Editor : humi102
Trên đường trở về chung cư 3000, Kỳ Dạ tiếp hai cuộc điện thoại, Từ Tương Tương cùng ba anh Kỳ Lương Sơn gọi đến.
Nói vài câu tuỳ ý có lệ liền cúp điện thoại, hoàn toàn không màng đối phương cảm xúc bao nhiêu kích động.
Thời điểm đi ngang qua siêu thị anh lại kêu Giang Chu dừng ở ven đường , đi mua mấy hộp chocolate đen.
Giang Chu biết ông chủ nhà mình có sở thích lạ, Kỳ Dạ lúc tâm tình không tốt thường thích ăn chocolate đen.
Điểm này, hoàn toàn không phù hợp tính cách cao lãnh của anh.
Khách sạn cách chung cư 3000 kỳ thật không xa, vốn dĩ cũng chỉ có hơn mười phút lộ trình, bọn họ lại tốn hơn nửa giờ mới đến.
Lên đến tầng nhà ở, Giang Chu đẩy Kỳ Dạ từ thang máy ra liền ngây ngẩn cả người.
Toà chung cư 3000 mỗi tầng là một hộ, như nhau sẽ không có người ngoài hay nhân viên tạp vụ xuất hiện.
Nhưng hiện tại, tầng thuộc về Kỳ Dạ, một cô gái xa lạ đang ngồi dựa trước cửa nhà.
Hoặc nói là, cô bé đi.
Cô gái nhỏ mặc váy dài màu hồng nhạt , trong lòng ôm đàn ghi-ta lớn, đầu gác ở phía trên đàn, nhắm hai mắt như là ngủ rồi.
"Đây là đi nhầm đi?"
Giang Chu có chút nghi hoặc, hắn thực khẳng định, chính mình chưa từng gặp qua cô bé này ở bên cạnh ông chủ.
Nhưng mà cô bé tâm cũng thật lớn a,đã đi nhầm lại cứ như vậy ở trước cửa nhà người ta ngủ mất, cũng không sợ gặp phải lưu manh?
Cũng là hắn nhất thời đã quên, tiến vào tiểu khu này yêu cầu kiểm tra danh tính, mỗi một tầng cũng đều có mật mã riêng, cô gái phải là biết mật mã mới có thể đi lên.
Làm sao có thể là đơn thuần đi nhầm?
Kỳ Dạ không nói gì, bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giang Chu hiểu rõ ông chủ của mình, ngày thường cảm xúc luôn là đạm mạc, gặp được chuyện gì đều sẽ không có quá nhiều xúc động, thực trầm mặc, lại cũng khiến người ta có ảo giác rất dễ nói chuyện.
Nhưng thực tế ra cái gọi là đạm mạc không bằng nói là lạnh nhạt, không có cảm xúc phập phồng là bởi vì đối với chuyện gì đều không thèm để ý.
Nói cách khác, anh không có cảm tình.
Không có đồng tình, không có thương hại, không có yêu thích, cũng gần như không có mảy may tình cảm giữa người với người như lẽ thường.
Mặc kệ là đối với cha mẹ, bằng hữu, hay là đối với người gọi là vị hôn thê.
Tính ra Giang Chu chiếu cố Kỳ Dạ gần 5 năm, hắn cũng cho rằng, nếu có một ngày hắn chết, đối với Kỳ Dạ mà nói cũng là bất đắc dĩ thay đổi trợ lý mới mà thôi, chỉ là sẽ có chút phiền phức chứ sẽ không có một chút ít khổ sở nào.
Quan trọng nhất là, ông chủ của hắn cũng không biết có phải hay không bởi vì từ nhỏ quá cô đơn, ngẫu nhiên sẽ có lúc anh thể hiện tính lạnh nhạt cùng ấu trĩ không phù hợp.
Không trêu chọc anh còn tốt, nếu không cẩn thận chọc đến, anh khả năng sẽ nghĩ ra rất nhiều chiêu trò ấu trĩ để hành hạ, mỗi lần đều cố tình chỉnh người đến muốn sống không được muốn chết không xong.
Nghĩ đến đây, Giang Chu có chút đau đầu , hắn vội nói: "Tôi lập tức tới đánh thức để cô ấy rời đi."
Nói xong hắn liền muốn tiến lên, mới vừa cất bước, Kỳ Dạ ở phía sau hắn lạnh giọng nói: "Cậu về trước đi."
Giang Chu dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn Kỳ Dạ, "Ông chủ?"
Kỳ Dạ không nói nữa, chỉ nhìn hắn.
Thần sắc Giang Chu biến đổi mấy lần, "Ông chủ, tiểu cô nương này chỉ là đi nhầm cửa phòng, anh......"
"Nghe không hiểu?"
Sắc mặt Kỳ Dạ có vài phần không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Giang Chu cũng trầm xuống.
Giang Chu bị anh nhìn chằm chằm đến lạnh cả người, nhưng vẫn là có chút chần chờ.
Tuy rằng hắn biết ông chủ sẽ không làm những việc như cưỡng bách nữ nhân , nhưng vạn nhất ông chủ lấy nước lạnh hắt lên người kia, hoặc là anh càng ác liệt hơn, đem người treo lên cào lòng bàn chân?
Loại sự tình này hắn nhưng là hoàn toàn tin ông chủ làm ra được .
Nghĩ đến những hình ảnh kia, Giang Chu liền run lên vài cái.
Editor : Vị Giang Chu này, suy nghĩ thật nông cạn :)))
- Chương sau nam nữ chính đối diễn rồi nhaaa^^!