Chị Gái Độc Thân

Chương 4

Nghe tiếng bước chân, Trung quay lại, Phụng đang đi ra, mơ màng nhìn Trung. Bắt gặp ánh mắt của Trung, chị Phụng vội cúi xuống để né tránh ánh mắt đó. Trung cũng vậy, thấy chị Phụng nhìn mình, nó cũng vội đưa mắt ra hướng khác. Thế đấy, hai chị em đã né tránh ánh mắt nhau.

– Đói ghê, ăn cơm đi chị.

– Ừ – Phụng ngập ngừng nói.

Trước đây cứ mỗi bữa cơm là một cuộc trò chuyện của hai chị em về đủ thứ: chuyện học hành của Trung, chuyện sáng tác truyện ngắn của Phụng, đủ thứ trên trời dưới biển. Nhưng hôm nay hai chị em lại cắm cúi ăn. Ăn xong, Phụng thu dọn chén đũa rồi vào rửa. Xong nàng định trốn lên phòng, nhưng cuối cùng nàng lại mang trái cây ra bàn để vừa ăn vừa xem tivi với Trung như thường lệ.

Hai chị em tuy lớn rồi nhưng vẫn thích xem chung mấy kênh như Disney, Cartoon như hồi bé, vừa xem vừa cười khúc khích. Những giây phút ấy mới vui vẻ làm sao.

Nhưng hôm nay thì khác hẳn, Trung giả vờ chăm chú xem tivi, còn chị Phụng thì cắm cúi gọt trái cây. Trong lòng chị Phụng suy nghĩ mông lung. Bất chợt, Phụng lấy hết can đảm:

– Em thấy hết rồi phải không?

Hỏi xong, hai má nàng nóng bừng, lóng ngóng suýt cắt nhầm vào tay.

– Thấy gì, chị đang hỏi gì em không hiểu? – Trung cố tỏ ra bình thản.

– Thấy chị đang…thủ da^ʍ – Phụng bất ngờ thốt ra từ “thủ da^ʍ” từ trong tiềm thức.

– Chị nói gì, em…em đâu có.

Chính Trung cũng bất ngờ, vừa quay lại nhìn chị quay lại. Phụng cũng ngước lên nhìn trung, hai mắt nàng long lanh nhìn Trung. Nhìn chị đang ngước lên, Trung có thể thấy một phần của cặρ √υ' săn chắc đang lấp ló giữa khe áo. Bỗng Phụng thót lên, kêu “ái” một tiếng. Thì ra nàng mãi nhìn nên cắt nhầm vào tay.

Một vệt máu nhỏ vội vàng ứa ra. Bất giác Trung quơ tay cầm lấy tay chị Phụng, kê lên miệng ngậm chặt. Hai cặp mắt lại nhìn nhau, không nói một lời. Trong lòng hai con người đang dậy sóng… Trung đang nắm bàn tay mềm mại của Phụng, nghĩ thầm chị gái đã biết thì phải làm sao? Sao chị có thể hỏi thẳng thắn như thế. Tuy nhiên, một cảm giác khó chịu từ phía dưới cũng len lỏi vào người Trung

Hóa ra vì vừa ngậm bàn tay mềm mại của Phụng, vừa thấy đôi gò bồng đảo lấp ló, cũng những hình ảnh thủ da^ʍ của Phụng ban nãy ùa về trước mắt Trung, làm Trung nổi ham muốn một cách rất vô thức. Đũng quần nó dần dần gồ lên….

Còn Phụng, nàng vừa để Trung ngậm tay, vừa mơ màng nhìn em trai. Nàng đã bắn tín hiệu rõ ràng như thế, lấy hết can đảm nói để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó, không biết nó có suy nghĩ gì không. Quần nàng cũng dần rỉ ra một thứ nước trơn nhớt, ẩm ướt và nóng bỏng.

Bỗng Trung nút nút bàn tay của Phụng, một kɧoáı ©ảʍ lạ lùng truyền đến Phụng. Đã quá lâu rồi nàng chưa trải qua cảm giác này. Trước mắt nàng, Trung như không còn là em trai nàng nữa, mà như là một con đực đầy nam tính. Nàng lại nghĩ tới mùi vị tϊиɧ ŧяùиɠ của Trung…

– Em không cần chối. Chị đã thấy bãi tϊиɧ ŧяùиɠ của em bắn ra rồi. Em bắn cũng nhiều ghê.

– Chị, chị thấy rồi hả?

– Ừ.

