Em Là Ngôi Sao Nào?

Chương 67: Lục Hoành x Phương Đình Dư (6)

Trải qua thời gian lên lớp cả một buổi chiều, không ít học sinh sớm đã đói đến mức cồn cào, tiếng chuông vừa reo, đợi sau khi thầy dạy Toán nói một câu tan học, thì lục tục lục tục các học sinh nối đuôi nhau ra khỏi lớp.

Dư Tiêu thu dọn xong đồ đạc của mình liền nhìn Phương Đình Dư một cái, lại nhìn sang Lục Hoành đang ngồi bên cạnh cô ấy một cái, tự giác không hề lên tiếng lôi kéo Phương Đình Dư mà tự mình rời khỏi phòng học.

Người yêu mà, sẽ luôn muốn hai người ở chung một chỗ với nhau, cô cực kỳ không muốn trở thành một bóng đèn sáng nhấp nháy đâu.

Điều mà Dư Tiêu không biết đó là, Phương Đình Dư sớm đã muốn rời khỏi phòng học rồi, nhưng Lục Hoành lại ngồi giống như một tòa núi lớn thế kia cản trở đường ra ngoài của cô, tay trái còn ở dưới gầm bàn nắm chặt lấy tay của cô, mười ngón đan nhau chặt cứng, chặt đến mức khiến cô căn bản không có khả năng chạy trốn.

Thật không dễ dàng gì đợi đến lúc những học sinh khác trong lớp học đi hết, Phương Đình Dư vẫn không phản ứng lại, đôi tay của Lục Hoành đã vòng qua eo, lưng của cô, đem cả người cô ôm vào lòng, trực tiếp đặt cô ngồi lên đùi của cậu, khóa cô lại giữa cái bàn học và cơ thể của cậu, dán chặt vào nhau đến mức không có một kẽ hở nào.

"Lục Hoành......", Phương Đình Dư căn bản không ngờ được cậu sẽ làm ra một màn này, cô liền không kìm được thấp giọng gọi một tiếng.

"Hửm?" giọng nói của Lục Hoành trầm trầm, mang theo một chút khàn khàn kiềm chế, chỉ một tiếng bật hơi vờn qua lỗ tai của Phương Đình Dư đến mức khiến tai cô tê dại hết một nửa.

Cô nhấc tay vịn lấy bờ vai của cậu, gương mặt đỏ hồng cúi đầu vùng vẫy muốn đi xuống.

"Quên mất em đã đáp ứng anh cái gì rồi?", Lục Hoành căn bản không để ý đến hành động vùng vẫy của cô, hai tay cậu đem eo của cô ôm đến càng chặt hơn, lên tiếng liền trực tiếp nói thẳng.

"Thật là." Thấy cậu cả đầu đều đang nghĩ đến chuyện kia, Phương Đình Dư nhịn không được thấp giọng oán thán một câu, cũng nhìn ra thái độ cứng rắn, kiên quyết của Lục Hoành, nếu như cô hôm nay không nói được làm được, đoán chừng Lục Hoành sẽ không để cho cô đi đâu, chắc chắn sẽ giằng co với cô như vậy mãi.

Đoán chừng cậu còn ước gì giáo viên trong trường và cả phụ huynh đều biết đến chuyện của bọn họ.

"Không quên, không quên,......"

Nghe thấy câu trả lời của Phương Đình Dư, Lục Hoành liền nhướn mày, lấy dáng vẻ dù gấp gáp nhưng vẫn vô cùng thong dong để nhìn cô.

Dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của Lục Hoành, Phương Đình Dư ngước mắt lên nhìn vào đôi môi mỏng của Lục Hoành, động tác đang vịn lấy vai của cậu liền chuyển thành vòng tay ôm lấy cổ, sau đó cô nhắm mắt lại liền hôn xuống.

