của con.

– để ta xem nào? – ông sơn từ từ mở quà, đó là chiếc máy cạo râu – wow, công nhận ta hên thật đó , cảm ơn con nha.

– ủa? sao hên vậy ba? – na ngơ ngác

– máy cạo râu của ba mới hư mấy hôm nay, tính mua cái khác, nhưng giờ ba đã có rùi.

– hì hì…

Bên phòng của Kim.

– ủa? kim đang làm gì vậy?- thấy Kim đang lay hoay trên máy tính

– em đang học cách làm yaua.

– có cần chị giúp gì không?

– hì hì… hog sao đâu, em sẽ tự cố gắng.

– chị có quà cho em nè.- na cầm con chuột nhồi bông lắc lắc

– trùi ui, nó nhỏ mà dể thương quá, em cảm ơn chị.

– hì hì… đây là quà cho tháng lương đầu tiên của chị- na nhìn xung quanh phòng của Kim- wow không ngờ gấu bông của em nhiều quá ha.

– tòan là của mấy tên vệ tinh không đó chị ui.

– hìhì… chị chắc được đào hoa như em ha. – na nói vô tư không để ý

– chị nha, có Tkì ùi nha, không có đào hoa áh nha, không là em méc Tkì đó.- lúc đó Na chỉ cười ùi nghĩ”nhưng mà mình và Tkì chỉ là giả thui, nếu ai đó yêu mình mình cũn có quỳên đáp lại mà”

Phòng của Mạc Du.

– ủa? Na đi đâu vậy? – mạc du hỏi khi thấy na bước vào phòng, phía đằng sau lưng đang giấu một vật gì đó.

– Na kiếm Du nè! Na có quà cho Du. – Na đưa cho Du, Du rất thích, mở quà

– trời!! haha… – du cười sặc sụa khi thấy món quà của Na.

– hả? du không thích hay sao? mà cười dữ vậy?

– không, du hơi bất ngờ thui, vì là người sở hửu một cửa hàng socola, mà món quà là socola.

– ờ…. thì…. – na không biết nói sao.

– du thích lắm, tại lần đầu tiên có người tặng du socola, vì ai cũng nghĩ du sở hữu cửa hàng socola rùi nên không cần tặng.

– hì hì… thì ra là vậy? – na nhìn thấy du đang viết sách còn dỡ dang – du đang viết sách hả?

-uhm, nhưng du chưa hòan tất xong.

– cho na xem được không?

-ok thui.

Hương vị socola cũng giống như nụ hôn đầu của bạn – đọc đến khúc này Na khựng lại, Na cảm thấy nhớ Hải, Na ngồi thừ người một lát, giật mình khi du gọi.- Na sao vậy?

– uhm, không sao?

– Na nhớ người kia phải không? không phải là Tkì

– Na….

– quá khứ rùi, Na hãy quên con người đó đi, Tkì là người có thể mang hạnh phúc cho Na, Hai của Du , Du biết mà – Mạc Du bây giờ trở thành người thích Na thầm lặng, ủng hộ cho Na và Tkì đến với nhau.

– uh, thui Na về phòng đây.

Vừa bước vào phòng thì Tkì đang ở trong phòng tắm, Na cũng không biết là đưa cho Tkì như thế nào, nên để trên giường, đã thế còn chỉnh sao nhìn cho nó hợp lí, Tkì bước ra thấy gói quà lạ, nhìn về phía Na thì Na nhìn qua chỗ khác, cầm cuốn truyện tranh đọc.

– cái gì trên giường vậy nè?

– đó là quà của em tặng cho Tkì.

– tặng cho mình hả ta? dụ gì vậy nhỉ? hay trời sắp sập – Tkì cầm gói quà xoay qua xoay lại.

– nè sao Tkì cứ hay kiếm chuyện với em vậy hả?

– ủa? hum nay có điều hơi lạ nha?

– dụ gì?

– em không còn xưng tui với Tkì nửa.

– ờ thì,,, cứ có mặt gia đình của Tki thì xưng em , không có thì xưng tui, đổi qua đổi lại mệt quá, nên kiu em luôn cho rùi.

– uhm, vậy đi như thế nghe dể thương hơn.- Tkì mới mở quà của Na, Tkì giật mình khi thấy chiếc cavat đủ thứ sao tùm lum trên chiếc cavat, đã vậy cavat thì màu đỏ, sao thì xám bạc, nhìn xong Tkì muốn chóang váng mặt mày. – sao mà nổi dữ vậy nè?

– em thấy nó dể thương mà!

– với em thui, chứ với Tkì thì đâu có hợp, em ở với Tkì mà không biết tính của Tkì sao?

– vậy thôi – na giận, giật lại quà trên tay Tkì – không thích thì nói không thích, làm gì mà chê dữ vậy.- na đem cất vào tủ, ùi lên giường cầm cuốn truyện tranh đọc tiếp.

– Ơ… Tkì không có ý làm cho Na giận, lần sau để ý chút, em sẽ mua được quà thui mà. – tkì gần như ăn năng khi nãy mình nói ra sự thật khiến cho Na bực mình.

– em không nghe, em đang đọc truyện – na thật sự có đọc gì đâu, tòan lật trang này sang trang khác một cách vội vả nhìn Tkì như muốn ăn tươi nuốt sống.

– đọc truyện mà nhìn … nhìn… Tkì sao? – Tkì chỉ tay vào mình.

– hứ… đồ đáng ghét……

– giận àh? – tkì lấy vai mình đυ.ng vai na

– không giận mới lạ? mình tặng qua cho người ta, người ta không thích ngược lại còn chê xối xả, hỏi sao không bực, không giận. – Na bực mình khoanh tay trước ngực.

