"Tôi không nghĩ Gia Minh đêm nay thoát khỏi ma trảo của một người đâu Bách Du, cô nàng đó Gia Minh hưởng thức sau đi." một thanh niên trẻ tuổi nhan sắc bình thường trên chân mày phải có vết sẹo lớn, từ cầu thang bước đến tiến lại bàn cô và cậu.
"Gì chứ? A Thất cậu nói gì thế?" cô không khỏi buồn cười dập đi điếu sì gà cháy gần hết.
"Ba tháng cậu không đến, nàng ta ngày nào cũng tìm cậu đấy." A Thất tiến lại ngồi xuống liền có phục vụ tiến lại rót rượu cho hắn.
"Thật sao? Gia Minh cậu tối nay sung sướиɠ rồi." Bách Du đứng lên vỗ vỗ vai cô, rồi nâng cốc rượu lên "Nào lâu rồi ba người chúng ta chưa uống cùng nhau."
"Được." cô và hắn đồng thanh nói, cả ba đứng lên cụng ly. Nâng ly một hơi uống cạn sạch rồi cười sảng khoái.
Khi cả ba ngồi xuống chẳng biết đâu lại xuất hiện một người phụ nữ lớn tuổi nắm lấy cổ áo cô kéo xuống, làm cô bất ngờ trợn to mắt đến khi môi cô chạm môi người đó, nhìn gần dung nhan kia cô liền cầm đôi tay giữ áo mình kéo ra,tay siết chặt lấy cổ tay trước mặt, híp mắt lại nhìn người đó.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, A Thất và Bách Du ngây người nhìn cảnh này, đến khi thấy họ tách ra. Giang Thanh cầm theo cốc rượu đang đứng lên định đi qua chỗ của cô lại thấy có người phụ nữ tiến lại nắm cổ áo ghì xuống cưỡng hôn cô rồi lại bị cô lạnh lùng hất ra, không khỏi đứng nguyên tại chỗ.
"Nguyệt Cát, chị đang làm gì thế?" Gia Minh nhìn người trước mặt dù đau đớn nhưng vẫn nhìn chằm chằm mình không kêu buông.
"Ba tháng qua sau lại trốn tránh tôi? Biết tôi tìm kiếm em khổ cực thế nào không? Mọi thứ dường như đều bị bịt kín." Nguyệt Cát phẫn nộ nói.
"Tìm tôi làm gì? Chúng ta chẳng là gì cả." cô vứt cánh tay bị siết đến tím lại kia.
"Tôi mặc kệ em không xác định quan hệ gì với tôi, chỉ cần tôi yêu em là được!" Nguyệt Cát xoa xoa cổ tay của mình, mắt đỏ bừng nhìn cô.
Gia Minh không khỏi nhíu mày nhìn người nọ, lại nhớ đến những trận mây mưa giữa mình và nàng ấy, lắc đầu không thôi. Chết tiệt cô không thích yêu ai nhưng lại ba lần bốn lượt muốn động tâm với người trước mặt, nhiều lần lạnh lùng vứt bỏ nàng ấy nhưng vẫn theo đuổi, cô cũng như Bách Du là một người hoa tâm.
Cô nhìn xung quanh tất cả lầu Vip đều tập trung lại nãy giờ xem kịch vui, lại nhìn Nguyệt Cát đứng một bên, đưa ra một cánh tay ra nắm lấy bàn tay nàng kéo đi. Nguyệt Cát thấy cô đổi thái độ cũng vui vẻ liền bước theo sau. Bách Du và A Thất khẽ liếc nhìn nhau cười rồi nâng cốc rượu vừa được rót đầy lên uống.
