Nhìn vào chiếc nồi lớn và ngọn lửa rực cháy bên dưới, tôi rùng mình, tôi thực sự đủ can đảm để bước vào.
Nếu bước vào, không biết tôi sẽ phải ngồi trong đó bao lâu?!
Còn nữa, mùi máu tanh bốc lên từ trong nồi ngày càng nồng, khiến tôi thực sự cảm thấy buồn nôn.
”Ông già, ông có thể đổi cách khác không?” Tôi nhìn ông già với khuôn mặt tội nghiệp nói: “Nếu tôi bước vào, ngay cả khi chất độc được rút ra, cái thân xác này liệu còn nguyên vẹn?. “”
“Thư giãn nào, cậu không chết được đâu! “Ông già ngắt lời tôi. Ông đưa tay vào thùng nước nóng và khuấy chất lỏng trong thùng:” Sáng sớm tôi đã chạy đến nhà Triệu Vĩnh để lấy máu chó rồi, mặc dù nó không tốt bằng máu chó đen, nhưng vẫn có tác dụng nhất định trong việc điều trị vết thương của cậu! Nó được trộn với một số thứ khác, trông rất nóng, nhưng nhiệt độ chỉ cao hơn nhiệt độ cơ thể một chút thôi. Không làm tổn thương cậu đâu! ” Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
Nghe những lời ông già nói nói, tôi đưa tay ra cẩn thận kiểm tra nhiệt độ của nồi nước máu. Nó thực sự không nóng như vẻ ngoài. Nhiệt độ này tôi chịu đựng được.
Chỉ cần nhìn vào nồi máu này, tôi đã muốn nôn ngay lập tức.
Tôi nén lại cơn nôn mửa và nói một cách chua chát “Thật sự phải làm việc này sao?”
Ông già không không ép tôi, mà chỉ nhìn vào cổ tôi và khẽ nói: “Gạo nếp thấm máu chó vẫn có thể kìm nén vết thương của cậu nhiều nhất là hai lần nữa, sau hai lần đó, chất độc bắt đầu xâm chiếm não bộ và hậu quả thì cậu đã biết rồi đó … “
Ông ấy chưa nói xong thì
tôi đã nhanh chóng bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Mặc dù tôi không biết nửa người nửa ma thì sẽ như thế nào, nhưng tôi không muốn trở thành một con quái vật như vậy!
Sau khi cởϊ qυầи áo, tôi ngồi trong cái nối lớn với hàm răng nghiến chặt, máu ngập cả cơ thể tôi, chỉ ngoi cái đầu bên trên.
Lúc đầu tôi cảm thấy hơi nóng thôi, nhưng sau vài giây, tôi cảm thấy một cảm giác ngứa ran ở cổ, cùng lúc đó, một cơn ớn lạnh không thể giải thích nổi lên trong người tôi.
Cơ thể tôi run rẩ, tôi muốn đứng dậy nhưng ông già ấn đầu tôi xuóng,: “Giữ nguyên như vậy, chỉ cần qua buổi trưa thôi!” Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
Tôi sẽ cắn răng chịu đựng!
Sau một thời gian, nhiệt độ của máu trong nồi tăng dần, không biết ông lão cho thêm thứ gì vào mà máu trong nồi không bị đông lại.
Tại thời điểm này trong cơ thể tôi cảm thấy cả nóng và lạnh cùng 1 lúc, sự lạnh lẽo và đau đớn, 1 sự bỏng rát không thể chịu đựng được.
Dường như có rất nhiều con bọ cắn vào cổ tôi, ngứa ngáy và đau đớn, tôi không dám sờ tay lên, thực sự rất khó chịu.
Ông lão dập tắt đám cháy dưới nồi bước và lấy thứ gì đó bỏ vào trong nồi. Tôi không rõ ông ta đang đổ gì vào nồi.
Chỉ thấy mơ màng rằng cuối cùng ông ta cũng lấy ra một mảnh giấy màu vàng, châm lửa và ném thẳng vào chiếc nồi lớn.