– ờ.. Tkì xin lỗi…. chỉ muốn em để ý chút thui ..- hai người đang cãi nhau chí chóe thì dt của Na reo lên đó là Mẹ Na gọi.

– Alo! dạ con nghe mẹ!

– ủa? có chuyện gì vậy con? thấy giọng con bực mình quá vậy?

– con mới cải nhau với Tkì – Na nhìn sang Tkì, Tkì phải né đi.

– sao vậy? bất đồng quan đỉêm sao?

– dạ, không có gì đâu mẹ ơi!

-uhm, mà nè Tkì đối xử có tốt với con không?

– dạ tốt.

– uhm, con phải biết giữ Tkì đó nghe chưa? không là nó đi lăng nhăng đó

– ui kệ đi mẹ ui. – Na nói vô tư

– hả? con nói cái gì kì vậy?

– àh không ý con là Tkì đàn hoàn không có vậy đâu mẹ, ghen chi chỉ mệt thui àh.

– uhm, nhưng lâu lâu cũng phải ghen, cho nó sợ.

– dạ con biết rồi.

– thôi mẹ có việc rồi, mẹ cup máy đây.

– dạ, con chào mẹ.

Nghe xong điện thoại thì Na không thấy Tkì ở trong phòng nửa, vì còn tức cái dụ kia nên đi kiếm Tkì…………

Na mò đến phòng làm việc của Tkì, Na bước vào cứ nhìn Tkì từ trên xuống dưới, chống tay lên bàn nhìn Tkì thật kỉ.

– nè! đang nhìn ai vậy hả? – Tkì bỏ cuốn sách xuống

– trong phòng này chỉ có Tkì và em, em không nhìn Tkì thì em nhìn ai bây giờ? – Na nói mà nghiêng cái đầu qua một bên, Tkì nhíu mày nhìn Na – em đang nhìn Tkì thử xem có chỗ nào để cho em ghen không?

– trời trời, ở đâu ra cái trò này vậy? mà chúng ta là giả mà -,- sao mà ghen được chớ? – Tkì lại chú tâm vào sách, nhưng Na giật cuốn sách không cho Tkì đọc

– nè tính kiếm chuỵên phải không hả?- Tkì lấy tay búng vào tráng của Na, rồi giật lại cuốn sách

– ui da, sao Tkì ăn hϊếp em? – Na lấy tay xoa xoa tráng

– ai biểu giật sách của người ta làm chi hả? – Tkì nhanh tay lấy lại cuốn sách, Na tức mình giật ngay khúc Tkì đang chú ý theo dõi.

– có ngon thì lại đây lấy sách nè? – Na quơ quơ cuốn sách rồi le lữơi chọc tức Tkì.

– Na em định chọc tức anh sao? – Tkì nói mà không biết mình đã xưng anh với Na

– Anh có ngon thì lại đây lấy sách của mình đi. ple ple …..

Sách đang đọc đến khúc gây cấn nhất thì bị giật mất, nếu là bạn chắc chắn bạn cũng sẽ lấy lại cho bằng được, Tkì cũng không ngoại lệ, Tkì thì đang sôi máu còn Na thì cứ vô tư giỡn, Tkì phải dí na chạy vòng vòng xung quanh phòng để giật lại, nhưng không giật được, cô nàng nhà ta coi vậy mà nhanh như mấy chú sóc, Na ôm cuốn sách chạy qua phòng ngủ, tkì chạy có tý thui tự nhiên thấy mệt, nên không chạy nửa đi qua phòng từ từ…… thì thấy na đang ngồi trên giường đọc cuốn sách của mình. Na nói một mình nhưng không biết Tkì đang ở phía sau xem Na làm gì với cuốn sách đó.

– Tên Tkì này, làm gì mà mê cái cuốn này dữ vậy nhỉ?? có gì đâu mà hay, tòan là kinh tế gì đâu không?

Tkì từ phía sau nghe được, nên bước đến từ từ 1…..2…..3…..HÙ ………. Na giật bắn cả người quăn cả cuốn sách lên trời khi bị Tkì chơi trò hú hồn như vậy, còn Tkì thì chỉ biết lăn ra ôm bụng mà cười, với cái mặt hết hồn của Na.

– haha…. coi vậy mà nhát …. hù có tý xíu là muốn nhảy lên nóc, đã vậy còn kiu ghen hay không ghen nửa chứ?? hahah…. quê…….

– anh…. – na dùng gối ôm đánh Tkì liên tục, – anh dám chọc em hả? – tkì một tay thì dỡ những cú đánh đó, một tay thì ôm bụng mà cười

– áh con nít ăn hϊếp người lớn kìa, bớ người ta , con nít ăn hϊếp người lớn -hai người giỡn lúc nào mà cũng không hay. Na vênh mặt như thách đầu lần 2, cái vênh mặt rất trẻ con rất đáng yêu. Tkì cứ nhìn Na mà ôm bụng cười.

– sao muốn thách đấu với Tkì này hả? – Tkì dùng tay chỉ vào mình, miệng thì cười không ngớt

-uhm, thách đấu đó thì sao?

– em thua chắc đó.

– chưa chơi sao biết em thua chứ?

– muốn chơi gì nào?

– chơi đánh gối đi, ai hạ gục được đối phương thì người đó thắng.- na cầm gối thủ sẵn

– vậy thui hả? ok chơi nào.

TẶNG HUY CHƯƠNGGỬI LỜI CẢM ƠN