Edit: Quỳnh Như.
Beta: Cẩm.
Tháng 9, lớp mười một khai giảng.
Phiếu điền nguyện vọng phân ban đã điền xong từ cuối năm lớp mười, thành tích của Đường Vi Vi luôn khá đồng đều, không có hiện tượng lệch môn, cho nên đối với cô học Lý hay học Văn thật ra cũng không có quá nhiều khác biệt. Vì thế mà cô liền chọn theo học ban tự nhiên cùng Hạ Xuyên.
Có lẽ con trai thì thường có năng khiếu về kỹ thuật hơn, Hạ Xuyên học Toán và Vật Lý đều không tệ lắm, bây giờ lại không bị môn Tiếng Anh kéo điểm nên xếp hạng trong lớp cũng tăng lên một chút.
Vương Hoa là giáo viên dạy Toán và vẫn là chủ nhiệm lớp họ như cũ.
Cũng còn không ít gương mặt quen thuộc ở lại lớp chín. Trừ những việc này ra thì điều bất ngờ đó là Nam Tự thế mà lại được phân đến lớp của bọn họ.
Sau khi phân lớp, chỗ ngồi cũng được sắp xếp lại.
Vương Hoa đứng trên bục giảng, đầu tiên là giới thiệu sơ về bản thân, sau đó cho tất cả học sinh ra đứng dọc theo hành lang, chờ bà đọc tên rồi bước vào.
“Lâm Ý, Khâu Hi các em ngồi bàn đầu.”
“Tạ Quang Hồng, Trương Á, bàn thứ hai.”
……
Trên hành lang ngập tràn ánh sáng, thời tiết tháng chín vẫn còn chút oi bức, tuy là ánh nắng buổi sớm không quá gắt nhưng đứng ở bên ngoài lâu thì vẫn hơi lóa mắt. Đường Vi Vi tìm chỗ có bóng râm nhỏ ngồi xổm xuống đó, đưa lưng về phía phòng học, lặng lẽ lấy điện thoại nhắn tin cho Hạ Xuyên: “Cậu đang ở đâu?”
Tin nhắn vừa được gửi đi vài giây. Di động “ting” vang lên. Đường Vi Vi còn chưa kịp xem anh trả lời tin nhắn như thế nào, liền nghe thấy Vương Hoa gọi tên mình.
“Đường Vi Vi....”
Đường Vi Vi lập tức khẩn trương, cho rằng mình lén sử dụng điện thoại đã bị cô giáo phát hiện.
Kết quả là, vừa ngẩng đầu thì thấy may mà không phải, là đến lượt cô được xếp chỗ. Ý thức được điều này, tâm tình vừa mới thả lỏng lại trở nên khẩn trương.
“Em ngồi bàn số 3 của tổ 3 đi, cùng bàn với Nam Tự.”
“……”
!!!
Cô vậy mà lại trở thành bạn cùng bàn của Nam Tự!!?
Đường Vi Vi theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua.
Nam sinh có gương mặt đẹp trai, đồng phục trắng xanh sạch sẽ, an tĩnh đứng ở phía bên ngoài, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn qua không chút gợn sóng.
Nghe thấy lời cô giáo, Nam Tự bước chân đi vào phòng học.
Khi đi qua trước Đường Vi Vi thì dừng lại một chút, rất lịch sự gật đầu với cô, xem như chào hỏi.
Đường Vi Vi tuy có hơi xấu hổ nhưng cũng lễ phép mỉm cười, theo phía sau cậu ta, cùng nhau đi đến chỗ ngồi, cũng không quá tình nguyện mà ngồi xuống.
Chờ bọn họ ổn định xong chỗ ngồi, Vương Hoa chuẩn bị sắp xếp chỗ ngồi tiếp theo, cửa phòng học đột nhiên vang lên tiếng “cốc, cốc”.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về cửa lớp.
Thiếu niên mặc áo thun đơn giản, tóc trên trán có chút hỗn độn, che đi gương mặt. Anh đưa tay vuốt lại, đồng thời ngáp một cái, híp mắt, giọng nói có chút lười biếng: “Báo cáo cô giáo, em đến trễ.”
