Tống gia xác thực xảy ra đại sự, mà đại sự này thuộc về Tống Ân Tuyên. Tống Hưng, lão ba Tống Ân Tuyên hối thúc nàng tìm đối tượng kết hôn. Tống Hưng bày ra các kiểu đi xem mắt khiến Tống Ân Tuyên dị thường mệt mỏi
Gần đây tìm được đối tượng khá vừa mắt Tống Hưng lại môn đăng hộ đối, Lưu thị xí nghiệp con trưởng, Lưu Nam Cơ. Tống Ân Tuyên chết sống không chịu đi gặp Lưu Nam Cơ, trước kia hắn từng gây sự với nàng ở quán bar nên thiện cảm cái gì đều cẩu nhai
Tống Hưng đau đầu, nhà hắn chỉ có mỗi Tống Ân Tuyên là con, nàng đã đến độ tuổi này rồi, còn ngang bướng nháo cả Tống gia, đời này có chết con cũng không kết hôn
Tống Ân Tuyên thuê bảo tiêu lý do rất đơn giản, bảo hộ nàng tránh những xú nam nhân phiền phức, mặc dù nói là bảo tiêu nhưng thực chất Mạc Luân ba ngày nay chỉ ngồi dưới phòng khách ngốc, thi thoảng thấy nhà bẩn liền xách chổi và nước lau sàn ra quét dọn
Mạc Luân là một thanh niên chuẩn mực của thế kỷ 21 a, Tống Ân Tuyên ghi nhận. Công việc nhẹ nhàng lương lại cao
Buổi sáng đúng giờ đến nhà Tống Ân Tuyên, ngốc tại phòng khách xem TV. Buổi trưa đúng giờ mở cửa nhận hàng Tống Ân Tuyên đặt trên mạng, nào là thức ăn, túi xách, quần áo, vân vân. Buổi tối đúng giờ mở cửa khước từ những nam nhân Tống Hưng mời đến
Mạc Luân nội tâm cảm thán, quả nhiên là người có tiền. Dù vậy nàng vẫn vui vẻ chấp nhận nhiệm vụ được giao, Mạc Luân thấy Tống Ân Tuyên thiếu thốn dinh dưỡng đến đáng thương nên vào bếp nấu canh rau củ cho nàng
Mắt nhìn Tống Ân Tuyên ăn ngon lành bộ dáng, còn đưa tay xoa xoa cái bụng hơi cong lên, tựa như mèo con ăn no thoã mãn. Hết thảy đều đâu vào đấy, góc nhỏ của Mạc Luân là sofa phòng khách
Nửa đêm, Tống Ân Tuyên xuống mở tủ lạnh lấy nước, thấy Mạc Luân co thành một đoàn nằm đó, tâm bỗng nhiên dâng lên cỗ tự trách, người này ba ngày nay đều ngủ như thế sao, nàng quá mức vô tâm rồi
Tống Ân Tuyên lấy chăn phủ lên người Mạc Luân, nhìn người kia vì mệt nhọc mà ngủ rất ngon, nàng cũng không nỡ đánh thức, đợi ngày mai đến, nàng sẽ cho Mạc Luân dọn đến phòng trên lầu....
Tả Ngôn Nhiên nghe tin Tống Ân Tuyên thuê bảo tiêu, hơn nữa đi xem mắt, diện vô biểu tình, tâm lặng như sông thu, tiếp tục sinh hoạt thường nhật. Ngày trước, cứ mỗi một buổi sáng là Nhan Bạch Vũ gửi tin cho nàng, hiện tại mở điện thoại ra, thấy màn hình một màu đen ngòm, dị thường mất mát
Có lẽ nàng đã thực thói quen Nhan Bạch Vũ xâm nhập vào nhân sinh của mình, nàng một chút cũng không có phòng bị kiên cố để rồi sa vào tay giặc lúc nào không hay
Nhan Bạch Vũ, Nhan Bạch Vũ, đang làm gì?...
Hạ An Tiêu thở dài nhìn Tả Ngôn Nhiên tiều tụy vẻ mặt, đoạn thời gian này tổng tài sa sút nhiều quá, đoạn thời gian trước còn Nhan Bạch Vũ, tổng tài sẽ không dám đối bản thân như vậy đâu. Chỉ là hiện tại, Nhan Bạch Vũ biệt tăm rồi, không hỏi han tổng tài nữa, trên mặt tổng tài luôn phát sinh biến hoá mỗi khi Nhan Bạch Vũ đến a
Nhan Bạch Vũ, cô chết ở nơi nào rồi, mau mau về đây dỗ Tả tổng đi a...
