10 giờ sáng
Phòng 07 vip, Bệnh viện quốc tế S thị
Lương Tu Kiệt mở mắt ra, đầu đau như búa bổ, cô nhìn trần nhà trắng toát, cả cơ thể đều cảm giác rất vô lực, mùi thuốc sát trùng khó chịu đập vào khoang mũi làm cô không khỏi nhíu lại mày đẹp
"Tỉnh?" Nam âm trầm thấp cất giọng hỏi
Giọng nói này...
Lương Tu Kiệt bất ngờ quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, nam nhân một thân tây trang đen, khuôn mặt vô cùng tuấn lãng, một thân tri thức, phong độ, người bên ngoài nhìn vào thì sẽ tưởng lầm hắn là tổng tài của một công ty nào đó nhưng nếu nhìn kỹ vào mu bàn tay chằn chịt vết sẹo của hắn, người ta sẽ kinh hoảng mà bỏ chạy a. Có thể thấy khuôn mặt của Lương Tu Kiệt cùng nam nhân này chín phần tương tự...
"Lão ba!"
"Con còn biết ta là lão ba của con sao?" Lương Diệu Dương chau mày cả giận, khí tràng cường đại tỏa ra làm Lương Tu Kiệt rùng mình
"Giờ con sáng mắt?"
"..."
"Năm đó là ai nằng nặc bỏ nhà ra ở riêng! Là ai nằng nặc muốn cưới nàng làm vợ! Là ai đã từng nháo ầm ĩ!" Lương Diệu Dương đập tay xuống chiếc bàn bên cạnh, mọi thứ theo lực đạo của hắn mà rung chuyển
"Vô liêm sỉ!"
"Lão ba, con tỉnh ngộ rồi, đừng sinh khí nữa a!" Lương Tu Kiệt nắm bàn tay của hắn, ánh mắt tha thiết đáng thương
Lương Diệu Dương không nói gì, móc điện thoại từ túi quần ra, bấm một dãy số, đưa lên tai
"A Nhất, cậu mau điều tra về người đã làm Tiểu Kiệt bị thương, nhanh hết mức có thể!" Lương Diệu Dương khóe mắt hiện lên một tia ngoan độc, động vào con gái bảo bối của ta, chỉ có đường chết, hừ
"Lão ba, cầu người, đừng tổn hại đến An Hạ và người yêu của nàng!" Lương Tu Kiệt vì mất sức mà sắc mặt cực kỳ tái nhợt
"Coi như đây là lần cuối con cầu xin lão ba a!" Dáng vẻ nhu thuận hiện tại của cô Lương Diệu Dương cũng rất là ít thấy, hắn cũng là đặt trong mắt, tâm tình như lửa đốt nhất thời hạ xuống rất nhiều
"A Nhất, cậu không cần tìm nữa, đột nhiên tôi cảm thấy nó cũng không quan trọng, ân!" Lương Diệu Dương thở dài, hắn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương phát đau, hắn cũng không hỏi cô vì sao lại buông tha cho đôi cẩu nam nữ kia, bất quá hắn lờ mờ đoán được rồi
"Vẫn còn mệt mỏi?" Lương Diệu Dương ôn nhu hỏi, hắn đau lòng con gái bảo bối a
"Ân, con nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi, khụ!" Lương Tu Kiệt cười yếu ớt, cô bỗng đưa tay che miệng ho khan, cuống họng đau rát khô khốc, Lương Diệu Dương tiến đến đưa tay vỗ nhẹ lưng cô
"Lão ba và mụ mụ là tốt nhất trên đời, hắc hắc!"
"Bớt su nịnh đi tiểu cô nương!" Lương Diệu Dương nhàn nhạt cười, trong lòng cũng vui vẻ, lâu rồi phụ nữ họ mới có dịp ôn chuyện như vậy, từ lần trước Lương Tu Kiệt nháo ầm ĩ, quan hệ của hắn và cô như có tầng ngăn cách, con gái đã muốn buông bỏ người phụ lòng nàng, hắn thật không biết nên vui hay nên buồn
"Tiểu Kiệt, con đã lớn, cũng đến lúc tôi luyện thân thủ rồi, ta đã đặt một vé máy bay sang Pháp, chỗ mụ mụ con, nơi đó có một vài thuộc hạ của ta, có thể giúp con rèn luyện, môi trường bên đó cũng rất tốt, ngoại công cũng thích con qua đó xem hắn!" Lương Diệu Dương chậm rãi nói, hắn đã vì cô an bài hết mọi chuyện, bây giờ là tuỳ thuộc vào bản thân của cô thôi
"Ân, con đã biết!" Lương Tu Kiệt đáp ứng, ánh mắt có chút tan rã, Lương Diệu Dương sao không biết con gái bảo bối vẫn còn khổ sở, bất quá những gì không nên hỏi vẫn là không nên
"Ngày mai sẽ bay, vì vậy tối nay xuất viện về thu xếp đồ đạc đi"
"Vâng!"
