Chương 6: Tớ đã rất cố gắng để quên cậu!
Cậu muốn hỏi, liệu tớ còn nhớ ra cậu, hay trong những năm tháng xa cách, tớ từng nhớ thương cậu? Tớ thực sự không rõ, nhưng dù ý cậu như nào, đáp án cũng chỉ có một. Nếu như mỗi phút giây nghĩ đến cậu có thể quy đổi thành một cánh hoa diên vĩ, có lẽ thành phố hôm nay sẽ ngập trong màu tím mộng mơ.Lần đầu tiên chúng tôi đi học cùng nhau, trên chuyến xe buýt ấy, tôi ngồi ngẩn ngơ phía bên phải của dãy ghế cuối cùng, mắt long lanh nhìn thần tượng ngấu nghiến bánh mì, tay cậu ấy loạng choạng khiến chiếc balô kia vô tình rơi xuống dưới, tôi toan cúi xuống nhặt hộ thì bạn đã nhanh chân đá vào trong gầm. Cậu ấy nhìn tôi, nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, rồi lại nhìn thẳng về phía trước nhưng bàn tay thì chìa sang phía tôi.
Tôi hiểu ý liền đưa trả cậu ấy chiếc áo sơ mi. Phía trên xe buýt dừng đón học sinh ở điểm mới, một vài bạn nữ bạo dạn đi hẳn xuống hàng cuối cùng, nhưng chưa kịp ngồi xuống thì Nguyên đã nhấc balô đặt lên chiếm chỗ. Bởi bên trên còn nhiều ghế nên các bạn đành cười trừ, chỉ có mỗi Nguyên khó chịu lườm tôi, trả lại tôi nửa cái bánh mì, nửa hộp sữa rồi trách móc.
-"Cậu chẳng tinh ý gì cả."
-"Đâu có, tớ biết thừa cậu thích ăn bánh mì kẹp nhiều dưa góp, thích uống sữa đậu nành, nhưng mà sáng nay tớ vội quá ý."
Tôi vừa ấm ức giải thích vừa nhấm nháp nốt phần bánh mì và sữa. Nguyên chán nản quay về phía cửa sổ, tựa đầu vào thành ghế gà gật tiếp. Nhiều hôm sau đó tôi đều cố gắng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng để bắt chuyến xe buýt số 2 đi học nhưng không gặp lại cậu ấy nữa.
Tình hình ở trường tụi nó vẫn ghét tôi ghê lắm. Khi thông tin tôi và Mẫn Tiên là con gái của hiệu trưởng bị một bạn lớp 10N5, cũng chính là con gái thầy dạy Hoá tung lên group của toàn khối, mọi người suýt xoa ngưỡng mộ chị tôi, thời buổi này đào đâu ra hot girl tài năng xinh đẹp lại con nhà gia thế? Còn tôi, những bình luận tôi đọc được nội dung đều na ná nhau, kiểu như.
"Giờ tao đã hiểu vì sao dốt đặc cán mai như nó lại vào được Lotus."
"Con này thủ đoạn vô biên tụi mày ạ, có lần tao thấy nó đem đồ ăn sáng cho trưởng nhóm của P547, nhưng bạn ấy không ăn mà trả lại. Chắc nó bám dai như đỉa nên những lần sau Nguyên Anh sợ quá chả dám đi xe buýt nữa."
"Nhìn cái bờm hồng sến ngứa cả mắt, chỉ muốn nôn lên đầu nó."
"Ấy đừng dại, bố nó là hiệu trưởng đó, bị đuổi học như chơi."
Quả thật, chẳng ai dám ra mặt bắt nạt tôi, phong trào bêu xấu nếu có chỉ diễn ra hết sức âm thầm. Họ viết gì về mình, tôi đều đọc cả, nói không có cảm xúc gì chắc là nói dối. Biết làm sao? Giá kể điểm các môn của tôi đừng cứ ở mức làng nhàng, giá kể tôi giỏi bằng phân nửa Mẫn Tiên, hoặc giá kể, tôi có một năng khiếu gì đó đặc biệt để chứng tỏ cho mọi người thấy, tôi xứng đáng được theo học ở ngôi trường này.
