Tiêu Sái Đại Lăng Di

Chương 37: Bạn cũ ở hiện đại Nghiêm Thái Hiền

Quân Lâm từ phòng của Vũ Yên trở lại phòng của mình, thấy Y Tình đã tỉnh rồi, liền nắm tay nàng tay nói. “Y Tình, hiện tại cảm thấy trong người thế nào rồi làm sao?”

“Ngươi yên tâm ta không có chuyện gì.” Y Tình khẽ mỉm cười nói.

“Quân Lâm, ngươi mau nhanh về kinh đi thôi. Ngươi gϊếŧ tên nhi tử của ma giáo kia rồi, ma giáo sẽ không dễ dàng buông tha ngươi đâu.” Y Tình lo lắng.

“Ha ha, chờ ngươi khỏi rồi ta liền trở về.” Quân Lâm không để ý lắm.

“Ta cùng ngươi trở lại.” Y Tình thấy Quân Lâm cho nên muốn trước đem nàng đưa trở lại kinh thành đã.

“Thật sự sao?” Quân Lâm vui vẻ nói.

“Ân.” Y Tình gật gù.

Liền như vậy, Quân Lâm, Vũ Yên, Y Tình còn có Nhan Tử Đình cùng nhau trở về kinh thành.

Mà ma giáo giáo chủ, Cưu Dần thề muốn đâm chết kẻ thù vì nhi tử báo thù.

“Hai con cọp hai con lão gan bàn tan. .” Từng tiếng ca quen thuộc truyền đến, Quân Lâm khϊếp sợ nhìn phía âm thanh kia. Còn lại ba người thì kỳ quái nhìn nàng.

“Nghiêm Thái Hiền. . .” Quân Lâm vui mừng kêu lên.

Nghiêm Thái Hiền, là anh trai Quân Lâm, thiên tài thần y của thế kỷ, ham muốn xuống bếp, đùa cợt Quân Lâm.

“Quân Lâm. . .” Người kia cũng vui mừng trả lời.

Quân Lâm hưng phấn hướng về người kia chạy đi, sau đó nhào vào trong l*иg ngực của hắn.

Vũ Yên chờ ba người cũng hướng về bọn họ đi đến, các nàng đều nghi hoặc quan hệ của hai người bọn họ.

“Chúng ta trước tiên tìm một nơi ngồi xuống.” Người kia nói.

“Ân.” Quân Lâm gật đầu đồng ý.

Sau đó hỏi dò Vũ Yên ý kiến của ba người, bọn họ đều không có dị nghị.

Bên trong gian phòng của một quán trà…

“Ngươi sao vậy lại muốn tới nơi này?” Quân Lâm tò mò hỏi Nghiêm Thái Hiền, rồi sau đó giả kiêng kỵ mà nhìn ba người kia, Quân Lâm liền muốn cầu ba người rời đi một lúc.

“Còn không phải  tại ngươi sao, ngươi có biết mẹ có bao nhiêu khổ sở, có bao nhiêu lo lắng không?” Nghiêm Thái Hiền thấy bọn họ rời đi mới nói.

“Chúng ta lúc đó đến phòng của ngươi liền nhìn thấy ngươi cứng đờ nằm ở trên giường, toàn thân lạnh lẽo, thế nhưng lại hô hấp yếu ớt. Ta cẩn thận kiểm tra cho ngươi, hiện tượng kỳ quái, thân thể của ngươi thật giống như đã mất đi linh hồn, sau đó ta ở phòng ngươi tìm manh mối. Kết quả ta thấy một cái máy, chắc là cỗ máy thời gian đi, sau đó ta cứ dựa theo giả thiết trước đó chạy tới xem một chút có thể hay không tìm tới ngươi. Có điều, ta để lại tờ giấy cho cha mẹ ngươi rồi.”

“Há, đó là bởi vì linh hồn chúng ta không thể tồn tại ở trạng thái như vậy, cho nên linh hồn ở thời điểm này tìm tới một thân thể phù hợp bám vào, vì lẽ đó xuyên qua đến chỉ có linh hồn, thân thể vẫn là ở chúng ta thời đại kia.” Quân Lâm giải thích.

“Đương nhiên ta quá hưng phấn, đã quên nói cho các người biết tin.”

“Liền nói ngươi. Aizaa. . .” Nghiêm Thái Hiền làm bộ bất đắc dĩ thở dài.