Tả Nhiên một lần nữa phê duyệt nhầm văn kiện, một lần nữa đánh sai văn bản, nàng phát điên ném laptop vào thùng rác, nàng không cho bản thân có quyền làm việc vô phép tắc
Bên ngoài Hạ An Tiêu nghe tiếng rầm rầm phát ra trong phòng tổng tài, kinh hồn bạt vía đẩy cửa chạy vào không quản Tả Ngôn Nhiên cho phép hay không
Vừa vào đã không thể thốt nên lời, dây nhợ máy tính, giấy, văn kiện gì đó đều nhồi đầy thùng rác. Tả Ngôn Nhiên thì ngồi chống cằm nhìn ra ngoài ô kính trong suốt, ngoài trời, len lói vài tia nắng sau trận mưa lớn, hiu hắt âm u
"Tổng tài, chị..."
Tả Ngôn Nhiên hữu khí vô lực nói: "Phiền cô đi mua cho tôi một máy tính và laptop mới, lát nữa nói phòng nhân sự làm lại bản hợp đồng với Lệ thị cho tôi"
"À, ách,...tôi đi ngay" Hạ An Tiêu mờ mịt nhìn Tả Ngôn Nhiên, không dám nói hai lời liền gấp gáp làm việc được phân phó
Tả Ngôn Nhiên tự gõ đầu mình, nàng phát rồ cái gì a. Sau khi Hạ An Tiêu đi tầm mười phút, cửa phòng lại có người gõ, Tả Ngôn Nhiên tưởng rằng là Hạ An Tiêu, nội tâm nghĩ nghĩ, Hạ An Tiêu tốc độ hôm nay nhanh vậy sao?
Giây tiếp theo, người bước vào khiến nàng hoá đá, trên mặt người kia treo một mạt tươi cười và một chiếc kính râm bản lớn. Trên tay xách ba hộp gì đó
"Hắc hắc, Nhiên, hôm nay được nghĩ thương rãnh rỗi nên nấu một số đồ ăn cho chị, đừng chê nga"
Nhan Bạch Vũ trải một cái khăn ra bàn, lấy thức ăn và chén ra, sắp xếp chu đáo, làm việc này một cách rất tự nhiên như thể đây là phòng của cô. Tả Ngôn Nhiên trợn tròn mắt nhìn người kia, có chút khó xử nói:
"Nhan Bạch Vũ, tôi đã nói rồi mà, chúng ta..."
"Nhiên, mau lại ăn nga, để thức ăn nguội thì mất ngon đó" Nhan Bạch Vũ không sao cả đi đến bàn làm việc của nàng, kéo nàng lại bàn thấp ở sofa
Nhan Bạch Vũ so đũa đưa nàng. Tả Ngôn Nhiên bị Nhan Bạch Vũ chặn họng, không nói được câu nào lại bị người kia thúc ép ăn. Tả Ngôn Nhiên nội tâm nhất đốn, thành thành thực thực ngồi ăn
Vị đậu vô cùng hợp khẩu vị nàng, hoà cùng một ít sốt cà chua, canh rau cua, tất cả đều là món ăn bình đạm nhưng Tả Ngôn Nhiên ăn thập phần ngon miệng. Nhan Bạch Vũ lấy khăn giấy lau khoé miệng dính sốt cà chua của nàng, thần tình tràn ngập tiếu ý
"Sau này cô không cần làm như vậy, cũng không cần đến đây nữa, tôi tự lo liệu được" Tả Ngôn Nhiên dù khó có thể thừa nhận, Nhan Bạch Vũ trù nghệ xác thực tốt hơn nàng rất nhiều
Nhan Bạch Vũ đột nhiên vươn vai, vẻ mặt biểu lộ sự sảng khoái:
"Ai nha, để tôi thu dọn cho, chị chỉ việc đánh răng thôi"
Nhan Bạch Vũ tựa hồ cái gì cũng không nghe, chuyện gì cũng không biết, bỏ hộp chén vào bì nhựa, trước khi đi ra cửa còn bồi thêm một câu:
"Ngày mai tôi lại nấu đem qua nữa nha, hắc hắc, tạm biệt, Nhiên"
Tả Ngôn Nhiên sững sờ, Nhan Bạch Vũ rốt cuộc có da mặt không, rõ ràng nàng đã đánh đuổi cô đi rồi, rõ ràng nàng muốn đoạn tuyệt cô rồi, Nhan Bạch Vũ thật quá đáng...
Hình Kiểu Đình vứt bỏ hết thể diện giữ mấy năm qua đến Lâm thị, không lên phòng tổng tài, chỉ vừa đến đại sảnh đã bắt gặp nàng
Lâm Linh lạnh lùng nhìn Hình Kiểu Đình, nàng so nhiều năm trước gầy nhiều, theo độ tuổi tăng trưởng, trở nên vô cùng mỹ lệ
"A, Hình tiểu thư, tìm tôi có chuyện sao?"
