Edit: Cẩm Anh.
Mấy nam sinh đứng nghỉ dưới lưới bóng rổ cười ồn ào khi thấy cảnh này.
Có người cảm thán: "Đãi ngộ đặc biệt của anh Xuyên có khác, chậc chậc, đúng là tiêu chuẩn kép mà."
Hạ Hành Chu cầm bóng rổ đập mấy lần, nhìn bên đó nháy mắt ra hiệu: "Đương nhiên rồi, "em gái" sao có thể giống những người khác được. Bạn học Tiểu Đường của chúng ta có địa vị gì trong lòng anh Xuyên, các cậu còn không biết sao?!"
Mọi người ngầm hiểu cười: "Nắm chắc nắm chắc, cái đó nhất định phải nắm chắc."
Đường Vi Vi luống cuống nhận lấy cốc nước Hạ Xuyên nhét vào trong ngực cô, lấy lại tinh thần khi mọi người đăng dùng ánh mắt nóng bỏng và xì xào thảo luận nhìn mình.
Cô nhìn sang phía bên phải.
Nữ sinh đưa nước ban nãy có lẽ cảm thấy xấu hổ nên đứng tại chỗ bặm môi rồi mới rời đi, đám chị em đang ngồi của cô ấy cũng vội vàng đứng lên đuổi theo.
"Người ta đưa cho cậu thì cậu không uống, cứ phải uống của tôi là sao? Cậu bị gì vậy?" Đường Vi Vi ngẩng đầu.
Khác với khán đài, sân bóng rổ này không có mái che. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu thẳng xuống làm người ta có cảm giác mọi thứ như dát lên ánh vàng.
Hạ Xuyên liếc khẽ cô, cô gái vẫn ôm cốc đứng ở đó, làn da trắng mềm mại, hai gò má ửng hồng một cách mất tự nhiên.
Cô còn đang lấy tay quạt cho mình. Mới chỉ đứng dưới ánh mặt trời một lát mà đã đỏ như vậy, đúng là một cô gái yếu ớt.
Hạ Xuyên điềm nhiên như không đứng sang bên cạnh, che đi phân nửa ánh sáng rồi cụp mắt nói: "Dù sao cũng là người một nhà, không cần khách khí."
Đường Vi Vi không thèm tranh cãi về vấn đề "người một nhà" với anh. Cô tiến lên một bước, cảnh cáo với giọng tự cho là rất có lực uy hϊếp: "Chỉ một lần này thôi, không có lần sau."
Hạ Xuyên nhướng mày: "Được thôi, vậy lần sau tôi chạm miệng."
Đường Vi Vi: "... Cút."
Đường Vi Vi không thích tiết thể dục còn có một nguyên nhân khác.
Khi cô quay lại lớp học, chỉ có mấy bạn học đã về chỗ ngồi, còn đa số vẫn còn ở trên sân tập vận động, mãi đến khi có chuông báo vào lớp mới lục đυ.c trở về phòng học.
Bọn họ vừa vào lớp, Đường Vi Vi cảm thấy không khí trong lớp học phảng phất như đã thay đổi mùi vị.
Cũng may bây giờ là tháng tư, có thể mở cửa sổ thông khí.
Nếu như là mùa hè, cửa sổ sẽ phải đóng chặt do bật điều hòa, đủ loại mùi hỗn tạp quanh quẩn trong không gian, Đường Vi Vi có khứu giác mẫn cảm cảm thấy có lẽ cô sẽ ngạt thở chết mất.
Khi Hạ Xuyên quay lại thì đã thấy cô gái nhỏ ngồi vào chỗ anh, hai tay đặt lên bệ cửa sổ, thò đầu ra bên ngoài rồi.
Hạ Xuyên không nói gì mà ngồi vào chỗ của cô.
Chú ý tới động tĩnh bên cạnh, Đường Vi Vi quay đầu.
Có lẽ anh đã rửa mặt trước khi về nên tóc trên trán ướt sũng, phần tóc đó bị anh gẩy đi tạo thành hình dấu phẩy, lộ ra đôi mắt thâm thúy. Giọt nước lăn từ trên trán xuống theo sống mũi, đọng lại ở cằm.
