Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

Chương 101-2

Ở bên kia, Dương Tố Hoan đang dạo quanh cửa hàng.

Cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại xuất hiện ở cửa hàng lớn này. Trông bề ngoài, những căn phòng đều là dựng tạm thời. Nghe mọi người nói, có vẻ như nơi này là do người nơi khác lập nên. Hơn nữa sẽ không bán lâu dài, sau một thời gian sẽ chuyển đến nơi khác để bán.

Dương Tố Hoa lỡ bước vào, nhưng sau khi nhìn thấy những thứ rất thú vị ở đây, thì không nhịn được muốn mua.

Ngay khi cô vòng tới vòng lui nhìn xung quanh, có hai cô gái xuất hiện ở phía trước.

Hai cô gái kia tay cầm tay, trông rất thân thiết. Từ cuộc hội thoại của họ, có lẽ hai người là bạn tốt lớn lên với nhau từ nhỏ.

Hai người nói rằng cho dù tương lai có kết hôn mua nhà cũng phải mua sát vách nhau, phải làm bạn tốt cả đời. Sau đó, Dương Tố Hoan vẫn luôn đi phía sau họ, lắng nghe họ trò chuyện

Người cao nói: "Đúng là đi dạo phố với bạn bè vẫn thoải mái nhất! Cậu không biết đâu, mình thực sự chúa ghét đi mua sắm với bạn trai đó, y như là có một con zombie không có suy nghĩ đi theo bên người vậy! Cho dù là món đồ gì, cầm lên hỏi ảnh nó dễ thương không, ảnh đều trưng ra kiểu em mua em quyết định, anh chỉ là zombie bình thường! Ôi!"

Sau đó, người lùn nói: "Đúng đó! Thật nhớ khoảng thời gian năm cấp ba, khi đó hai chúng ta ở bên nhau mỗi ngày! Với lại cho dù là món đồ gì cũng mua hai phần! Cậu một phần mình một phần, lúc đó mấy đứa trong lớp còn nói chúng ta như chị em sinh đôi vậy!"

Dương Tố Hoan đi theo sau lưng nghe, đột nhiên nghĩ đến cuộc sống của chính mình.

Phải nói là, dường như bản thân không có bất kỳ người bạn nào thân như vậy.

Dùng đồ giống nhau, mặc quần áo của nhau, vân vân. Tất cả những điều này, cô chưa bao giờ có. Đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Mình thực sự là quá không hòa nhập với cộng đồng rồi sao?

Nếu như có thể quay ngược thời gian, có thể làm lại tất cả một lần nữa, Dương Tố Hoan cũng muốn nếm thử cảm giác làm những chuyện đó cùng bạn bè.

Nhưng bây giờ...

Bên cạnh cô, ngoài Tiền Gia, còn có bạn bè nào khác đâu?

Dương Tố Hoan nghĩ đến đây, đột nhiên mắt sáng lên.

Dương Tố Hoan đứng đó, nắm tay phải, nhẹ nhàng đánh vào giữa lòng bàn tay trái, gọi một tiếng: "Bạn bè!"

Sau khi hai cô gái trước mặt nghe thấy, quay đầu lại, gương mặt có vẻ thắc mắc nhìn Dương Tố Hoan, thì thầm vài câu, cuối cùng bước nhanh hơn rời đi.

Dương Tố Hoan không quan tâm, chỉ lấy điện thoại của mình ra gọi điện cho Tiền Gia.

Sau khi biết Tiền Gia rảnh, gửi địa chỉ xong, Dương Tố Hoan lại bình tĩnh đứng đó. Cũng không nói đi xem những nơi khác. Vì cô sợ Tiền Gia đến đây không thể tìm thấy mình. Dù sao ở đây rộng như vậy. Nếu như là Quý Ưu Trạch, có thể thực sự không thể tìm thấy mình.

Vừa nghĩ như vậy, cô lại nhớ đến Quý Ưu Trạch.

Dương Tố Huân gục đầu xuống, đan các ngón tay vào nhau, rơi vào trầm tư.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Tiền Gia cũng đến. Hôm nay, Tiền Gia mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình màu xám, tóc cũng làm xõa tung, thoạt nhìn rất khéo léo.

Sau khi Tiền Gia đến, đưa đồ uống cho Dương Tố Hoan: "Đợi lâu chưa?"

"Không lâu." Dương Tố Hoan nhận đồ uống, lắc đầu, sau đó xoay người đến gần nơi hai cô gái từng dừng lại trong cửa hàng.

Tiền Gia đi bên cạnh hỏi: "Cậu muốn mua gì vậy?"

"Cái này, cái đó, còn cái kia nữa..." Dương Tố Hoan vừa nói vừa vươn tay ra, chỉ vào cái cốc, đồng hồ báo thức này nọ.

"Muốn mua hết?" Tiền Gia choáng váng trong chốc lát.

Nếu mua những thứ này, thì có nghĩa là có một số đồ gì đó cần đổi mới mua chứ?

Những thứ bán ở nơi này, mặt chất lượng có đảm bảo không?

Nhưng thấy Dương Tố Hoan thích như vậy, Tiền Gia cũng không quan tâm.