“Lại ngủ quên.” Vương Hoa tỏ vẻ biết ngay mà, cũng không mắng anh nhưng lại mượn điều này nhắc nhở cả lớp: “Nghỉ hè chơi đến khuya cũng không sao, nhưng bây giờ đã khai giảng, các em nên chỉnh đốn lại, đi ngủ sớm dậy sớm, đừng đi trễ giống như thế này."
Hạ Xuyên hơi nghiêng người dựa vào khung cửa, lại ngáp một cái: “Em biết rồi thưa cô.”
Vương Hoa nhìn anh vài lần, chỉ vào bàn thứ tư của tổ ba “Em cứ ngồi chỗ đó đi, phía sau Đường Vi Vi.”
Nhìn theo hướng tay cô giáo chỉ thì thấy cô gái nhỏ đang ngồi nghiêm chỉnh, tóc đen da trắng, trên người là đồng phục theo quy định, giống như nam sinh ngồi bên cạnh.
Hạ Xuyên không nhúc nhích.
Cặp mắt đen nheo nheo, đáy mắt thoáng chút trầm xuống.
“Cô ơi.” Anh thu hồi tầm mắt, thân thể đứng thẳng: “Em muốn ngồi cùng bàn với Đường Vi Vi.”
Vương Hoa nhướng mày: “Vì sao?”
Thiếu niên thẳng đầu, bóng dáng cao gầy không hề có bộ dáng lười nhác như khi nãy, tóc đen mắt đen, nói đơn giản là với gương mặt này không ai ghét được, Vương Hoa cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa học kỳ trước, phần lớn thời gian anh đều rất thành thật. Vấn đề học sinh thay đổi tốt hơn, tất nhiên người vui mừng nhất là giáo viên. Đặc biệt là lúc này thiếu niên mang dáng vẻ đứng đắn, bình tĩnh nói: “Bởi vì em phải cố gắng học tập, cậu ấy có thể dạy em."
Rất hợp lý.
Vương Hoa quá cảm động. Thậm chí còn không nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của anh. Thành tích học kỳ 1 và học kỳ 2 vẫn còn đó, sự tiến bộ lớn của anh rõ như ban ngày.
Vương Hoa còn chưa trả lời có đồng ý hay không, Nam Tự đã thu dọn xong đồ dùng học tập, đứng lên, đi xuống bàn phía sau, cả quá trình đều im lặng.
Hạ Xuyên thấy vậy, chân mày hơi cong lên.
Anh bước tới nhanh chóng, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Đường Vi Vi.
Vương Hoa không nói gì, xem như là đồng ý với bọn họ.
Tuy rằng lúc trước bà có nghe nói hai đứa nhỏ này quan hệ khá tốt, hay đi chung với nhau, cũng từng nghi ngờ hai đứa có đang yêu sớm hay không.
Trường học không cho phép yêu sớm, nguyên nhân lớn nhất là sợ ảnh hưởng đến việc học.
Nhưng trong khoảng thời gian hai đứa nhỏ này ngồi cùng bàn, thành tích của Đường Vi Vi vẫn luôn ổn định trong top ba, Hạ Xuyễn cũng từ vị trí cuối lớp mà tiến bộ hơn.
Bà căn bản không có lý do để không đồng ý.
“Chào cậu, bạn cùng bàn.” Cô chào hỏi.
“Chào.”
Đường Vi Vi cười nói: "Học kỳ mới, mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
Hạ Xuyên đang soạn sách vở thì dừng lại một chút, dựa vào lưng ghế, nghiêng người: “Ừ, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
....
Vừa khai giảng, mọi người vẫn còn chưa tập trung tinh thần cho việc học tập, đi học cũng không được mấy người chú tâm nghe giảng, tất cả đều đang nói về những điều thú vị trong kì nghỉ hè, hoặc là bàn về đàn em khối mười xinh đẹp mới tới.