Tôi không biết mình đã ngồi trong chiếc nồi này bao lâu. Cảm giác vừa lạnh vừa nóng bỏng rát cùng cảm giác ngứa ran trong cổ tôi biến mất.
Nhiệt độ của máu trongnồi cũng giảm xuống, ý thức của tôi dần hồi phục. Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
Mặt trời sắp lặn. như vậy Tôi đã ngồi trong nồi này gần một ngày, cơ thể tôi gần như tê liệt.
Ông lão nhìn vào chất lỏng trong nồi, nhìn vào vết thương trên cổ tôi một lần nữa, gật đầu và kéo tôi ra khỏi nồi nước, cõng tôi vào nhà.
Nằm trên giường, tôi nghiêng đầu và nhìn ông lão đang bận rộn sắp xếp một vài thứ gì đó.
Tôi đã ngâm mình trong nồi cả ngày, cơ thể mệt mỏi đến mức ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
Tôi thức dậy thì đã là nửa đêm, tôi mệt và đói.
Có một vài cái bánh hấp và một bát cháo trên đầu giường. Chúng đã nguội, tôi không biết ông già chuẩn bị mấy thứ này từ khi nào.
Tôi gần như không ngồi dậy được. Không thấy ông già ở trong phòng, không biết ông ấy đi đâu.
Tôi không quan tâm đến ông ta nữa, chỉ chộp lấy cái bánh hấp ở đầu giường và gặm.
Một vài chiếc bánh được thanh toán, uống một bát cháo, ợ một cái, và cơ thể tôi gần như hồi phục hoàn toàn.
Khi chuẩn bị thức dậy khỏi giường, tôi đột nhiên nghe thấy một vài tiếng động bên ngoài.
Cánh cửa phòng đang mở. Tôi đến trước cửa và nhìn vào cánh cổng đóng kín. Tiếng động dường như đến từ bên ngoài cổng.
”Bùmmmmm~” Một âm thanh lớn phát ra từ bên ngoài cánh cổng, như thể ai đó đã ném pháo trước cổng vậy. Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
”Ẳng … ẳng… ẳng …” Con chó đen trong sân đột nhiên sủa vào lúc này, lông trên người nó dựng lên, sủa dữ dội về phía cánh cổng.
Tôi sững người một lúc, mặt tôi biến sắc, vội vàng đóng cửa phòng lại.
Sau khi khóa trái lại, lao như một mũi tên và chộp lấy con dao gϊếŧ chó đặt trên đầu giường.
Tôi nắm chặt con dao gϊếŧ chó bằng cả hai tay, cơ thể tôi khẽ run lên.
Đây hẳn là người mà hồn ma nữ nói đã đến, nếu không thì con chó đen trong sân chắc chắn sẽ không có phản ứng bất thường như vậy.
Chết tiệt, ông già đã đi đâu?
Tôi biết làm gì với con dao hỏng này nếu anh ta xuất hiện chứ?
Tôi khóa cửa phòng và không dám ra ngoài. Tiếng sủa của con chó đen trong sân trở nên nhanh hơn. Lúc này, tiếng sủa của con chó đen đột nhiên chuyển sang rêи ɾỉ, trong chớp mắt Âm thanh biến mất.
Khoảng sân im lặng, tim tôi đập nhanh hơn rất nhiều, hơi thở của tôi nặng nề và bàn tay cầm con dao gϊếŧ chó run rẩy dữ dội.
Rõ ràng, con chó đen đó đã bị khống chế!
Con ma đã đến sân!
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa ra vào và cửa sổ của ngôi nhà, mặc dù tôi rất sợ, tôi giữ con dao gϊếŧ chó chặt hơn.
Cho dù thứ này có tác dụng hay không, ông già không biết đi đâu, bây giờ con dao là chỗ dựa duy nhất của tôi!
Sau khi chờ đợi một thời gian dài, vẫn không có tiếng động bên ngoài, một sự im lặng ghê rợn như vậy có thể khiến tôi phát điên!
