Bên Kia Thế Giới

Chương 11: Thu Phục Hắc Báo Phá Lôi

"Nóng! Nóng! Nóng quá đi mất! Tại sao thời tiết nơi đây lại khắc nghiệt như thế nhỉ?"

Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày ấy. Trước lúc rời khỏi Cận gia, Cận Mạn Lệ cùng Cận Yên Tuyết khóc lóc một trận, nói không muốn rời đi cô, nói nhớ cô, Cận Minh Nguyệt lặng thinh không nói một lời, nhưng mà cô biết nàng cũng luyến tiếc rời đi cô, nàng cũng buồn trong lòng, chỉ nói câu "Tái kiến", tam đại mỹ nữ bồi hồi một lúc lâu sau mới lên xe riêng của Cận gia đến học viện, cô đứng đó nhìn theo chiếc xe đi xa dần, tới khi mất dạng thì cô mới vào nhà. Sau đó hai ngày, cô xin Cận Vĩ Long cho mình ra ngoài thế giới để rèn luyện bản thân, học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm, Cận Vĩ Long cũng thấy cô cũng dần khôn lớn, không thể làm chú chim nhỏ ở trong nhà mãi được nên ông cho phép cô đi, ông còn định cho người đi theo cô, nhưng cô đã từ chối, cô nói với ông là mình đã chọn được người đồng hành cùng với mình. Hiểu Du cũng một trận bất đắc dĩ, vừa làm tử thần vừa phải làm bạn đồng hành kiêm luôn người huấn luyện cho Cận Dĩ Tường, nàng thật là nhiều công việc tới nỗi sức đầu mẻ trán. Sáng hôm sau, Cận Dĩ Tường bắt đầu thu thập hành lí, cô đem theo vài dụng cụ để sinh tồn tỷ như dao găm, xẻng quân dụng, nhẫn chứa đồ, thức ăn, nước,...và vài món đồ dùng lúc cần thiết như thuốc đổi màu tóc, mắt kính giúp thay đổi màu mắt đa chiều (tại vì cô không thích dùng kính áp tròng nên Cận Minh Nguyệt đã sai người chế tạo riêng cho cô), kem bôi da ẩn hình xăm(mưa xuống cũng không lo trôi đi :v vì cô đã len lén bỏ vài thứ vào đó) điện thoại, tai phone. Xong xuôi, Cận Dĩ Tường nói cáo biệt với Cận Vĩ Long , Giang An Như dặn dò nàng nhớ chú ý sức khoẻ,... , Dĩ Tường nhu thuận gật đầu, kéo Hiểu Du đang khóc không ra nước mắt rời khỏi Cận gia, phương tiện di chuyển của các nàng là...ĐI BỘ...tại vì sao á? Tại vì cô thích thế! Dĩ Tường là một người rất yêu thiên nhiên a, nên cô muốn đi bộ để nhìn ngắm phong cảnh rõ hơn nha (Hiểu Du: Chưa đủ khổ sao! Còn bắt người ta đi bộ!!! - Cận Dĩ Tường: Có dị năng để làm gì??? - Hiểu Du :"....")

Địa điểm đầu tiên của cô là Hiên Viên Đế Quốc, lúc này các nàng đang ở giáp biên giới giữa Pháp Lang Đế Quốc và Hiên Viên Đế Quốc - Rừng U Minh

--------------------------------Rừng U Minh

Hiểu Du ai oán nhìn người đi trước, khuôn mặt thanh tú của nàng đỏ bừng vì nóng, trán lấm tấm mồ hôi 'Đã nóng thì thôi đi còn đi lạc hixx'.

"Tiếng gió cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu và cả tiếng suối chảy tóc rách, tất cả hợp lại cứ như một bản nhạc không lời du dương vậy, cô có nghĩ thế không?" Giờ phút nào mà cái người này còn thưởng phong cảnh cùng nghe nhạc vậy trời

"Bản nhạc cái đầu cô! Chúng ta đang đi lạc đó, tìm đường không ra trước lúc mặt trời lặn là tối xác định ngủ chung với muỗi!" Khu rừng chết tiệt, trên điện thoại không có bản đồ chi tiết về khu rừng này, dùng la bàn thì cũng như không, hixx

"Tử thần cao cao tại thượng mà cũng sợ ngủ chung với muỗi sao, hahahaha, đau bụng quá"

Hiểu Du mặt đen thành một mảnh, nhìn Cận Dĩ Tường đang ôm bụng cười không thấy đường về 'Hừ tên bại hoại, dám cười trên nỗi đau của người khác, quả nhiên rời khỏi Cận Minh Nguyệt là thay đổi 180 độ mà, hừ, trêu ta mai mốt ta tính kế ngươi, cứ chờ đó, quân nữ trả thù mười năm chưa muộn!!!'

