Đông Phương Thần Thám

Chương 234: Người chết thứ năm

Đồ nướng cũng là đồ ăn có tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Liễu Xương Thụ ăn được một nửa thì thấy cơ thể không thoải mái lắm, bụng hình như quặn đau, lại không muốn vợ con biết nên chỉ nói muốn mình muốn đi dạo cạnh bờ biển một chút, vợ Viên Huệ Nga cảm thấy bất thường, muốn đi cùng với ông ta nhưng bị Liễu Xương Thụ cự tuyệt.

Liễu Nhứ Nhi ồn ào muốn đi cũng với cha, cô bé cũng không thích ăn đồ nướng lắm, nhưng lại cực kỳ thích nghịch cát và nước biển, nghe nói cha Liễu Xương Thụ muốn đi dạo cạnh bờ biển nên tâm tư không đặt ở chỗ đồ nướng nữa. Cô bé hơi sợ mẹ Viên Huệ Nga, không thích ở một mình với Viên Huệ Nga bởi vì mẹ giáo dục mình rất nghiêm khắc, yêu cầu cũng rất cao, nhưng quan hệ với cha lại không tồi, ngày thường giống như bạn bè vậy.

Lần này Liễu Xương Thụ không từ chối, ngày tháng có thể một mình ở bên cạnh con gái có lẽ không còn nhiều nữa.

Liễu Nhứ Nhi nắm chặt bàn tay dày rộng của cha, vô cùng vui vẻ, dọc đường đi vừa cười vừa nói, cô bé thấy cách đó không xa có nước biển đang chuyển động lên xuống, trong lòng lại càng hướng về phía đó, chỉ vào mặt biển phía trước và nói: “Cha ơi, chúng ta qua đó bơi đi!”

Kỹ năng bơi lội của Liễu Xương Thị vốn bình thường, hơn nữa bụng lại vô cùng đau đớn, vì vậy ông ta liền nói với con gái: “Cha ở đây nhìn, con tự qua đó chơi đi, nhớ cẩn thận nhé.”

“Vậy cũng được!”

Liễu Nhứ Nhi buông tay cha ra, chạy tới chỗ nước biển tràn lên bãi cát, thật ra thì từ nhỏ cô bé đã được mẹ Viên Huệ Nga đưa đi học bơi, vì vậy kỹ năng bơi lội cũng tương đối khá, nên Liễu Xương Thụ mới yên tâm cho con gái xuống biển bơi một mình.

Bờ biển vào buổi tối được mấy quán đồ nướng chiếu sáng, nhưng hôm nay lại không có trăng, cách bờ hơi xa nên tầm nhìn bị hạn chế, Liễu Nhứ Nhi vui vẻ chơi đùa dưới nước, cha thì đứng cách đó không xa trông cô bé, dưới tia sáng le lói trong màn đêm, chỉ có thể nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn của cô bé đang bay nhảy trong nước.

Liễu Nhứ Nhi đã lâu không thấy vui vẻ như vậy, bình thường cô bé chỉ học trong bể bơi, nước chỗ đó rất cạn, người cũng nhiều, tay chân lúc nào cũng bị gò bó, còn lo lắng sợ đυ.ng phải những bạn nhỏ khác, nhưng hôm nay giữa biển rộng thì không có bất kỳ trở ngại nào, cô bé thỏa sức mà nhún nhảy bốn phía, dùng mọi kỹ năng học được mà quay cuồng trong nước biển.

Một lát sau, mặt biến vốn phẳng lặng lại đột nhiên nổi sóng lớn, thân thể nhỏ yếu của Liễu Nhứ Nhi đã dần dần tiêu hao hết sức lực trong nước, cô bé quay đầu lại nhìn thì phát hiện mình đã rời khỏi quán đồ nướng rất xa, khoảng cách cũng cách xa vị trí có thể gọi cha, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi, cô bé muốn bơi về. Lúc này, một cơn sóng không tiếng động kéo tới, Liễu Như Nhi không có chuẩn bị liền bị đỉnh sóng nhấn chìm, cô bé giãy giụa ngoi đầu lên, liều mạng hít thở, sóng biển kéo nhau đến, dù sao thì bé gái sức lực vốn nhỏ, không ngăn được lực xung kích của nước biển nên lại bị sóng biển đánh úp xuống.