Ngặt nỗi, xét về mọi phương diện tôi đều ở mức quá tầm thường. Hát dở múa tệ nhảy kém, diễn xuất lúc đạt lúc không, tôi chẳng có đam mê gì cao sang ngoài sở thích viết lách linh tinh. Nếu như tôi được thừa hưởng giọng văn mượt mà của ba, có lẽ sẽ những trang giấy ấy sẽ không đến mức bị chê truyện nhảm ba xu.
-"Không phải truyện, đây là kịch bản phim."
Tôi phản bác, nhỏ Hằng cùng bàn bĩu môi cạnh khoé.
-"Khác nhau à? Cùng là rác cả thôi!"
-"Với bà có thể không hay nhưng với Kiều Anh lại là những gì bạn ấy trân quý nhất. Đừng tỏ thái độ khinh miệt như vậy, tương lai còn dài, cười người hôm trước kẻo hôm sau người cười."
Ông cụ non Hoàng Minh, lớp trưởng của 10N12 lên tiếng. Bàn tôi có ba người, tôi, Minh ngồi giữa xong tới Hằng. Hằng bĩu môi không phục, Minh chắc sợ chiến tranh bùng nổ nên phân công Hằng đi giặt giẻ lau, sai tôi đi nộp sổ đầu bài. Thứ bảy tuần nào vào tiết tự học thứ ba bọn tôi cũng phải nộp sổ cho thầy Dũng ký, thầy hay kiểm tra kĩ lắm, đặc biệt nhớ rất dai, hễ ai gây gổ trong giờ học thì đến giờ thể dục chết với thầy, tha hồ chuẩn bị tinh thần chống đẩy.
Chính vì vậy nên quá trình chờ đợi thường rất lâu và buồn tẻ. Tuy nhiên đó là mọi khi, còn hôm nay không khí rộn ràng khác hẳn. Mặc dù sau một thời gian nhập học hầu hết đã quen với việc gặp người nổi tiếng nhưng vẫn rất nhiều những ánh mắt lén lút liếc xuống phía dưới. Cả trường có mấy chục lớp thôi mà cái hàng dài cơ man là dài. Bản thân tôi cũng vô cùng phấn chấn, ba chân bốn cẳng lao hết tốc lực để được đứng sau thần tượng. Vừa hay, tôi nhanh chân hơn một chị khối 11. Có điều, chị ấy lại nhanh miệng hơn tôi.
-"Em ơi em xuống xếp sau chị đi, ban nãy chị vừa mới đi vệ sinh một chút chứ chỗ đó là của chị xí trước lâu rồi."
Đời có chuyện hoang đường thế ư? Nhưng ngại cãi nhau nên tôi đành bùi ngùi nhượng bộ. Chỉ là, chân tôi còn chưa bước đi, điện thoại trong túi đã rung nhẹ. Tôi luôn để chế độ rung trong giờ giải lao, phòng trường hợp không đem máy trợ thính vẫn biết có người gọi mình.
"Cậu là con thỏ đế nhát gan!"
Là tin nhắn, đến từ số của người đang đứng ngay phía trên tôi, kèm theo mặt cười chế giễu. Không xong rồi, tôi không thể để idol thất vọng về mình như vậy.
-"Chị ơi, chị đi vệ sinh lúc mấy giờ ạ?"
Tôi lí nhí hỏi, chị thản nhiên bảo lúc mười giờ kém năm. Tôi cố siết tay lấy can đảm, lắc đầu không chịu nhường chỗ rồi bắt chước chị ấy bịa chuyện.
-"Vâng, thực ra em đến trước, em đi vệ sinh lúc chín rưỡi cơ."
