"Tu Kiệt, đã lâu không gặp"
Thanh âm này ba năm về trước Lương Tu Kiệt cực kỳ vui sướиɠ khi nghe thấy hiện tại mất đi hết thảy, mất đi ban đầu rung động. Lương Tu Kiệt chậm rãi xoay đầu nhìn nữ nhân kia, nàng vận đầm xẻ tà đỏ lộ ra đùi thon trắng nõn, dị thường rực rỡ, từng đường nét quen thuộc nhưng sao xa lạ tận chân trời
Có lẽ nàng bận chăm đứa nhỏ mới sinh một năm trước nên bộ dáng thập phần tiều tụy dù đã trang điểm kỹ lưỡng
Lý Thục Nhàn nhìn nàng, nhãn thần thoáng hiện tia sững sờ, kia không phải nữ nhân chụp chung với Lương Tu Kiệt trong bức ảnh kia sao?
"Kiệt, ai vậy?" Lý Thục Nhàn biết rất rõ nhưng còn cố hỏi
Lương Tu Kiệt hướng Lý Thục Nhàn cười thật tươi, ngữ khí như thường ngày đều đều tĩnh lặng:
"Em chẳng biết nữa, chắc nàng nhầm người, Thục Nhàn, chúng ta về thôi"
Lý Thục Nhàn bất giác câu lấy tay Lương Tu Kiệt, mềm nhẹ gật đầu:
"Về thôi"
Trầm An Hạ thấy hai người các nàng thân mật khoác tay nhau đi xuống du thuyền, gấp đến mức chạy ra hô:
"Tu Kiệt, chị biết lỗi rồi, Tu Kiệt, em đừng đi mà, chẳng phải em nói sẽ không bao giờ bỏ chị sao?"
Lương Tu Kiệt tựa như không nghe thấy cùng Lý Thục Nhàn bước ra xe phóng chân ga đi mất
Trầm An Hạ khổ sở. Lương Tu Kiệt mà nàng biết không phải như vậy, em ấy sẽ ôn nhu vuốt tóc nàng, em ấy luôn hướng bản thân cười, em ấy làm rất nhiều chuyện khiến nàng vui, em ấy hiện tại thay đổi rồi, trở nên không giống trước nữa, lạnh nhạt đến mức không thèm nhìn nàng thậm chí còn kề cận nữ nhân khác
Lương Tu Kiệt có người mới rồi, nữ nhân kia vô cùng mỹ lệ, bọn họ rất xứng đôi, ngũ quan em ấy vẫn như ba năm trước tinh xảo, vẫn là đôi con ngươi hổ phách sáng ngời làm nàng ngày đêm tơ tưởng đó. Trầm An Hạ lúc nghe Lương Tu Kiệt ca hát, suýt chút nữa đã không nhận ra cô
Trầm An Hạ cười khổ, những thứ đó không phải tự tay nàng đem đi đạp đỗ hay sao, là nàng tự mang Lương Tu Kiệt rời xa mình. Cứ ngỡ sẽ tìm được nơi quy túc cả đời, ngờ đâu chỉ là nhất thời
Trầm An Hạ mệt mỏi lắm rồi, nàng muốn rời khỏi Hạ gia, nàng chán ghét khi phải thấy cảnh Hạ Thiếu Phong cặp kè nữ nhân khác trên chính giường ngủ của mình. Trói buộc duy nhất của nàng là đứa nhỏ, mỗi một lần nhìn thấy đứa nhỏ khóc là nàng lại đau lòng khôn xiết
Tiệc rượu đêm nay, Hạ Thiếu Phong cãi cọ với nàng, bỏ đi về trước, làm nàng chịu biết bao nhục nhã trước đám đông. Nàng hận hắn, hận Hạ gia
Và rồi thái dương của nàng xuất hiện. Trầm An Hạ đã u mê nghĩ, Lương Tu Kiệt có hay không còn tình cảm với nàng, có hay không sẽ ngỏ lời quay lại với nàng, nếu chuyện đó xảy ra, Trầm An Hạ sẽ thật vui vẻ chấp thuận
Dù Lương Tu Kiệt không có tiền hay không có bối cảnh hùng hậu nàng sẽ đều chấp thuận, nàng hối hận rồi, hối hận vì hành vi ngông cuồng và ngu xuẩn của mình ba năm trước....
