Thấm thoát một tháng nữa trôi qua, cuộc sống của Trung vẫn tiếp diễn với những gam màu tươi đẹp pha lẫn u ám.
Tươi đẹp, vì nó vẫn đang hạnh phúc bên chị Phụng – “vợ” của nó, và những người đàn bà khác như chị Nhung, chị Trinh và cô bạn gái nhỏ là Huyền. Nó vẫn làʍ t̠ìиɦ cùng họ, vẫn xuất tinh đều đặn vào những cái *** của những người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Xám xịt vì tình hình công việc của nó không khả quan lắm. Một số cổ đông của Đại Á đã rục rịch đề nghị sáp nhập vào một ngân hàng khác. Tuy chưa chính thức được đệ lên để xem xét, nhưng điều này cũng làm tâm trí nó xao động. Nếu sáp nhập, có thể nói quyền lực của nó và ông Bách sẽ mất rất nhiều!
Bên cạch đó, công việc ở phòng Nhân sự ngày càng nhàm chán. Nó suốt ngày cứ quanh quẩn với đống hồ sơ, sổ sách. Nó đã phát ngấy với việc làm theo qui trình có sẵn! Trước đây thì nó rất chăm chỉ khám phá, nhưng giờ khi đã rành hết thì nó bắt đầu thấy thường. Mọi thứ ở phòng Nhân sự đều trở thành quá nhàm chán, trừ bà chị trưởng phòng xinh đẹp của nó – chị Nhung. Những cuộc làʍ t̠ìиɦ với chị chưa bao giờ trở nên nhàm chán!
Giờ phải làm sao nhỉ? Nó vẫn đang loanh hoanh tìm một hướng đi mới…
***
Chiều hôm ấy, nó đang ngồi nhai đống hồ sơ, thì một cuộc điện thoại gọi tới, số mày bản. Là ai nhỉ? Nó chờ đổ 2 hồi chuông, rồi nhấc máy, một giọng nữ vang lên:
– Dạ cho em hỏi phải số anh Trung không ạ?
– Phải. Ai vậy?
– Dạ em bên Vietnam Star, đại lí cho Mercedes ở Việt Nam. Theo lịch thì xe của anh đã mua được 6 tháng, nên đi bảo dưỡng để xe đạt hiệu năng cao nhất. Bên em đang có chương trình miễn phí bảo dưỡng trong 1 năm đầu khi mua xe….
Nói mới nhớ, từ lúc mua về Trung ít chăm chút cho xe quá. Có câu: “Đàn ông đối xử với xe ra sao, sẽ đối xử với bản thân như thế”, cũng có lí lắm.
Thế là Trung hỏi sau 5h có còn làm việc không, thì cô nhân viên bảo vẫn còn. Trung định bụng sau khi làm ra sẽ chở chị Nhung về, rồi chạy qua Quận 7 bảo dưỡng cái xe. Thế là hôm ấy, nó chở chị Nhung về nhà rồi một mình lái xe qua Quận 7, chứ không vào ân ái với chị như thường lệ.
– Sao hôm nay không vào – Chị nhìn nó.
– Em đi bảo trì cái xe đã. Từ lúc đưa đón chị, xe em nó bị “hao nhớt” dữ lắm.
– À được, thế khỏi chở chị nữa đi, mất công than thở.
– Thôi thôi, em nói thế thôi. Hao nhớt chứ hao cái khác em cũng chở!
Nói xong, nó kéo đầu chị xuống, hôn vào má để tạm biệt chị. Chị Nhung để cho nó hôn tự nhiên, thậm chí còn hưởng ứng và hôn nó lại một cái trước khi vào nhà. Trước kia khi mới quen, chị rất ngại ngùng e thẹn, sợ hàng xóm thấy. Nay chị đã công khai hôn nó, ngay trước của nhà, kệ bọn hàng xóm hóng hớt.
Trung đóng cửa xe, tự cười một mình. Rồi nó sửa lại cà vạt, nhấn ga và vọt về phía Quận 7.
