Nhiệt tình cho Đổng Chính rót nước mời trà, Tống Khuyết mới bắt đầu trấn an hắn:
“Đổng đại nhân ngài yên tâm, Lâm Đường chủ đã cùng ta cam đoan qua, hắn Tống Khuyết lần này chỉ cần lộ đầu sẽ chắc chắn phải chết, tuyệt đối không có ngoài ý muốn.”
Dùng lại khi nãy một bộ lý do thoái thác cho lão Đổng đến một lần, Đổng Chính lúc này mới yên lòng gật đầu.
“Ân, như vậy rất tốt. Bản quan còn tưởng ngươi đầu óc nước vào nghĩ chuyện điên rồ đây.”
“Ha ha, cũng do kẻ này quá mức xảo trá, tại hạ mới không thể không ra hạ sách này, để đại nhân lo lắng.”
“Hừ, ngươi làm rất đúng, tiểu tử đó âm hiểm xảo trá, một ngày chưa trừ lòng ta khó yên.” – Đối với Tống lão gia lần trước hãm hại lừa gạt, Đổng Chính còn oán hận rất sâu.
Cùng lão Đổng trò chuyện thêm một hồi, Tống Khuyết mới lơ đãng hỏi thăm:
“Đại nhân, nhà ngươi công tử hiện đã khá hơn chút nào chưa?”
Nói đến nhà mình nhi tử, Đổng Chính trên mặt âm ngoan tán bớt vài phần, khó được nở nụ cười từ ái:
“Cũng may Kỷ thần y y thuật cao siêu, nhà ta Bá nhi đã có thể bình thường đi lại hoạt động.”
“Chỉ là đáng tiếc con mắt kia không thể cứu về được, nhưng như thế kết quả đã là tốt lắm rồi.”
“Ha ha, chúc mừng đại nhân. Vậy tại hạ cũng yên lòng rồi, không biết Đổng công tử hiện đang ở đâu, ngày mai ta có rảnh sẽ dẫn Trọng Khang sang thăm hỏi hắn một chút?” – Tống lão gia cười thập phần chân thành, quan tâm hỏi.
Đổng Chính cũng không nghi ngờ thằng này dụng tâm hiểm ác, theo như thật trả lời:
“Ha ha, có lẽ nhờ Đổng gia chúng ta ăn ở tích đức, thượng thiên cũng bảo vệ Bá nhi. Những ngày này ta còn đang cấm túc hắn trong phủ, tiểu tử này không thiếu kêu gào oán hận đây, chút nữa nghe nói có Trọng Khang đến chơi, tiểu tử này hẳn sẽ vui mừng lắm.”
Mẹ mày, nhà mày Đổng gia còn phải ăn ở tích đức.
Tống lão gia thập phần khinh bỉ, bên ngoài nét mặt lại tươi thêm mấy phần:
“Đúng vậy, Bá công tử ở hiền gặp lành, tự nhiên sẽ tai qua nạn khỏi. Như vậy cứ định rồi, đợi xử lý xong Tống Khuyết tiểu tử này, tại hạ sẽ dẫn Trọng Khang đăng môn bái phỏng, đại nhân còn đừng chê ta làm phiền.”
“Ha ha..”
Hai người hàn huyên một hồi sau đó Đổng Chính mới đứng dậy cáo từ rời đi.
Tiễn được lão tặc này, trở về phòng nghỉ ngơi không bao lâu Tống Khuyết lại nghe tiếng người đến, mệt mỏi hắn không thể không ngửa mặt lên trời ai thán.
“Bang chủ, bên ngoài có Linh Giang Bang Ông Phó Đường chủ cầu kiến.” – Ngoài cửa hạ nhân một lần nữa đến báo tin.
Là nữ nhân này?
Đêm qua không gặp nàng theo đến, Tống Khuyết còn tưởng không ở đây. Xem ra Linh Giang bang cửa ải này vẫn cần phải lấp liếʍ cho qua.
Thở dài một hơi, Lỗ Bang chủ đứng dậy sửa sang lại mình một thân quần áo mới, lúc này mới ung dung đi ra khách phòng.
.....
“Ông tiên tử, mấy ngày không gặp phong thái lại hơn xưa, càng ngày càng trở nên xinh đẹp rồi.”
Người còn chưa đến, Lỗ Bang chủ trên miệng đã bắt đầu ba hoa để Ông Hồng thập phần hưởng thụ. Không ngờ Lỗ Thiên Hùng cái lão già này cũng rất biết nói chuyện sao.
“Khanh khách, Lỗ Bang chủ trêu đùa. Thϊếp thân tàn hoa bại liễu làm sao sánh được ngài vị kia mới nạp tiểu thϊếp.”
Bước vào trong phòng, nhìn Ông Hồng thói quen động tác 2 tay vỗ về mình bộ ngực, Tống lão gia rung động thật mạnh.
