Chị, Em Yêu Chị

Chương 46

Cuối cùng cũng đã đến ngày làm phẫu thuật cấy ghép. Vũ Hương Ly vô cùng hồi hộp, cũng có chút lo lắng, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Trần Thiên Hương liền nắm lấy bàn tay cô, tách dần những ngón tay kia ra, động tác vô cùng mềm mại.

– Đừng lo, ổn cả mà, Bill nói cơ thể của em rất tốt, rất phù hợp để mang thai, nhất định là thành công.

Trần Thiên Hương khẽ vuốt mái tóc người kia, cô biết Vũ Hương Ly lo lắng, nhưng trong lòng cô còn sốt ruột hơn. Chỉ là Trần Thiên Hương ở ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh để Vũ Hương Ly được an tâm, trong lòng cô hiểu rõ, bây giờ mình là chỗ dựa lớn nhất của Vũ Hương Ly, phải thật mạnh mẽ, như vậy cô ấy mới yên tâm dựa vào.

– Chị Hương.

Vũ Hương Ly đưa tay lên áp vào hai má Trần Thiên Hương, ánh mắt chăm chú nhìn vào mắt cô

– Em nói đi.

Bill từ xa đi đến, nhìn thấy một cảnh này liền dừng bước lại, để cho hai người họ có thời gian nói chuyện với nhau thêm một chút, khóe môi khẽ mỉm cười, anh biết hai người yêu nhau là như thế nào, cảm giác ra sao cũng đều rõ, bởi vì chính mình cũng đã từng trải qua rồi. Ngay cả những nước thoáng như phương Tây, yêu đương thì dễ nhưng chuyện kết hôn, sinh con rồi sống với nhau cả đời cũng không phải chuyện đơn giản. Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly còn là người đồng giới, so với các cặp tình nhân khác đến với nhau càng khó khăn. Cùng nhau đi đến được bước đường này cũng đã là không dễ dàng, hai người họ còn trẻ, tương lai còn dài, khẳng định phía trước còn rất nhiều chông gai, nhưng nhìn thấy họ tình cảm sâu đậm như vậy. Cũng yên tâm phần nào, mong cho Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly sẽ cùng nhau đi nốt con đường còn lại.

Vũ Hương Ly đôi mắt dần đỏ lên, sau đó hít một hơi thật sâu.

– Chị, em yêu chị.

Nói xong liền dướn người hôn lên môi Trần Thiên Hương, đôi mắt nhắm lại, một giọt nước mắt chảy xuống. Bàn tay nắm chặt lấy bàn tay Trần Thiên Hương.

– Chờ em nhé.

Lúc này Bill cũng bước đến, đặt tay lên vai Trần Thiên Hương, ánh mắt hiền dịu.

– Sẽ ổn thôi mà.

Trần Thiên Hương nhẹ gật đầu, Vũ Hương Ly cũng thả lỏng bàn tay đang nắm chặt bàn tay người kia ra, vài y tá bước đến, đẩy giường Vũ Hương Ly đang nằm vào phòng. Bill cũng theo vào, cánh cửa phòng khép lại. Chỉ có Trần Thiên Hương ở ngoài chờ đợi. Cô đến gần ghế ngồi chờ, im lặng ngồi xuống.

Hai bàn tay đan chặt vào nhau, đưa lên chống lấy cằm, Trần Thiên Hương bắt đầu suy nghĩ. Lần đầu tiên mình và Vũ Hương Ly gặp nhau, cô gái ấy say xỉn bấm lộn chuông nhà, sau đó ngã xấp ở cửa nhà mình.Nghĩ đến đây liền mỉm cười. Ánh mắt vô thức nhìn xung quanh, toàn bộ là màu trắng bệnh viện, còn có mùi thuốc sát trùng, Trần Thiên Hương có lẽ quá quen thuộc với nơi gọi là bệnh viện, càng quen thuộc với cảm giác chờ đợi. Lần đầu tiên là chờ đợi Minh trong đau khổ, lần thứ hai là chờ đợi mẹ của anh ấy đang phẫu thuật, lúc ấy cô vô cùng khổ sở, nhưng lại có bờ vai của Vũ Hương Ly cho cô dựa dẫm, lần thứ ba là chờ đợi Vũ Hương Ly, cảm giác như toàn thân chết đứng, nơi nào cũng khó chịu, tim quặn lại, vô cùng đau khổ. Cả ba lần chờ đợi ngoài phòng phẫu thuật đều làm Trần Thiên Hương nhớ rõ, đều sốt ruột chịu đựng trong sự lo lắng mất đi người thân yêu, nhưng lần chờ đợi này lại hoàn toàn khác, cũng có lo lắng, cũng có sốt ruột, nhưng chính là lần này lại vui mừng chờ đợi thêm một người thân yêu mới sẽ xuất hiện.

Trần Thiên Hương đang trầm mặc suy nghĩ, chuông điện thoại liền rung lên.

– Alo, chị Thái Mỹ.