***
Nó dừng xe ở đại lí trên đường Nguyễn Văn Linh, mọi chuyện còn lại đã có nhân viên lo. Nó đang ngồi đọc tạp chí ở phòng khách, bỗng có tiếng gõ cửa. Rồi cửa mở, đặt cuốn tạp chí xuống và ngẩng mặt lên nhìn, và suýt nữa cuốn tạp chí bị dính máu – do nó xém xịt cả máu mũi…
Người vào không ai khác, chính là Hà – phó trưởng Đại lý ở đây. Cô nàng đã tự mình bán hàng cho nó, và tự tay vận chuyển xe đến nhà nó. Nó nhìn Hà mấy giây, rồi sau đó mỉm cười nhìn cô – nụ cười đã giúp nó hút hồn không biết bao nhiêu trái tim đàn bà con gái.
– Chào anh Trung, đáng lẽ em ra đón anh ở cổng, nhưng lúc anh tới thì em đang xử lí mấy hồ sơ, xong em liền qua đây gặp anh.
Giọng nói ấm áp của Hà vang lên – giọng của con gái Bắc vẫn thường ấm áp như thế. Nàng năm nay 26 tuổi, đang ở độ tuổi rực rỡ nhất của đời con gái. Nàng từng đọc nát hồ sơ khách hàng mang tên “Thế Trung”, và nàng thừa biết Trung năm nay 22 tuổi. Nhưng nàng vẫn xưng “em” và gọi Trung là “anh”, vì lẽ gì chính nàng cũng không hiểu.
Nàng đổ lỗi cho nghề của mình, khi tiếp xúc khách hàng phải ở vị trí thấp hơn, phải ngọt ngào để lấy cảm tình khách hàng. Nhưng trước giờ có thế đâu nhỉ? Khách hàng của nàng, không phải thế gia thì cũng là trọc phú mới nổi, ai không có quyền thì cũng có tiền như rác. Nhưng nàng chưa bao giờ ngọt ngào đến độ như thế với bất cứ ông khách nào.
– Ồ, em cứ xong công việc đi. Chờ bảo dưỡng xong thì anh đi luôn mà.
– Anh có công việc gấp hả?
Hà thất vọng, hơi tiếc. Nàng nhìn bộ vest trên người Trung, đoán nó đang chuẩn bị đi công việc.
– À không, anh xong công việc, giờ anh về nhà thôi.
Trung nói, giọng tỉnh tỉnh, không cười nữa. Tuy vậy, ánh mắt của nó vẫn không rời khỏi mắt Hà. Có ai đó từng nói rằng tật xấu của người Việt Nam là hay cười, giả lả. Cái tính ấy xuất phát từ việc sợ mất lòng người khác, cứ cười thôi. Họ có biết đâu rằng những nụ cười ấy nhìn rất giả dối, nhất là khi nói xong cười ngay, nhưng sợ người khác không thích câu mình vừa nói.
Nên Trung luôn luôn kiểm soát nụ cười của mình, nó cười không ít – nhưng không phải đυ.ng cười. Chính vì thế những nụ cười của nó luôn làm các cô gái thích thú, dù ít hay nhiều.
Nghe Trung nói không bận công việc thế, Hà khấp khởi trong bụng. Nàng ngồi rót nước cho Trung, rồi hai bên nói chuyện phím. Một lúc sau, thư kí vào báo xe đã sửa xong.
– Thế thôi, chào em anh về nhé! Em cứ ngồi đây, khỏi tiễn anh… – Trung nhìn vào mắt Hà, nói.
– Vâng…. Anh đi cẩn thận.
Trung im lặng nhìn Hà 1-2 giây, sau đó mới cười với nàng, rồi mở cửa phòng bước ra.
Hà vẫn ở trong phòng, suy nghĩ. Rồi nàng quay người lại, chạy ra hành lang, nơi Trung vừa đi khỏi. Nàng lấy hết sức chạy ra khu bảo dưỡng, mặc kệ đang vận trên người chiếc váy công sở rất khó sải bước.
May quá, Trung vừa mới ngồi lên xe. Nàng gõ cửa kính. Bên trong Trung thấy nàng gõ, nó liền hạ cửa kính xuống:
– Gì vậy em?
– À…em… em… Anh có bận lắm không, anh không phiền nếu em mời anh đi ăn bây giờ chứ?