– Em, em…. Em xin lỗi, nhìn thấy chị thủ da^ʍ, em không kiềm chế được. Trước đây em cũng đã từng tưởng tượng, nhưng không ngờ chị…đẹp thế, nên em không kìm được



– Cái gì, em từng tưởng tượng làʍ t̠ìиɦ với chị?

Thế là Trung thành thật kể lại việc mình đã nhìn thấy những bức ảnh khỏa thân của Phụng như thế nào, đã tơ tưởng về chị, về thân hình chị như thế nào. Cuối cùng, Trung thú nhận:

– Em xin lỗi, em đã không kiềm được mình khi ấy. Nhưng sau đó em đã cố tránh những suy nghĩ đó. Chúng ta chỉ còn hai chị em, em không thể tưởng tượng về chị như thế dù rất muốn. Mãi tới sáng nay thì thấy chị như thế, em lại không kìm được.

– Cái gì, em nói em rất muốn làʍ t̠ìиɦ với chị? – Phụng ngỡ ngàng hỏi em, hai mắt nàng vẫn long lanh nhìn Trung.

Thấy ánh mắt đó, Trung vội vàng thanh minh:

– Là trước đây thôi, em đã cố không tưởng tượng bậy bạ nữa. Chị tha lỗi cho em.

Trời ơi, hóa ra là hai chị em từ lâu đã tưởng tượng vê người chị, người em của mình. Họ thích làʍ t̠ìиɦ với đối phương, có những ham muốn xá© ŧᏂịŧ, những suy nghĩ lσạи ɭυâи. Thế mà họ đều cố xua đi, làm trái với suy nghĩ và ham muốn của mình.

Tất cả chỉ vì hai chữ luân thường, hai chị em phải gò ép mình.

Nhưng không, chỉ có Trung là kiềm chế được, nó vẫn luôn là một người mạnh mẽ và quyết đoán. Còn Phụng, nàng không những không dứt ra được, mà ngày càng lún sâu vào những ham muốn điên cuồng ấy. Hai con người – cùng một ham muốn nhưng lại xử sự khác nhau, chỉ vì nghị lực của họ khác nhau.

Phải, Trung là một con người mạnh mẽ dám yêu dám bỏ, hơn nữa với cái chết của ba mẹ, số phận đã vô hình đè lên vai nó những gánh nặng của người đàn ông duy nhất trong gia đình. Từ xưa đến nay, người chồng, người cha chết thì những người vợ, người con luôn bị “ức hϊếp”, không ít thì nhiều. Người ta nói con không cha nhà nhà không nóc mà.

Nhưng với Trung, nó luôn không ngừng cố gắng, không để ai ăn hϊếp nó và chị của nó. Phải, nó luôn tự nhủ mình là người đàn ông duy nhất trong nhà, phải hành xử như những người đàn ông. Nó luôn gồng mình chống lại những ham muốn xá© ŧᏂịŧ, những ham muốn cá nhân…

Còn với Phụng, ba năm trước, việc cha mẹ chết và bị người yêu phản bội ngay sau đó như hai vết dao liên tiếp đâm vào tim nàng, một cô gái ngây thơ vừa mới ra trường. Nàng lạc mất phương hướng, nàng bơ vơ, thậm chí ghét tất cả bọn đàn ông trên đời này.

Trong giây phút ấy, Trung là người đàn ông duy nhất gần gũi nàng. Nàng mơ hồ cảm giác trên đời này chỉ có cha và em trai là tốt với nàng nhất. Còn lại chỉ là một lũ muốn gần nàng để làʍ t̠ìиɦ với nàng, và đào mỏ từ gia đình nàng.

Thế là, nàng cứ dần dần lún sau vào những cảm giác ham muốn xá© ŧᏂịŧ với Trung. Những suy nghĩ lớn dần, nàng không thể rút ra được, thế là đành trôi theo. Nó cuốn nàng chìm đắm vào bể sau của sắc dục, của những ham muốn tiềm ẩn…

Đến hôm nay, hai chị em vô tình để lộ ra cho nhau thấy những suy nghĩ thật của mình, mà họ đã giấu diếm nhau từ ba năm nay….

Biết được suy nghĩ của Trung, Phụng vui như mở cờ. Thế là những ham muốn của nàng hóa ra không chỉ là đơn phương. Trung cũng như thế, chỉ là nó cố giấu đi thôi. Nghĩ đến đây, nàng bất giác mỉm cười.