– Alo, Thiên Hương, chị nghe Bill nói hôm nay làm phẫu thuật, ổn chứ?

Thái Mỹ nói qua điện thoại, giọng đầy quan tâm.

– Vẫn đang làm chị ạ, chắc là ổn thôi.

– Ừ, em đừng lo lắng, cứ tin vào Bill, cậu ấy là bác sĩ giỏi.

– Vâng, em biết.

– Ừm, vậy chị cúp máy, chúc hai em may mắn.

– Chị Mỹ.

– Ừ?

– Cảm ơn chị.

– Haha, không có gì, chúng ta là chị em mà.

Trần Thiên Hương kết thúc điện thoại, trở lại yên lặng. Hơi ngửa đầu ra sau một chút, khẽ nhắm mắt lại. Cảm giác thời gian trôi qua thật lâu quá. Bàn tay nắm chặt lại. Cô cứ ngồi chờ, chờ thật lâu, cho đến khi cánh cửa phòng mở ra. Bill đi ra, khuôn mặt vô cùng thoải mái.

– Thế nào?

Trần Thiên Hương nhanh chóng đứng dậy hỏi.

– Tốt, cô ấy đang nghỉ.

Bill nở nụ cười, Trần Thiên Hương thở nhẹ.

– Tôi vào nhìn cô ấy một chút được không?

– Được.

Trần Thiên Hương mở cửa phòng tiến vào, Vũ Hương Ly đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền lại. Chăn đắp ngang bụng. Trần Thiên Hương bước đến, nắm lấy bàn tay Vũ Hương Ly, đôi môi mỉm cười, sau đó đặt lên trán người kia một nụ hôn. Đứng nhìn Vũ Hương Ly một chút, rốt cuộc không có việc gì làm liền đi trở ra ngoài.

Trần Thiên Hương ra khỏi phòng bệnh, Bill vẫn đứng đó, thấy cô liền nở một nụ cười.

– Làm sao anh vẫn còn ở đây?

Trần Thiên Hương thắc mắc hỏi.

– Đi uống với tôi mấy ly được không?

Bill đút tay vào túi quần, mỉm cười nói.

– Còn..

Trần Thiên Hương do dự nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh nơi người kia đang nằm.

– Không sao, cô ấy sẽ ổn, không có vấn đề gì.

Bill và Trần Thiên Hương nói xong mấy câu liền cùng nhau đi. Rời khỏi bệnh viện, đến một quán bar, quán bar không tính là quá sang trọng, nhưng trang trí khá đẹp mắt.

Bill tự nhiên gọi rượu, Trần Thiên Hương cũng im lặng để cho người kia chủ trì.

Người phục vụ đặt trước mặt hai người hai ly rượu, Trần Thiên Hương và Bill vui vẻ chạm ly, sau đó uống cạn.

– Hôm nay làm phẫu thuật tốt lắm, chắc chắn sẽ rất ổn, chỉ cần sau này cô thường xuyên mang cô ấy đến bệnh viện kiểm tra là được.

Bill nói, người phục vụ lại rót rượu đầy vào hai ly.

– Tôi hiểu rồi.

Trần Thiên Hương gật đầu, đem ly rượu lên kề môi, lại uống cạn.

– Này bạn, các cô quen nhau lâu chưa?

Bill ngửa cổ uống cạn ly rượu, thoải mái hỏi, hôm nay mời Trần Thiên Hương đi uống rượu là bởi vì cảm thấy cô gái này khá sâu sắc, rất tốt để tâm sự.

– Cũng gần một năm.

Trần Thiên Hương hơi suy nghĩ, sau đó nhanh chóng trả lời.

– Cô ấy là cô gái tốt.

Bill xoay xoay ly rượu, nói.

– Tôi biết.

Trần Thiên Hương gật gật đầu.

– Chính cô ấy cho tôi biết giữa người với người, ai cũng có thể yêu nhau, chân chính yêu nhau. Cũng chính cô ấy giúp tôi sống lại lần nữa, tôi tưởng rằng mình không thể yêu thêm ai nữa rồi. Nhưng bây giờ, tôi yêu cô ấy, yêu rất rất nhiều.

Trần Thiên Hương hơi có men say, đem lời trong lòng ra tâm sự.

– Tôi thật hâm mộ hai người, đến được với nhau như thế này không hề dễ dàng.

– Còn anh thì sao? Anh bạn. Nói cho tôi biết về anh đi. Tại sao anh lại chọn công việc này?

Bill bật cười, sau đó hít một hơi sâu, đem ly rượu uống cạn.

– Cô đoán xem vì sao?

– Vì nó kiếm được nhiều tiền sao?

Trần Thiên Hương bật cười, nói ra một cái lí do giúp Bill.

– Haha, cô thật sự nghĩ thế?

Bill cũng cười lớn, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, có vẻ rất vui.

– Không, tôi chỉ đoán thôi.

– Cũng có thể lắm.

Bill lại cười, lấy tay gãi gãi cằm.

– Thôi nào, nói cho tôi biết đi. Tại sao?