Cha Liễu Xương Thụ đứng cách đó không xa, tận mắt nhìn thấy từng con sóng đánh về phía con gái mình, mà Liễu Nhứ Nhi lại không thể ngóc đầu lên, trong cơn hoảng loạn, ông ta liều mạng phóng về phía đầu sóng kia, chạy ngược chiều với hướng nước biển chảy.

Lại một con sóng nữa đánh tới trước mặt, Liễu Xương Thụ theo bản năng nghiêng đầu tránh nhưng cát dưới chân vừa mềm vừa xốp, lại bị mạch nước ngầm đập vào nên không thể đứng vững, ngã vào biển, chờ tới khi ông ta đứng lên được thì phát hiện mình đã bị nước biển mang ra khỏi bờ biển, hiện giờ, chân ông ta không chạm tới cát, chỉ có thể trôi nổi trong nước.

Cho dù bơi lội không giỏi nhưng ông ta vẫn cố gắng bơi về phía Liễu Nhứ Nhi, thủy triều không ngừng kéo tới, ông ta mơ hồ nhìn thấy cánh tay nhỏ của con gái liền nắm lấy.

Nhưng da dẻ bị ngâm nước đã trở nên ướt đẫm, thêm vào đó lại gặp phải sự tấn công của nước biển, Liễu Xương Thụ không thể nào nắm chặt được, cánh tay của Liễu Nhứ Nhi nhanh chóng tuột khỏi tay mình, ông muốn bắt lấy nhưng lại không thể nào tìm được.

Nước biển rất sâu, chảy rất xiết, Liễu Xương Thụ liền nhanh chóng mất đi cân bằng, giãy giụa trong nước.

Thật ra vừa rồi, Liễu Nhứ Nhi cũng không biết cha đi cứu mình, mặc dù cánh tay bị nắm lấy nhưng cũng chỉ cảm thấy mình đã đυ.ng vào vật gì đó cứng rắn, sau đó lại nhanh chóng không còn cảm giác kia, cô bé theo cơn sóng đánh về bên bờ, lặn xuống nước, mượn lực xung kích của đầu sóng, ma xui quỷ khiến thế nào lại về được chỗ nước cạn, cô bé lập tức đứng lên, lê thân thể mệt mỏi về bờ.

Chỗ này vốn là chỗ cha Liễu Xương Thụ đứng, mà khi Liễu Nhứ Nhi quay lại nơi này mới phát hiện ra cạnh biển không có một bóng người, cô bé tìm kiếm xung quanh, lúc này mới nhìn ra chỗ mình vừa bị sóng cuốn vào thì thấy bóng dáng cha đang liều mạng giãy giụa ở đó.

“Cha ơi, cha ơi!” Liễu Nhứ Nhi lớn tiếng gọi nhưng âm thanh căn bản không thể truyền tới đó, tiếng sóng biển mãnh liệt đã sớm chôn vùi âm thanh của cô bé rồi.

Cô bé muốn lập tức đi cứu Liễu Xương Thụ, nhưng não nhỏ không ngốc, nghĩ đến vừa rồi chính mình cũng thiếu chút nữa bị hất tung, bây giờ quay lại rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Liễu Nhứ Nhi không dám chần chừ, cố gắng chạy về phía sáng đèn trên bờ, muốn đi tìm người lớn tới giúp, nhưng cô bé vừa chạy vài bước thì hai chân đã mềm nhũn, ngã lăn trong cát. Thể lực đã sắp dùng hết, Liễu Nhứ Nhi gầy yếu vô lực mà nhấc chân lên, bò trên bãi cát, cuối cùng dứt khoát lăn luôn, không để ý cả người mình lấm đầy cát.

