Trân Ni kéo Lệ Sa ngã xuống giường lớn, nằm đè lên người cô, hôm nay Trân Ni muốn làm chủ cuộc chơi. Lệ Sa bất ngờ khi thấy Trân Ni thô bạo, tròn xoe mắt nhìn cô
“Lạp Tổng… để em phục vụ chị” – Trân Ni lém lỉnh, liếʍ lên mũi cô
Lệ Sa cười tươi, thật sự nhìn thấy Trân Ni chủ động thế này rất quyến rũ, không còn là Trân Ni rụt rè lúc trước nữa. Cảm giác rất mới mẻ
“Cảm phiền Kim Tổng dẫn dắt tôi…”
Trân Ni đỏ mặt khi nghe Lệ Sa gọi cô là Kim Tổng, thật sự không quen. Trân Ni ngại ngùng, lắc đầu
“Em không thích”
“Thế em muốn gọi là gì?”
“Mèo con… người ta là mèo con của chị mà”
Lệ Sa cắn môi, cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ trong người mình. Dù gì hiện giờ Trân Ni cũng không thế quan hệ, nên cô đành ăn chay vậy, để Trân Ni ăn mặn.
“Mèo con… đến đây”
Lệ Sa dứt câu, Trân Ni liền áp môi hôn lên cổ cô, liếʍ lên vùng xương quai xanh, Trân Ni kéo cổ áo Lệ Sa xuống, mυ'ŧ vào vùng da thịt đến đỏ chót in một chấm tròn đỏ. Trân Ni ngước lên mặt đối mặt Lệ Sa
“Đánh dấu chủ quyền rồi… chị đừng hòng rời khỏi em” – Trân Ni dứt câu cắn lên môi Lệ Sa
“Không rời phu nhân nữa bước…”
Trân Ni đánh lên ngực Lệ Sa, gọi người ta một tiếng phu nhân làm người ta thật ngại ngùng.
Lệ Sa kéo tay Trân Ni, đan tay Trân Ni vào tay cô. Để hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, siết chặt. Lệ Sa nghiêm mặt, giọng trầm trầm
“Cuộc đời này, tôi không cưới được em, sẽ không cưới ai khác…”
Trân Ni xúc động, Lệ Sa vẫn ở đây, vẫn chờ đợi cô, vẫn cuồng nhiệt yêu cô. Nước mắt cô rơi ướt gương mặt kiều diễm, vài giọt còn chảy xuống thấm vào áo Lệ Sa. Cô muốn nói cho cả thế giới biết cô yêu Lệ Sa, yêu đến phát điên, quên mất bản thân mình.
Lệ Sa đáp lại đôi môi cô đang ấn xuống, tay cởi lấy trang phục của cô để da thịt nóng hổi của cả hai có thể chạm vào nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau.
“Ưmmm~~”
Lệ Sa kéo Trân Ni lên, tay bắt lấy hai khoảng ngực tròn đưa đến miệng mình, hé môi ngoạm trọn vào miệng mình, lưỡi liếʍ quanh nhũ hoa, môi mυ'ŧ vào hoa tâm khiến nó đứng sững, ửng đỏ.
“Ahhhh~~…. Sa~…” – Lần đầu tiên cô gọi thẳng tên Lệ Sa, Lệ Sa tự nhiên thấy máu nóng chạy rần rần trong người, tiếng gọi tên cô như tỉ tê, nỉ non khiến đầu óc cô như mê loạn.
“Gọi tên tôi… Trân Ni”
“Sa~… yêu em”
Trân Ni luồn những ngón tay vào tóc cô, cô ôm lấy eo Trân Ni, đẩy Trân Ni lên cao. Hai chân Trân Ni nhanh chóng đặt hai bên tai Lệ Sa, cô bé vừa hay chạm đến môi cô.
“Ưmmmm~~”
Cô nhớ cảm giác nhẹ nhàng, nâng niu của Lệ Sa, cảm giác Lệ Sa xem cô như một báu vật. Môi Lệ Sa mυ'ŧ lên hai phiến thịt hồng, tách lấy môi nhỏ tìm đến tiểu hạt đậu, chiếc lưỡi vừa chạm vào tiểu hạt đậu thì Trân Ni đã giật nảy người, vẫn còn mẫn cảm như thế
“Ở đó~… Sa ơi~”
“Ưmmmm~~”
Lệ Sa như bị tiếng rêи ɾỉ của Trân Ni thôi miên, ra sức chăm sóc tiểu Ni, lưỡi liên tục đánh vào tiểu hạt đậu, Trân Ni ngữa đầu, hít từng đợt không khí vào buồng phổi
“Em sắp không chịu được….”