Cái chuyện chủ động hôn như thế này, cô vẫn là không có kinh nghiệm, đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lục Hoành, cô không tránh được có chút lo lắng không yên.

Lục Hoành vẫn ngồi ở đó, động cũng không thèm động, biểu cảm trên khuôn mặt bởi vì nụ hôn của Phương Đình Dư dường như cũng không thể nào gợi lên được bất cứ biểu cảm nào khác, nhưng hô hấp nặng nề cùng mãnh liệt vẫn để lộ ra một chút cảm xúc của cậu.

Tiếng nhạc của đài phát thanh trường truyền đến bên tai, cùng với tiếng khẽ thở gấp của cậu, mỗi một luồng hơi nóng phả ra giữa hơi thở của hai bờ môi đang quấn lấy nhau, tất cả đều phả hết ra trên đôi má của mỗi người, truyền đến cảm giác tê tê dại dại.

Gương mặt của Phương Đình Dư đỏ đến mức không tưởng tượng nổi, chỉ cảm thấy cả người giống như đang bước đi trên mây, nhẹ nhàng phiêu dật đến mức không biết tại sao lại như vậy.

Không đến mấy giây sau khi Phương Đình Dư chủ động dán sát vào hôn cậu, Lục Hoành liền giành lại quyền chủ động, dẫn dắt lưỡi của cô cùng cậu giao triền, dường như còn cảm thấy không đủ, cậu đứng lên ôm cô để ngồi trên bàn học, giữ chặt lấy cằm của cô, bản thân mình thì hơi khom người xuống, sau đó liền tiếp tục hôn xuống.

Phương Đình Dư trừng lớn mắt, khóe mắt đuôi mày bởi vì nụ hôn với Lục Hoành mà lan ra một chút màu sắc, nhìn thấy đôi mắt đen kịt giống như vẩy mực của Lục Hoành cũng đã dần dần xẹt qua một chút tia sáng dị thường.

Cơ thể của cậu, trước cả khi suy nghĩ được thực hiện, đã có hành động.

Cơ thể của Phương Đình Dư chợt cứng ngắc, lông mi hơi hơi rung động, nhưng cũng không nói gì nhiều, để mặc cho động tác của Lục Hoành.

Gió lạnh lùa vào từ khung cửa sổ khẽ mở, thổi vào trong vạt áo đang bị người nào đó hé mở.

Phương Đình Dư bị gió lạnh thổi vào, lạnh đến mức giật mình, lại bởi vì động tác của Lục Hoành mà chân tay, xương cốt cả người cô đan xen vào nóng bỏng mãnh liệt.

Nụ hôn ướŧ áŧ từ trên cánh môi, một đường liên tiếp rơi xuống vùng cổ, lâu lâu lại dừng lại trên xương quai xanh.

Liếʍ, hôn, khẽ mυ'ŧ rất dịu dàng.

Phương Đình Dư ôm lấy cổ của Lục Hoành, đem má của mình chôn vào trong phần gáy của cậu, dái tai đỏ đến triệt để.

Người khác yêu đương như thế nào cô không rõ, chỉ là yêu đương hẹn hò cùng với Lục Hoành, thật sự là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Chẳng qua, cô cũng rất thích.

______

Đến lớp 12, mỗi tuần sẽ có một ngày để vận động thể thao, vừa khéo Lục Hoành bị giáo viên gọi đi để xử lý công việc, Phương Đình Dư mới xem như là một mình rảnh rỗi, liền cùng với Dư Tiêu xuống lầu đi đến sân thể thao.

"Lục Hoành nhà các cậu cũng thật là, cả ngày đều cùng cậu ở chung một chỗ, giám sát cậu, chúng ta đã rất lâu rồi không cùng nhau ăn cơm đó." Thấy Lục Hoành không ở đây, Dư Tiêu nhịn không được liền oán trách nói.