Cứ như vậy, Liễu Nhứ Nhi như người tàn tật mà bò đến bên cạnh sạp đồ nướng, Liễu Tiểu Quyền và Viên Huệ Nga lúc đầu nhìn mà không nhận ra ai, Liễu Nhứ Nhi dùng bàn tay bẩn thỉu lau cát trên mặt thì họ mới phát hiện ra dáng dấp của cô bé.

Viên Huệ Nga giật mình không thôi, ôm Liễu Nhứ Nhi lên mà vội vàng hỏi: “Nhứ Nhi, con sao vậy? Cha con đâu?”

Liễu Nhứ Nhi nghe tiếng liền khóc lớn, mấy người trẻ tuổi vừa rồi còn uống rượu háo loạn bên cạnh cũng bị thu hút sự chú ý, cô bé hít mũi, đứt quãng nói rõ: “Cha, cha bị nước biển cuốn đi, con không thấy cha đâu cả!”

Viên Huệ Nga kinh ngạc bật dậy, bà ấy chỉ thấy trước mắt tối sầm, cũng may Liễu Tiểu Quyền nhanh tay lẹ mắt đỡ mẹ. Liễu Tiểu Quyền đỡ Liễu Nhứ Nhi từ tay bà ấy, để em gái dẫn đường, nhanh chóng chạy tới biển, chủ bãi nghe thấy tin tức cũng cùng với khách hàng gần đó gia nhập tìm kiếm, còn gọi cho đội cứu hộ, tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Liễu Xương Thụ biến mất.

Nhưng tìm một lúc vẫn không tìm thấy bóng dáng Liễu Xương Thụ đâu, Viên Huệ Nga lo lắng tới mức sắp ngất đi, mà Liễu Nhứ Nhi thì nằm trong lòng mẹ, bất lực khóc lớn, mấy khách hàng cũng không dám tìm chỗ xa bờ quá, mãi tới khi người của đội cứu hộ tới, dùng trang bị chuyên nghiệp mặc áo phao bơi tới chỗ xa tìm, bây giờ cách lúc Liễu Xương Thụ bị cuốn vào biển đã hơn mười phút, tất cả mọi người đều lo lắng, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Nhưng Liễu Tiểu Quyền vẫn không từ bỏ, anh ta có hơi hối hận, biết rõ chuyện tiên đoán mà còn để cha và em gái đến chỗ nguy hiểm thế này vào buổi tối.

Đúng lúc này, phía trước bên trái Liễu Tiểu Quyền, nước biển rút đi, một thân thể quen thuộc nằm ở nơi đó, Liễu Tiểu Quyền nhìn một cái liền nhận ra đó là cha, vội vàng chạy tới.

Tuy kỹ năng bơi lội của Liễu Xương Thụ không tốt nhưng dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, thể lực cũng coi như không tệ, cho dù lúc đó di chuyển qua lại ở đầu sóng nhưng vẫn có thể duy trì hô hấp, lần này cuối cùng cũng coi như mượn được sức biển đẩy mình về khu nước cạn.

Liễu Xương Thụ chỉ thấy bụng mình đau vô cùng, ông ta cố gắng bò dậy, sức lực hơi yếu, may mà Liễu Tiểu Quyền đúng lúc chạy đến, trước khi cơn sóng theo thủy triều dâng đến, anh ta kéo cha mình về chỗ bờ cát an toàn.

Viên Huệ Nga gần như sụp đổ, tận mắt thấy con trai đưa chồng về, bà ấy kích động bật khóc, ngã xuống đất cùng với con gái, xót xa khi mất mà lại có được, chỉ có bản thân tự trải qua mới có thể hiểu được.

“Không phải tôi vẫn còn khỏe mạnh đây sao, hai người đừng khóc nữa!” Liễu Xương Thụ đau lòng vợ và con gái, còn an ủi bọn họ.

Trên thực tế, lúc ông ta ở trong nước đã chuẩn bị rằng mình có thể sẽ chết rồi, so với việc bị bệnh tật dằn vặt rồi từ từ ra đi, nếu thế này gọi là giải thoát thì có lẽ sẽ thoải mái dứt khoát hơn, chỉ là chưa kịp chia tay với người thân, quả thật cảm thấy hơi tiếc nuối.

