Triệu Âm

Chương 21: Dự án đường sắt cao tốc ?

Tôi vừa khóc vừa lấp mộ bằng chiếc xẻng đám người kia để lại. Phải mất thời gian khá lâu, thậm chí tay rướm máu nhưng tôi chẳng còn quan tâm nữa

Sau khi lấp mộ xong, tôi ném cái xẻng sang một bên, ngồi phịch xuống trước ngôi mộ không bia mộ và nước mắt không ngừng rơi.

Tôi cũng không biết tại sao tôi lại khóc, chỉ là tôi cảm thấy như có gì đó ngột ngạt trong tim, thật khó chịu.

Ngồi đây một lúc lâu, tôi lau nước mắt. Mắt tôi đỏ hoe và sưng lên. Tôi quỳ xuống trước mộ, dập đầu ba cái kính cẩn, nhìn vào ngôi mộ 1 lúc thật lâu rồi quay người bỏ đi.

Có hai người già được chôn ở đây. Họ đưa tôi vào một thế giới mà những người bình thường có thể cả đời không nghĩ đến được, thay đổi hoàn toàn thế giới quan của tôi.

Mao Uy và Chu Cang, tên của họ sẽ khiến tôi nhớ suốt đời, bất kể ông già đã làm gì trước đây, bất kể chuyện gì xảy ra giữa Chu Cang và Mao Uy, giờ họ đều đã được chôn cất ở đây 1 phần là vì tôi.

Mọi người ai rồi cũng phải chết, cuộc đời là vậy!

Tôi rời khỏi ngọn đồi phía sau núi Miao, cảm thấy lòng nặng trĩu. Tôi suy nghĩ về tất cả những điều Chu Cang nói với tôi. Có 3 điều quan trọng nhất, tôi đã in sâu trong tim.

Trước đây, tôi là một tín đồ trung thành của chủ nghĩa duy vật, nhưng sau những gì xảy ra trong vài ngày qua, tôi nhận ra rằng Có những thứ mà khoa học không thể giải thích được.

Sau khi trở về nhà, bố mẹ tôi thấy mắt tôi đỏ và sưng, tâm trạng lại không tốt; Bố mẹ hơi lo lắng và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tâm trạng tôi đang rối bời nên không đề cập đến những chuyện của Chu Cang. Tôi chỉ nói rằng ông lão Mao Uy đã chết và được chôn ở ngọn đồi phía sau núi Miao, vì vậy bố mẹ tôi đã đến đó và đốt tiền giấy giống như khi cúng gia tiên nhà mình vậy.

Sau khi nghe tôi nói điều này, bố mẹ tôi sững người một lúc lâu, rồi thở dài, nói rằng những người tốt thường không sống thọ, Chúa không có đôi mắt đủ lớn. Trong suy nghĩ của họ, ông già là ân nhân vĩ đại đã cứu gia đình chúng tôi. Bây giờ ông già đã chết, họ chưa thể chấp nhận điều đó ngay được.

Tôi mệt mỏi, lòng nặng trĩu ưu tư. Tôi không muốn nói gì với bố mẹ. Tôi trở về phòng và nằm vật trên giường. Các dây thần kinh luôn căng cứng trong suốt thời gian qua cần phải được nghỉ ngơi vào thời điểm này, Tuy vậy tôi phải mất một thời gian khá lâu để ngủ thϊếp đi.

Giấc ngủ rất sâu, sau khi thức dậy và ăn một ít thức ăn, tâm trạng tôi tốt hơn một chút.

Trong vài ngày tiếp theo, tôi không đi bất cứ đâu. Tôi ở nhà, suy nghĩ về những gì ông già Chu Cang đã dạy tôi trong 1 tháng qua. Tôi cũng biết cách có thể khiến người giấy trông giống người thật, nhưng tôi không thể hiểu và điều khiển được chúng, giống như ông già đã nói trước đó, Ông chỉ là người dẫn lối, thành công trong tương lai phụ thuộc hoàn toàn vào bản thân tôi.

Ngoài việc dạy tôi rất nhiều phương pháp khắc ký tự làm phép, ông lão còn để lại cho tôi một thứ: một con dao khắc.

Con dao khắc có màu đen rất cũ. Ông ấy nói rằng đã sử dụng con dao này trong nhiều năm, nó rất tiện dụng, đưa nó cho tôi và nói rằng nó rất hữu ích cho tôi để thực hành khắc con dấu và ký tự trong tương lai.

Kể từ ngày chôn cất ngôi mộ, con dao khắc nhỏ màu đen này luôn được tôi được mang theo bên mình. Tôi tìm thấy một số cây và cành liễu ở nhà trong những ngày này, nên đã sử dụng con dao khắc để thực hành việc chạm khắc.