“Được rồi, ngươi đừng giả bộ, tại sao người biết mà tới đây?” Quân Lâm nói.

“Thì giống. . . Thì giống ngươi chứ sao nữa.” Nghiêm Thái Hiền lắp bắp nói.

“Ngươi còn dám nói ta! Ngươi đây, hiện tại chúng ta đều ở nơi này, ngươi gọi cha mẹ như thế nào đây?” Quân Lâm cả giận nói.

“Cái máy kia không phải ngươi phát minh sao? Ở đây ngươi thì chế tạo không được sao?” Nghiêm Thái Hiền hỏi.

“Những số liệu kia đều ở trong phòng của ta, ở đây sao chắc có thể làm tiếp một cái.”

Quân Lâm nói “Đúng rồi, những nghiên cứu kia thế nào?”

“Đã sớm hoàn thành, bằng không ngươi cho rằng ta sẽ như vậy chịu thiệt tìm đến ngươi a, hơn nữa ở nơi này cũng chơi rất vui.” Nghiêm Thái Hiền vui vẻ nói.

“Hừ, đúng rồi ngươi đưa ngươi đàn điện tử mang tới nơi này sao?” Quân Lâm hỏi.

“Không là của ta.” Nghiêm Thái Hiền ha hả nói.

“Ngươi sẽ không?” Quân Lâm khó có thể tin, sau đó quát, “Nghiêm Thái Hiền, ngươi dám đem đàn điện tử của ta chứa những thứ buông nôn kia sau cuộc giải phẫu của ngươi sao?”

“Ta xem ngươi cái kia cải trang không sai, trang dao giải phẫu của ta vừa vặn, liền mượn tới dùng dùng.” Nghiêm Thái Hiền hì hì giải thích.

“Hừ, trả lại cho ta.” Quân Lâm đưa tay ra nói.

“Đừng hẹp hòi như vậy mà, Quân Lâm.” Nghiêm Thái Hiền hướng về Quân Lâm nói.

“Một. . . Hai. . .” Quân Lâm không chút lưu tình.

“Được, ta đưa ta đưa.” Đem bảo bối của giao ra, sờ sờ rồi sau đó để vào bên trong túi của chính mình. Sau đó, đem đàn điện tử trả lại Quân Lâm.

Đối với Quân Lâm mà nói, mỗi một hạng tân minh đều là con của chính mình. Cái đàn điện tử nhìn qua rất nhỏ, nhưng trên thực tế giá trị của nó rất lớn.

“Đón lấy chúng ta làm sao đây?” Nghiêm Thái Hiền hỏi.

“Ngươi ở đây là ai?” Quân Lâm hỏi.

“Tĩnh Châu tiểu bá vương.”Nghiêm Thái Hiền bất đắc dĩ nói.

” ha ha. . .”Quân Lâm không nể mặt mũi cười lớn. Nghiêm Thái Hiền trừng mắt nhìn nàng.

Quân Lâm một hồi lâu mới dừng lại tiếng cười nói. ” Ta nói với ngươi nhưng hiện tại, ngươi phải giúp ta bảo mật a.”

Quân Lâm ở bên tai Nghiêm Thái Hiền nói xu hướng tính dục của chính mình

“Ngươi thật sự thích nữ nhân?” Nghiêm Thái Hiền cả kinh nói.

“Nhẹ chút, cái này ngươi chớ xía vào, đưa cái kết quả nghiên cứu kia cho ta.” Quân Lâm yêu cầu bảo bối của hắn.

“Ô ~~~~~ đó là của ta nha, ngươi muốn cũng phải dùng tiền mua a.” Nghiêm Thái Hiền giả khóc ròng nói.

“Chờ ta hồi cung mới cho ngươi được.” Quân Lâm phóng khoáng nói.

“Ngươi đừng nuốt lời!” Nghiêm Thái Hiền chậm rì rì lấy ra một quyển notebook sau đó viết xuống liên tiếp các ký tự kỳ quái, tiếp theo liền kéo xuống đưa cho Quân Lâm. Quân Lâm bắt được tờ giấy kia cẩn thận mà giấu kỹ.

“Ngươi theo ta về kinh đi, ta nhất định nghĩ biện pháp để ngươi trở lại, nếu không cha mẹ liền thảm rồi.” Quân Lâm nói.

“Ngươi không trở về sao?” Nghiêm Thái Hiền hỏi.

“Ta phải ở chỗ này làm xong chút.chuyện đã.” Quân Lâm mỉm cười.