Hành Thiên Đại Đế

Chương 7: Dương Yến Chi (2)

Tên chương tác giả đặt cho vui thôi, khả năng cao là không liên quan đến chương truyện đâu.

“Ngươi cũn không biết ngươi là ai???” Minh ( Sơn) kinh ngạc khi nghe tàn hồn trước mặt mình nói.

“Ta chém với ngươi làm gì?” Tàn hồn cau mày trả lời Minh, dường như Minh không tin lời hắn khiến hắn khá bực.

“Hệ thống hắn là ai vậy?” Minh Thầm hỏi hệ thống nhưng đáp trả lại hắn là sự im lặng của hệ thống. Ddiefu này làm Minh khá là ngạc nhiên, từ khi đến thế giới này được tầm hơn 1 ngày thì hắn đã khá quen với cái hệ thống ml này và khi hắn hỏi câu gì là hệ thống này sẽ trả lời ( Và đương nhiên là nhiều lần nhờn chủ nhân khiến hắn suýt nữa về vườn.) nhưng đây là lần đầu tiên hệ thồng im lặng không trả lời hắn.

“Chả nhẽ cái tên tàn hồn này mạnh đến nỗi mà hệ thống cũng không thể xác định được?” Minh lại tự hỏi mình làm cho bộ não thông minh gần bằng một con vật như hắn càng điên đầu.

“Thôi kệ mẹ nó éo quan tâm.” Cuối cùng Minh quyết định rời khỏi suy nghĩ để quay lại với thực tại trước mắt.

“Ngươi suy nghĩ xong chưa, ta nói rồi ta không hề chém đâu mà lo, lúc tỉnh dậy ở đây ta đã không thể nhớ được trước đây ta là ai và đến từ đâu.” Tàn hồn bí ẩn lại tiếp tục nói như nghĩ rằng Minh không tin mình.

“Việc ngươi không nhớ được ký ức thì ta có thể tin nhưng việc không biết đến Lạc Long Quân lại là chuyện khác.” Đúng như Minh nói, theo như kiến thức được hệ thống cho thì vị Tối Thượng đầu tiên phải được mọi người ai cũng biết đến, nhất là những tàn hồn sống rất lâu về trước. Theo như Minh nghĩ rằng thì cái cổ động này chí ít cũng phải trên mất trăm nghìn tuổi vì ở cửa hang trông khá mục nát, còn bên trong cổ động do được linh lực bảo vệ nên vẫn khá tốt.

“Lạc Long Quân? Ta không biết hắn là ai nha, hắn nổi lắm hả?” Vị tàn hồn lại hỏi một câu với Minh và nếu câu này mà do người khác bên ngoài hỏi thì chắc bị người khác đập rồi, đây là người được xưng tục đứng sau Thần và đã cứu cả nhân loại đó.

“Thôi không nói về vấn đề này nữa. Cho tôi hỏi, tại sao ngài lại không sai con Thánh Thú kia tấn công tôi vì tội xâm nhập nơi này?” Minh lúc này mới vào vấn đề quan trọng, tại sao tên tàn hồn này lại tha cho hắn?

“Hả? Tại sao ta tha cho ngươi ấy hả? Đơn giản là vì ta chờ một người như ngươi ở đây lâu lắm rồi.” Tàn hồn trả lời khiến Minh càng éo hiểu gì.

“Chờ ta?”

“Đúng, chờ ngươi. Không hẳn là ta không nhớ gì về trước đây cả. Thứ cuối cùng ta có thể nhớ đó là…….”

“Đó là?”

“Đoán xem.”

Ruỳnh bức tường ở phía sau lưng của tàn hồn bị lõm vào do Minh dùng linh lực bao quát tay mình và giải phóng trong một lần. Đây là một chiêu khá là cơ bản về việc dùng linh lực mà khi Minh lên Linh Nhân đã được hệ thống truyền cả cách dùng linh lực cơ bản.

“Á đù…. Ngươi gắt thế.” Tàn hồn cười nói càng khiến Minh điên tiết vì hắn cứ úp úp mở mở thì bố đứa nào hiểu.

“Nói nhanh đi, không ta đi bây giờ.” Minh bực bội nói. Bây giờ hắn đã từ bỏ đống kho báu trong hang kia vì cái con Thánh Thú kia đã phát hiện ra hắn và chủ của đống kho báu hì đang đứng trước mặt nên dù lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa cũng phải bỏ đi nếu muốn sống.

“Ngươi muốn đi?”

“Đúng, thì sao?”

“….. Bạch Lang, giữ chân hắn lại.” Tàn hồn bỗng dưng hét to gọi con Thánh Thú đang ở bên trong ra bắt Minh. Ngay khi vừa nghe được lệnh của tàn hồn thì một luồng khí lạnh tràn ra phía sau Minh, hắn quay lại và…… con Thánh Thú chạy như bay đến chỗ hắn, khi chạy còn tỏa khí thể của bậc Vương giả khiến Minh sợ xun vòi. Minh liền kích hoạt Giày Vô Ảnh mà mình vừa đeo chạy thằng ra phía cửa hang.

“Đọu, hệ thống mày đâu rồi cứu tao với, tao sắp chết rồi.” Minh vừa chạy vừa cầu cứu hệ thống, trong tình hình nguy cấp nà hắn éo có nhận ra rằng nếu không nhờ cái Giày Vô Ảnh mà hắn đang sử dụng thì trước khi kịp chạy đã bị con Thánh Thú bắt rồi.