Giang Thanh bên này xem tràng cảnh cho đến khi thấy cô kéo Nguyệt Cát lên thang máy tiến lên tầng lầu trên, không khỏi nhíu mày. Nguyệt Cát nàng cũng biết, là người phụ nữ cũng có uy quyền trong thương trường, nàng kinh doanh từ khi còn trẻ bây giờ chỗ đứng cũng không tệ, nhan sắc khỏi phải bàn cãi cũng coi là một trong top những mỹ nhân trong giới kinh doanh, nếu không biết tuổi thật liền cứ nghĩ là cô gái 25 hoặc 26 nhưng thật ra nàng đã gần 40. Điều khiến nàng khó chịu nhất cư nhiên cô chú ý đến nàng nhưng lại không nhìn đến mình, chẳng lẽ mị lực của mình thua cả người lớn hơn mình 5 tuổi?
Đến tầng lầu dành cho khách thuê qua đêm cô tiến đến mở đại một căn phòng kéo Nguyệt Cát vào trong liền khóa trái cửa. Vừa xoay người bắt đèn trong phòng thì Nguyệt Cát đã cởi được phân nửa chiếc váy, để lộ ra vòng một đầy đặn mỹ lệ kia, chiếc bra cũng bị vứt bừa ở một bên. Đến khi cô tiến lại chiếc giường ngồi xuống thì một thân thể hoàn mỹ đã đứng trước mặt, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, làm máu nóng của cô bừng bừng cháy.
Nguyệt Cát tiến lại ngồi xuống đùi cô, tay choàng qua cổ của cô,môi hạ xuống môi cô, mạnh bạo chiếm đoạt, cô cũng hé môi nhiệt tình đáp trả, tay luồn qua eo hạ xuống xoa bóp cặp mông căng đầy, khiến nàng rên khẽ vài tiếng trong cổ họng. Nàng dứt khỏi nụ hôn dời xuống mυ'ŧ lấy cần cổ trắng ngần kia, tay cũng để trên những nút áo nhẹ nhàng tháo ra, rồi kéo ra vứt sang một bên.
Nàng đứng dậy rồi lại quỳ xuống trước mặt cô, đưa tay cởi nút quần xong rồi lôi cả chiếc boxer kéo ra. Ngay lập tức con quái vật của cô bật ra ngay trước tầm mắt của nàng. Dươиɠ ѵậŧ của cô đã cương cứng từ lúc nào, dũng mãnh đứng thẳng. Dươиɠ ѵậŧ to lớn, hồng hào, có thể thấy được những đường gân trên thân dươиɠ ѵậŧ.
Ưỡn người lên, đưa môi đến gần dươиɠ ѵậŧ của cô, liếʍ quanh thân dươиɠ ѵậŧ, dọc theo thân lên đến đầu khấc, liếʍ cái lỗ nhỏ trên đầu khấc. Cô khẽ rùng người, cảm giác sung sướиɠ từ đỉnh dươиɠ ѵậŧ truyền đi khắp người, cô đưa tay vén vài lọn tóc của nàng lên thái dương. Nàng mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của cô, mυ'ŧ đến lưng chừng dươиɠ ѵậŧ rồi dừng lại, không thể mυ'ŧ thêm được nữa vì dươиɠ ѵậŧ của cô quá to quá dài so với khoang miệng của nàng. Thấy vậy, cô dùng hai tay đặt sau đầu nàng giữ cố định, đẩy thật nhanh hông về phía trước, dươиɠ ѵậŧ của cô chạy thẳng vào cuống họng của nàng. Khóe mắt của nàng liền ứa nước chảy ra, dù khó chịu cũng không có ý đẩy ra.
Cô nhấp liên hồi trong khi nàng rêи ɾỉ trong cổ họng, nàng cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của cô đang co giật, một lúc sau từ đầu dươиɠ ѵậŧ cô bỗng bắn ra một dòng chất lỏng màu trắng đυ.c sền sệt, nóng ấm. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy thẳng từ cuống họng xuống đến dạ dày của nàng. Cô vội kéo dươиɠ ѵậŧ ỉu xìu của mình ra khỏi miệng của nàng, sợ cứ để lâu nàng sẽ không còn không khí để thở mất.
Được thả ra nàng dốc sức hô hấp để lấy lại không khí, ngực theo những đợt hô hấp mà nhấp nhô, nàng nuốt xuống số tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn xót lại trong miệng, thở ra một hơi. Tay vẫn đặt trên dươиɠ ѵậŧ của cô sục lên cho nó đứng lên lại, cô cũng thoải mái với những động tác của nàng.
