Edit: Như.
Beta: Cẩm.
Đường Vi Vi không nhớ rốt cuộc cô và Hạ Xuyên đã làm bao nhiêu lần.
Ban đầu cô còn sức lực mắng anh, tay chân vùng vẫy, đạp rồi cào cắn…
Lúc sau cô phát hiện sự giẫy giụa của bản thân hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn khiến người nào đó cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, cô cũng lười phí sức, dứt khoát nằm ngửa ra, từ bỏ chống cự.
Chờ đến khi Đường Vi Vi tỉnh dậy lần thứ hai, mở mắt nhìn thấy trần nhà màu trắng, cô bỗng thấy hoảng hốt.
Cơ thể hơi cử động, trừ cảm giác đau nhức dữ dội thì bụng cũng trống rỗng, còn kêu ục ục.
Điện thoại hiện lên thời gian là 6:33.
“…”
Nói cách khác, ngoại trừ buổi sáng hôm qua cô có ăn mấy cái bánh bao và uống một ly sữa đậu nành ra, thì đến bây giờ, gần 24 tiếng cô đều không ăn uống gì.
Mà kẻ đầu sỏ gây chuyện vẫn đang nằm bên cạnh cô ngủ ngon lành.
Đường Vi Vi càng nghĩ càng giận.
Giơ tay lên, định đánh anh một phát để xả giận.
Ánh nắng buổi sớm len qua rèm cửa chiếu vào phòng, có một vệt sáng vừa vặn chiếu lên mặt người thiếu niên, tóc đen hơi ngả màu do nhuộm bởi tia nắng, lông mi cũng phủ vàng, vừa dài vừa dày.
Lông tơ màu trắng nho nhỏ trên gương mặt anh như trở nên trong suốt, đường nét gương mặt cương nghị và sắc nét.
Cánh tay khoác lên lưng cô, ôm chặt, đôi môi mỏng vô thức vểnh lên, thoáng lên sự vui vẻ.
“…”
Bàn tay sắp rơi xuống trên người anh cứng nhắc dừng lại giữa không trung.
Đường Vi Vi gục đầu xuống, thu tay về, thở dài đầy thất bại,, đối mặt với gương mặt này, cô thật sự xuống tay không được.
Cho dù bọn họ biết nhau đã lâu, năng lực miễn dịch với sắc đẹp của cô cũng tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn không luyện được tâm tĩnh như nước.
“Hạ Xuyên, Hạ Xuyên –”
Đường Vi Vi vừa gọi vừa lấy tay chọc chọc mặt anh, gương mặt lạnh lùng đầy khí chất nhưng làn da lại vừa trơn vừa mềm.
Lông mi thiếu niên nhẹ run lên.
Đường Vi Vi chờ hai giây, thấy anh không có dấu hiệu thức dậy.
Cô nhìn chằm chằm vào hai cánh môi phơn phớt hồng kia, giống như bị trúng độc vậy, nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu xuống, từ từ nhích lại gần.
Nín thở.
Nhẹ nhàng hôn.
Có lẽ là lần đầu làm việc lén lút như vậy, cô gái nhỏ có chút ngại ngùng, mặt đỏ bừng, đang muốn nhanh chóng lùi ra thì gáy liền bị một bàn tay giữ lại, ấn xuống.
Hai đôi môi lại lần nữa chạm vào nhau.
Hạ Xuyên không biết đã thức giấc từ khi nào, đôi mắt đen hơi híp lại, đáy mắt không hề có chút buồn ngủ nào, vô cùng tỉnh táo.
Giọng nói anh rất trầm, giọng điệu đầy lười biếng: “Sao lại hôn trộm?”
“Ai hôn trộm,” Đường Vi Vi sống chết không chịu thừa nhận, “Em đường đường chính chính hôn mà.”
“À, vậy được.”
Thiếu niên nở nụ cười đầy lười biếng, nhích lại gần bên tai cô: “Em hôn làm anh không kiềm chế được, vậy phải làm sao giờ?”
“…”
Dường như có cái chốt nào đó trong người Đường Vi Vi được mở ra.
Không quan tâm đến cơ thể đang đau nhức, cô vội vàng đứng dậy từ trên giường, cách xa ra.
Đôi mắt trợn lên, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ cùng vẻ không thể tin được.
Hạ Xuyên ngồi dậy, nhướng mày nói: “Đừng giận mà, anh chỉ đùa thôi.”
Đường Vi Vi liếc mắt qua nửa thân dưới của anh: “Anh rõ ràng…”
Hạ Xuyên nói: “Vì hôm qua em đã cực khổ như vậy, nên bây giờ anh đành chịu thiệt một chút, dùng tay…”
“…”
Đường Vi Vi mặt vô cảm nói: “Anh trai, đừng trách em không nhắc nhở anh, tốt nhất nên để ý một chút, dựa theo tần suất này của anh, em thật sự hoài nghi anh sẽ tinh –”
Từ kia cô không nói ra được, lặng lẽ đổi thành: “Ừm, chết trẻ.”
Hạ Xuyên: “…”
Nếu nói chính xác thì tần suất vận động của bọn họ cũng không được tính là cao.
Ba tháng nghỉ hè, mặc dù Đường Vi Vi hay đến Hạ gia chơi, nhưng số ngày ngủ lại cũng không nhiều, hơn nữa không phải lần nào cô cũng chịu cho Hạ Xuyên bò lên giường.
