Vong Ưu Đảo,
Làm một đảo lớn nằm giữa Dao Trì hồ, quanh năm được Thiên Hà Kiếm Phái người tỷ mỉ sửa sang chăm chút. Nơi đây cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ, thật sự có thể khiến người vì nó mà vong ưu.
Quỳnh lâu gác mái, u nhã sân vườn, mỗi một chỗ của Vong Ưu Hồ đều được thợ khéo thiết kế tinh xảo, để lần đầu chứng kiến nó Tống Khuyết cùng Thẩm Tử Minh không khỏi than thở nhìn thế là đủ rồi.
Theo Vân Hi dẫn đường đến chỗ cổng vào, đưa ra thư mời, canh gác nơi đây mấy vị võ giả liền đồng thanh xướng tên:
“Vân Hải Các Vân Hi tiểu thư tới!”
“Nguyệt Khuyết Các Hắc Kim Cương Tống Khuyết Công tử tới!”
Tống gia:..... chớ nói đến Hắc Kim Cương có được không.
Biết là không thể trách móc nhân gia, Tống đại quan nhân đen mặt theo hạ nhân dẫn đường đi vào.
Qua đại môn, theo hành lang đi được không xa, liền thấy trước mặt rộng mở trong sáng, tại một sân vườn một mặt hướng hôg, bên trong trồng đầy kỳ hoa dị thảo, hơn 100 người nam thanh nữ tú đang túm năm tụm ba tại đó nhỏ giọng hàn huyên, thưởng trà nói chuyện.
“Tống công tử, đợi chút nữa Triệu Minh Nguyệt tiểu thư tới Tiệc hội mới coi như bắt đầu, trước đó chúng ta mọi người có thể tự do trong sân vườn đi lại, tại góc bên kia có phục vụ trà và bánh ngọt, ngươi thích cái gì có thể gọi hạ nhân làm cho ngươi.”
Theo Vân Hi giải thích, Tống Khuyết ánh mắt nhìn về góc xa sân vườn, không phải có mấy dãy bàn dài đặt đầy bánh trái hoa quả sao, không khác gì tiệc ngọt buffet, thật sự cao cấp đại khí nha.
Mấy người tiến đến cũng khiến không ít người ánh mắt dò nhìn, nhưng ngại tướng mạo một người quá bặm trợn, tất cả đều dè dặt chưa có ai dám mạo muội tiến lên hỏi thăm bắt chuyện.
“Chúng ta trước đi lấy ít đồ uống.” – Âm thầm dò xét không thấy Tuệ Vô thằng này tiểu đệ đâu, hắn liền kêu lên mấy người đi tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống.
“Vân tiểu thư nếu có bằng hữu cứ tùy tiện, mặc kệ chúng ta hai người ngồi đây liền được.”
Vân Hi tại nơi này là không thiếu bằng hữu, nhưng làm sao so ra quan trọng vượt qua được bên này một người đấy. Vì thế nghe hắn nói liền rất thản nhiên cười:
“Tống công tử ngươi lần đầu tới còn là nước lạ cái, ta sao có thể để ngươi lại một mình. Mấy vị khuê mật lần khác lại tâm sự cũng được, để tiểu nữ ngồi đây bồi ngươi nói chuyện đi.”
“Vậy làm phiền Vân Hi ngươi! Không biết bình thường Tiệc hội vậy có bao nhiêu khách mời?”
“Bình thường mỗi lần Tiệc trà đều gửi đi tầm 70, 80 tấm thiệp mời tầm đó, cụ thể số lượng còn tùy thuộc vào thời gian đó số lượng người đạt tiêu chuẩn dự tiệc, nhưng cũng không xê xích quá nhiều.
Nơi này ngươi thấy đông như vậy vì cũng nhiều người như chúng ta dẫn theo khách tới, hơn nữa trong này không thiếu là bên chủ sự Thiên Hà Kiếm Phái người.”
Ngồi yên vị một bàn, một bên cùng Vân Hi trò chuyện, một bên Tống lão gia mới bắt đầu có thời gian quan sát trong sân tất cả mọi người. Hầu hết hắn đều không quen, nhưng cũng có vài người đã có duyên gặp mặt.
Ví như đang dưới tán cây giả bộ cao lãnh ngửa đầu đếm lá trên cây Thanh Phong Kiếm Chúc Doãn Minh, cùng với đi bên hắn như hình với bóng cách đó không xa đang cùng mấy vị mỹ nữ trò chuyện Song hoa một trong Trịnh Sảng.
Thằng này khi nãy thấy hắn đến còn lén lút mấy lần nhìn qua đấy, đợi thấy hắn quay sang lại giả bộ không có việc gì nhìn trời rồi.
Ngoài ra chỉ còn đang hướng bên này đi đến Cao Tuấn.
“Cao huynh, chúng ta đã gặp lại rồi!”
“Tống thiếu, chào mừng đến Dương Nam Phủ! Xin chào Vân Hi tiểu thư!” - Gặp lại Tống đại quan nhân, Cao Tuấn lòng cũng vui vẻ tiến lên cùng mấy người chào hỏi.
