Editor : humi102
Vừa lúc tan tầm là thời điểm kẹt xe cao nhất , đến được bệnh viện Đệ Nhất đã 7 giờ.
Chiếc xe màu đen dừng lại, Kỳ Dạ mở xuống nửa cửa sổ xe trông ra.
Cô gái nhỏ sau khi xuống xe hoang mang rối loạn chạy tới cổng bệnh viện , chạm vào người thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng trước cửa.
Thiếu niên thần sắc bất đắc dĩ đợi cô ổn định lại, hai người không biết nói gì đó, anh ta xoa xoa đầu cô, cầm tay đi vào bên trong.
Kỳ Dạ dừng tầm nhìn ở bàn tay đang nắm chặt kia , ánh mắt rất sâu, biểu tình lại rất lạnh nhạt.
Cho nên Mạnh Thần chính là bạn trai cô, bọn họ đã ở bên nhau?
Thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất, Kỳ Dạ rũ mắt, trầm mặc.
Anh xem nhẹ đáy lòng nảy ra nôn nóng, nói với chính mình, hai người bọn họ nhìn thật xứng đôi.
Cô cùng anh ta ở bên nhau, hẳn là sẽ rất tốt.
Chỉ là anh lại không tự chủ được nhớ tới cặp mắt muốn nói lại thôi kia, nhớ tới ánh mắt lúc cô đáng thương nhìn anh khiến người khác mềm lòng.
Không khí trong xe nặng nề, anh không nói lời nào, tài xế cũng không dám nói chuyện, cuối cùng là tiếng chuông điện thoại đánh vỡ mảnh trầm mặc này.
Kỳ Dạ liếc nhìn màn hình , giữa mày trồi lên tia không kiên nhẫn, vẫn tiếp nhận.
Điện thoại là Từ Tương Tương gọi tới, thanh âm bén nhọn phẫn nộ, ngay cả tài xế cũng có thể nghe rõ, "Kỳ Dạ, anh có phải điên rồi hay không?"
Kỳ Dạ một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, một đám người ra ra vào vào cổng bệnh viện, mỗi người đều mang vẻ thống khổ cùng bất đắc dĩ không giống nhau.
Anh nâng khóe môi, tùy ý trả lời, " Phải, đúng vậy."
Ở trong mắt bọn họ, anh không phải vẫn luôn là người điên sao,việc này còn cần hỏi?
"Anh ——"
Ngữ khí không mặn không nhạt của anh làm người khác tức giận cũng không dám phát ra, Từ Tương Tương hít sâu vài ngụm khí mới lại mở miệng, "Có chuyện gì chúng ta có thể bình tĩnh nói, anh đối với tôi bất mãn cũng có thể nói ra, ở sau lưng giở trò đáng mặt đàn ông sao?"
Cô ta đã tận lực khống chế tính tình của bản thân, vẫn là có chút không áp xuống được.
Cô ta mới từ nơi ở của Kỳ Dạ đi ra không bao lâu, liền nhận được điện thoại nói bỗng nhiên có người chạy tới công ty Tân Kiến của Từ thị gây sự, ở trước cửa công ty đốt tiền giấy, còn muốn Từ gia bọn họ đền mạng người.
Tuy rằng hiện tại người gây sự đã bị cảnh sát mang đi, nhưng Từ thị chịu ảnh hưởng cũng rất lớn, nếu không xử lý tốt sẽ thật phiền toái.
"Anh đem thanh danh Từ thị làm xấu đối với anh có gì tốt? Kỳ Dạ, anh đừng quên, chúng ta là cùng trên một chiếc thuyền (*),nếu Từ gia xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng nghĩ được yên ổn!"
(* cùng trên một chiếc thuyền : cùng phe , chung mục đích, chung ý tưởng )
Từ Tương Tương càng nói càng tức, Kỳ Dạ ngay cả ấn đường cũng không động, chờ sau khi Từ Tương Tương nói xong anh mới chậm rãi mở miệng, "Nếu dám làm chuyện trái với lương tâm, còn sợ oan hồn tìm tới cửa sao? Huống chi......"
Anh bỗng nhiên cười một cái, ngữ khí lạnh thấu xương, "Từ Tương Tương, muốn cùng tôi ngồi chung thuyền, chỉ bằng cô, xứng sao?"
Nói xong, anh cúp điện thoại, cỗ khí giận trong lòng cũng không áp xuống được nữa.
Ai mẹ nó cùng cô ta là người trên một chiếc thuyền, nếu muốn, anh sẽ làm một cái dây thừng.
Anh muốn cô ta sống thì phải sống, muốn cô ta chết thì phải chết!
......
Mạc Hân mới từ phòng cấp cứu ra không bao lâu,thuốc gây tê chưa hết, người vẫn còn hôn mê.
Dì út đã về nhà ăn cơm, giờ phút này giữa phòng bệnh chỉ có Tô Nguyệt cùng Mạnh Thần.
Tô Nguyệt ngồi ở mép giường, nắm bàn tay lạnh lẽo của Mạc Hân , ngăn không được rơi nước mắt.
Mạnh Thần đã đem sự việc phát sinh nói hết với cô, lúc này thấy cô khóc liền không biết làm sao, đứng ở bên người an ủi cô, "Em đừng khóc nha, dì không phải không có việc gì sao?"
Nói xong, thấy Tô Nguyệt không có phản ứng, anh ta nhíu mày kéo Tô Nguyệt lên.