Nhà các cậu. Nghe thấy ba chữ này, tai của Phương Đình Dư chợt nóng lên, rõ ràng cô không phải là người dễ dàng xấu hổ gì, nhưng lại thường xuyên dễ dàng xấu hổ không thể nào nói rõ được đối với những chuyện liên quan đến Lục Hoành.

Suy cho cùng thì cũng là bạn trai của mình, Phương Đình Dư nhịn không được liền lên tiếng bào chữa cho Lục Hoành, "Chuyện không liên quan đến Lục Hoành, là tự tớ kiên quyết muốn dính lấy anh ấy đó."

"Ơ, ơ Phương Đình Dư, cậu bây giờ thật không giống với cậu nữa nha", Dư Tiêu trêu chọc cô, "Tớ thấy bạn học Lục Hoành bây giờ chính là sự tồn tại như báu vật trong lòng cậu rồi, người khác một câu thôi cũng không được nói cậu ấy."

"Làm gì có."

"Mùi vị yêu đương như thế nào, chính cậu trước đây còn nói cái gì mà cấp ba tuyệt đối sẽ không yêu đương, hẹn hò, chính là một pha vả mặt cực lớn đó, trước đây lúc Lục Hoành theo đuổi cậu, tớ đã quái lạ cảm thấy rằng cậu sẽ đồng ý với cậu ấy, quả nhiên Lục Hoành vừa ra tay, liền dễ dàng giải quyết luôn."

"Cứ cho là vậy đi." Phương Đình Dư qua loa đáp lời.

"Thôi đi, còn cho là vậy cái gì, tớ thấy cậu thích muốn chết thì có." Dư Tiêu là một người bạn rất hiểu Phương Đình Dư, không chút lưu tình nào đã vạch trần cô.

Một nhóm học sinh cấp ba lưa thưa lác đác đi đến sân thể thao, đài phát thanh trường học phát nhạc tập thể dục lên, bài hát trước đây rơi vào trong tai liền cảm thấy ngốc đến kinh khủng cùng với những động tác thể dục vẫn luôn cho rằng là ngớ ngẩn đến ghê hồn, đều giống như đã khoác lên mình một tầng kính lọc tươi đẹp.

Ánh nắng, gió nhẹ, âm nhạc, thể dục, tất cả những thứ đó bởi vì sự tồn tại của Lục Hoành mà khiến cho cô thích thú đến mức không nói thành lời.

Bởi vì phải tập thể dục, Phương Đình Dư đã cởϊ áσ khoác ngoài xuống, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ, đứng ở sân thể thao rộng rãi, trống trải này một, hai phút, không tránh được cảm thấy có chút lạnh, cô nhịn không được ôm chặt lấy Dư Tiêu, "Tiêu Tiêu, nhanh ôm chặt tớ lấy hơi ấm với, lạnh chết tớ rồi."

Phương Đình Dư rúc đầu vào gáy của Dư Tiêu, tay cũng nhét vào trong túi áo khoác ngoài của cô bạn, cứ như vậy đứng được một lúc, cô mới cảm thấy ấm lên không ít.

Lục Hoành vừa mới từ trong dãy lầu giảng dạy đi ra, từ xa đã nhìn thấy Phương Đình Dư đang ôm ấp người khác, đôi mắt xinh đẹp mãnh liệt lạnh đi vài phần.

Cho dù người cô đang ôm kia là một nữ sinh, cũng khiến cậu cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Lúc Phương Đình Dư đang cúi đầu xuống xoa xoa hai bàn tay vào nhau để lấy hơi ấm, cô liền cảm thấy cổ áo của chiếc áo len sau gáy mình bị người nào đó nhấc lên, cùng với đó cơ thể cũng xoay sang một hướng khác, sau đó rơi vào trong l*иg ngực mà hiện tại đã rất quen thuộc đối với cô.

"Lục Hoành, sao anh lại......", lời còn chưa hỏi xong, liền bị cậu hung hăng cắt đứt, "Không cho phép ôm người khác."