-"Em đi nặng à mà lâu thế? Thảo nào nãy giờ thum thủm quá trời, có cần chị cho mượn nước hoa để xịt không?"
Chị cố tình mỉa mai, cả hàng ngó xuống tủm tỉm cười cợt. Tôi ngượng hai má đỏ lựng, trộm nghĩ con gái con lứa cái trường này có duyên dễ sợ, chọc ngoáy người khác mà vẻ mặt đắc thắng như lập chiến công, con trai trường này cũng chẳng kém cạnh.
-"Cậu ấy không cần, chị có nước hoa thì xịt vào mồm chị đi ạ."
Những ai theo dõi Nguyên lâu năm chắc chẳng còn lạ cách trả treo của cậu ấy mỗi khi bị phóng viên hỏi đểu, nhưng không phải ai cũng hiểu hết được cái thâm trong từng câu chữ. Chị kia mà ngộ ra chắc điên lắm, nhưng tôi chả quan tâm, cái cách cậu ấy quay lại nói đỡ cho mình khiến trái tim tôi điêu đứng.
Ngay cả khi cậu ấy quay đi thì tôi vẫn bị xao xuyến bởi mái tóc xoăn xoăn phía trước. Nguyên đổi kiểu tóc thường xuyên, xanh đỏ tím vàng hay bạch kim đối với tôi đều đẹp. Bởi cường độ tập luyện dày dặc nên cậu ấy rắn rỏi hơn những bạn nam cùng tuổi, cùng một bộ đồng phục nhưng Nguyên mặc vào lại nổi bật hơn hẳn. Mùi hương thơm mát từ cậu ấy quanh quẩn bên chóp mũi tôi, lang thang len lỏi tới từng ngõ ngách trong tâm trí tôi, khiến cho tôi cứ ngây ngốc như một đứa nhỏ bị cướp mất linh hồn.
Đến giờ sinh hoạt cuối tuần, những điều cô chủ nhiệm nhắc nhở, trong đầu tôi chẳng đọng được chút gì. Lúc về, bị Mẫn Tiên đèo một mạch ra quán karaoke cũng không hề hay biết. Gửi xe xong xuôi, chị nhìn tôi tóm tắt ngắn gọn.
-"Lớp tao hôm nay liên hoan đón bạn mới. Là học sinh từ bên Hàn về, người Việt, nghe đồn là bạn gái Nguyên Anh, tụi nó quen nhau lâu rồi."
Tôi hay tin tưởng sét đánh ngang tai, Mẫn Tiên quan tâm hỏi han.
-"Mi có muốn vào nhòm mặt con đó không? Ê! Kiều Anh...có ổn không?"
Thần tượng có người yêu, ổn sao được mà ổn? Sốc đến rụng rời chân tay, lòng thì cuồn cuộn như bão lớn đổ về. Bạn gái? Quen lâu rồi? Vậy quen mấy năm Nguyên là thực tập sinh bên Hàn chăng? Sao trên trang cá nhân vẫn để trạng thái độc thân? Bao lâu nay chẳng hề có tin tức gì, chắn hẳn cậu ấy phải thương cô gái đó lắm, thương nhiều nên mới cố giấu thật kĩ.
Cổ họng tôi nghẹn đắng, muốn lắm quay đi để khỏi chứng kiến cảnh đau lòng. Khổ nỗi, sự tò mò ghê gớm níu chân tôi lại, như một lực kéo vô hình lôi tôi lên căn phòng gác xép nhỏ cùng với chị mình. Các bạn lớp 10N1 ngạc nhiên nhìn tôi, Mẫn Tiên cười xuề xoà giải thích.
-"Khổ thế có con em gái nhỏ ở nhà chả ai trông, đành cho nó đi cùng."