“Cho em~….”
Lệ Sa ôm lấy mông Trân Ni, ghì chặt người cô vào miệng mình. Trân Ni run rẩy, tay yếu ớt vịn vào thành giường, hét lên một tiếng rồi đón đợt cao trào, dòng xuân thuỷ từ cô bé tuôn ra ướt cả người Lệ Sa. Lệ Sa liếʍ môi, đem tất cả mật dịch nuốt vào bụng.
“Em xin lỗi…”
Trân Ni nhìn mặt Lệ Sa đã bị mình làm cho ướt đẫm thì cúi xuống liếʍ lấy, liếʍ cả môi cô.
“Trân Ni… ngày mai cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra nha”
Trân Ni vẫn không hiểu được ý định của Lệ Sa
“Tiểu Ni vẫn còn yếu… tôi muốn có thêm một tiểu Tĩnh Anh”
Trân Ni hiểu ý Lệ Sa, liền gật đầu. Cô biết Lệ Sa tủi thân vì không được chăm sóc bé con, không được nhìn thấy bé con chào đời, cô cũng thấy Lệ Sa rất đáng thương. Mặc dù hiện tại cô được bác sĩ bảo là khó sinh con, nhưng nếu có thể cô vẫn muốn sinh cho Lệ Sa thêm vài đứa nữa. Nhìn những tiểu Lệ Sa giống Lệ Sa như đúc, thật sự rất đáng yêu.
Trân Ni gật đầu, trượt người xuống áp môi hôn lên môi Lệ Sa rồi dần dần cũng tìm đến vùng thanh xuân.
“Mèo con… không còn rụt rè nữa?”
Lệ Sa nghi vấn hỏi, Trân Ni véo vào cô bé cô, cô cắn môi rên đau, Trân Ni không đáp lời, áp môi mυ'ŧ vào cô bé Lệ Sa. Lưỡi tìm đến tiểu hạt đậu, cuốn lấy tiểu hạt đậu mà trêu đùa.
“Ahhhh~~”
Lệ Sa không thể kìm được tiếng rên, ngước nhìn mèo con đang hì hụp dưới thân cô. Lệ Sa càng thêm cao hứng
“Trân Ni… lưỡi em… làm tôi phát điên~”
Lưỡi Trân Ni không còn tự ti nữa, mạnh bạo đánh liên tục vào tiểu hạt đậu, tìm đến huyệt động mà ra vào. Bạch dịch bên dưới theo sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Trân Ni cũng rỉ ra ướt đẫm cả cô bé, dính lên vùng lông rậm rạp.
Trân Ni đưa hai ngón tay đặt trước huyệt động, tay còn lại xoa xoa bụng Lệ Sa.
“Sa~… em vào đây”
Vừa dứt câu, Trân Ni đã đâm thẳng hai ngón tay vào bên trong cô. Lệ Sa ưỡn cao lưng, gầm lên một tiếng vì có vật lạ đột nhập khiến cô không quen. Trân Ni xoa xoa lấy bụng Lệ Sa một lúc lâu rồi cũng chuyển động. Ngón tay từ chầm chậm đến nhanh dần, chạm vào nơi sâu nhất.
“Mèo con…. mạnh lên~”
“Ư… ahhh~….thoải mái…”
“Ưmmmm~”
Lệ Sa gần đạt đến cao trào, miệng liên tục rêи ɾỉ tên cô. Trân Ni áp môi xuống ngoạm lấy tiểu hạt đậu, phối hợp cùng tay ra vào giúp Lệ Sa đạt cao trào nhanh hơn.
“Ư ư~~~”
“Mèo con~….”
Lệ Sa giật run lên đón đợt cao trào, kéo Trân Ni lên, áp môi hôn ngấu nghiến lên môi cô. Trân Ni bị bất ngờ nhưng cô biết Lệ Sa đang lên đến đỉnh điểm nên vẫn để yên cho Lệ Sa phát tiết. Môi lưỡi dây dưa một lúc lâu rồi cũng ngưng lại, Lệ Sa nhả môi Trân Ni ra, thở hồng hộc, mặt cả hai đỏ ửng. Trân Ni nhoẻn môi cười, hôn lên chóp mũi Lệ Sa.
“Em yêu Sa~”