------------------------------------------
Lúc cô được người đón về biệt thự Lương gia là lúc sắc trời đã sập tối, căn biệt thự nằm ở khu biệt lập, cách S thị nửa tiếng đi đường, xung quanh căn biệt thự rất nhiều cây xanh, tiếng chim ríu rít và tiếng gió thổi trông căn biệt thự phá lệ tịch mịch
Những năm gần đây, lão ba có ổn không? Chắc hẳn lúc đó hắn thật thất vọng đi!
Thu lại tâm tình xao động, Lương Tu Kiệt bước vào con đường cực kỳ quen thuộc đối với cô, nơi đây cô đã từng chơi đùa, cười nói, lớn lên, cô nhíu mày bước vào cửa chính biệt thự, một người phụ nữ đang lau dọn nhà cửa
bỗng nhiên kinh ngạc sau đó nàng chuyển sang mừng rỡ nhìn cô
"Tiểu Kiệt, hoan nghênh con về nhà!" Nàng là vυ' nuôi của cô, cũng là quản gia của biệt thự, Tô Diệp
"Ân, con đã về!" Hồi lâu không thấy, nàng đã già đi rất nhiều, trên mặt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn, dấu vết của thời gian đã đọng lại trên khuôn mặt ôn lương của nàng
"Sao vυ' không để người khác lau dọn?" Lương Tu Kiệt quan tâm hỏi
"Quen rồi, với lại cảm thấy người khác lau dọn không kĩ càng nên ta phải đích thân làm a!" Tô Diệp che miệng cười, mới ngày nào Tiểu Kiệt còn là một tiểu cô nương hay làm nũng với ông chủ và bà chủ, là một thái dương nữ hài, vậy mà nay đã trở thành người trầm lặng rồi, nàng thật cảm khái thời gian trôi nhanh
"À nói đến chính sự, ông chủ đã cho người quét dọn lại phòng con rồi, dụng cụ, quần áo của con ở phòng trọ cũng được hắn chuyển qua, hắn thật thương con a! Nào, Tiểu Kiệt lên phòng thôi, chắc con cũng mệt mỏi rồi!"
Lương Tu Kiệt nghe vậy sững sốt, lão ba thật nhanh a, cô cũng không nhiều lời cất bước đi lên phòng, chợt cô nhớ đến gì đó, cô xoay đầu hỏi Tô Diệp
"Lão ba con không có ở nhà sao?"
"Ân, ông chủ có chút chuyện cần giải quyết nên tối mới về!"
"Vυ', đêm nay vυ' đừng nấu, con muốn tự tay xuống bếp!"
"Theo ý con" Tô Diệp không có gia đình, nàng từ lâu đã xem Lương Tu Kiệt như con gái ruột, nàng biết dụng ý của cô nên cũng không phản đối
Lương Tu Kiệt đứng trước cánh cửa tay có chút phát run, một hồi sau cô mới mở cửa bước vào, hết thảy đều như trước đây, chỉ là căn phòng này lâu ngày không có người sinh sống nên mất đi sinh khí rất nhiều
Lương Tu Kiệt cũng không lại tiếp tục nghỉ ngơi, cô lấy ra một cái vali cỡ lớn, bắt tay thu dọn quần áo, khuỷu tay cô vô tình chạm vào chiếc thùng giấy phía sau, nhất thời tiếng đồ đạc rơi vãi truyền vào trong tai, cô quay đầu, sững người nhìn, là những tấm hình của cô và Trầm An Hạ, cô lặng người một chút, tay cầm lấy những bức hình ném vào thùng giấy, tóc dài rủ xuống che phủ khuôn mặt nên không thể nhìn thấy sắc mặt của cô lúc này
Lương Tu Kiệt ôm thùng giấy bước ra khỏi phòng, xuống lầu, ra nhà kho phía sau lưng biệt thự, thả thùng giấy xuống đất, rưới một ít dầu hoả lên, châm diêm thả vào, từng động tác đều thuần thục vô cùng, chợt nhớ ra điều gì, cô móc từ túi quần ra một chiếc điện thoại, là điện thoại cặp với Trầm An Hạ, cô thả chiếc điện thoại vào thùng giấy đang phừng phực cháy
Tình yêu của Lương Tu Kiệt cũng hệt như ngọn lửa này, vừa nóng bỏng vừa bất kham, lại đáng thương. Sau này, không cần phải nghĩ nhiều nữa
Lương Tu Kiệt đứng trước ngọn lửa, từ một ngọn lửa to lớn, mạnh mẽ cuối cùng dập tắt, lụi tàn, nó đã mang đi theo không còn sót lại thứ gì
Trầm An Hạ, Hạ Thiếu Phong, im lặng không có nghĩa là tha thứ, im lặng không có nghĩa là dung túng, cho qua. Ngày chúng ta gặp lại, ngày đó cẩu nam nữ các người xong đời!