Gió lạnh hiu hiu phất qua Lý Thục Nhàn khuôn mặt, phố xá giờ này khá thưa xe cộ qua lại, nàng đảo mắt nhìn Lương Tu Kiệt chống tay suy tư, em ấy mắt luôn hướng ra ngoài trời nãy giờ
Lương Tu Kiệt đột nhiên mở miệng:
"Thục Nhàn, hôm nay em vui lắm, cảm ơn chị vì tất cả"
"Đứa ngốc, cảm ơn cái gì, ngược lại là em nha, rõ ràng lạnh còn nằng nặc đòi đón gió trời"
"Ha ha, gió trời so điều hoà thoải mái a"
Lý Thục Nhàn thấy biểu hiện Lương Tu Kiệt đã trở lại như mọi khi. Lý Thục Nhàn ôn nhu cười, nàng thích nhìn em ấy như vậy, thích nhìn em ấy luôn hoạt bát như mặt trời, không phải lạnh nhạt trầm mặc. Lương Tu Kiệt vừa rồi một màn, nàng xem không quen
Vấn đề có thể xuất phát từ nữ nhân tên Trầm An Hạ kia, nàng biết Lương Tu Kiệt có tâm sự, chính là không muốn bản thân trở thành kẻ nhiều chuyện xen vào việc riêng tư của người khác. Mọi thứ hãy cứ để nó tự nhiên mà đến đi
Lương Tu Kiệt thời điểm ở Paris đã từng nghĩ ngợi, nếu như có một ngày bản thân gặp lại Trầm An Hạ thì sẽ như thế nào, truy cứu, hận ý, phẫn nộ?
Lương Tu Kiệt chỉ cười trừ, hiện tại hết thảy đã có đáp án, trái tim trước khi luôn đập vì Trầm An Hạ nay phẳng lặng như sông thu, không cách nào khơi lên gợn sóng nữa
Đã từng hẹn thề một đời, cuối cùng tan thành mây khói, một người ngược về quá khứ, một người hướng đến tương lai, mãi mãi cũng không chung đường, mãi mãi cũng không giao nhau trên xa lộ
Vẫn như thường tình, các nàng luôn quan tâm hỏi han nhau hồi lâu rồi mới ai về nhà nấy. Lương Tu Kiệt đứng đó dõi theo chiếc xe cho đến khi khuất dạng, khoé môi giơ lên mạt tươi cười, bởi vì có chị xuất hiện, nhân sinh của em mới ngập tràn ánh dương
Lương Tu Kiệt có thói quen nhìn theo xe của Lý Thục Nhàn thì Lý Thục Nhàn cũng có thói quen nhìn qua gương chiếu hậu, xem bóng dáng người kia, nàng không có bỏ sót một lần nào cả....
Sáng hôm sau, Lương Tu Kiệt đến Tân Đình, vừa đặt mông xuống ghế làm việc thì Biên Tiểu Tiểu đã khều tay cô, xấu xa nói:
"Hôm qua cậu và Lý tổng có phát sinh gì sao, ờ, đại loại như, ấy ấy, abcxyz?"
Lương Tu Kiệt bĩu môi: "Nói nhảm, mình và chị ấy chỉ đơn thuần nói chuyện, cái gì cũng chưa từng phát sinh!"
"Vậy sao, thất vọng quá a, nhưng thôi không sao, để chuyên viên tâm lý tư vấn cho cậu, hắc hắc..."
Biên Tiểu Tiểu kề vào tai Lương Tu Kiệt nói nhỏ, lầm bầm làu bàu hơn nửa tiếng đồng hồ. Hoạt Thánh Tuyền và Nguyễn Lên Đào ngồi phía trên quay xuống len lén nhìn trộm Lương Tu Kiệt
Không hiểu Biên Tiểu Tiểu nói gì với Lương Tu Kiệt mà mặt em ấy không ngừng phát sinh biến hoá, từ điềm nhiên đến đỏ bừng bừng. Nguyễn Lễ Đào, Hoạt Thánh Tuyền đồng dạng thắc mắc, gì vậy a?