“Ngươi có thể sử dụng nốt mấy thứ ở trong không gian của hệ thống.” Giọng hệ thống lạnh nhạt như từ đầu truyện đến giờ vang lên.

“Ok, thứ hiện tại có thể dùng thì dùng hết nhanh lên.” Minh kêu lên nhưng éo kịp nữa hắn đã bị con Thánh Thú bắt được, cho dù có đang sử djng Thánh cấp bảo vật tăng tốc độ đi nữa thì với sức của thằng Linh Nhân rẻ rách so với tốc độ của Thánh Thú thì vẫn lép vế. Nhưng trong đầu Minh vẫn vang lên một đống tiếng báo hiệu của Hệ Thống.

“Chúc mừng chủ nhân học được Thiên Địa Quyết.”

“Chúc mừng chủ nhân lần đầu tiên học được công pháp, dựa vào cấp độ công pháp chủ nhận nhận được phần thưởng.”

“Chúc mừng chủ nhân nhận được 100000 Kinh nghiệm.”

“Chúc mừng chủ nhân tăng lên Linh Nhân cấp 9.”

“Chúc mừng chủ nhân nhận được 1 vé quay thưởng ngẫu nhiên.”

“Chúc mừng chủ nhân nhận được Thiên cấp bảo vật Chấn Hồn Tháp.”

“Chúc mừng chủ nhân học được Bất Diệt Chi Quyết.”

“Chúc mừng chủ nhân kích hoạt được Thiên Nhãn.”

Khi đống thông báo vừa kết thúc thì cũng là lúc Minh đang ngồi trước mặt của tàn hồn bí ẩn kia. Mồ hôi lạnh chảy khắp người Minh, từ đầu đến đít à nhầm đến chân không chỗ nào là không run cả, đương nhiên thôi hắn có thể sắp chết mà, nếu nói hắn không sợ chết thì chắc chắn là chém nhất là với Minh.

“Đù, tao mới sống lại được có hơn 1 ngày sao giờ lại chết. Ông tròi ơi, tao còn chưa được khai sáng tâm hồn mà. Đậu má!!!”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi đâu.” Tàn hồn nói một câu khiến Minh mở ra một luồng hy vọng nhưng ngay lập tức hắn suy nghĩ lại: “Làm l*иg gì có thằng nào ngu mà đi tha không chứ. Ta không có ngu à nha.”

“Đổi lại ngươi phải giúp ta nuôi con thú kia và ta sẽ giúp ngươi ra khỏi đây, cùng với cho toàn bộ số kho báu kia.”

“Nà Ní? Ngươi tha cho ta dễ dàng như thế lại còn chỉ cần ta nuôi con thú kia?”

“Đúng, chỉ cần như thế thôi.”

“Vậy thì ta đồng ý.” Minh bây giờ chỉ có thể chấp nhận vì hắn biết nếu từ chối là đi nằm với đất mẹ luôn chứ chằng chơi. Khi Minh vừa nói đồng ý thì ả cơ thể bỗng dưng rơi vào trạng thái vô lực và nhanh chóng mất dần ý thức, trước khi hoàn toàn mất hẳn hắn chỉ kịp nghe được một câu cuối cùng

“Ngươi là người mà cô ta chọn nên ta tin tưởng ngươi, hãy giúp ta chiếu cố cho Tiểu Bạch nhé.” ( Tên con Thánh Thú.)

Yên thành, tại căn nhà của tên Minh ( Nhà của chủ cũ thân thể.)

“Đọu, đau đầu vê lờ. Chờ đã, cái tên tàn hồn đó đâu.” Minh ôm đầu tỉnh dậy và điều đầu tiên hắn làm khi mở mắt là tìm cái tên tàn hồn chết tiệt hại hắn nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mình đang ở một căn phòng vô cùng lạ đó là đối với hắn và sau đó lại nhận ra rằng đây là căn nhà mà trước kia chủ cũ thân thể khi bị đuổi khỏi Lưu gia sống tạm.

“Thiếu chủ ngài tỉnh rồi?” Bước vào phòng là một cô gái tầm tuổi hắn và vô cùng xinh đẹp. Theo như ký ức của chủ cũ thì đây là Vũ Thanh Vy, người hầu được duy nhất theo Minh khi bị đuổi khỏi Lưu gia, tình cảm hai người vô cùng tốt. Hiện tại thì trong đầu Minh nghĩ gì thì chắc mọi người cũng biết.

“Đù, em này xinh vãi thế mà thằng chủ cũ không để ý đến nó.” Minh nuốt nước bọt vì đây là lần đầu tiên hắn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Bỗng dưng đang trong tình cảnh chủ tớ hội ngộ thắm thiết thì tiếng gọi ầm ỹ bên ngoài nhà vang lên.

“Tên thiếu chủ phế vật của Lưu gia đâu, mau ra đây cho bà.” Nghe tiếng gọi, Minh bực mình chạy ra xem đứa nào láo lếu như thế và khi ra ngoài hắn nhìn thấy một đứa con gái ngang tuổi hắn và thì theo ký ức chủ cũ thì đứa con gái này là Dương Yến Chi, là một Linh Nhân cấp 4.