Đi được một lúc, hai người cảm thấy khu rừng có chút không thích hợp, sương mù mỗi lúc một dày lên, chim chóc trên cây chẳng hiểu vì sao lại bay đi, tiếng quạ kêu rầm trời, cho người ta một cảm giác nỗi cả gai ốc lên. Dĩ Tường như phát giác được gì đó vội ra hiệu cho Hiểu Du nấp sau một bụi cây um tùm trước mặt

"Dĩ Tường, có chuyện gì thế" Hiểu Du giọng nhỏ như muỗi hỏi

"Suỵt! Nó đang tới!" Cận Dĩ Tường để tay lên miệng, ra hiệu cho Hiểu Du im lặng, vì kiếp trước cô làm bộ đội đặc chủng nên các giác quan vô cùng nhạy bén, kiếp này một thân tu luyện lại có thêm dị năng nên các giác quan lại nhạy bén gấp trăm lần nên có chuyện gì bất hảo sắp xảy đến là cô luôn biết được.

'Rầm' 'Rầm'

'Grừ' 'Grừ'

Con ma thú thở từng hơi nặng nhọc, phá tan sương mù mà đi, dưới ánh nắng mờ nhạt bị vô số tán cây che lại, Cận Dĩ Tường lờ mờ thấy một con hắc báo to lớn, nó cao gấp ba lần người thường, toàn thân nó có vô số hoa văn tia chớp, đôi mắt tím đang tỏa ra hàn quang, răng nanh to lớn đang nhe ra, gầm gừ liên tục, cái mũi ngửi ngửi như thấy mùi vị gì đó lạ lẫm. cái đuôi rung lắc không ngừng - hắc báo đang tìm kiếm con mồi của mình.

"Hắc Báo Phá Lôi - ma thú cấp bậc - linh thú cửu đẳng, đúng như tên gọi, nó thuộc lôi hệ, kỳ này chúng ta trúng lớn, nếu như cô có thể thuần phục được nó, sẽ rất có lợi cho cô sau này a" Hiểu Du nói, tay nàng vô tình đυ.ng trước bụi cây làm phát ra tiếng động. Hắc Báo Phá Lôi nghe được tiếng động lạ, theo hướng đó nhìn lại, toàn thân nó hiện lên tia sét điện màu vàng, hàn khí tỏa ra, miệng nó đang tập hợp nguyên khí năng lượng tạo ra một quả cầu lôi điện cỡ trung nhắm hướng bụi cây mà phóng đi.

"Thôi chết, nó phát hiện ra tụi mình rồi" Dứt lời Cận Dĩ Tường ngay lập tức thi triển thổ hệ, đất cát từ đâu hợp lại thành một chiếc khiên cỡ lớn, kiên cố, ngăn chặn quả lôi cầu, đất đá xung quanh nổ tung lên, 'Quả lôi cầu này tuy nhỏ nhưng có uy lực thật lớn. Ân, không tệ'

"Nhân loại ngu xuẩn! Địa bàn của ta mà các ngươi cũng dám xâm nhập vào! Vừa lúc ta cũng đang đói bụng, có miếng mồi ngon để lót cái bao tử trống rỗng này" Hắc Báo Phá Lôi gầm gừ giận dữ, nam âm ồm ồm phát ra từ miệng nó

"Chưa đấu một trận! Không biết ai là kẻ ngu xuẩn đâu!" Lôi hệ à, ta cũng sẽ dùng lôi hệ của ta đấu với ngươi, Cận Dĩ Tường thi triển hắc lôi - tạo ra một trận mưa lôi giáng xuống người con Hắc Báo Phá Lôi, nó thấy thế nhanh như tia chớp né về phía sau, nhưng trận mưa lôi cứ như một mũi tên hướng người nó mà phóng xuất

'Bùm' Hắc Báo Phá Lôi bị văng ra xa, trúng vào thân cây cổ thụ, thương tích đầy mình, lục phủ ngũ tạng như bị tê liệt, nó rú lên đau đớn

"Ngạc nhiên phải không, thông thường cùng hệ với nhau khi chiến đấu sẽ ít gây thương tổn hơn các hệ khác, nhưng mà lôi của ta thì không, bởi vì...Ta là duy nhất!" Giọng nói Cận Dĩ Tường không chút độ ấm, hắc lôi hình thành một thanh lôi đao, cô định tung đòn kết liễu Hắc Báo Phá Lôi.