Báo chí ngày hôm nay đưa tin vô cùng nóng hổi. Vương Cường, tổng tài Vương thị gây sự trong quán bar bị người đánh đến bầm tím mặt, gãy một cái răng, phóng viên S thị tìm tìm kiếm kiếm, truy không ra hành tung người đã đánh Vương Cường là ai
Vương thị uy danh tổn thất nặng nề do bê bối của Vương Cường, hắn vừa bị bầm mặt không còn mặt mũi nhìn dư luận lại bị ba hắn, Vương Cần giáng thêm hai bạt tai, hiện tại khuôn mặt anh tuấn của Vương Cường có thể dùng hai từ tổ ong để hình dung
Phương Hựu An đọc mà cười hả hê, còn dùng tài khoản ảo bình luận, tạo nghiệp làm chi để bị nghiệp quật, tốt nhất nên tu tâm dưỡng tính, nói không chừng lần sau không chỉ khuôn mặt, ha ha. Bình luận này được đông đảo cộng đồng mạng thả icon like, trực tiếp đưa lên top 1 bài viết
Lý Thục Nhàn nghe tiếng cười của khuê mật, âm thầm lắc đầu, nàng biết Phương Hựu An căm ghét Vương Cường đến mức nào, nếu bây giờ Vương Cường gây bất lợi cho nàng, Phương Hựu An sẵn sàng đến tận nhà hắn cho hắn bài học
Nhưng hết thảy đã đi qua rồi, nàng sớm quên đi rồi
Cửa phòng có người gõ, Lý Thục Nhàn tuỳ ý 'Ân' một tiếng. Lương Tu Kiệt xán lạn cười, trên tay là một ly nước ép sinh tố, cô đi đến đặt trên bàn nàng
"Thục Nhàn, uống cà phê quá nhiều trong một ngày đối sức khỏe không tốt, từ nay về sau chuyển sang dùng nước ép hoặc sinh tố đi"
Thục Nhàn tiếp nhận ly nước, hút một hơi: "Chị muốn tỉnh táo chút nên uống nhiều cà phê, hiện tại em đã nói vậy thì không cần nữa, đều nghe em, đứa ngốc khó tính" Nàng cười rộ lên, người này suốt ngày nhắn tin nhắc nhở nàng, nào là ngủ sớm nào là uống các loại đồ uống thanh lọc cơ thể, nào là ăn đúng giờ tránh đau dạ dày. Lý Thục Nhàn đương nhiên cảm động a...
Phương Hựu An ngồi một bên, trên mặt đã nổi ba đường hắc tuyến, bỗng nhiên cảm thấy nhớ bảo bối nhà nàng. Phương Hựu An nghĩ nghĩ, nàng vừa nghiên cứu ma kính toàn thư đại pháp, đêm nay phải áp dụng ngay mới được
"Tu Kiệt ở lại với Tiểu Nhàn nhé, chị có chuyện phải đi trước, tạm biệt"
Lý Thục Nhàn cảm thấy Phương Hựu An biểu hiện rất kỳ lạ nhưng không biết lạ chỗ nào. Trong phòng giờ chỉ còn lại Lương Tu Kiệt và Lý Thục Nhàn
Đợi nàng uống xong ly nước, Lương Tu Kiệt kể cho nàng nghe tổng số lượng sản phẩm người dân tiêu thụ trong tháng qua vượt kỷ lục mọi năm. Lý Thục Nhàn hài lòng gật đầu, Lương Tu Kiệt tốc độ làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, cực kỳ chuẩn xác lại thông minh lanh lợi
Chuyện này truyền đến tai lão ba nàng, Lý Khâm Minh đang nghĩ
dưỡng tại nước ngoài. Lý Khâm Minh biết được Tân Đình có nhân tài nhiều năm chưa xuất hiện, thích chí cười, hắn còn nói với Lý Thục Nhàn, bản thân sắp về nước, muốn cùng Lương Tu Kiệt hảo hảo đàm chuyện, nàng cũng gật đầu đáp ứng hắn
Cái Lý Thục Nhàn quan tâm đến đó chính là tiền đồ tương lai của Lương Tu Kiệt, em ấy trở nên giỏi giang khiến nàng vui mừng còn có điểm thất lạc, em ấy sau này cường đại rồi, có hay không lãng quên nàng?
Đang lúc thất thần thì bị Lương Tu Kiệt thanh âm kéo về hồi thần
"Thục Nhàn, đêm nay chị rảnh không?"
"Ân, làm sao vậy"
Lương Tu Kiệt giơ lên hai tấm vé, ngũ quan anh khí toàn bộ đều là tiếu ý:
"Cùng em đi xem phim đi, em đã mua sẵn hai tấm vé rồi"
"Ân, chị muốn từ chối cũng khó" Lý Thục Nhàn che miệng cười
Lương Tu Kiệt xấu hổ khịt mũi: "Ha ha, đêm nay em qua đón chị"
Lý Thục Nhàn đợi sau khi Lương Tu Kiệt đi, mở điện thoại gọi cho thư ký:
"Đem tất cả lịch trình tối nay của tôi hủy bỏ"