“Nghe nói lớp bảy năm nhất có em gái xinh lắm, lúc học quân sự đã được tỏ tình.”
“Ồ, vậy em ấy có đồng ý không?”
“Không có, nghe nói em ấy khá chảnh, nhưng mà thật sự rất xinh đẹp.”
“Đẹp lắm hả? Có xinh bằng Đường Vi Vi lớp chúng ta không?”
“Cái này thì tớ cũng không biết, tớ cũng chưa tận mắt gặp bao giờ… Chắc là cũng đẹp giống vậy!?!”
Chuông tan học vang lên, Hạ Hành Chu liền chạy tới.
Học kỳ này cậu ta ngồi tổ hai, cách bọn họ không xa.
“Anh Xuyên”, Hạ Hành Chu nói: "Vũ Điểm cũng tới Tam Trung đó anh biết không, chúng ta xuống lầu gặp em ấy đi.”
Thiếu niên một tay chống cằm, khuỷu tay đặt trên mặt bàn, tay còn lại cầm bút viết, đang ghi chép, mí mắt cũng không hề nâng lên, thờ ơ nói:” Không đi, nó thì có gì mà đẹp.”
Đường Vi Vi lấy bút chỉ lên vở của anh, gạch chân nói: “Chỗ này chú ý đừng để sai.”
“Ừ.”
“Còn có công thức bên đây nữa, công thức này…”
Nghe hai người đã hết giờ học mà còn nói chuyện học tập, Hạ Hành Chu đau khổ nhắm mắt: “Được rồi, tôi không quấy rầy hai người các cậu nữa, tôi cùng lão Chu đi tìm Vũ Điểm chơi đây.”
Hạ Hành Chu vừa đứng lên đã nghe thấy tiếng xôn xao nhỏ truyền đến từ các bạn học phía trước. Cậu ta giương mắt nhìn qua. Ôn Bắc Vũ đang đứng ở cửa lớp chín năm hai, có rất nhiều bạn học tò mò nhìn và đánh giá cô ấy, cô ấy lại cực kỳ bình tĩnh, giống như với loại tình huống này đã tập thành thói quen, không hề có chút mất tự nhiên.
Nhìn thấy Hạ Hành Chu, Ôn Bắc Vũ cười cười, trực tiếp đi vào.
Đường Vi Vi hiển nhiên cũng chú ý tới Ôn Bắc Vũ.
À, là em gái xinh đẹp kia.
Tóc của cô ấy bây giờ đã dài hơn một chút, đuôi tóc gợn sóng, trên môi có chút son nhàn nhạt, gương mặt quả thức rất xinh đẹp.
“Em tới Tam Trung thật hả?” Hạ Hành Chu nhướng mày, “Không phải ba em muốn em đi nước ngoài sao?”
Ôn Bắc Vũ tức giận nói: “Anh nghĩ lần trước vì sao mà em cãi nhau với ba, còn không phải vì việc này ư. Ông già em cố chấp lắm, em phải mất nhiều sức lắm đó.”
“……”
Từ lúc cô ấy tiến vào, Nam Tự vẫn luôn rũ mắt, ánh mắt tập trung trên trang sách giáo khoa, lông mi khẽ nhúc nhích.
Không ngẩng đầu.
“Lại nói tiếp, em có nhớ năm ngoái, lúc em tới tìm tụi này chơi không. Hạ Xuyên nói em trèo tường bị trẹo chân.” Hạ Hành Chu bỗng nhiên nhớ đến điều gì, vỗ tay vài cái nói.
“Chúc mừng em nha Vũ Điểm, bây giờ không cần làm như trộm cắp nữa mà có thể ngang nhiên đi cửa chính rồi.”
Ôn Bắc Vũ: “Anh còn dám nhắc việc này?! Anh có biết lúc đó em về nhà như thế nào không, em…”
Nghe đến đó, Hạ Xuyên ngước mắt lên: “Anh nhớ rõ lúc đó có kêu Hạ Hành Chu đi đón em rồi.”