"Lên đây đi!" cô cầm lấy bàn tay vẫn để trên dươиɠ ѵậŧ của mình.
"Được." Nguyệt Cát lúc này có bao nhiêu phóng đãng liền có bấy nhiêu.
Nguyệt Cát nằm ngay ngắn trên giường thì cô cũng tiến thân mình vào tách hai chân của nàng rộng ra, để dươиɠ ѵậŧ của mình mơn trớn trước động khẩu ẩm ướt cô không khỏi thú vị "Nguyệt Cát sao lại ướt thế này?"
"Chỉ cần nhìn thấy Gia Minh tôi chỉ có thể nghĩ đến chuyện này!" Nàng ngâm khẽ khi hai hạ thể gần nhau.
Nàng vừa nói xong cô liền đẩy hông mình tiến vào lỗ nhỏ , nửa thân dươиɠ ѵậŧ đã nằm bên trong nàng.
"Ưʍ.... ah.... của em to.... to quá.... tôi.... tôi sướиɠ quá...."
Nghe được câu nói của nàng, cô hài lòng ra vào bên trong của nàng, càng nhấp càng sâu hơn.
-Ah.... ah.... ha.... ưʍ.... ah....sướиɠ.... sướиɠ quá.... ah....
Nàng chỉ biết rêи ɾỉ trong khi cô ra vào bên trong nàng, nàng khẽ đung đưa hông mình theo từng nhịp nhấp của cô. Cô nâng người nàng dậy, ôm lấy eo của nàng. Nàng đưa hai tay ôm lấy cổ của cô.
"Nguyệt nhi như vậy sẽ sướиɠ hơn nhiều đấy, cùng Minh nhi tận hưởng nào."
Vừa nói cô vừa nhấp, càng nhấp lại càng sâu, dươиɠ ѵậŧ như hôn vào miệng tử ©υиɠ của nàng, khiến nàng thoải mái mà rêи ɾỉ. Nàng ngã đầu về sau, ưỡn ngực lên trước mặt cô. Cô hiểu ý đưa miệng mυ'ŧ lấy đỉnh ngực của nàng, mυ'ŧ liếʍ như trẻ nhỏ được mẹ tu ti.
"Minh nhi.... ah.... ah....Nguyệt nhi.... Nguyệt nhi sắp không ổn rồi.... ah.... ưʍ.... ah....Nguyệt nhi ra.... ah.." Vừa nói nàng vừa run rẩy, từ âʍ đa͙σ của nàng phun ra dòng chất lỏng trong suốt.
"Minh nhi còn chưa ra nữa đấy, Nguyệt nhi thật phóng đãng."
Nói rồi cô ra sức nhấp, nhấp đến khi nàng ra lần nữa thì cô mới không đành lòng mà suất ra. Từ đỉnh dươиɠ ѵậŧ bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng, bắn thẳng vào tử ©υиɠ của nàng, nối theo đó là từng dòng từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chạy thẳng vào tử ©υиɠ, vì quá nhiều nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã tràn ra ngoài hòa cùng dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng làm ướt drap giường.
Cô rút ra dươиɠ ѵậŧ của mình, cô ôm con người mềm nhũn trong lòng cô cùng nhau nằm xuống giường.
"Thoải mái chứ?" cô vuốt ve mái tóc dính mồ hôi của nàng lại ra sau tai.
"Ân!" Nàng gật đầu chui vào lòng cô, môi để ở hõm vai cô nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy, trên cổ từ nãy giờ đã đóng rất nhiều dấu ô mai từ nàng.
Cô đợi nàng ngủ say mới rời giường mặc lại quần áo, xoay người đắp chăn cẩn thận lại cho nàng, đặt nhẹ nụ hôn trên trán "Nguyệt nhi ngủ ngon!" rồi mở cửa rời đi. Nhìn đồng hồ cũng đã 1 giờ sáng.