Sau một hồi ồn ào, cuối cùng đồ ăn cũng lên. Nhìn trên bàn đồ ăn Xuân Đức mày cau lại nhìn thiếu nữ đang đứng bên cạnh nói:
" Tiểu thư cho tại hạ hỏi một câu được hay không? "
Thiếu nữ phục vụ ở bên cạnh ngay lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp đáp lại:
" Công tử xin mời nói "
Xuân Đức chỉ trên bàn đồ ăn nói:
" Món này là chế từ tim phượng hoàng phải không, làm sao ta cảm thấy nó không giống tim phượng hoàng tí nào, sinh cơ nhạt nhòa cứ như từ lấy từ mấy con ma thú cấp thấp vậy. "
Thiếu nữ ở bên cạnh nghe vậy thì khuôn mặt không khỏi quái dị lên nhìn về phía Xuân Đức như người ngoài hành tinh vậy, trong lòng buồn bực nhưng vẫn là kiên trì giải thích:
" Công tử nói đùa, phượng hoàng là thần thú mấy ai dám đυ.ng vào, không nói thực lực của thần thú không phải Phong Nguyệt Lâu chúng ta có thể nhúng tràm mà nếu có cũng không dám đυ.ng vào, nếu bị bộ tộc phượng hoàng biết được thì có chạy đến chân trời góc biển cũng phải chết."
Xuân Đức nghe vậy thì thất vọng quá trùi, cứ ngỡ là được nếm thịt thần thú kia ai ngờ chỉ là hàng nhái mà thôi, hắn không sao cả nói:
" Hóa ra là vậy à, cảm ơn đã giải thích. "
" Công tử quá lời, đây là bổn phận của tiểu tì nếu không có việc gì tiểu tì xin được lùi xuống "--- Thiếu nữ nói.
Xuân Đức gật nhẹ đầu nói:
" Được."
Thiếu nữ lui xuống, Xuân Đức nhìn mọi người nói:
" Ăn thôi còn chờ gì nữa, nếm thử xem thức ăn nơi này xem sao nếu mà ngon mua một chút cho mấy người ở nhà ăn một lần. "
Cũng không nhiều lời mọi người bắt đầu bắt đầu ăn uống, công nhận thức ăn nơi đây rất ngon, không những linh khí tràn đầy mà mùi vị cũng không chê vào đâu được.
Trong khi nhóm người Xuân Đức đang ăn uống vui vẻ thì ở một góc trong lầu 9 có một thiếu nữ cùng một vị mỹ phụ khuôn mặt bất thiện nhìn mọi người.
Thiếu nữ khuôn mặt tinh xảo, thân hình hoàn mỹ, cả người toát ra hỏa nguyên tố thuần khiết vô cùng nhưng lúc này khuôn mặt của nàng đang nhăn lại vì tức giận, tuy tức giận nhưng vẫn thể hiện sự đáng yêu của nàng.
" Cô cô tên kia thật đáng ghét, hắn lại còn muốn ăn tim phượng tộc chúng ta kìa, cô cô ngươi không tức giận sao? Sao cô cô như không có việc gì vậy. "
Vị mỹ phụ đối diện chỉ là cười nhạt nói:
" Tiểu Linh à, cô cô nói rồi không cần tức giận như vậy làm gì cả, phải biết nhẫn nhịn, nơi đây cũng không phải địa bàn bộ tộc chúng ta, làm việc cần để ý tới hoàn cảnh. Thực lực không bằng người chỉ có thể nhẫn. "
" Nhưng là.. "--- Thiếu nữ phồng má tức giận bất bình.
Mỹ phụ nghiêm túc nói:
" Linh nhi nghe lời. "
Thiếu nữ tuy không nguyện ý nhưng vẫn là phải nghe lời, nàng phụng phịu đáp:
" Linh nhi biết cô cô. "
Đang lúc này bên ngoài loạn lên thành đoàn, một tiếng chuông ngân khắp cái thành trì này. Từng tiếng thét kinh hãi vang truyền vào trong tai mọi người.
" Đến đến rồi, vực thú tấn công. "
" Là đại hình quần thể vực thú, trời ạ."
