Thời gian lúc này đã là 4-5 giờ sáng.
Ngay khi Xuân Đức cùng với những người khác đang dưỡng thương thì bất ngờ những trận pháp phòng ngự được bố trí xung quanh động phủ lúc này sáng lên mãnh liệt.
Hào quang màu đỏ từ “Huyết Trận” mãnh liệt tỏ ra khiến cho cả 5 người đang ở bên trong động phủ lúc này đều tỉnh giấc. Nhưng ngay khi mọi người còn chưa hiểu là có chuyện gì xảy ra thì những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên.
“ Ầm ầm ầm…”
“ Đùng đùng…..”
“ Đùng đùng….”
Cùng lúc những tiếng nổ lớn vang lên thì mọi thứ bên trong động phủ bắt đầu rung lắc mãnh liệt, vô số đất đá từ phía bên trên đỉnh đầu rơi xuống. Còn chưa để mọi người phản ứng kịp thì.
“ Ầm ầm….”
Một tiếng nổ lớn điếc tai vang lên, cùng lúc đó cả động phủ nơi đây ầm ầm sập xuống. Trận pháp được bố trí từ trước đó lúc này cũng không thể chèo chống nổi mà sụp đổ.
Xuân Đức vừa tỉnh lại thấy cả động phủ thoáng cái liền sập xuống thì sắc mặt hắn khó coi vô cùng, lúc này hắn cũng không có đi cứu những người khác mà một mình bỏ chạy trước.
“ Vèo…”
Cả người hắn hóa thành một mũi khoan, lúc này đυ.c thẳng lên phía trên mặt đất, nếu như là lúc Xuân Đức toàn thịnh thì việc này quả thực vô cùng đơn giản nhưng lúc này đây hắn mới trải qua trận đại chiến với “ Nữ Hoàng Băng” còn chưa khôi phục lại nên việc này khiến cho hắn chật vật không ít.
Nhưng dù chưa khôi phục thì hắn cũng chỉ cần cố gắng một chút liền đã có thể xuyên qua tầng tầng đất đá đang sập xuống mà chui lên phía trên.
Có điều, ngay khi hắn vừa bay lên phía trên thì liền cảm thấy nguy hiểm đến từ bốn phía.
Vẫn giống như mọi khi, ngay khi hắn gập nguy hiểm thì Tiểu Phong(Hấp Huyết Đại Lưng) cùng với Tiểu Hồng(Dây Chuyền Sinh Mệnh) đồng thời tạo ra l*иg ánh sáng bảo vệ hắn.
“ Ầm ầm … Ầm ầm… Ầm ầm…”
Ngay khi l*иg bảo vệ vừa hiện lên còn chưa thành hình hoàn toàn thì gần như trong nháy mắt mười mấy đạo tiên thuật sát chiêu đồng thời đánh lên người hắn. Dù là có được Tiểu Phong cùng Tiểu Hồng bảo vệ thì Xuân Đức lúc này cũng cảm thấy ngực một trận khó chịu.
Một cảm giác đau đớn, đè ép đến cực điểm. Khiến cho hắn hít thở không thông.
Tuy bị tập kích bất ngờ nhưng tâm hắn cũng không có loạn, lúc này đây hắn cũng đã lờ mờ đoán ra được việc gì đang diễn ra. Trong lòng hắn lúc này sát ý sôi trào mãnh liệt.
“ Một khi ta có cơ hội trở mình thì đám các ngươi đều phải chết.”-- Trong lòng Xuân Đức thầm thề một câu.
Nhớ đến bản thân vẫn còn 2 tấm “ Hóa Thân Phù”, Xuân Đức không một chút do dự liền sử dụng một tấm. Ngay khi Xuân Đức đang truyền pháp nguyên vào “ Hóa Thân Phù” thì cả hai tiểu khí linh Hồng Hồng cùng Phong Phong đồng thời truyền âm cho hắn.
“ Ba ba, bọn con sắp không chịu nổi nữa. Á.”
Còn chưa nói xong thì cả hai tiểu khí linh cùng kêu lên một tiếng đau đớn, ngay lập tức hai luồng ánh sáng bảo vệ Xuân Đức lúc này cũng tan rã. Nhưng cũng vào đúng lúc này “ Hóa Thân Phù” được hắn kích hoạt thành công.