Không lâu sau là đến ngày trở lại trường học. Tôi chỉ đơn giản là rời khỏi nhà sớm để chuẩn bị cho lễ khai giảng năm học mới.

Bố mẹ đưa tôi đến nhà ga trong thị trấn, mặc dù bây giờ tôi không còn là một đứa trẻ, nhưng trong mắt bố mẹ, tôi vẫn được chăm sóc như 1 đứa trẻ vậy.

Trong khi chờ xe buýt, một số phụ huynh ở làng bên cạnh cũng đến nhà ga để tiễn con, vài người trong số họ đã gặp gỡ và tụ tập thành nhóm nhỏ để trò chuyện. Bố mẹ tôi cũng gặp một vài người quen. Trước khi xe đến, họ đã cùng nhau cười và trò chuyện. Bất kể là câu chuyện gì thì cuối cùng cũng là nói về những đứa con của mình.

Từ thời xưa, niềm tự hào về con cái luôn được bố mẹ thể hiện ra mặt. Nhìn những bậc cha mẹ nói chuyện đôi khi khoe khoang về con cái mình, mấy người chúng tôi chỉ biết nhìn nhau và cười trừ.

Lúc này, tôi bất ngờ nghe một người đàn ông trung niên bên cạnh nói, “Này, bạn đã nghe chưa? Chúng ta dường như đang có khu đất được đầu tư đấy!”

Ngay khi người này mở miệng, mọi người im lặng một lúc, rồi ai đó mỉm cười và nói: “Bạn đã nghe tin đồn ở đâu? Chúng ta thuộc giáp ranh giữa hai tỉnh, việc thu hồi đất để làm gì? Xây dựng khu công nghiệp hay xây biệt thự? Tôi đã nghe nói điều này nhiều lần và cũng bị lừa rất nhiều năm rồi!

“Không, lần này có thể là thật. Anh họ của tôi đang làm việc trong chính quyền của thị trấn. Anh ấy đã nói điều này khi ăn tối cùng nhau cách đây vài ngày!”, Người đàn ông trung niên vội vàng nói. Không phải xây khu công nghiệp cũng không phải là xây dựng khu đô thị, dường như họ đang muốn xây dựng một tuyến đường sắt cao tốc đi qua thị trấn của chúng ta… “

“Đừng nghĩ về điều tốt đẹp này. Nếu thực sự xây dựng một tuyến đường sắt cao tốc, nó sẽ không đi qua làng của chúng tôi. Ngôi làng của chúng tôi quá hẻo lánh nên không có việc trưng dụng đất của chúng tôi đâu!” Ai đó nói với một nụ cười và lắc đầu.

Người đàn ông trung niên phớt lờ nhận định đó, nhìn bố tôi và cười: “Lão Miên, lần này làng của ông sắp làm giàu rồi đó. Tôi vưa nghe anh họ tôi nói rằng có dự án đường sắt cao tốc đi qua làng của ông đó Người ta ước tính rằng rất nhiều khoản bồi thường sẽ được trả cho việc giải tỏa mặt bằng lần này! “

Bố tôi sững người một lúc, tự hỏi, “Có thật không? Không thể nào! Nếu tuyến đường sắt cao tốc thực sự đi qua làng của chúng ta, phía núi Miao cũng sẽ bị ảnh hưởng? Thế còn nghĩa địa và những ngôi mộ thì sao?” Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa

“Làm thế nào khi san phẳng ngọn núi và di chuyển những ngôi mộ?” Người đàn ông trung niên trả lời một cách tình cờ và nói với một nụ cười: “Vì vậy, tôi đã nói rằng họ sẽ phải trả rất nhiều tiền cho việc giải phóng mặt bằng! Có rất nhiều ngôi mộ, khoản tiền để di chuyển các ngôi mộ không phải là nhỏ. Dù sao,bây giờ, nó mới chỉ là tin đồn và việc thực hiện nó hay không vẫn chưa được quyết định! “

“Không có gì phải vội vàng! Tin tức của anh họ ông chắc gì đáng tin cậy!”

“Chết tiệt, tôi mà nói dối tôi làm cháu của ông!”

……..

Nghe họ nói về điều đó, tôi cau mày, và không hiểu sao có chút khó chịu.

Chết tiệt, không phải trùng hợp chứ!

Phá hủy ngọn núi và di chuyển những ngôi mộ, Vậy mộ của Chu Cang và Mao Uy phải làm sao?

Tôi không lo lắng về việc di chuyển ngôi mộ. Tôi lo lắng rằng một khi ngôi mộ được di chuyển, liệu có vấn đề gì xảy ra với 2 chiếc quan tài bên dưới không?