Những cũng chỉ có hai ba lần như vậy.
Người này giống như cắn thuốc, không dừng được, không làm cho cô xỉu thì không dừng lại.
…
Năm nhất đại học vừa khai giảng đã hứa hẹn nửa tháng huấn luyện quân sự.
Khoa tài chính và khoa nghệ thuật cách nhau rất xa, thời gian nghỉ trưa ngắn, lại phải đứng phơi nắng trong tư thế quân đội rất lâu, vừa nóng lại vừa mệt nên Đường Vi Vi cũng lười chạy đi tìm bạn trai nhà cô.
Cô cùng mấy bạn nữ cùng lớp ngồi dưới gốc cây, vừa uống nước vừa nói chuyện phiếm.
Sân bóng phía trên có rất nhiều người, còn có mấy tốp sinh viên đang dậm chân tại chỗ, huấn luyện viên đang hô khẩu lệnh, đủ loại âm thanh hỗn tạp, ồn ào náo nhiệt.
“Mẹ nó!!”
Nữ sinh tóc ngắn ngồi đối diện Đường Vi Vi đột nhiên la lên, một tay kích động vỗ xuống đùi, tay còn lại đưa ngón trỏ ra chỉ về hướng khác.
“Chị em ơi mau nhìn, hướng sáu giờ có cực phẩm!!! Bỏ qua là hối hận cả đời đó!!”
“Trai đẹp sao?” Cô gái ngồi bên cạnh nữ sinh tóc ngắn nhìn sang, “Cần phải làm quá vậy không – mẹ nó!”
“…”
Hàn Hàm vừa là bạn cùng phòng vừa cùng lớp với Đường Vi Vi, nãy giờ cũng đang ở đây, nghe vậy liền quay đầu, híp mắt nhìn theo hướng ngón tay chỉ của nữ sinh kia.
Không cần mất công tìm kiếm, bóng dáng thẳng tắp, cao lớn của thiêu niên đập vào mắt cô ấy.
Hạ Xuyên mặc đồ rằn ri trường phát, áo khoác màu xanh quân đội, tay áo được xăn lên vài vòng, cơ tay đẹp mắt, không quá khoa trương nhưng cảm giác rất mạnh mẽ.
Trên đầu đội nón, khuôn mặt bị che đi bởi vành nón, chỉ có thể thấy được cái cằm cùng đôi môi mỏng đang mím lại.
Khí thế bức người, lạnh lùng tận xương, mặc trên người đồ ngụy trang, nếu không biết sẽ nghĩ đó là thiếu tá bộ đội chứ không phải là sinh viên năm nhất.
Những nữ sinh đang khổ sở vì học quân sự lập tức phấn chấn tinh thần trở lại, xúm vào nhau thảo luận.
“Năm nay trong đám tân sinh viên có người đẹp trai như vậy sao, học khoa của chúng ta hả? Sao trước đó chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Lúc trước tớ còn phỉ nhổ đồng phục quân sự quá xấu, bây giờ mới biết là tớ đã sai rồi, đúng là người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp, hơn nữa còn có cảm giác cấm dục…”
Hàn Hàm còn đang mê mẩn thì giật mình: “Ấy, người đó không phải –”
Cô ấy đυ.ng nhẹ tay Đường Vi Vi – người còn đang uống nước – nhỏ giọng hỏi: “Vi Vi, đó không phải là anh trai cậu sao?”
Đường Vi Vi nháy mắt mấy cái, do đang uống nước nên không thể trả lời, cô quay đầu nhìn theo hướng Hàn Hàm chỉ, ánh sáng hơi chói mắt, cô không thấy rõ lắm, mắt hơi nheo lại.
Bên tai là tiếng nói chuyện của mọi người.
“Cmn, trai đẹp đang đi phía chúng ta sao?”
“Đúng không đúng không, cậu ấy tới tìm ai?”
Cô thấy Hạ Xuyên đang đi tới, lúc đi vào bóng râm dưới góc cây, có vài tia nắng rơi vụn chiếu trên người anh. Hạ Xuyên dừng lại trước mặt cô, hơi rũ mắt.
Đường Vi Vi đang uống nước thì bị sặc, ho khan vài tiếng.
Ánh mắt nóng rực của những người xung quanh như muốn đυ.c ra một cái lỗ trên người cô, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh trong suốt, mặt vô tội hỏi: “Anh qua đây làm gì?”
Hạ Xuyên hơi khuỵu người xuống: “Tới xem em thế nào.”
Đường Vi Vi: “Anh đi tay không tới xem em à?”
“…”
Cô gái nhỏ đang ngồi xếp bằng, nón đội trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, hơi vướng tầm nhìn. Hạ Xuyên đưa tay lên, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy vành nón chỉnh lại cho cô.
Động tác vô cùng tự nhiên, mang theo cảm giác cưng chiều vô hạn.
Mấy nữ sinh bên cạnh đều ngơ ra, mở to mắt nhìn chằm chằm vào một màn tràn đầy hình ảnh màu hồng phấn thiếu nữ này, cảm thấy bản thân vừa được phát cho một bát cơm chó đầy chất lượng.
Không chỉ các cô, mà những sinh viên xung quanh cũng dáo dác nhìn về phía bên này.
Hạ Xuyên không hay biết gì, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói có chút thờ ơ: “Nhớ em nên trực tiếp đi qua luôn, lần sau sẽ mang đồ ăn cho em, muốn ăn gì, hử?”