“Ra mắt Cao thiếu hiệp!” - Bên này mấy người cũng dồn dập đáp lễ.
Tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống, Cao Tuấn liền mở miệng hỏi thăm:
“Tống thiếu đến khi nào? Sao không báo cho ta biết một tiếng để ta dẫn ngươi đi thăm thú Dương Nam một vòng.”
“Ha ha, ngày hôm qua vừa đến, quá muộn cũng không muốn phiền Cao huynh.”
“Phiền toái gì, vậy để sau buổi hôm nay nhất định phải để ta có dịp chiêu đãi Tống thiếu một bữa.”
“Vậy lúc đó làm phiền Cao huynh rồi.”
Giữa lúc 2 người nói chuyện, ngồi bên cạnh Vân Hi lúc này mới hiếu kỳ hỏi thăm:
“Cao thiếu hiệp vậy mà cùng Tống công tử nhận thức?”
“Ha ha, lần trước chính là Cao huynh đưa thiệp mời tới tận tay cho ta. Khi đó chúng ta liền nhận thức.”
“Thì ra là thế!”
Cùng Cao Tuấn trò chuyện, thấy Vân Hi cũng khó tìm được đề tài chung, Tống Khuyết liền quay sang bên cạnh nàng hỏi:
“Đã có Cao huynh ở đây cho ta hướng dẫn, không bằng Vân tiểu thư ngươi trước cứ đi tìm mấy vị khuê mật tâm sự đi, lát nữa chúng ta lại tụ.”
Vân Hi nghe thế cũng tâm động, cân nhắc một hồi liền gật đầu đồng ý rồi đứng dậy cáo biệt 2 người dẫn theo Thanh Trúc rời đi.
Đợi nàng đi xa rồi Tống lão gia mới gấp không thể chờ nổi sát lại Cao Tuấn hỏi thăm:
“Cao huynh, mau cho ta chỉ trong này vị nào là Song hoa một trong Cảnh Điềm?”
Đối với nam nhân mà nói, nữ nhân vĩnh viễn là đề tài muôn thuở. Nghe hắn hỏi thế Cao Tuấn mặt cũng thêm ra mấy phần cười gian, mắt dáo dác nhìn quanh một vòng liền hất cằm chỉ về nơi xa 4, 5 nữ nhân đang vây quanh một bàn trà nói chuyện.
“Tống thiếu ngươi nhìn, người mặc áo màu lam nhạt bên kia chính là Cảnh Điềm.”
Lúc này Cảnh Điềm đang quay lưng lại phía bên này đấy, chỉ để lại cho mấy người một cái vô hạn mơ màng bóng lưng.
Ba lão nam nhân câu được câu không trò chuyện, cứ thế thần hồn bất xá một hồi Tống Khuyết mới tình cờ thấy được vị kia Cảnh mỹ nữ lơ đãng quay đầu.
Thật xinh đẹp!
Quả nhiên so với Trịnh Sảng cũng là bất phân cao thấp, chỉ là mỗi người một vẻ thôi.
So với Trịnh Sảng cái kia vẻ ngoài thanh thuần, tính cách điêu ngoa cô nàng, Cảnh Điềm lại hơn mấy phần mị hoặc, nhất là cặp mắt kia, quả thật câu hồn.
Tinh tế thưởng thức, dư vị hồi lâu Tống Khuyết mới quay sang hỏi:
“Cao huynh, vị này so với các ngươi tông Triệu Minh Nguyệt tiểu thư thì thế nào?”
“Vậy thì không thể so sánh.” - Cao Tuấn không có bất cứ chút nào do dự, hai mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt chắc chắn trả lời.
“Chút nữa đại tiểu thư xuất hiện ngươi sẽ được tự thân cảm nhận, Cảnh Điềm, Trịnh Sảng đẹp để chúng ta nam nhân khao khát, còn Đại tiểu thư, đó không còn là vẻ đẹp của nhân gian. Ngươi chỉ có thể ngưỡng vọng nhìn lên, trong lòng không dám dâng lên bất cứ một tia khinh nhờn ý nghĩ.”
Thần dị như vậy? Như Cảnh Điềm, Trịnh Sảng hai nàng, bằng Tống Khuyết ánh mắt cũng đã phải công nhận chính là trên đời đỉnh cấp mỹ nữ rồi. Ấy thế mà bây giờ bị lão Cao đem ra so với vị kia Huyết Nguyệt Yêu Cơ lại thành không đáng một đồng. Chẳng lẽ Thập đại mỹ nhân thật sự như thế thần dị không hợp thói thường.
Tống lão gia bán tín bán nghi nhưng trong lòng vẫn để dành cho cực lớn chờ mong.
Cao Tuấn cũng là người hào sảng, hay nói. Ngồi với hắn một lát Tống, Thẩm hai người vậy cũng hóng được năm nay tiệc hội không ít chuyện ngoài lề thú vị. Đại đa số đều là vị nào cùng vị nào có xích mích với nhau, mấy vị nam thanh nữ tú tầm đó tam giác luyến... nhưng cũng có những việc gây nên hắn quan tâm.