Một luồng lực lượng thần bí bao trùm lấy hắn sau đó mang hắn rời đi.
…….
Một cái hô hấp sau Xuân Đức xuất hiện ở một địa phương cách vị lúc trước rất xa, vừa xuất hiện thì hắn liền phun ra mấy búng máu, mặc dù đã có Bóng Ảnh hộ thân nhưng có đại trận áp chế lại còn bị hơn chục tên cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kỳ đánh lén khiến cho hắn bị thương không nhẹ.
Lúc này đây Bóng Ảnh cũng từ bên trong cơ thể hắn thoát ra, ôm lấy hắn lo lắng hỏi:
“ Đại ca không sao chứ? Để đệ đi gϊếŧ đám kia.”
Nói xong Bóng Ảnh liền muốn rời đi nhưng hắn chưa đi thì liền đã bị Xuân Đức kéo lại nói:
“ Đừng nóng vội, đám người kia có đại trận thủ hộ lại còn có bảo vật lợi hại. Cứng đối cứng với bọn hắn là không khôn ngoan chút nào. Mà tình trạng của đệ lúc này cũng không thích hợp.Khục khục.”
Còn chưa dứt câu thì Xuân Đức lại ho khan mấy tiếng. Bóng Ảnh nghe Xuân Đức nói vậy thì có chút nôn nóng nói:
“ Vậy chúng ta phải làm sao đại ca? Đám khốn kiếp kia vậy mà lại chọn đúng thời điểm đại ca suy yếu nhất tập kích.”
Xuân Đức lau đi vết máu ở miệng cười nói:
“ Nếu không phải ca đã suy yếu đi rất nhiều, không đến 2 phần lúc toàn thịnh thì đám kia làm sao lại có lá gan đó. Được rồi, cũng không cần tức giận làm gì. Cuộc sống mà, mạnh được yếu thua. Khục khục.”
Đang nói Xuân Đức lại ho khan vài tiếng sau đó tiếp tục phun ra thêm hai ngụm máu đen, cảm nhận vị tanh trong miệng Xuân Đức bất giác lại nở nụ cười.
Nhìn Bóng Ảnh hắn nói:
“ Di chứng sau khi sử dụng Luân Hồi Nhất Thiểm thật khó chịu, may mà hôm qua không có dùng Tam Phi Văn Long. Bằng không lúc này còn không xong nữa. Bây giờ tìm một nơi để ca trước hết khôi phục cái đã.”
Bóng Ảnh gật đầu sau đó mang theo Xuân Đức rời đi nơi đây, tìm một địa phương thích hợp để Xuân Đức tiếp tục dưỡng thương.
……….
Nơi mà Xuân Đức cùng Bóng Ảnh chọn làm vị trí ở tạm dưỡng thương chính là bên trên hòn đảo trung tâm.
Sau khi đã tìm được một nơi khá tốt để ở lại, Xuân Đức nhìn Bóng Ảnh hỏi:
“ Tu vi hiện tại của đệ hạ xuống đến mức nào rồi?”
Bóng Ảnh hơi ước lượng một chút liền nói:
“ Đã rơi xuống hậu kì, bí pháp trì hoãn của đệ không hiểu vì sao lại mất đi tác dụng nhanh đến vậy. Rõ ràng lúc hôm qua khi chiến đấu với Nữ Hoàng Băng vẫn còn tác dụng vậy mà cách 1 giờ trước đột nhiên mất đi tác dụng. Bằng không cũng sẽ không có chuyện như lúc này.”
Xuân Đức ngồi dựa vào tường đá thản nhiên nói:
“ Đã không nghĩ ra thì cũng không cần cố suy nghĩ làm gì. Thôi được rồi, bây giờ chúng ta tạm thời đánh không lại đám người kia chỉ có thể lẩn trốn vậy. Chỉ mong bọn chúng không có bị đợt Quỷ Băng trưa nay gϊếŧ chết.”
Nói xong thì Xuân Đức liền đeo mặt nạ lên, sau đó ngụy trang thành một con Quỷ Băng. Về phần Bóng Ảnh thì ẩn nấp vào một chỗ tối khác, đề phòng trường hợp bất ngờ phát sinh.