Người Yêu Dấu

Chương 27: Say

"Thục Nhàn, chị đừng để ý chuyện vừa rồi, em không phải..."

Lương Tu Kiệt thủy chung cúi đầu, tâm tình thấp thỏm không yên, phần chờ mong, phần bất an

"Ừm, tôi không để ý đâu"

Lương Tu Kiệt tay siết thành quyền, trái tim đanh lại một nhịp. Sự thật, Lý Thục Nhàn thông suốt nữ nhân kia là ai, vì sao xuất hiện ở đây, không phải vô duyên vô cớ gọi tên Lương Tu Kiệt. Nàng xen vào được sao, không được, Tu Kiệt em ấy sẽ nghĩ bản thân thế nào, nữ nhân nhiều chuyện

Lý Thục Nhàn là một người bình tĩnh, nàng không thích đối mặt bầu không khí e dè, cả thanh âm khi nàng nói ra mang theo vài phần đạm nhạt, tựa như, chuyện này không phải chuyện của nàng, nàng không quan tâm

"Kiệt, muộn rồi, tôi muốn về nhà"

Lý Thục Nhàn nhìn đồng hồ, trước tiến ra chiếc xe. Rất nhanh, Lương Tu Kiệt lấy lại tinh thần, gượng gạo cười, không muốn nàng nhận ra bản thân bất thường

"Được, em đưa chị về"

Lương Tu Kiệt trở lại căn hộ, toàn thân nặng nề như bị núi cao chèn ép, cô thở dài, vô lực ngồi xuống sofa, mất tâm trạng ngủ. Lương Tu Kiệt mở tủ lấy rượu, ngửa đầu nốc mạnh, trút hết nửa chai vào dạ dày trong nửa nốt nhạc, dạ dày đã lâu không tiếp nhận cồn nay lại dồn dập ào xuống, tránh không khỏi, cuộn trào đau thắt

Đau thật đấy, đau muốn chết đi, người ta thường nói uống rượu tiêu sầu, nhưng sao cô càng uống, sầu càng đầy đây. Lương Tu Kiệt ôm ngực, thê lương cười, là bản thân nghĩ quá nhiều sao, thấy chị ấy dễ chịu hiền lành liền tự mình đa tình sao, quả thật buồn cười, ha ha, Lương Tu Kiệt, mày có bệnh rồi

Lương Tu Kiệt mặc kệ dạ dày bị thương, uống hết nửa số rượu còn lại, ngã lưng lên sofa, ngẫm lại thanh âm lạnh nhạt của nàng, hết thảy thản nhiên, hết thảy điềm tĩnh

Rất lâu rồi, trái tim ngủ yên chưa bị đả kích, Lương Tu Kiệt như người mất hồn, có thuốc trong nhà, cô không uống, hai chai, ba chai, bốn chai lăn ra sàn nhà

Lý trí tựa nước hồ thu, lòng người chua xót vạn phần. Lương Tu Kiệt gắng gượng dậy, cách cô xoa dịu nỗi đau là không ngừng uống rượu, trong nhà hết rượu rồi, cô phải mua, a, hai chiếc xe đều đi sửa chữa

Lương Tu Kiệt nhớ ngay đến một người, Mẫn Trinh, chỗ nàng có thật nhiều rượu ngon

"Nhĩ hảo Mẫn Trinh, phiền chị mang cho tôi năm chai rượu đến xx căn hộ"

Thanh âm suy yếu thì thào của Lương Tu Kiệt khiến Mẫn Trinh đang ôm Điêu Thư Kỷ ngủ trong ngực sợ hãi bật dậy, hiện tại một giờ sáng

"Thiếu chủ, em không phát sinh vấn đề gì chứ, giọng tại sao đứt quãng như vậy"

"Ha ha, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì, mau mau, tôi không chờ được đâu"

Mẫn Trinh nhíu mày, nàng biết Lương Tu Kiệt không phải thuộc tuýt người nghiện rượu, cô chỉ uống khi đi chung với sáu đường chủ Phá Lang bang ngoài ra thường ngày chỉ uống nước ép. Lão thủ có kinh nghiệm nhiều năm như Mẫn Trinh sớm phát giác ra, Lương Tu Kiệt nhất định có vấn đề

"Thiếu chủ, để tôi qua đó xem tình hình của em, sau đó mang rượu đến"

"Không không, tôi không sao cả, tôi ổn, không cần qua đây nhìn tôi, Mẫn Trinh, tôi muốn rượu..."

"Rượu...Thục Nhàn...đừng đi..."

Tầm mắt một mảng mơ hồ. Dường như Lương Tu Kiệt đã thấy, Lý Thục Nhàn nắm tay người khác, nói cười, thật hạnh phúc, cô chỉ là người qua đường, vĩnh viễn chỉ là người qua đường vì nàng dừng chân lại mà thôi. Muốn nắm tay người đi dưới ánh dương, người lại ở nơi nào, rốt cuộc người suy nghĩ gì đây...