"...... Biết rồi." Sau khi phản ứng trở lại, cô liền cười đáp ứng với cậu.

Sau khi hẹn hò không lâu, cô cũng đã gần như lờ mờ hiểu được tính khí của Lục Hoành.

Có lẽ là đối với người, việc, vật mà cậu thích, hoặc có lẽ chỉ là đơn thuần đối với cô, cậu có một loại ham muốn độc chiếm cực kỳ cao.

Bình thường cô chỉ cần nói nhiều thêm một câu với những người khác, nhìn người khác nhiều hơn một chút, quay đầu lại liền có thể nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Lục Hoành, lâu dần lâu dần, cô cũng đại khái đoán ra được chút gì đó.

Lục Hoành không thích cô đem quá nhiều ánh mắt cùng sự chú ý đặt vào trên người khác và những việc khác, tốt nhất là khiến cho cô hoàn toàn chỉ quay quanh một mình cậu mà thôi.

Ví dụ như lúc tan học ngày hôm qua, cô cùng với Lục Hoành đang đi trên đường, chỉ là bởi vì cô nói một câu "vừa nãy đi ngang qua nam sinh kia, trong tay cậu ấy cầm món gì đó hình như ăn rất ngon đó", vậy mà cô không hề nhận được bất cứ lời hồi đáp nào của cậu, thậm chí Lục Hoành còn trầm mặc suốt cả đường đi.

Sau đó, trong thang máy lúc chỉ còn lại hai người các cô lúc đưa cô về gần đến nhà, cậu liền đưa tay lên chặn camera giám sát lại, tới tới lui lui từ trên xuống dưới cắn vào trên môi của cô, hôn cô đến mức gần như suýt chút nữa thở không ra hơi.

"Không cho phép nhìn nam sinh khác."

Cả một buổi tối sau đó, cô ngẩn ngơ đem câu nói đó của cậu khắc ghi sâu vào trong đầu.

Sau khi rung động, đồng thời cũng có chút không biết phải làm sao, cái mà cô nhìn đâu phải là nam sinh gì, mà là đồ ăn ở trong tay của cậu ấy kìa, ai biết được Lục Hoành lại tự động lược bớt một nửa câu nói ở phía sau của cô, nhưng cô cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, "Em biết rồi mà, môi cũng sắp bị anh cắn rách rồi, đau chết em rồi."

"Không đau thì làm sao nhớ lâu được." Cậu nói vậy rồi hôn xuống một cái nữa.

Đây là sự chuyển biến từ nụ hôn cắn xé giống như mưa bão cuồng phong sang miết, liếʍ nhẹ nhàng, dịu dàng.

Phương Đình Dư nhấc tay ôm lấy cổ Lục Hoành, nhiệt liệt đáp trả lại nụ hôn của cậu, mãi cho đến khi thở hổn hển mới lên án cậu, "Lục Hoành, anh có phải là không còn thích em nữa không, bây giờ lại hung dữ với em như vậy."

"Không thích em?", Lục Hoành lần nữa cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi của cô lần nữa cắи ʍút̼, giọng nói kìm chế đến mức trầm khàn, dường như đang chứa đựng một loại tình cảm cực kỳ sâu đậm, cực kỳ say mê, hướng về phía cô mà cuồn cuộn trỗi dậy.

"Có cần anh lấy cả trái tim của mình ra cho em xem không?", cô vẫn không nói gì, cậu lại càng ép đến chặt hơn, "Hả? Bảo bối?"

Để ý đến Phương Đình Dư có chút lơ đãng, không tập trung, Lục Hoành chau mày lại, áp chế xuống hơi thở tàn bạo đang cuồn cuộn trong lòng mình, cậu trầm giọng hỏi, "Em đang nghĩ cái gì vậy?"