Trần Thiên Hương thúc giục nói.

– Là như vậy, trước đây tôi yêu một cô gái, trong mắt tôi thì cô ấy thật xinh đẹp. Sau đó chúng tôi yêu nhau,

được một thời gian thì tôi thấy có biểu hiện lạ, luôn luôn giấu diếm tôi chuyện gì đó, sau đó còn tránh tiếp xúc thân mật với tôi, và cuối cùng, tránh gặp mặt luôn.

Bill nói đoạn, lại đưa ly rượu lên uống cạn. Trần Thiên Hương nhíu mày, nhấp một ngụm rượu, sau đó hỏi.

– Tại sao cô ấy lại như thế?

– Haha, cô biết sao không? Hôm đó cô ấy hẹn gặp tôi, cuối cùng thì nói với tôi rằng cô ấy là người đồng tính.

Trần Thiên Hương suýt nữa phun ra rượu trong miệng, quay sang nhìn Bill, lắc đầu.

– Không thể, anh nói dối.

– Không không, là sự thật đấy.

Bill nhìn thấy vẻ mặt không tin của Trần Thiên Hương, vội vàng tiếp lời.

– Sau đó chúng tôi chia tay. Kể từ đó tôi không yêu ai nữa. Một thời gian sau, cô ấy tìm đến gặp tôi, dẫn theo cả bạn gái của cô ấy nữa, và nhờ tôi giúp bọn họ có một đứa con. Lúc đó tôi mới chỉ vừa hoàn thành xong nghiên cứu, còn chưa có tiến hành thực nghiệm, cô ấy xem thí nghiệm trong máy tính của tôi, vậy là đến tìm tôi để xin giúp đỡ.

– Vậy anh có giúp cô ấy không?

Trần Thiên Hương vô cùng tò mò hỏi.

– Có.

Bill cười nhẹ, lại uống thêm một ngụm rượu.

– Sao anh lại giúp họ? Anh không giận cô ấy bỏ anh sao? Hay là anh muốn nhờ đó làm thực nghiệm luôn?

Trần Thiên Hương gãi gãi trán, nghiêm túc hỏi.

– Không, tôi không giận, cô ấy không yêu tôi, tôi làm sao ép được. Nhưng tôi yêu cô ấy là thật lòng, không một người nào có thể đem người mình yêu ra làm thí nghiệm cả. Nhìn thấy ánh mắt cô ấy đau khổ nhìn tôi, lòng tôi không kiềm lại được. Lại nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của cô ấy lúc nhìn cô gái kia, tôi yêu và mong muốn nhất chính là ánh mắt đó. Bởi vì tôi không thể mang lại được hạnh phúc cho cô ấy, cho nên tôi lựa chọn giúp cô ấy giữ gìn hạnh phúc của mình.

Bill nói đến đây, đôi mắt xanh trầm xuống, có chút buồn, nhưng sau đó nhanh chóng mỉm cười.

– Bill, anh thật cao thượng.

– Không có gì là cao thượng hết, chẳng qua là bởi vì người mình yêu thôi. Bạn tốt, có điều này tôi muốn nói với cô. Hãy đối tốt với tất cả mọi người, kể cả người cô yêu và người yêu cô. Cái gì cho qua được thì hãy cho qua, không nên để bụng.

Trần Thiên Hương mỉm cười, người đàn ông này quả thật rất sâu sắc. Nói như vậy lại làm cô nghĩ đến Nguyễn Thùy Linh, cô từ lâu đã biết người đó có ý với mình, Trần Thiên Hương vô tình đọc được sổ tay của Nguyễn Thùy Linh, đã biết được một số điều bí mật của cô ấy, lại phát hiện thêm trong ví tiền của Nguyễn Thùy Linh có cất kĩ ảnh của mình. Tất cả cô đều biết, cô cũng biết lần đó chính Nguyễn Thùy Linh là người hại Vũ Hương Ly, nhưng sau khi tìm hiểu, mới biết hôm đó là người hâm mộ của Vũ Hương Ly kéo đến công ty lăng mạ mình, có lẽ vì vậy mà Nguyễn Thùy Linh mới làm như thế. Cô thật sự đã rất giận, nhưng từ sự việc đó cũng chưa có hành động gì với cô ấy cả. Hôm nay lại nghe Bill nói như vậy, trong lòng cũng có chút buông xuôi. Dù sao mọi việc cũng ổn rồi. Cái gì cho qua được thì nên cho qua đi.

– Anh nói phải. Vậy tôi xin phép về trước, tôi muốn quay lại bệnh viện với Hương Ly.

Trần Thiên Hương đứng dậy, mỉm cười.

– Bất kể là sau này có gì, cô phải luôn hiểu cho cô ấy đấy. Hãy yêu thương cô gái ấy thật nhiều.

Bill nháy mắt với Trần Thiên Hương, sau đó vui vẻ uống tiếp ly rượu. Trần Thiên Hương mỉm cười rời đi. Trong lòng lúc này chỉ nghĩ đến Vũ Hương Ly.