Nhìn Hà đang đỏ lựng mặt – không biết vì ngượng hay vì mệt khi chạy – Trung hơi khó xử. Nó định hôm nay không hoan lạc với chị Nhung, sẽ về nhà sớm với chị Phụng của nó… Nhưng là đàn ông, có ai nỡ từ chối một lời đề nghị như thế!
Có một người đàn ông nào từ chối một lời mời đi ăn, từ một người xinh đẹp như Hà không? Nhất là khi trời còn sớm, và ngay cả khi đi ăn xong thì nó vẫn về nhà sớm hơn so với những ngày tan sở ra liền về nhà chị Nhung.
Chắc chắn 99% sẽ đồng ý! Dù vậy vẫn có 1% sẽ từ chối.
***
Trung không nằm trong số 1% đó, nên giờ nó đang ngồi với Hà trong một tiệm ăn nho nhỏ và ấm cúng.
Hai người vẫn nói những câu chuyện bình thường, chưa thân mà. Trung có thể thấy Hà là một cô gái cực kì lanh lợi, tự tin, có óc quan sát và kiến thức rất rộng – một bậc thầy bán hàng. Và vũ khí lợi hại nhất của nàng, chính là nhan sắc. Thật thế, đồng nghiệp thường trêu cô là “Phó trưởng đại lí xinh đẹp nhất Châu Á” – Lời khen của Giám đốc khu vực Châu Á giành cho cô đợt tập huấn ở Hồng Kông.
….
– Anh Trung….có bạn gái chưa? – Hà ngập ngừng hỏi.
– Hình như chúng ta chưa quen nhau lâu? – Trung trả lời, giọng hơi lạnh nhạt.
– Thì em thuận miệng hỏi…. – Hà cười cầu tài nhìn Trung.
– Hẳn là thuận miệng – Trung nhìn Hà, cười ý nhị.
Nhấp một miếng rượu, xong Trung nhìn Hà nói:
– Anh có bạn gái rồi.
– Bạn gái anh chắc hẳn là xinh lắm nhỉ – Được thể Hà hỏi tiếp.
– Còn tùy người nhận xét. Giả sử em ghen với cô ấy, đương nhiên sẽ nghĩ là “cô ấy xấu, không bằng em, không xứng với anh. Chỉ có em mới xứng với anh.”
Lại một hớp rượu, Trung nói tiếp:
– Anh lấy em làm ví dụ, chỉ là thuận miệng thôi, không có ý gì cả.
– Em biết mà, anh khéo miệng lắm. Bạn gái anh thật sự rất đẹp!
Tuy nói thế, nhưng Hà thấy Trung nói sai mất rồi. Hà vẫn nghĩ cô gái hôm đi mua xe với Trung là bạn gái nó. Nàng mà biết đó là chị ruột Trung, không biết sẽ nghĩ gì…
Nàng thấy Trung nói sai, vì tuy ghen tị với chị Phụng, nhưng Hà thấy thực sự Phụng đẹp quá, hơn nàng một bậc… Phụng có cái khí chất mềm mại, trong ngọc trắng ngà mà nàng thấy mình không bao giờ có được. Nàng cảm nhận mình sẽ mãi mãi thua kém Phụng.
Còn gì đau khổ hơn việc biết mình sẽ không bao giờ hơn được người mà mình ghen tị. Đó là cảm giác của Hà lúc này.
Nàng ước gì mình không rủ Trung đi ăn hôm này, để rồi phải chuốc lấy cảm giác này.
Thật ra, hôm Trung và Phụng đi mua xe, nàng đã biết hai người đang yêu nhau. Nhưng nàng hi vọng đến hôm nay họ đã chia tay. Nếu chia tay, nàng sẽ có cơ hội làm quen Trung… Còn không, làm sao nàng “đấu” lại cô bạn gái của Trung đây.
– Ủa, em biết bạn gái anh à – Trung hơi chột dạ khi nghe Hà khen bạn gái mình.
– Hôm anh mua xe, có dẫn theo cô ấy…
Trung thở phào, nó cứ tưởng nàng quen biết ai trong đám phụ nữ của nó.
– Không, đó là vợ của anh – Quả thật Phụng là chị, là vợ nó.
Hà hơi ngạc nhiên:
– Vợ anh khác, bạn gái anh khác….?!