Tôi hít một vài hơi thở sâu, nắm chặt con dao gϊếŧ chó và cẩn thận di chuyển đến cửa sổ.
Tôi nhẹ nhàng kéo tấm rèm mở ra và muốn xem những gì đang diễn ra trong sân.
Ngay lúc tôi mở tấm rèm ra, một cái đầu người xuất hiện bên ngoài cửa sổ và được treo lên cửa sổ kính. Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa
Đó là đầu của bà phù thủy, bà ấy đang nở một nụ cười ma quái với tôi.
Cổ của bà ấy đã bị con ma nữ chặt, đầu bà ấy bị văng ra chảy máu cơ mà.
Người đã chết bây giờ đứng ngoài cửa sổ và đối mặt với tôi. Loại phim kinh dị này thật chẳng thú vị chút nào.
”Ahhhhh!” Tôi hét lên và lùi lại thật nhanh vào, tôi gần như ngồi bệt trên mặt đất với đôi chân mềm nhũn.
Một cú sốc như vậy gần như làm tinh thần tôi hoảng sợ.
Bàn
chân tôi mềm nhũn không đứng dậy nổi. Một âm thanh phát ra ngoài cửa sổ giống như tiếng nổ khi nãy bên ngoài cánh cổng.
”Kaka Kaka …” Âm thanh đổ vỡ vang lên, từng chiếc bu lông rơi xuống,
cửa ra vào và cửa sổ của căn phòng được mở ra.
Một cơn gió mạnh thổi vào phòng, rất lạnh.
Nhiệt độ trong nhà giảm xuống nhanh chóng, ánh đèn trong phòng chập chờn, và cuối cùng đột ngột đổi thành màu xanh đậm.
Vào thời điểm ánh sáng chuyển sang màu xanh đậm, hình bóng của bà phù thủy đã xuất hiện trong phòng. Bà chỉ vào nhón chân và bước đi trong một tư thế kỳ lạ.
Bà ban đầu là một người đã chết, và tình hình lúc này rõ ràng được điều khiển bởi người đàn ông mà hồn ma nữ đã nói.
Bà ấy đi về phía tôi, cái đầu lơ lửng trên ngực, lủng lẳng, một cảnh tượng kinh hoàng.
Tôi giơ hai bàn tay nắm chặt con dao gϊếŧ chó và hét lên: “Đừng đến đây, đừng đến đây…”
Nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của bà phù thủy thậm chí còn mạnh mẽ hơn, dồn dập tiến về phía tôi.
Lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng tôi trở nên điên loạn, nắm chặt con dao gϊếŧ chó bằng cả hai tay và đẩy mạnh về phía trước.
“Phập” Bà ta không né tránh, con dao gϊếŧ chó trong tay tôi đâm thẳng vào tim bà ta
Tuy nhiên, con dao gϊếŧ chó này dường như không có tác dụng với bà ta.
Trong Khoảnh khắc con dao của tôi đâm vào cơ thể bà ta, đôi mắt bà ta đột nhiên lóe ra một màu xanh lá cây tươi rói, một đôi bàn tay khô khốc bóp vào cổ tôi, với lực rất lớn.
”Đi chết đi!” Bà ta hét, nhưng đây không phải là giọng nói của bà ta, mà là giọng nói của một người đàn ông.
Sức mạnh của đôi tay bà ta mạnh đến mức tôi không thể thở được, cố gắng đá vào cơ thể bà ta, cố gắng bẻ tay bà ta ra khỏi cổ tôi, nhưng mọi thứ đều vô ích.
Tôi đã nghe rõ âm thanh xương ở cổ không chịu nổi, mặt đỏ bừng và tôi không thể thở được. Ước tính bà già chết tiệt sẽ cắt đứt cổ tôi sau vài giây.
Lúc này, một âm thanh phát ra, một thanh kiếm gỗ đâm thẳng từ phía sau lưng bà phù thủy.
Đó là ông già, không biết ông ấy xuất hiện từ bao giờ, Có khi nào ông ta cứ trốn trong bóng tối và chờ đợi đến lúc này không?.