Ví như tại Linh Giang Quận năm nay khách mời ngoài Tống Khuyết còn 2 người nữa đấy, nhưng hiện trong sân chỉ mới thấy một người đến đó chính là Kinh Hồng Kiếm tông thiếu Tông chủ Hà Gia Kính, còn một vị Lưu gia đại thiếu Lưu Ngọc Chi hiện chưa thấy đâu. Đáng nói Lưu gia này chính là đại thù nhân của lão Nhϊếp đấy, để Tống, Thẩm hai người ma quyền sát chưởng muốn trước thay Nhϊếp Phong đòi lại chút lợi tức việc đành vậy thôi.
Còn nữa là vị kia trước đó cùng Tống gia có xích mích nhỏ Chúc Doãn Minh, hóa ra thằng này tuổi tác đã vượt quá hạn mức khách mời 25 tuổi, lần này đến đây là cũng đi theo dạng kèm theo như Thẩm Tử Minh. Chắc có lẽ chính vì như thế nên bây giờ mới ngượng ngùng đứng một chỗ ngửa đầu đếm lá giả bộ cao lãnh đây.
......
“Keng!”
Đang cùng Cao Tuấn trên trời dưới đất trò chuyện gϊếŧ thời gian, đúng lúc này một tiếng khánh vang lên báo hiệu Tiệc trà sắp bắt đầu.
“Tống thiếu, tại hạ còn chút chuyện phải xử lý, không thể tiếp tục bồi ngươi nói chuyện. Không biết ngươi ở chỗ nào, đợi nơi này xong việc ta cùng Từ sư muội nhất định sẽ đến dẫn ngươi đi dạo thưởng ngoạn Dương Nam.” – Cao Tuấn nghe thấy âm hiệu liền tiếc nuối đứng dậy cáo từ.
Báo ra cho hắn địa chỉ khách sạn, lão Cao liền vội vàng từ biệt hai người đi vào bên trong chuẩn bị rồi. Cũng may lúc này Vân Hi cùng Thanh Trúc đã một lần nữa quay lại.
“Tống công tử không biết cùng Cao thiếu hiệp trò chuyện việc gì mà như thế vui vẻ? Có hay không đã tìm được trong lòng tâm nghi nữ tử?”
Vân Hi đứng cách đó không xa vẫn luôn âm thầm chú ý bên này, thấy mấy thằng này con mắt không ngừng loạn chuyển đánh giá khắp nơi liền biết trong đầu mấy người nghĩ gì đấy. Không hiểu ra sao liền hiếu kỳ buột miệng hỏi thăm.
Ngửi sát bên người thoang thoảng u hương, Tống đại quan nhân cười hớn hở bắt đầu ba hoa:
“Ta cùng Cao huynh chỉ là đang cảm thán từ khi Vân tiểu thư xuất hiện nơi này vậy chính là diễm áp quần phương, đem cái gì Dương Nam song hoa tất cả đều làm cho ảm đạm thất sắc.
Tại hạ chỉ cần không bị cửa kẹp đầu vậy có tìm cũng phải tìm đến tài sắc song toàn, tề tập trí tuệ cùng sắc đẹp vào một thân Vân tiểu thư ngươi đầu tiên, nào có tinh thần đi để ý những cái kia tầm thường bình hoa.”
Biết thằng này nói chưa chắc có nửa câu là thật nhưng Vân Hi vậy nghe vào vẫn vô cùng cao hứng, sắc mặt hơi hồng trắng mắt lườm hắn:
“Tống công tử ngươi này một miệng hoa ngôn xảo ngữ, không biết bao nhiêu nữ nhân phải bị ngươi tai họa đây.”
“Oan uổng nha! Ta đến bây giờ vẫn còn đồng tử thân đây, không tin Vân tiểu thư ngươi có thể tự hành kiểm tra.” – Tống gia bi phẫn phân trần.
“Ngươi... lưu manh... khanh khách..” – Vân Hi cũng bị hắn vô lại cho chọc, mắng một câu rồi che miệng cười không ngừng.
“Hì hì, ta chỉ nói thật sao lại bảo vô lại đây. Bằng ta dung nhan tuyệt thế, nếu không phải Tống mỗ kiên quyết giữ mình trong sạch, có lẽ sớm đã bị đám yêu tinh ngoài kia ăn đến mẩu xương không còn. Còn cần phải hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt.
Nếu Vân Hi ngươi vẫn còn không yên lòng, vậy không bằng thiện tâm thu ta đi, tránh sau này ta lại đi ra ngoài gây tai họa cho nữ nhân khác. Việc này vậy hẳn chính là một cọc công đức vô lượng, có thể lập tức thành phật nha.”
“Lạc lạc...”
Mấy người đều bị thằng này vô sỉ trêu đến rồi, cười nghiêng ngả dắt nhau đi theo đoàn người vào trong tiệc hội.