– Ừ – Trung nhún vai. Nó việc gì phải chối, Hà đâu quen biết ai trong đám phụ nữ của nó.
– Anh…nɠɵạı ŧìиɧ à?
– Không hẳn, vợ anh biết, mà còn khuyến khích anh quen bạn gái.
Trung không nói dối, chị Phụng từng bảo nó phải chăm sóc tốt cho Huyền. Nhưng chỉ có Trung, Phụng và độc giả biết thôi. Chứ người ngoài như Hà hiểu mô tê gì đâu, nên nàng cảm thấy đầu óc hơi quay quay.
Nhưng với sự thông minh của mình, Hà hiểu được đại khái sơ lược. Nàng đoán Trung có vợ rồi, nhưng chắc vợ chồng bị cha mẹ ép cưới nên ông ăn chả – bà ăn nem, cùng nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài. Hoặc…vợ Trung vô sinh, nên thả cho Trung có bồ bên ngoài.
Có nát óc thì nàng cũng không nghĩ đến việc người mà Trung gọi là vợ, chính là chị ruột nó.
– Tóm lại anh có mấy vợ, mấy người tình – Hà tròn xoe mắt hỏi Trung.
– Câu này thì hơi riêng tư rồi đấy Hà….. – Giọng Trung lạnh nhạt trở lại.
Không khí trở nên sống sượng, chẳng mấy chốc hai người ăn xong, uống cạn chai rượu vang, rồi ra về. Trung tiễn Hà ra xe, nàng đi taxi về. Trung thấy không cần thiết phải chở nàng về…
Hà bước vào, xe chuẩn bị chạy. Bỗng Trung thò đầu vào ghế sau Hà đang ngồi:
– Thật ra anh chỉ có một vợ, ngoài ra thì bạn gái anh có nhiều…
Xong, nó rút đầu ra, đứng trên vỉa hè, đút tay vào túi quần, chờ Hà đi khuất, rồi lên xe về.
***
Trung về tới nhà, vẫn còn sớm. Sớm hơn những ngày nó làʍ t̠ìиɦ chán chê với đàn bà, rồi mới về. Chị Phụng đang tập mấy bài tập dưỡng thai. Thấy nó về, liền hớn hở:
– Sao hôm nay em về sớm vậy?
– Hôm nay không có khách, em đi ăn với đồng nghiệp một chút rồi về ngay.
Trung thấy ánh mắt hớn hở của chị Phụng. Chị vui vì nó về nhà sớm, niềm vui của chị thật đơn giản. Nó thấy có lỗi với chị quá, vì nó có quá nhiều người bên ngoài. Dù chị đồng ý, nhưng như vậy hình như có chút không phải với chị.
Nó cố dỗ dành lương tâm mình bằng việc dành cả buổi tối cho chị, ăn hoa quả, xem truyền hình, ngồi nghe chị chơi đàn…
****
Chiều hôm sau, nó đang làm thì có số lạ gọi vào máy. Đợi hai hồi chuông reo, nó bắt máy:
– Alo, Trung nghe?
– Anh Trung hả, em Hà đây. Hôm nay anh có bận sau giờ làm việc không anh?
– Để anh xem đã – nó nhìn lại lịch hẹn của mình, rồi len lén nhìn chị Nhung đang ngồi làm việc.
– Anh rảnh – Trung nói với giọng điệu tỉnh bơ.
– Ồ, hay quá. Em mời anh đi ăn, rồi nghe nhạc, có được không?
– Nghe nhạc? Anh ít đi nghe nhạc lắm, có đi thì chỉ đi nhà hát thành phố nghe dàn nhạc thôi.
– Ồ, em….cũng đang định rủ anh đi nghe nhạc thính phòng mà. Để em tra lịch diễn ở Nhà hát thành phố, rồi gọi lại anh nha.
– Haha, Nhà hát thành phố chỉ diễn cuối tuần thôi em, trừ khi có liên hoan nhạc. Anh theo dõi lịch hoài mà.
– Em…. – Hà bối rối, nàng không còn cơ hội nào.
– Nhưng không sao. Anh sẽ dẫn em đi chỗ này, so với nghe ở nhà hát cũng có cái hay riêng – Trung nửa đùa nửa thật.