Bây giờ chuyện đáng tiếc không còn nữa, ma xui quỷ khiến làm ông ta trở về từ cõi chết, hơn nữa còn nhìn thấy Liễu Nhứ Nhi bình an vô sự, trong lòng cũng cảm thấy an ủi hơn. Thừa dịp lúc này, ông ta nhắn nhủ với Viên Huệ Nga và Liễu Nhứ Nhi vài câu, chính là hy vọng sau này bọn họ có thể có một cuộc sống bình yên.

Mọi người đỡ gia đình Liễu Xương Thụ về tới khu đồ nướng, thấy họ không có gì đáng ngại liền tản đi, tiếp tục tiệc nướng của mình. Còn nhà họ Liễu vì kiếp nạn lần này nên tự nhiên không có tâm trí đâu để tiếp tục nữa, đều chuẩn bị về nhà.

Bởi vì cả người đều bị ướt, nên Liễu Xương Thụ một mình đến phòng thay quần áo dành riêng cho du khách trên bãi biển để thay quần áo, con gái Liễu Nhứ Nhi tất nhiên cũng đi theo ông ta, Liễu Xương Thụ vốn muốn Viên Huệ Nga ở lại chờ, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Viên Huệ Nga không chịu rời khỏi chồng và con gái, vì vậy cả nhà đều dứt khoát rời khỏi quán nướng.

Liễu Xương Thụ vào phòng thay quần áo nam, Liễu Nhứ Nhi vào phòng thay quần áo nữ, Liễu Tiểu Quyền thì chờ ở bên ngoài với mẹ, đứng ở giữa quán nướng và phòng thay quần áo.

Vỉ nướng kia của bọn họ lúc này không có người trông chừng, Liễu Tiểu Quyền quên dập tắt than, thịt ăn chưa xong trên vỉ nướng cũng dần dần bốc cháy, trong thịt chảy ra rất nhiều mỡ, theo cây que trúc nhỏ xuống bàn, lại nhỏ xuống than lửa bên dưới. Mỡ gặp lửa không ngừng bốc lên, gió biển thổi qua từng cơn, dầu lửa xì xì tràn tới dưới vỉ nướng, mỡ thịt tiếp tục chảy xuống, dần dần lan tới trên bàn.

Thế lửa dần lớn hơn, thực khách bên cạnh cuối cùng cũng phát hiện ra vỉ nướng đầy mỡ thịt này đã trở thành biển lửa, họ muốn dập lửa, nhưng bên người nhất thời lại không có dụng cụ dập lửa, chỉ có thể thở dài đứng nhìn, chờ chủ bãi chạy tới thì ngọn lửa đã mất khống chế, tất cả vỉ nướng và nguyên liệu nấu ăn trên bàn đều đã bị chìm trong lửa lớn, nhờ gió biển mà liên tục khuếch tán ra bốn phía.

Mọi người hết cách, chỉ có thể né tránh, tiếng hô hào kinh ngạc của mọi người cuối cùng cũng truyền đến chỗ Viên Huệ Nga và Liễu Tiểu Quyền đang đứng chờ ngoài phòng thay quần áo, bọn họ cũng phát hiện vỉ nướng của mình bốc cháy, lập tức muốn quay lại dập lửa, nhưng ánh lửa ngút trời, ngoài do dự ra thì không có bất cứ biện pháp nào khác, tất cả đều trơ mắt nhìn toàn bộ vỉ nướng hóa thành tro.

May mà bọn họ phản ứng nhanh, cầm vỉ nướng và lều bạt gần đó bỏ chạy, cuối cùng, ngọn lửa cũng không tiếp tục lan rộng nữa. Nhưng chỉ là tổn thất bên ngoài, chứ không có gì lớn, mọi người cách xa một chút, vẫn tiếp tục tiến hành tiệc rượu.