Sau cùng, Tiền Gia đi bên cạnh nói: "Thích thì cứ mua!"

Dương Tố Hoan cầm một cái cốc sứ hỏi Tiền Gia: "Cậu thích loại này, hay là loại này?"

Những cái cốc gốm sứ này đều tạo hình đặc biệt, cảm giác như là kết hợp cổ xưa với chibi phim hoạt hình. Tạo hình tổng thể lại mượt mà, Dương Tố Hoan ôm trong tay, đáng yêu không ngờ.

Cùng nhau mua một đống đồ lớn, sau khi xếp vào hai túi lớn, hai người mới đi ra ngoài.

Dương Tố Hoan nghĩ trong đầu. Bạn bè cũng cần được chăm sóc cẩn thận.

Trong đầu Tiền Gia lại nghĩ. Tại sao đột nhiên lại đối tốt với mình? Chẳng lẽ là, quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cậu ta phát hiện ra rằng quả nhiên mình vẫn tốt nhất? Quả nhiên là vẫn thích mình nhất? Cái gì cũng mua giống nhau, chẳng khác nào, Dương Tố Hoan đang thổ lộ theo cách khác?

Bên trong cửa hàng lớn này, không chỉ bán các mặt hàng đồ dùng hàng ngày ở nhà, mà còn bán một số thứ khác, còn bán không ít đồ ăn vặt.

Người bán những thứ này, thoạt nhìn rất vui.

Đi đến nơi bán xiên thịt nướng, thấy thịt nướng vẫn còn bên trong vừa vỗ tay vừa nhảy múa, khuôn mặt đầy những nụ cười cực kỳ tươi sáng, nhưng cũng thích thú.

Lúc này, hai cô gái kia lại xuất hiện trước mặt Dương Tố Hoan.

Cả hai cũng cầm trong tay rất nhiều thứ. Hai cô gái đi đến quầy hàng thịt nướng phía trước, hỏi ông chủ: "Mười đồng ba xiên ạ?"

"Đúng vậy đúng vậy, rất ngon, cô gái, muốn mua mấy xiên?"

"Ba xiên là được rồi ạ." Một nữ sinh trong đó nói xong, vừa thảo luận với một nữ sinh khác nói đừng mua nhiều quá, xung quanh còn rất nhiều đồ ăn khác, phải để bụng chứa những món ngon khác, sau đó đưa tiền cho ông chủ.

Sau khi Dương Tố Hoan nhìn thấy, cũng đi tới.

Tất nhiên Tiền Gia cũng đi theo.

Dương Tố Hoan đi đến đứng lại nói với ông chủ: "Tôi cũng mua ba xiên."

Ông chủ hỏi: "Có ngay! Cần cay không?"

Dương Tố Hoan lắc đầu, sau đó cúi đầu lục túi mình: "Không cần."

"Để mình trả." Tiền Gia tiến lên, lấy ví tiền ra, sau đó đầu óc giống như bị súng bắn, rút ra một tấm thẻ ở bên trong, nói: "Thật ngại, không có tiền lẻ, có thể quẹt thẻ không?"

Ông chủ thịt nướng nghe vậy, sững sờ.

"Để mình." May là còn có Dương Tố Hoan giải vây.

Đúng là xấu hổ không có chỗ chui.

Hai cô gái bên cạnh xoay người lại, lại nhìn thấy Dương Tố Hoan, còn nhìn thấy Tiền Gia, hai người lại bắt đầu thì thầm, nhưng lại mang theo nụ cười bí ẩn.

Sau một lái, xiên thịt của hai cô gái xong rồi, một trong hai người cầm lên, cắn một cái, giơ ngón tay cái lên điên cuồng gật đầu, nói: "Ha ha! Ăn ngon thật! Cậu cũng ăn thử đi!"

Một cô gái còn lại nghe vậy, gấp gáp muốn ăn, nhưng mà đồ trong tay quá nhiều, không thể tách ra.

Vì vậy cô gái cầm xiên thịt nướng trực tiếp cầm xâu thịt giơ lên.

Sau khi Dương Tố Hoan nhìn thấy, nhận được xâu thịt trong tay ông chú xong, cũng cúi đầu cắn một cái, gật đầu, nói: "Ha ha, ăn ngon thật."

Lúc này, Tiền Gia vẫn chưa kịp phản ứng, thấy Dương Tố Hoan đột nhiên nhón chân lên, gương mặt tê liệt đưa xâu thịt tới bên mép miệng mình.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, không rõ thế giới này xảy ra chuyện gì. Nhưng mà trong lòng Tiền Gia lại mừng như điên.

Cô sờ môi mình, nhìn trái nhìn phải, kìm nén nụ cười sâu trong lòng lan ra trên mặt, cắn một cái.

Đúng là rất thơm ngon.

Lúc sau, Dương Tố Hoan đưa một cây cho Tiền Gia.

Nhìn bóng lưng tự nhiên bay xa của Dương Tố Hoan, Tiền Gia còn cho là mình đang nằm mơ. Nhéo mình một cái, kết quả cực kỳ đau.

...

***