– Ồ, là anh nói đấy nhé. Em đợi anh qua chở em ở chỗ em làm nhé.
Cái cô Hà này, chưa gì hết mà bắt đàn ông đón đưa rồi, Trung nghĩ. Nhưng nó quên mất rằng người xinh đẹp như Hà, thì biết bao gã mời nàng đi, nguyện làm tài xế cho nàng mà nàng đâu có ưng.
– Thôi, mình khỏi đi ăn, anh đi ăn với vợ anh tí. Sau đó anh qua nhà em cũng được, không gấp đâu.
– Vậy…cũng được – Hà hơi bối rối khi nghe Trung nói tới vợ trước mặt nàng.
Tan sở, Trung chở chị Nhung về, rồi về nhà với chị Phụng. Chị Nhung môi dẩu lên, giọng hờn dỗi:
– Hai hôm nay không…vào nhà chị rồi đấy, toàn bỏ chị ở cổng thôi.
– Em có việc mà….
Nhung cũng không trói buộc Trung, nàng với nó chỉ là tình nhân thôi, người yêu còn chưa phải, tư cách gì quản nó.
Trung về nhà, ăn cơm với chị Phụng, rồi thay quần áo để đi với Hà. Nó chọn một chiếc sơ mi trắng, một chiếc quần âu được là phẳng phiu – bởi bàn tay của chị Phụng, rồi khoác lên mình chiếc áo Blazer bên ngoài. Nó chào chị Phụng, rồi đi. Chị nhìn nó:
– Chiếc áo này… Hôm nay em định trổ tài à?
– Hì hì, lâu lâu cũng ngứa tay mà chị.
Rồi nó đón Hà, đưa nàng đến một quán cf ở Quận 1 – gần nhà văn hóa Thanh Niên. Quán khá im lặng, tiếng đàn nhẹ vang lên, đó là một nhạc công đang chơi piano ở giữa quán. Trung dẫn Hà ngồi vào một bàn, rồi gọi nước.
Sau vài câu chuyện, nhạc công tạm dừng, thì Hà chợt nói:
– Em vẫn chưa thấy có gì đặc sắc so với nhà hát thành phố.
– Có, ngay bây giờ em thấy. – Trung nháy mắt rồi đẩy ghế, đứng dậy, ngồi vào chiếc đàn piano đang trống.
Trung khoan thai ngồi xuống. Phút chốc nó bỗng biến thành con người khác, trầm tĩnh và ưu tư, nó gõ vài phím để quen đàn, rồi hai tay bắt đầu lướt trên các phím đàn. Nó chơi vài bài của Bach, giai điệu rất rộn ràng.
Chiếc áo khoác Blazer có tay ngắn hơn chiếc áo sơ mi bên trong, nên khi ngồi đàn, tay áo sơ mi bên trong lòi ra, lộ ra những họa tiết ở cổ tay áo, rất đặc sắc. Lại thêm những ngón tay mạnh mẽ của Trung lướt trên phím đàn, làm say hồn của Hà…
Nàng đờ đẫn nhìn Trung, tai đang cố lắng nghe những giai điệu từ bàn tay của nó. Khi sắp hết, nàng chợt nhận ra không chỉ nàng mà rất nhiều người trong quán cf đang nhìn Trung – dù nam hay nữ. Không thể phủ nhận sức hút của Trung những lúc như thế này.
Trung kết thúc, rời đàn và trở về phía Hà giữa những tiếng vỗ tay của người nghe, hai người lại nói chuyện:
– Em đã hiểu tại sao anh có nhiều…bạn gái thế.
– Haha, chỉ có vợ anh và em là từng thấy anh chơi đàn, các cô bạn gái khác không biết đâu.
Hà hơi ngượng, nhìn Trung:
– Em là bạn gái anh khi nào, mà anh kêu “các cô bạn gái khác không biết”….
– Từ khi em mời anh đi ăn tối hôm qua.
– Anh đừng tự mình đa tình, ai thèm làm bạn gái anh chứ!
– Vậy thôi, em cứ tiếp tục chối đi – Trung nhún vai.