Không một ai phản đối hay tỏ vẻ khó chịu. Bởi ngoài việc chị tôi là lớp trưởng, là bà la sát đanh đá thì còn một nguyên nhân nữa, đó là một nửa con trai của lớp này từng viết thư tình cho bà ấy, trong đó có Trường, Vũ của P547.
Chị gọi thêm bánh ngọt và đồ ăn vặt, mọi người đều cụng ly rất vui, trừ tôi và Thái. Ở P547 thì Thái là người có giọng hát nội lực nhất, nhưng tính tình nhút nhát nên ít được quan tâm hơn các thành viên còn lại. Ánh mắt bạn nhìn Nguyên bây giờ có lẽ cũng chả khác ánh mắt tôi nhìn bạn nữ đang khép nép ngồi cạnh thần tượng của mình, chất chứa cả rổ ghen tỵ.
-"Misu tên thật là Ánh Dương, chơi dương cầm rất đỉnh, là một trong những con át chủ bài của Devil Entertainment giống như Nguyên."
Thái quay sang khoe tôi, tuy buồn nhưng gương mặt vẫn sáng bừng khi nhắc tới Misu. Còn mặt tôi giờ bí xị như quả bóng xịt rồi. Ít ra tôi đỡ hơn Thái vì chẳng thể nghe thấy màn song ca ngọt ngào được cổ vũ nhiệt liệt, nhưng đáng nhẽ lúc Misu kể chuyện đêm giao thừa năm kia hai người dắt tay nhau đi xem pháo hoa trên đất Hàn, tôi nên cúi xuống và không nhìn vào khẩu hình miệng của bạn ấy. Nếu vậy, chắc tôi sẽ không phiền muộn đến thế!
-"Kiều Anh, ba gọi mi."
Mẫn Tiên đưa điện thoại cho tôi, hình như chị ấy vừa nói chuyện với ba xong. Tôi đi theo hướng chỉ tay của chị ra ngoài hành lang vắng người. Mặc dù Mẫn Tiên cũng dùng điện thoại hỗ trợ người khiếm thính giống tôi, nhưng ba luôn gọi video, để tôi có thể nhìn thấy ba, thấy vườn hoa rực rỡ ngoài Đà Lạt mà ban sớm tôi đã nài nỉ ba đi công tác nhớ chụp ảnh lại cho tôi xem.
Chỉ là, đối với tôi bây giờ, sắc đỏ của mẫu đơn, sắc hồng của chùm ti gôn hay những bông cẩm tú cầu xanh biêng biếc đều biến thành một màu ủ rũ. Ba biết tôi khác thường, ba hỏi tôi có muốn chia sẻ với ba không? Khi tôi lắc đầu chọn im lặng, ba chỉ chậm rãi bảo.
-"Kiều Anh của ba thật xinh đẹp. Nhưng nếu con cười thì sẽ còn xinh hơn đó!"
Tôi cười gượng, ba hứa tối về sẽ mang nhiều đặc sản ngon rồi hôn gió tạm biệt con gái bé bỏng. Tôi nhấn nút đỏ, thẫn thờ ngó theo dòng xe cộ tấp nập dưới đường, phía đối diện có một toà nhà lớn dán biển quảng cáo kem đánh răng do P547 làm đại diện. Nhìn thật lâu vào nụ cười rạng rỡ ấy, tôi ngập ngừng trút nỗi u sầu.
-"Tớ cứ ngỡ cậu chỉ dắt tớ đi xem pháo hoa thôi."
Ai đó gõ gõ vào vai tôi, đợi tôi quay người bạn mới tỏ vẻ đăm chiêu hỏi.
-"Tớ dắt cậu đi xem pháo hoa hồi nào nhỉ? Lúc ấy tớ có đẹp trai không? Tớ chả nhớ nữa, cậu kể lại rõ ràng chi tiết thêm cho tớ nghe với!"
-"Không kể."