" Nhanh nhanh, mọi người chuẩn bị chiến đấu. "
Người trong lầu 9 này vậy mà đều đi ra ngoài hết chỉ để lại nhóm người Xuân Đức đang ngồi ăn, khi đi qua không ít thì nhiều đều liếc bọn họ một lần.
Còn chưa ăn xong thì bên dưới náo thành một bầy, Xuân Đức mất hứng nói:
" Ngày gì vậy trời, muốn ăn cũng không yên nữa, mà vực thú ở đâu ra thế không biết không phải đám kia còn đang ở trong Ma Linh Sâm Lâm sao tự nhiên lại xuất hiện nơi đây. "
Tà Long chẳng thèm quan tâm nói:
" Kệ bọn chúng đi, ăn xong rồi đi ngủ nếu rảnh thì ra bên ngoài kia nhìn xem một chút, dù sao đám vực thú kia cũng không thể uy hϊếp gì với chúng ta. Củ Cải Trắng nếu ngươi tự dưng phát thiện tâm thì ra bên ngoài kia giúp một chút. "
Xuân Đức vừa ăn vừa nói:
" Ta cũng không phải tình thương lan tràn, không đâu lại đi giúp người không quen. Ngược lại là các ngươi nếu ai thiện tâm đại phát thì có thể ra ngoài chiếu giúp những người kia một chút. "
Mọi người lập tức lắc đầu, nói vui vậy thôi chứ đâu có thằng ngu nào không có việc gì chạy đi ra ngoài giúp kẻ khác, đừng nhìn những người ở đây đều có tu vi không thấp nhưng nếu không có Xuân Đức chủ đạo thì bọn họ khi gặp đại quần thể vực thú chỉ có thể chạy trối chết. Đừng nói là đi săn gϊếŧ đám kia.
Vậy là ai chết mặc ai, nhóm người Xuân Đức vẫn là tiếp tục ăn uống. Việc không dính tới mình làm gì mắc tội đi ra ngoài giúp người khác đây.
.........
Ở bên ngoài thành lúc này đang náo nhiệt vô cùng, người người cầm binh khí đứng trên tường thành, trận pháp cùng phòng hộ thành đều được phát động, cả tòa thành rách nát bây giờ sáng lên nhìn đẹp mắt vô cùng.
Nhưng cũng không có ai có tâm tình ngắm cảnh này mà mọi người đều đang chú ý bên ngoài thành, bên ngoài thành lúc này đã bị vây quanh bởi vực thú.
Theo quan sát chiến lực thấp nhất của đám vực thú này cũng là Tạo Hóa Cảnh sơ kì còn cao nhất thì không biết, cả đám hình thì dữ tợn, con mắt đỏ lòm phát quang, cả người gai xương sắc nhọn bao phủ. Không nghi ngờ gì cả nếu có dám xông vào thì trong nháy mắt xương cốt không còn.
Đứng bên trên tường một vị nam tử tuấn mạo phi phàm, thân hình cao lớn, cả người sát khí lăng lệ khiến người bên cạnh không dám thở mạnh. Nhìn đám vực thú bên ngoài nam tử nhíu mày lại nói:
" Vu lão chuẩn bị sao rồi, những vị kia có đồng ý giúp chúng ta sao? "
Một vị lão giả đứng phía sau nam tử ©υиɠ kính nói:
" Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, các vị kia cũng đã đồng ý giúp chúng ta dù sao công tử, tiểu thư nhà bọn họ cũng đang ở đây, ai dám bỏ đi lúc này cũng chỉ có thể cửu tử nhất sinh. Nhưng là vẫn có một số người không nguyện ý giúp chúng ta, không biết việc này thành chủ quyết định ra sao? "
Nam tử nghe vậy thì nhíu mày, ngữ khí tuy không có gì thay đổi nhưng vẫn trong giọng nói mang theo ý không vui.
"Qua lần này sẽ tính sổ với những kẻ kia, dù sao nguy nan trước mắt không nên xảy ra náo loạn gì nữa. An bài cho ta gặp những vị kia, ta có chuyện muốn nói với bọn họ. "
Vu lão khom người cung kính đáp:
" Vâng, thành chủ đại nhân."