Thật sự thì nó cũng đâu yêu Hà, hai người đã tiếp xúc gì nhiều đâu. Nó chỉ thấy thích thú nhan sắc và nét đẹp mang đậm tính hiện đại của nàng. Nếu nàng chịu làm….tình nhân của nó thì cũng được, mà không thì thôi, nó đâu thiếu đàn bà.
Còn Hà, nàng đang nghĩ gì. Thật sự nàng thích thú với cách nói chuyện và phong thái của Trung, đó là cái cốt yếu. Còn sự giàu có và gương mặt điển trai của Trung cũng là hai điểm cộng rất lớn, không chỉ với Hà mà còn với tất cả các cô gái.
Để có được sự thành thục như hôm nay, Hà đã trải qua nhiều mối tình, có cả ngọt ngào và cay đắng. Nàng không còn quá ngây thơ, và mơ mộng như một cô thiếu nữ 18 tuổi. Nàng nghĩ mình cần gì, từ một người đàn ông.
Cuộc nói chuyện vì thế mà nhạt dần. Trung đưa Hà về. Bỗng Hà hỏi:
– Nếu em làm bạn gái anh, có bị vợ anh đánh ghen không?
– Đương nhiên là không, vợ anh còn muốn anh có bạn gái là đằng khác.
– Vì sao? Vợ anh….vô sinh?
– Haha, cô ấy đang có thai, sắp sinh cho anh một nàng công chúa. Hai bọn anh vẫn đang rất hạnh phúc.
– Anh nói dối, chả có ai hạnh phúc mà muốn chồng mình có bạn gái cả!
– Em đừng nói với giọng điệu cáo buộc như thế, anh không thích đâu.
– Thế thì…vì sao cô ấy muốn anh có bạn gái?
– Em không cần biết.
Lại một thoáng im lặng. Hà đánh bạo, hỏi tiếp:
– Thế làm bạn gái anh, em sẽ được những gì?
– Tình cảm của anh dành cho em. – Trung nói, vẫn nhìn thẳng vì đang lái xe.
– Chỉ thế thôi à?
– Đúng, và anh chưa từng dùng tiền để mua bạn gái. Các cô tình nhân của anh cũng không phải đến với anh vì tiền!
Trung hơi khó chịu, có vẻ như Hà đang gạ đổi tình lấy tiền. Tiền, nó không thiếu, nhưng mà để mua tình nhân thì không phải phong cách của nó.
– Ồ…. – Hà có vẻ hơi ngạc nhiên. Vì nàng tưởng các cô gái kia cũng bám vào Trung vì tiền.
Rồi nàng nói tiếp:
– Em chỉ muốn có sự đảm bảo vững chắc cho tương lai…
– Đó là lựa chọn của em. Anh không cưới em, cũng không cho em tiền, nhà cửa hay xe hơi được. Trừ phi…..
– Trừ phi gì?
– Trừ phi em có thể khiến anh yêu em thật lòng. Khi đó thì tiền anh không tiếc!
***
Trung dừng xe trước cổng chung cư nhà Hà:
– Có lẽ chúng ta không hợp nhau. Hi vọng sẽ là bạn tốt… – Trung nói định bước ra mở cửa cho Hà.
– Khoan…. Em… Anh có cho em cơ hội làm anh yêu em không?
– Rất sẵn lòng. Chả ai từ chối một người xinh đẹp và thông minh như em cả!
– Vậy…đêm nay…anh đừng về được không. Hãy cho em cơ hội làm anh yêu em, không xa rời được em!
Trung cười thầm trong bụng. Làm sao nó có thể yêu một cô nàng hám của như Hà nhỉ? Nhưng nếu được nàng tự nguyện dâng thân thể cho mình thì cũng không từ chối, chả con mèo nào chê mỡ cả!
Thế là nó lái xe xuống hầm, rồi cùng Hà vào căn hộ của nàng…
***
Căn hộ của Hà nằm ở tầng 17, khá là cao. Trung thầm ước đoán, với vị trí của khu chung cư, và vị trí của căn hộ thì nó có giá tầm 1 tỷ 8 – 2 tỷ. So với một cô gái 26 tuổi như Hà thì có thể kiếm được một căn hộ như thế này là đã khá giỏi – nếu cô tự mình làm việc và kiếm được.