Cuối cùng chủ bãi cũng tìm được một cây gậy sắt khá dài, ông ta không muốn tất cả đều biến thành tro bụi, liền dùng sức đẩy vỉ nướng, hy vọng có thể đẩy nó xuống biển, mượn dòng nước chảy dập tắt lửa.

Nhưng cây gậy sắt dài lại không dễ khống chế, lại e ngại ngọn lửa, giữa người và cái giá cũng có chút khoảng cách, vì vậy khều ra cũng rất mất công. Nhất thời không chú ý, cây gậy bị lệch, trùng hợp lại đẩy vỉ nướng lên, nhiệt độ cực cao lập tức truyền qua gậy sắt tới tay ông ta. Chủ bãi không khống chế được, lại sợ lửa làm mình phỏng tay, tiện tay ném một cái, vỉ nướng thuận thế rơi xuống đất, vừa vặn đập về hướng phòng thay quần áo.

Cũng may không bay vào trong phòng thay quần áo, nhưng lại vừa vặn rơi vào cửa thông gió, cây gậy dài nóng cũng nằm chung với cái giá nướng, đầu nhọn trực tiếp nhắm vào cửa phòng thay quần áo.

Bên ngoài vô cùng hỗn loạn, nhưng phòng thay quần áo lại có cách âm không tệ, nên không bị ảnh hưởng, Liễu Nhứ Nhi ở trong phòng thay đồ nữ thay quần áo. Sau khi cả người bẩn thỉu được lau sạch, Liễu Nhứ Nhi chuẩn bị mặc quần áo mới vào, nhưng khi cô bé chuẩn bị lấy áσ ɭóŧ thì đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một con rắn xanh đang bò từ ngoài cửa vào. Liễu Nhứ Nhi từ nhỏ đã sợ loài bò sát, cắn chặt răng không dám lên tiếng, lặng lẽ cầm quần áo mới trong tay, định nhanh chóng mặc quần áo rồi ra ngoài.

Thế nhưng con rắn này lại không cho phép cô bé làm như vậy, ngay lúc Liễu Nhứ Nhi định rút đồ thì con rắn xanh kia đột nhiên vung đuôi bay qua, đầu rắn trực tiếp chui vào quần áo mới của Liễu Nhứ Nhi, cô bé sợ hãi, trực tiếp buông ra, hoang mang lo sợ mà hét lên.

Ở ngay phòng bên cạnh, Liễu Xương Thụ vừa rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị mặc quần áo thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của con gái, vội vàng lớn tiếng hỏi: “Nhứ Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?”

Liễu Nhứ Nhi chỉ nhìn chằm chằm vào con rắn trên đất, miệng cũng hét lớn nên không nghe thấy tiếng cha hỏi.

Liễu Xương Thụ hỏi mấy lần đều không được đáp lại, chỉ có thể ở bên ngoài nghe tiếng con gái la hét, vừa rồi ở bờ biển suýt nữa xảy ra chuyện, trong lòng ông ta vẫn sợ hãi, vô cùng lo lắng Liễu Nhứ Nhi trong phòng thay đồ nữ lại gặp phải nguy hiểm, vì vậy không kịp suy nghĩ nhiều, mặc qυầи ɭóŧ rồi mở cửa bước ra ngoài. Ông ta dùng sức mở cửa phòng thay đồ nam, đột nhiên lao tới phòng thay đồ nữ đối diện để kiểm tra tình hình của con gái, ngay lúc ông ta chạy tới cửa phòng thay đồ nữ thì cây gậy gác trên vỉ nướng đột nhiên bị lửa nóng kích phát, đầu nhọn bay về phía phòng thay đồ, trùng hợp đâm trúng vào Liễu Xương Thụ đang chạy tới cửa.

Ông ta chỉ cảm thấy có gì đó như tia chớp xẹt qua, sau đó thì hai mắt đau đớn dữ dội, rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Đầu nhọn lập tức xuyên qua hai mắt Liễu Xương Thụ, đâm xuyên qua đầu ông ta, máu và óc văng tung tóe.