Tôi đáp cụt lủn, Nguyên bảo nếu tôi không kể được nghĩa là tôi bịa chuyện. Cậu ấy chọc tôi phát khùng, ước gì đấm một quả có thể khiến cái đầu ngốc nghếch kia trở nên thông tuệ, nhưng tôi không dám mà chỉ tức giận tuyên bố.
-"Nếu mai sau có một ngày chúng ta xa cách thì khi gặp lại nhất định tớ sẽ không nhớ cậu."
Lúc ấy tôi cương quyết ghê lắm, nào đâu ngờ nhiều năm sau, khoảnh khắc người ta hỏi còn nhớ phải không, tôi đã theo bản năng mà vô thức gật đầu. Xe buýt vẫn chạy đều đều, và cậu ấy thậm chí còn xuống cùng bến với tôi, vẫn nắm ngón trỏ của tôi, nhưng không khí thì ngượng ngập khó tả.
-"Nhà cậu không ở phố này thì phải?"
-"Ừ, không phải."
-"Thế cậu đi đâu đấy?"
-"Tớ lên nhà cậu ăn cơm trưa!"
Câu trả lời thản nhiên chưa từng thấy, lẽ ra tôi nên chỉ vào những hàng bún phở hay cơm sườn nhan nhản trước mặt mới phải, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại mắc cỡ bảo nhà tớ chỉ còn rau bí thôi. Nguyên có vẻ không quan tâm lắm, chân bước đều đều theo tôi lên nhà. Tôi sống một mình trong khu tập thể cũ kỹ, tầng năm, tuy chưa phải tầng cao nhất vì bên trên còn có gác xép nhưng mỗi lần leo lên leo xuống cũng khá cực.
Nhìn Nguyên mướt mồ hôi thấy thương thương, tôi vội chạy vào bếp mở tủ lạnh, còn chưa kịp cầm chai nước mát đem ra phòng khách thì có cái mặt nào đó đã rúc đầu vào trong ngó ngó, đoạn quay sang nhìn tôi vạch trần.
-"Cậu nói dối nhé, cậu còn cả hoa bí kìa!"
-"Thì cả mớ rau cũng phải có đôi ba bông hoa chứ. Cái này là rau sạch đấy, vợ chồng chú Châu cô Thuận ở tầng một đem từ quê lên cho tớ."
Nguyên xách rau đem ra bàn lúi húi nhặt trong khi tôi vo gạo. Trông cậu ấy hì hụi thật ngoan, mỗi tội mân mê thế kia đến bao giờ cho xong? Tôi cắm nồi cơm rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống, dạy bạn cách tước xơ bí. Cậu ấy lắng nghe rất chăm chú, đoạn chỉ vào mấy củ tỏi đặt bên cạnh thắc mắc.
-"Cậu ghét ăn tỏi cơ mà?"
-"Cậu còn nhớ cơ à?"
Câu hỏi buột miệng của tôi lại một lần nữa khiến không khí chùng xuống. Nguyên hình như buồn chuyện gì đó, cậu ấy bỏ ra ngoài xem tivi, tôi ngó thấy màn hình chuyển kênh liên tục nhưng cũng không biết phải làm sao, đành cúi xuống cặm cụi nhặt rau.
Có thể do áp lực buổi phỏng vấn ban sáng, hoặc có thể do thời tiết hôm nay dở dở ương ương nắng mưa thất thường, khối u đáng ghét kia bắt đầu hành hạ tôi khốn khổ. Mắt tôi hoa lên khi với chiếc đĩa sứ, chắc tiếng rơi của nó "choang" to lắm, nếu không Nguyên sẽ không hốt hoảng lao vào như vậy. Việc đầu tiên cậu ấy làm là kiểm tra vết xước nhỏ trong lòng bàn tay tôi, sau đó dùng bàn tay rộng lớn của mình ủ lấy hai tay đang run rẩy của tôi, đoạn trầm ngâm thở dài.
-"Tớ đã rất cố gắng để quên cậu!"