Đầu dây bên kia đã không hề có nửa điểm thanh âm, Mẫn Trinh hốt hoảng hô: "Thiếu chủ" Thanh âm không lớn không nhỏ nhưng đủ kinh động Điêu Thư Kỷ trong lòng, nàng dụi dụi mắt:

"A Trinh, thiếu chủ làm sao vậy, không phải trong bang xảy ra loạn thất bát tao gì chứ?"

Mẫn Trinh lắc đầu:

"Không phải, vấn đề không phải bang mà là thiếu chủ, đi, tôi với em đi đến nhà thiếu chủ"

Mẫn Trinh đem theo đồ nghề phá khoá, mở cửa, vừa bước vào liền nghe được hương rượu nồng nặc. Điêu Thư Kỷ nhíu mày, dưới chân là chai rượu rỗng tuếch, phụ cận ngập chai rượu bừa bộn. Mẫn Trinh thấy Lương Tu Kiệt bất tỉnh nhân sự nằm dưới sàn, bị dọa ngây người chốc lát

Điêu Thư Kỷ cùng Mẫn Trinh hợp sức nâng dậy Lương Tu Kiệt, không có dấu hiệu tỉnh. Điêu Thư Kỷ sờ lên trán Lương Tu Kiệt, nhiệt độ thật nóng, người này tửu lượng nghìn chén không say vì cái gì đêm nay dễ dàng đổ gục như vậy

"Thiếu chủ bị sốt rồi, phải đưa đi bệnh viện"

"Thiếu chủ tại sao uống thành cái dạng này" Phá hỏng mỹ hảo của nàng và Mẫn Trinh, hừ hừ

Dìu Lương Tu Kiệt ra xe tốn không ít sức lực, cô vốn dĩ rất cao, dù gầy đi chăng nữa nhưng khi toàn thân thả lỏng thì to lớn nặng trĩu vô cùng

Mẫn Trinh hiểu, chuyện này không thể kinh động Lương Diệu Dương, Phá Lang bang có bệnh viện riêng nhưng không thể vào, vừa vặn S thị tay chân lẫn bằng hữu của nàng rộng vô kể, trong số đó có bác sĩ hàng đầu làm việc tại bệnh viện quốc tế S thị

Nam nhân vận blouse trang phục, vẫn còn mớ ngủ, nhãn thần của hắn hiện lên chút kinh ngạc khi thấy Mẫn Trinh đến, rất nhanh khôi phục bình thường

"Mẫn đường chủ, cô không khỏe hay là tiểu bằng hữu này" Nam nhân hướng Mẫn Trinh hỏi

"Em ấy là thiếu chủ, con gái lão đại, anh coi thương thế cẩn thận đó!" Mẫn Trinh đề cao ngữ khí: "Còn nữa, chuyện này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, đây là lệnh!"

Nam nhân nghe lão đại hai từ, chảy một thân mồ hôi lạnh, giờ nghe thêm con gái lão đại bốn từ, cảm thấy hoa mắt ù tai, ai, không nghĩ tới Lương Diệu Dương giấu con gái kỹ thế...

Nam nhân gọi Lại Vinh Trọng, bệnh viện quốc tế S thị tài giỏi nhất bác sĩ một trong, hắn là gay, năm trước mới kết hôn, đối tượng là đồng nghiệp. Lại Vinh Trọng vừa lau mồ hôi vừa kiểm tra tỉ mỉ Lương Tu Kiệt tình trạng, xong việc, hắn thở phào một hơi

"Thiếu chủ các người ngộ độc cồn nhẹ thôi, ở bệnh viện tịnh dưỡng vài ngày thì tốt rồi, nhớ đầy đặn uống thuốc tôi kê đơn, dạ dày tổn thương không ít đâu, khoảng thời gian tới khuyên nàng đừng uống rượu nữa, ngủ sớm"

"Cảm ơn, giờ này đến phiền anh rồi"

"Không có gì, không có gì, ha ha, nghĩa vụ của tôi mà"

Lại Vinh Trọng vuốt ngực, hắn nghĩ có ngày hắn sẽ lên cơn đau tim mà chết mất

"Thục Nhàn...Thục Nhàn..."

Suốt buổi, Mẫn Trinh và Điêu Thư Kỷ thu vào tai bao lời lẩm bẩm của Lương Tu Kiệt, dù rất nhỏ nhưng các nàng có thể nghe nhất thanh nhị sở

Mẫn Trinh híp mắt, Lương Tu Kiệt không phải người dễ biểu lộ cảm xúc nhưng hôm nay, Mẫn Trinh thay đổi cách nhìn nhận của mình về chuyện này, trong miệng Lương Tu Kiệt không ngừng gọi Thục Nhàn cái tên, ắt hẳn người này trọng yếu

Thục Nhàn là ai, đối Lương Tu Kiệt ảnh hưởng như vậy sâu. Mẫn Trinh lờ mờ thông suốt chuyện gì, quả thật, tình yêu khiến ta trầm luân cũng khiến ta sa đoạ, trở thành thiên thần gãy cánh, mãi mãi rơi vào hắc ám...