Đều nói hổ phụ vô khuyển nữ, Lương Diệu Dương ngoan, Lương Tu Kiệt càng ngoan hơn, cô cũng không phải là người, ai ai cũng có thể dây vào được
Quay trở lại biệt thự, cô bước vào bếp mở tủ lạnh, lấy những món đồ cần thiết, dựa theo trí nhớ, làm những món mà lão ba yêu thích. Tô Diệp đứng một bên âm thầm tán thưởng
Canh thời gian vô cùng chuẩn xác, tám giờ tối Lương Diệu Dương về nhà, nhìn vẻ mặt của hắn phong trần mệt mỏi, hẳn là có chuyện không vui. Lương Diệu Dương từ lúc bước vào đã ngửi được mùi đồ ăn thơm phức truyền đến, hắn nghĩ Tô Diệp mới nấu. Hắn lại thấy Lương Tu Kiệt vui tươi hứng khởi chạy đến bên hắn, thúc giục hắn ăn cơm, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, đáp ứng cô
Đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, vẫn còn bốc khói nghi ngút, có năm món đều là những món hắn thích ăn. Lương Tu Kiệt ngồi bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén hắn, Lương Diệu Dương thật cảm động, con gái đã trưởng thành a, Tô Diệp đứng một bên nhàn nhạt cười, nhìn phụ nữ bọn họ hoà hợp
Lương Diệu Dương động đũa, cắn một ngụm thịt, rất ngon, không quá béo, không dai, để vào trong miệng liền giống như tan chảy
"Tô quản gia, đồ ăn hôm nay rất vừa miệng!" Lương Diệu Dương ăn xong lau miệng, trên bàn đồ ăn đều hết sạch, ngày thường hắn ăn còn thừa rất nhiều
Tô Diệp giờ phút này mới bật cười, nàng nhẹ nhàng nói:
"Ông chủ, ngài xem Tiểu Kiệt đều phụng phịu thành cái gì dạng a!"
Lương Diệu Dương lúc này mới biết Tô Diệp ám chỉ cái gì
"Là Tiểu Kiệt nấu?"
"Ân, phá hư lão ba!" Lương Tu Kiệt bĩu môi
"Ha ha, Tiểu Kiệt thật giỏi, trù nghệ không tồi a!" Lương Diệu Dương xác thực hài lòng về cô, nội tâm ấm áp
"Lâu rồi không gặp mụ mụ con, dạo này ta và nàng thật bận, ở hai quốc gia khác nhau mà làm việc, nếu để nàng biết, nhất định nàng cũng sẽ vui mừng!" Lương Diệu Dương nói, tưởng niệm đến lão bà xinh đẹp của hắn, thêm vài năm nữa thì đoàn tụ rồi
"Ân, con cũng nhớ nàng, ngày mai có thể gặp được rồi!" Lương Tu Kiệt nói
"Ân, con ở đó hảo hảo mà rèn luyện, đừng quên thân lão ba này là được rồi!"
"Sao có thể a, hắc hắc!"
Tiếng cười lại một lần nữa xâm nhập căn biệt thự tịch mịch, đêm đó Lương Tu Kiệt cũng không ngủ được, cứ trằn trọc lăn qua lăn lại, khoé mắt chảy xuống một viên lấp lánh...