"Lâm Linh, thực xin lỗi, bốn năm rồi, hôm nay tôi mới dám mở miệng xin lỗi em..." Hình Kiểu Đình nắm tay Lâm Linh, dung nhan của nàng, thanh âm của nàng, Hình Kiểu Đình không cách nào quên
"Đến quán cà phê nói chuyện đi, ở đây không tiện..." Lâm Linh hất tay nàng ra, giày cao gót nện cộp cộp vang dội trên nền đất nội tâm thượng tầng tầng lớp lớp gợn sóng ập vào
Bầu không khí giương cung bạt kiếm diễn ra tại quán cà phê. Hình Kiểu Đình tận lực đè nén khổ sở bốn năm qua, nói:
"Lâm Linh, đêm đó, tôi không cố ý, em cho tôi cơ hội được không, tôi sẽ hảo hảo sửa chữa lại, sẽ không để nó phát sinh nữa"
"Nếu chị đến đây chỉ để nói về chuyện quá khứ thì tôi về trước..."
Lâm Linh không do dự bước ra cửa, Hình Kiểu Đình chạy theo ôm nàng vào lòng, ở bên tai nàng nức nở:
"Lâm Linh, mấy năm qua không ngày nào tôi không ân hận về hành vi của mình, không ngày nào tôi quên câu nói của em khi đó, tôi buông không được em, Lâm Linh...."
Lâm Linh đồng dạng khóc không thành tiếng, tương ủng vào lòng Hình Kiểu Đình. Bốn năm về trước, cái đêm mà Nhan Bạch Vũ say khướt đó, cô đẩy nàng cho Hình Kiểu Đình, nàng và Hình Kiểu Đình say rượu loạn tính, cái gì phát sinh cũng đã phát sinh, Lâm Linh không phải hận, nàng muốn trốn tránh, trốn tránh Hình Kiểu Đình, bởi vì tâm nàng lúc đó quá loạn
Ở thời điểm xác định bản thân lầm tưởng Nhan Bạch Vũ sau, Lâm Linh chui vào phòng khóc ba ngày ba đêm. Hình Kiểu Đình từng là người đối với nàng tốt nhất, từng là người dẫn dắt nàng, khiến nàng thích làm quân y, cũng là người khiến nàng rời bỏ cái áo quân y, rời bỏ quân khu
"Tôi cũng đâu có quên chị..."
Hai đại mỹ nữ ôm cùng một chỗ, hấp dẫn rất nhiều người qua đường tầm mắt ghé lại....
Tả Ngôn Nhiên vứt cặp sách vào tủ đựng túi xách, thẳng bước lên phòng, nàng bật công tắc, muốn vào phòng đi tắm, nhất thời đoàn nhô lên trên giường làm nàng cả kinh, đi lại giũ tấm chăng ra
Cỗ lực lượng kinh người kéo nàng xuống, cả mặt đều vùi vào l*иg ngực ấm áp của người kia. Tả Ngôn Nhiên đánh thùm thụp vào người Nhan Bạch Vũ, bên tai truyền đến tiếng kêu đau của Nhan Bạch Vũ
Điểm đỏ rực loan ra bả vai áo. Tả Ngôn Nhiên dừng lại động tác, mím môi, nhớ trên người Nhan Bạch Vũ còn có thương, nàng vô cùng hối hận về hành động nông nỗi của mình
"Nhan Bạch Vũ, cởϊ áσ ra"
"Ách, để làm chi nha, không đau mà, một lát nữa để tôi tự xử lý là tốt rồi, chị đừng động nó, bẩn lắm"
Nữ vương sinh khí: "Tôi nói cởϊ áσ ra"
"Ách, thôi được, tôi cởi, Nhiên đừng la to quá, làm việc cả ngày, cổ họng chịu đả kích coi chừng bị ốm bây giờ"
Nhan Bạch Vũ điềm đạm nói, nhu thuận cởϊ áσ sơmi ra, cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo kia vân vê lên da thịt mình, từng tấc từng phân đều ôn nhu như nước, giọt lành lạnh nhỏ giọt chảy xuống lưng Nhan Bạch Vũ. Cô đau lòng ôm nàng vào lòng, lau vệt nước mắt trên ngũ quan động lòng người kia
"Sao nữ vương của tôi lại khóc rồi"
"Nhan Bạch Vũ, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
"Tôi đâu trách chị, tôi không cho phép chị xin lỗi tôi" Trán kề trán, trong mắt đều là bóng dáng đối phương
Tả Ngôn Nhiên sờ lên đạo vết sẹo ngang dọc to nhỏ ghê người trên lưng Nhan Bạch Vũ, nội tâm ẩn ẩn khổ sở
"Những vết sẹo này làm sao mà có"
"Trước kia khi đi làm nhiệm vụ tiền tuyến bị đối thủ chém trúng hoặc cũng có thể trong lúc phá ổ hắc bang nước ngoài"
"Nhiên, chị đừng nghĩ ngợi lung tung a, hết thảy trôi qua, tôi không còn cảm thấy cơn đau da thịt nữa rồi"
Tả Ngôn Nhiên không kháng cự Nhan Bạch Vũ ôm, hai tay vô thức đặt lên lưng Nhan Bạch Vũ, chỉ ngày hôm nay thôi, để nàng tuỳ hứng lần này nữa thôi, đợi ngày mai đến, nàng sẽ toàn tâm toàn ý đoạn tuyệt phần cảm tình này...