Thầy Chu đã dùng mạng sống của mình để trấn áp quan tài. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chiếc quan tài thẳng đứng bên dưới Nếu ngôi mộ thực sự bị di chuyển. Bản năng cho tôi cảm giác không ổn khi chuyện này xayra

Càng nghĩ, tôi càng lo lắng, thậm chí một chút hoảng loạn dần xuất hiện.

Lúc này, xe buýt đến, mọi người ở nhà ga không còn nói chuyện nữa, vội vã tiễn con lên xe. Khi tôi lên xe buýt, tôi thì thầm với bố mẹ: “Bố mẹ về đi, con sẽ gọi về khi con đến nơi an toàn. Còn nữa, Nếu việc di chuyển những ngôi mộ sau núi Miao là sự thật, Bố mẹ phải gọi cho con biết ngay nhes! “

Bố mẹ cười nói: “Đừng nghe anh chàng đó khoác lác … yên tâm, nếu thực sự phải di chuyển những ngôi mộ, Bóo mẹ phải gọi để thông báo cho con chứ. Ông bà con cũng đang an táng ở đó mà. Làm sao có thể di chuyển mộ nếu cháu trai không về … “

Sau một vài lời, người lái xe buýt không kiên nhẫn nữa nên bấm còi, và người dẫn đường hối thúc mọi người lên xe buýt. Tôi vẫy tay tạm biệt bố mẹ, sau đó lên xe đi tìm chỗ ngồi, xe buýt bắt đầu rời bến.

Trường tôi học là một trường đại học bình thường, cách thị trấn của chúng tôi gần năm giờ lái xe. Những sinh viên ở làng bên cạnh trên xe buýt đang trò chuyện, tôi đang ngồi bên cửa sổ và nhìn ra ngoài Phong cảnh ở đây khá đẹp.

Dụ người âm, nuôi ma và dưỡng ma …

Chính xác thì có nghĩa là gì?

Ông già đã làm gì khi loại bỏ chất độc khỏi tôi?

Tất cả các loại nghi ngờ đã dấy lên trong lòng tôi, nghĩ về nó, tôi thở dài. Suy nghĩ về những điều đó chỉ làm lãng phí tế bào thần kinh mà không nhận được câu trả lời.

Tôi không tham gia vào các cuộc trò chuyện của những người trong xe. Họ đã nói về những bộ phim truyền hình và phim nào hay trong mùa hè này, hoặc những địa điểm vui chơi và cảnh đẹp nào để đi du lịch, v.v.

Nếu là trước đây, tôi có thể quan tâm đến những điều này, nhưng sau hơn một tháng qua, tôi không hứng thú với những chủ đề này nữa. Họ vẫn trông như thế, với sức sống của những người trẻ tuổi, mặc dù không muốn nói điều naỳ, nhưng tôi thực sự thấy rằng mình và họ dần dần không phải là người của cùng một thế giới.

Một cow thể người hai mươi tuổi nhưng trái tim và suy nghĩ của người bốn mươi tuổi có lẽ là chân dung thực sự của tôi bây giờ!

Những gì tôi trải qua trong thời gian này, có lẽ họ sẽ không gặp phải và có thể hiểu nó trong cuộc đời. Một bí mật như vậy được ẩn sâu trong trái tim tôi, không có cách nào để nói với người khác, đó là một sự cô đơn không lối thoát!

Một số người nói rằng điều làm cho con người trưởng thành không phải là tuổi tác mà là kinh nghiệm sống. Tôi đã không hiểu câu này trước đây, nhưng bây giờ tôi dường như đã hiểu nó!

Tôi thở dài, đôi mắt tôi có chút suy tư, lấy con dao màu đen ra khỏi ba lô và lấy ra một cái bấc đã bị cắt, khắc cẩn thận trên đó.

Vào lúc này, trái tim tôi lặng lẽ, từ bỏ tất cả thế giới bên ngoài, tận hưởng sự cô đơn này, tận hưởng …

“Này, Miên Dương, anh đang làm gì vậy!” Vai tôi bị gõ và giọng của một người phụ nữ phát ra.

Tay tôi trật ra, con dao điêu khắc nhỏ đâm thẳng vào ngón tay tôi. Mặc dù nó không sâu, nhưng có một chút máu chảy.

Ôi Mẹ ơi! bạn có bị mù không? Bạn đập vào vai tôi làm gì? Bạn muốn tôi chết à?

Tôi tức giận ngẩng đầu lên mắng, nhưng sau khi nhìn thấy người đó, những lời chửi thề đã kịp nuốt vào trong.

“Xem nào … Tiểu thư?!” Tôi nhìn cô gái cao lớn đứng cạnh tôi trong xe một cách ngạc nhiên và nói với một nụ cười: “Sao chị lại có mặt trên chiếc xe này vậy?”

Dịch & Edit: Bảo An – Dịch Truyện Trung Hoa