Không phải vì thấy sắc động tâm, tinh thần của hắn bây giờ đã sớm không còn bị những cái này bối rối. Tống Khuyết cảm thấy ngạc nhiên vì trên người vị này Ông Đường chủ khí tức.
Quá quen thuộc rồi.
Khí huyết tán loạn mà pha tạp, từ sâu trong linh hồn truyền đến mùi tanh tưởi. Trước đây cảm giác hắn còn chưa linh mẫn như bây giờ cũng đã có điều nghi hoặc.
Lần này gặp lại Tống Khuyết có thể trăm phần trăm khẳng định, vị đạo quen thuộc này cực kỳ giống Chân Hòa, Sa Mách Quyền bọn người.
Là “mùi” của Huyết Ma Giáo yêu nhân không sai.
Chỉ có Huyết Y Tôn Giả hẳn là có bí pháp gì che đậy khiến hắn không cảm thấy gì khác thường, còn lại từ Ông Hồng, Lữ Thành Tài đến kia 2 vị Trại chủ, từ lần đầu tiên gặp đã khiến Tống Khuyết cảm giác thập phần quái dị.
Khi trước Lĩnh Vực chưa được thăng hoa, hắn còn chưa để ý kỹ càng. Nhưng bây giờ Tống lão gia có thể phi thường khẳng định, trên thân bọn họ khí tức hỗn loạn pha tạp chính là do hấp thu huyết khí của người khác mà đến.
Như thế mọi chuyện có vẻ thông.
Người mật báo cho hắn ngoài vị này E cup Ông Đường chủ hẳn không còn ai khác.
Hiểu hết trong đó cong cong quấn quấn, Tống Khuyết trên mặt cười càng thêm rực rỡ.
Ông tiên tử, lần này Tống gia phải thật thật thật tốt cảm tạ sự giúp đỡ của ngươi.
“Lỗ Bang chủ, thϊếp thân trên mặt có hoa hay sao? Làm sao lại nhìn ta chằm chằm rồi?”
Thấy Lỗ Thiên Hùng lão đầu này chòng chọc nhìn mình không dời được mắt, Ông Hồng trong lòng phi thường đắc ý, bề ngoài lộ ra một bộ e thẹn vuốt tóc mai sẵng giọng hỏi.
Bị yêu nữ này kéo về hiện thực Tống gia cũng không xấu hổ, cười càng sáng lạn lớn tiếng khen.
“Ông tiên tử trên mặt không có hoa, nhưng ngươi so với hoa còn đẹp gấp trăm ngàn lần. Chậc chậc, nhìn thấy tiên tử ta mới phát hiện trong nhà thê thϊếp tất cả đều là cỏ dại ven đường. Lão phu cũng thật muốn như đám kia bình thường thanh niên, mạnh dạn đứng ra theo đuổi tiên tử phương tâm nha.”
“Khanh khách..”
Được người khen ngợi, Ông Hồng thập phần hưởng thụ, ngồi dựa vào ghế cười bộ ngực run rẩy không ngừng.
Thật không biết lão đầu này còn rất biết nói chuyện nha. Có cần hay không tìm cơ hội mời hắn đến gặp mặt một lần, Nhị lưu võ giả mùi vị thật khiến người thèm muốn.
Đáng tiếc, mục tiêu quá dễ gây chú ý rồi, không tốt hạ thủ.
Mị nhãn như tơ liếc đánh giá Lỗ Thiên Hùng mấy mắt, Ông Hồng mới tiếc nuối liếʍ môi từ bỏ ý định đem thằng này hút khô, đem mục đích của mình lần này đến đây nói ra:
“Không cùng ngươi nói đùa rồi, Lỗ Bang chủ, đêm qua ngươi cùng chúng ta Lâm Đường chủ mấy người đồng hành. Sáng nay thành vệ báo chỉ có ngươi một người trở về, không biết những người khác bây giờ đâu rồi?”
Lý do trước đây đã sớm cùng những người khác nhắc qua, Tống Khuyết không cần suy nghĩ liền trực tiếp lắc lư:
“Ông tiên tử có chỗ không biết. Tống Khuyết tiểu tử này gian trá như hồ, hắn nơi ở ngoài thành chỉ là che dấu thế nhân, chính mình ngược lại không biết âm thầm ẩn núp nơi đâu. Đêm qua chúng ta đến cuối cùng lại vồ một cái không, toi công cả buổi.
Ta cùng Lâm đường chủ sau khi thương lượng quyết định ta trở về thành tìm cách dẫn dụ hắn thò đầu, Lâm huynh cùng những người khác sẽ dọc đường mai phục. Đợi tiểu tử này chỉ cần dám xuất hiện sẽ lập tức cho hắn lôi đình một kích, giải quyết công việc.”