Nhìn nụ cười như nắng ấm mùa xuân của chị gái, Trung khó hiểu. Nó vừa thổ lộ chuyện mình có những suy nghĩ lσạи ɭυâи với Phụng, thế mà chị lại mỉm cười. Lại còn cười rất ngọt ngào và ấm áp. Nhìn nụ cười ấy, nó vừa si mê vừa thắc mắc.

Nhưng rồi nhớ tới việc Phụng gọi tên mình trong lúc thủ da^ʍ và lêи đỉиɦ, Trung nhanh chóng hiểu ra tất cả. Hóa ra lâu nay chị cũng có những suy nghĩ, ham muốn như nó. Nay biết được nó cũng thế, nên chắc chị vui. Nó dường như không tin được…

Suy nghĩ Trung cũng có ham muốn lσạи ɭυâи như mình làm Phụng gan dạ hẳn lên. Nàng đưa tay vuốt vuốt đùi của Trung:

– Sao mà mắng em được. Tϊиɧ ŧяùиɠ của em bắn ra vừa nhiều, vừa ngon nữa…

Trung như không tin nổi vào tai mình. Chuyện gì thế này? Chỉ trong một sáng, chị thủ da^ʍ và gọi tên nó trong lúc lêи đỉиɦ, khen tϊиɧ ŧяùиɠ của nó nhiều và ngon. Mọi thứ dường như đi quá xa.

Đúng, mọi thứ trong ngôi nhà này đã đi quá xa với luân thường đạo lí, và dần dần hai chị em dắt tay nhau vào hai chữ: Lσạи ɭυâи, hai chữ đầy kinh tởm nhưng cũng vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ….

Nó trân trân nhìn chị, không nói câu nào. Phụng nhìn đó như là một tín hiệu bật đèn xanh, một ánh mắt thách thức nàng.

Lập tức, con thú trong người nàng mà nàng kiềm hãm trong ba năm qua lập tức trỗi dậy. Nàng trở thành một con đàn bà đúng nghĩa. Nàng đưa tay vuốt vuốt đùi Trung, mơn man:

– Thật mà, cho chị nếm lại được không.

Một sự im lặng. Trung không biết phải làm gì cả. Chị của nó vượt quá xa so với những gì nó có thể nghĩa.

Phải, giờ đây Phụng là người chủ động dụ tình nó.

Nói rồi, bàn tay nàng tuột cái quần đang nhô cao của Trung xuống. Ở nhà nên Trung mặc quần tà lỏn và không mặc sịp nên nó đã sớm u một cục.

Cái quần vừa tuột xuống, c̠ôи ŧɧịt̠ Trung đã ngóc đầu sẵn. Phụng như hoa mắt. Một cái ©ôи ŧɧịt̠ dài ngoằng, to tướng, gân nổi lên trong vô cùng dữ tợn. Phụng thầm đánh giá. Côи ŧɧịt̠ này to ít nhất gấp rưỡi của tên bạn trai cũ của nàng, gân guốc và đầy sức sống hơn rất nhiều. Từ đầu của c̠ôи ŧɧịt̠ rỉ ra một ít nước nhờn trong vắt. Phụng đưa bàn tay lên, tuốt xuống…

Bàn tay Phụng vừa chạm đến c̠ôи ŧɧịt̠, Trung ngừng thở. Lần đầu tiên một bàn tay của con gái chạm vào cu nó. Rồi khi chị tuốt xuống, nó như sướиɠ ngất đi. Bàn tay ngọc ngà của chị gái đang chạm vào, đang tuốt cái dươиɠ ѵậŧ loằng ngoằng của nó xuống, để lộ ra đầu khấc đỏ âu và bóng lưỡng đang rỉ ra chất nhờn.

Phụng tuốt lên tuốt xuống cái ©ôи ŧɧịt̠ của Trung. Nó như nở to thêm ra một ít. To quá – Phụng thầm nghĩ. Rồi nàng kê cúi đầu xuống, một tay cầm c̠ôи ŧɧịt̠ của Trung xóc nhẹ, tay kia vòng qua eo của em trai để ôm lấy Trung. Nàng đang muốn ôm Trung vào lòng.

Như vô thức, Trung hẫy hẫy c̠ôи ŧɧịt̠ về phía chị Phụng. Trời ơi, chị gái nó đang làm gì thế này. Tuột quần nó, xóc cu cho nó và bây giờ là muốn hôn cu nó sao? Trời ơi, đây là hạnh phúc hay là gì đây?

Trong lúc ấy, đôi môi của Phụng đã chạm vào đầu khấc của Trung… Người chị gái đã chạm vào dươиɠ ѵậŧ của em trai….