"Tha mạng! Tha mạng! Xin ngài tha mạng a! Tôi sẽ không ngạo mạn nữa, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài, sẽ làm bất kì điều gì mà ngài muốn, mong ngài đừng kết liễu cái mạng nhỏ này của tôi" Hắc Báo Phá Lôi giọng ồm ồm the thé kêu rên, toàn thân nó run lẩy bẩy trước uy áp của cô gái nhân loại, nó thấy được trong cặp mắt màu vàng tinh anh kia có sát khí, người này có thể gϊếŧ nó bất cứ lúc nào, dễ như trở bàn tay.

"Ân! Không tồi! Ít ra ngươi cũng biết suy nghĩ đó! Ngươi không đột phá Đế thú được đúng không! Ta sẽ giúp ngươi" Cận Dĩ Tường vốn chỉ định dọa nó chút thôi, ai ngờ...hắc hắc hắc... buồn cười quá đi mất, cô đang ráng nhịn cười a, Hiểu Du cảm thấy thật ba chấm!!!

"Dĩ Tường mau lập khế ước a"

"Ân" Cô cắn đầu ngón tay, một giọt máu chảy ra, cô cúi đầu xuống vẽ lên trán Hắc Báo Phá Lôi một vòng tròn, lập tức máu biến thành vòng sáng quang mang thẩm thấu vào người Hắc Báo Phá Lôi, các vết thương trên người nó biến mất, không còn sót lại dấu vết gì, nó phát hiện dòng máu kia lan tỏa khắp kinh mạch của nó, làm nó thống khoái không ngừng, nó rú lên một tiếng dài, lôi điện trên người toả ra quang mang cực đại sau đó bao trùm nó lại, Hắc Báo Phá Lôi cảm giác được nguồn sức mạnh chưa từng có trong người, khí huyết chạy tới chạy luôi không ngừng - Hắc Báo Phá Lôi tấn cấp đế thú nhất đẳng, chủ nhân của nó cư nhiên chỉ cần dùng máu có thể làm nó tấn cấp a, nó thật sự kinh ngạc trước năng lực của cô.

"Cảm tạ chủ nhân!" Hắc Báo Phá Lôi không ngừng dụi dụi cái đầu to lớn vào mặt Cận Dĩ Tường, như đang làm nũng với cô, cô cũng khẽ vuốt vuốt cái đầu nó 'Lông mềm như nhung a, mùa đông có nó cũng không tồi'

--------------------------------

Lửa trại bập bùng, Hiểu Du cùng Dĩ Tường nằm trên thảm cỏ xanh, Hắc Báo Phá Lôi thì nằm một góc khác canh giữ cho chủ nhân của nó

"Hiểu Du, cô đã từng yêu ai chưa?" Cận Dĩ Tường nhìn lên trời đêm, hàng vạn vì tinh tú dày đặc giăng khắp vùng trời, hương rừng thanh khiết cùng tiếng gió cây làm cô có chút thoải mải

"Nhóc này, sao hôm nay lại hỏi chuyện đó a, có phải bắt đầu nhớ các nàng rồi không? Hắc hắc"

"Chỉ là đột nhiên muốn hỏi cô thôi, cô không trả lời cũng không sao"

"Đã từng a, nhưng mà người đó đã đi rất xa rồi, rời khỏi tôi mà đi..." Hiểu Du đột nhiên hoảng hốt, phảng phất trước mắt nàng là cảnh tượng nghìn năm trước kia, lúc nàng còn trẻ...Hiểu Du vội xua tay, lắc lắc đầu, nàng lại như thế nữa rồi. Thấy Hiểu Du không có ý định nói tiếp, Cận Dĩ Tường cũng không hỏi nữa.

"Ngủ thôi! Đã không còn sớm nữa, mai còn phải xuất phát đi đến Hiên Viên Đế Quốc" Dĩ Tường đắp chăn lại, xoay người sang một bên, liền ngủ.

"Ân" Nàng nhìn lên bầu trời đêm, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Một đêm này, Hiểu Du không ngủ.