Hắc hắc, còn không phải đều uống bản tiên tử nước rửa chân – Ông Hồng phi thường đắc ý, trên mặt còn là lộ vẻ ngạc nhiên.
“Thì ra là thế, vậy không biết Lâm Đường chủ có hay không cho ta nhắn lại cái gì?”
Đối với lý do này Ông Hồng cũng không có chút nào nghi ngờ, dù sao đội hình 2 Ngũ giai, 3 Tứ giai xa hoa như vậy, quét ngang cái này Thanh Hà huyện cũng là dư dả. Chỉ đối mặt một mình Tống Khuyết thằng kia thôi tự nhiên cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Hơn nữa như thế cũng phù hợp tình hình mình đã trước cho thằng này báo tin.
Nếu không phải Tôn giả dặn dò, Ông Hồng còn không nghĩ bên mình còn thu phục được Tống Khuyết như thế tuổi trẻ tuấn kiệt đâu. Tuy rất đáng tiếc hắn chủ tớ mấy người trên thân huyết khí, nhưng nghe Tôn giả đặc biệt nhắc nhở qua Tống gia vũ lực, Ông Hồng cảm thấy thập phần hài lòng.
Dù sao có bậc này đắc lực trợ thủ bên cạnh, sau này nàng hoạt động lên cũng sẽ nhẹ tay nhẹ chân đi rất nhiều. Chỉ là còn hơi chút thắc mắc vì sao Lâm Bình lão đầu này không cùng mình nói qua một tiếng đâu.
Có thể biết trước kế hoạch lão nương còn đi mật báo cho Tống ca ca chứ sao.
“Hẳn là hôm qua quá mức vội vàng, Lâm huynh cũng không cùng ta nói thêm gì cả. Không biết Ông tiên tử muốn biết điều gì, hay là chúng ta tìm một chỗ an tĩnh tâm sự, ta sẽ tường tận cho ngươi giảng giải.”
“Khanh khách, như thế ta lại sợ ảnh hưởng đến Lỗ Bang chủ hôm nay trạng thái, nếu ngươi có hứng thú hẹn hôm khác thảnh thơi chúng ta tâm sự sau.”
Ánh mắt câu người kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lỗ Thiên Hùng một cái sau, Ông Hồng liền không có nghi vấn gì nữa đứng dậy cáo từ.
Đối với đám này thằng nhỏ điều khiển thằng lớn nàng còn khá có tâm đắc.
Không ăn được vĩnh viễn là tốt nhất, tuyệt đối đừng dễ dàng thỏa mãn lũ này cái gì. Cứ để bọn chúng ảo tưởng sắp đạt được ước muốn, lúc nào cũng cách thành công một li như thế là vừa vặn.
Cố tình ưỡn người lắc lư cái mông lộ ra chính mình nóng bỏng dáng người, Ông Hồng tự cho là đúng quay lại cùng Lỗ Bang chủ cười duyên tạm biệt rồi không chút nào ướŧ áŧ bẩn thỉu rời đi.
Ngắm đi, nhìn đi, thèm đi... khanh khách...
.............
Đợi yêu nữ này thật sự đi xa, vừa còn vẻ mặt sắc mị mị Lỗ Thiên Hùng liền triệt để trầm xuống.
“Tiện nhân!”
Không ngờ người này vậy mà chính là ám tử của Huyết Ma giáo. Nhưng cũng không phải là quá mức đột ngột, chỉ là trước đây không ai liên tưởng đến thôi.
Nghe nói yêu nữ này thường xuyên câu dẫn nam tử về qua đêm, xem ra mấy vị nhân huynh này hẳn là lành ít dữ nhiều. Không biết trước khi chết có hay không được sảng khoái một lần, là bị Hấp Tinh này mà chết hay Hấp Tinh kia mà chết.
A Di Đà Phật... Tống - Thích Đủ Thứ thiền sư bày tỏ cực kỳ quan ngại.
Đã Ông Hồng là Ma giáo người, như vậy trước đây kế hoạch cũng cần cải biến một chút.
Lần này cần phải nhất cử giải quyết tất cả thù mới hận cũ, gạt bỏ nguy cơ tiềm tàng. Tống gia con cá nhỏ này quyết đem vũng nước này cho làm đυ.c.
Chỉ có càng loạn hắn mới thừa cơ sinh tồn được trong thế đạo người ăn thịt người này.
Bây giờ cần làm gì? Tống đại quan nhân trong đầu max cấp mưu quyền thiên phú bất đầu nhanh chóng tính toán, không lâu sau hắn đã có một cái khá rõ ràng kế hoạch.
Tiếp theo còn cần kiểm nghiệm bản thân diễn xuất công lực.
Tống Ảnh đế đến đây!