Phương Đình Dư lấy lại tinh thần, cô vừa nghĩ đến một màn đã xảy ra vào tối ngày hôm qua, trên má vẫn còn vương lại chút sắc đỏ, ánh mắt đảo khắp xung quanh, cô nhấc tay đẩy Lục Hoành ra, "Rất nhiều người đang nhìn đó, mau buông em ra."

Cô rất không hứng thú gì với việc cô và Lục Hoành bị những người xung quanh xem như động vật mà nhìn ngắm.

Thấy tay của Lục Hoành vẫn còn kéo lấy mình không buông, Phương Đình Dư dùng đỉnh đầu của mình với biên độ khe khẽ đυ.ng vào cằm của Lục Hoành, dịu giọng dỗ dành, "Lát nữa giáo viên chắc chắn sẽ nhìn thấy đó", cô ngừng một chút, "Lát nữa hôn anh 10 lần nhé."

Lục Hoành rũ mắt xuống, lúc này mới nghe lời buông cô ra.

Dư Tiêu đứng ở bên cạnh đã nhìn thấy hết hành động của hai người, cô chỉ cảm thấy bản thân mình sắp sửa nổi hết cả da gà lên rồi.

Cô và Lục Hoành không quá thân quen, chỉ là đến cùng cũng có chút nghĩ không ra, một người vẻ bề ngoài lúc nào cũng lạnh lùng, sau khi yêu đương sao lại biến thành bộ dạng như thế này, còn có Phương Đình Dư nữa, nếu đổi lại là trước đây, có người quấn lấy Phương Đình Dư như thế này, cô đã sớm trực tiếp chửi con mẹ nó mấy câu khiến người ta cút đi rồi.

Yêu đương thật sự là khiến con người ta biến thành người này so với người kia càng kỳ quái hơn.

______

Khoảng thời gian học kỳ hai của năm cuối cấp luôn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến mùa thi tốt nghiệp trung học phổ thông và xét tuyển đại học tháng 6 rồi.

Vào buổi tối trước ngày thi, Phương Đình Dư gọi điện thoại cho Lục Hoành.

"Lục Hoành, em có chút căng thẳng."

Cậu không nói gì, chỉ yên lặng nghe cô nói, tiếng hít thở truyền đến từ bên kia điện thoại khiến cho trái tim vẫn luôn có chút bất an của cô hơi chút bình tĩnh trở lại, "Nếu như ngày mốt thi xong, lúc chúng ta điền vào phiếu nguyện vọng, không thể vào cùng một trường đại học thì phải làm sao đây", Phương Đình Dư nhẹ nắn ngón tay của mình, chầm chậm cất tiếng hỏi, "Chúng ta sẽ chia tay sao?"

Đầu dây bên kia yên tĩnh mất mấy giây, dường như ngay đến cả tiếng hô hấp như có như không mà biến mất, trái tim của Phương Đình Dư cũng sắp ngừng đập luôn rồi, mới nghe thấy giọng nói của Lục Hoành, mang theo một sự chắc chắn đến kỳ lạ, trong chớp mắt đã an ủi được sự bất an, nôn nóng của cô.

"Tương lai em ở chỗ nào, anh sẽ ở chỗ đó."

"Em và anh, cả đời này cũng không thể nào chia tay được đâu."

Phương Đình Dư hô hấp không thông, cô ngăn lại dòng nước mắt ấm nóng đang sắp tuôn trào nơi vành mắt, ngẩn người nói một tiếng được.

Vào buổi tối cái hôm sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cô đã đem bản thân mình giao cho Lục Hoành.

Cô chỉ biết, cô thích Lục Hoành, nắm chắc thắng lợi hay là thất bại thảm hại, cô cũng không quản nữa.

Chỉ cần hiện tại, ở cùng nhau là tốt rồi.

Về chuyện tương lai.

Về lời hứa của Lục Hoành.

Cô một lòng chấp nhận tin tưởng.

Chỉ bởi vì, cô đã thích cậu đến mức không còn giữ lại chút gì.