Hạ Hành Chu: “Em có đi, nhưng lúc tới thì em ấy không còn ở đó nữa. Ê Vũ Điểm, lúc đó em đi về như thế nào vậy?”
Ôn Bắc Vũ: “Im đi, anh được quyền quản em sao.”
Lúc nói chuyện, cô ấy nghiêng đầu, ánh mắt làm bộ lơ đãng mà quét qua phía sau.
Nam Tự vẫn cúi đầu, biểu tình không hề gợn sóng.
Hoàn toàn không nhìn cô ấy.
Ôn Bắc Vũ liếc mắt một cái, đầu ngón tay vờn quanh đuôi tóc, dứt khoát không thèm để ý nữa, thu hồi tầm mắt.
......
Chương trình học của lớp mười một nặng nề hơn nhiều, chưa đến một tháng, các bạn học cũng xem như là miễn cưỡng bắt nhịp được với tiết tấu.
Sau kì nghỉ Quốc Khánh, bọn họ sẽ chuẩn bị cho kỳ kiểm tra tháng đầu tiên của học kỳ này.
Ngày có kết quả, Đường Vi Vi từ nhà xuống lầu, mãi cho đến khi ngồi lên xe bus vẫn không ngừng chấp tay trước ngực mà cầu nguyện: “Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ…”
Hạ Xuyên xách cặp giúp cô, có chút không biết nói gì, lại có chút buồn cười nhìn cô: “Cầu cái gì vậy?”
“Đương nhiên là điểm thi rồi.” Đường Vi Vi nói.
Cô gái nhỏ còn đong đưa bàn tay, cổ tay tinh tế, trắng nõn có đeo sợi dây tơ hồng, càng làm cho màu da thêm trong suốt hơn, những hòn đá nhỏ phía dưới va chạm vào nhau phát ra âm thanh.
Nhớ lại những ngày trước đó, Hạ Xuyên theo bản năng cong cong khóe môi, giơ tay cầm lấy đôi tay cô: “Đề thi kì này hình như là không khó đến mức đó. Cậu không cần lo lắng vậy đâu.”
Nếu cả cô mà còn thi không tốt, thì thật sự không biết có được bao nhiêu người thi được điểm trung bình.
"Không phải tôi lo cái này.” Bên trong xe hơi chao đảo, Đường Vi Vi không nhích ra khỏi tay Hạ Xuyên, cả người dứt khoát dựa vào người anh, xem anh như cái cột mà dựa, nhẹ giọng: “Tôi muốn lấy hạng nhất.”
Theo sự rung lắc của xe, phần mềm mại trước ngực của cô gái nhỏ lâu lâu lại cọ trên ngực anh, quần áo mùa hè vốn dĩ đã mỏng, có thể cảm nhận rõ ràng được “thứ đó”.
Thật mềm, lại có chút nhiệt độ nữa.
Bên trong xe đông người, đủ loại âm thanh hỗn tạp, mùi vị trộn lẫn vào nhau.
Hạ Xuyên cúi đầu, cằm để trên đỉnh đầu của cô gái nhỏ, lắng nghe âm thanh nhỏ nhẹ tinh tế của cô, chớp mũi ngập tràn mùi hoa và mùi sữa bò ngọt ngào.
“Tiểu Điềm Điềm,” Giọng nói thiếu niên hơi khàn, “Trên người cậu ngọt quá.”
“……”
Đường Vi Vi đỏ mặt, từ trong ngực anh ngước mặt lên, mắt trợn to: “Tôi đang nói về kết quả kiểm tra rất nghiêm túc với cậu, vậy mà cậu lại nói mấy lời trêu chọc tôi, cậu có thể nào có thái độ học tâp đứng đắn một chút được không.”
Hạ Xuyên rũ mắt: “Là lời nói thật.”
Anh nắm lấy tay Đường Vi Vi, một lần nữa đem cô kéo vào lòng ngực mình, tay còn lại choàng qua ôm lấy cô, cúi đầu chôn mặt ở cổ cô cọ cọ: “Thật sự rất ngọt, tôi rất thích."