Còn nếu cô mồi chài đại gia, thì phải nó cô khá là…kém. Mà ít đại gia nào mua cho tình nhân mình một căn hộ xoàng như thế này, chắc là cô tự mua bằng tiền kiếm được rồi.
Trung vào trong căn hộ, thấy bài trí trang nhã, tông chủ đạo là màu kem, rất đẹp mắt. Một bình hoa được đặt ở bàn khách, cắm rất khéo tay. Trung liếc sơ, thấy đồ đạc tuy ít nhưng toàn là đồ cao cấp, chứng tỏ Hà cũng rất kỹ tính lựa chọn. Căn hộ có một gian bếp, phòng khách và phòng ngủ. Cửa phòng ngủ thì đóng kín mít nên Trung không thể nào liếc xem bên trong được. Thấy ánh mắt của Trung đang soi vào phòng ngủ của mình, Hà lên tiếng:
– Anh muốn xem có gì ở bên trong phòng em à?
– Chỉ là liếc sơ qua cả căn nhà thôi, em nhìn trúng lúc anh đang nhìn vào phòng ngủ đấy chứ.
– Coi như anh xui xẻo vậy, hihi.
Hà rót nước rồi đưa ly cho Trung, ly bằng pha lê nên cầm nặng hơn bình thường. Quả thật Hà rất biết hưởng thụ, vật liệu nàng dùng luôn là hạng tốt, dù trong nhà ít đồ đạc. Một người như vậy, thì tính cách của cô ta sẽ như thế nào nhỉ, Trung đang không ngừng suy đoán.
– Anh nghĩ gì mà mặt đờ đẫn vậy?
– Anh đang nghỉ vẩn vơ thôi. Có khi nào anh yêu em thật không nhỉ?!
– Đó là chuyện của anh – Hà nhún vai.
– Thế chuyện của em là gì?
– Là làm cho anh yêu em……….
Nói xong, Hà nhảy vào lòng Trung, rất nhanh và gọn gẽ đến mức Trung chỉ biết….dang tay ôm nàng vào lòng.
Khi vào nhà, Trung đã cởϊ áσ khoác móc lên giá treo ở cửa, nên giờ đây nó chỉ còn chiếc áo sơ mi mặc trên người. Qua lớp vải cotton ấy, Hà cảm nhận được da thịt của Trung, cảm nhận được từng thớ cơ trên ***g ngực nó.
Còn Trung, nó thấy Hà cũng bạo dạn không kém chị Trinh. Có điều chị Trinh mang lại cho nó cảm giác cháy bỏng cực độ, còn Hà mang đến cho nó cảm giác gì đó, lưng chừng giữa hoang dại và dịu dàng, rất khó diễn tả bằng lời.
Trung đưa tay, xoa xoa lưng của Hà:
– Em thật sự muốn thế này à?
Tiếng “ừ” rất mỏng từ cổ họng thanh tú của Hà phát ra, nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Nhỏ đến mức không thể nghe được, chỉ có thể cảm nhận bằng xúc giác.
Một người bạo dạn như Hà, không đến mức phải thẹn thùng khi trả lời một câu đơn giản vậy. Hà chỉ là đang giả vờ ngoan ngoãn, cả Trung và Hà đều biết đều đó. Nhưng có quan trọng gì, Trung thích là được.
Hà hôm nay mặc một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, vải voan mền mại và viền ren. Trung xoa lưng, định đưa tay gỡ áo ngực nàng ra nhưng xem ra điều đó hơi khó. Thế là Trung phải đồi phía thôi.
Nó vật nàng ra ghế, hai tay nắm lấy hai tay bé nhỏ của Hà, mắt nó nhìn thẳng vào Hà. Còn Hà, nàng cũng không e thẹn, mở to mắt ra nhìn nó. Ánh mắt ươn ướt như đang thách thức Trung: “Anh có giỏi thì lột đồ em đi”.
– Em thích thì anh chiều – Trung nói, rồi nó đưa tay xuống, tốc váy Hà và lột ra.
Hà không chống cự, nàng hẩy mông và lưng lên cho Trung dễ lột hơn. Chiếc váy bị lột ra, rớt xuống bên dưới ghế sofa, và sẽ nằm yên ở đó tới tận sáng hôm sau