Đường Vi Vi rất tự nhiên lấy tờ giấy ăn đưa cho anh: "Này."
Hạ Xuyên cũng tự nhiên nhận lấy, tùy tiện lau lau, sau đó vo tròn viên giấy ném vào chính giữa thùng rác.
"..."
E là đánh bóng rổ đến nghiện rồi.
Trên quần áo của Hạ Xuyên vẫn có rất nhiều mồ hôi, Đường Vi Vi không biết là do lỗ mũi của mình mất linh hay là do bị gương mặt của thiếu niên ảnh hưởng quá mạnh nữa.
Cô cảm thấy mùi hương này trên người anh rất dễ ngửi.
Mùi thơm nhàn nhạt hòa trộn với mồ hôi, mùi hương nam tính làm người ta không nhịn được đỏ mặt tim run.
Tiết này là tiết của Vương Hoa, hồi sáng sau khi được thông báo nhà trường tổ chức diễn văn nghệ thì mọi người vẫn đang trong trạng thái hưng phấn. Vừa hay kỳ thi giữa học kỳ vừa kết thúc, Vương Hoa cũng không giảng bài mới nên để cho mọi người thảo luận về chuyện này.
Trường học yêu cầu mỗi lớp phải có từ một đến ba tiết mục, nhưng lớp chín lại có mấy học sinh năng khiếu, có người giỏi thể dục, giỏi vẽ, tuy nhiên không có ai thích hợp leên sân khấu biểu diễn cả.
Tạ Tiểu Vũ là ủy viên văn nghệ, cô bạn chủ động ghi tên vào tiết mục vũ đạo.
Lúc đầu mọi người cảm thấy có một tiết mục là đủ rồi, nhưng Vương Hoa không đồng ý, bà muốn lớp tham gia đủ ba tiết mục cơ.
"Còn ai muốn tham gia nữa không?" Vương Hoa vỗ lên bàn giáo viên: "Bình thường các em hăng hái lắm mà, tại sao đến giờ phút quan trọng lại im lặng?"
"..."
Dưới lớp im lặng tuyệt đối.
Hội diễn văn nghệ là vào thứ sáu tuần sau, còn tám ngày nữa, ở giữa còn ngày Quốc Tế Lao Động.
Nếu như đăng ký tham gia thì phải tốn thời gian đi luyện tập, thậm chí còn mất luôn ngày nghỉ, diễn tập các thứ cũng rất phiền, không bằng làm khán giả phía dưới an ổn xem biểu diễn còn hơn.
Vương Hoa dùng ánh mắt chết chóc lướt qua từng khuôn mặt, các bạn đều gục mặt xuống, giống như sợ bà gọi tên mình vậy, không một ai dám đối mặt.
"..."
Đường Vi Vi cũng cúi đầu, nhưng cô luôn có cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng đang chăm chú nhìn cô.
Mà hình như không chỉ có một.
Có lẽ là khoảng hai mươi?
Cánh tay bên trái bị người ta chọc, Đường Vi Vi nghiêng đầu, trông thấy vẻ mặt Hạ Xuyên như cười mà không phải cười, đầu ngón tay chỉ về phía trước, ra hiệu bảo cô xem.
Đường Vi Vi không tình nguyện lắm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy từ ái và kỳ vọng của Vương Hoa.
Đường Vi Vi: "..."
Đường Vi Vi: "Cô ơi, em..."
"Em." Vương Hoa không cho cô có cơ hội từ chối: "Hình tượng và khí chất không tệ, lên hát một bài là được."
"Không được đâu cô, ngũ âm của em không được đầy đủ, cô đổi người khác đi ạ." Đường Vi Vi từ chối.
"Vậy đọc thơ diễn cảm đi, em biết đọc chữ mà phải không?" Dường như Vương Hoa đã chỉ định cô: "Cô tin rằng em có thể."
Khóe mắt thoáng liếc thấy Hạ Xuyên có vẻ mặt hăng hái, Đường Vi Vi ngập ngừng, dựa trên tinh thần bạn cùng bạn "có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia", cô không chút do dự kéo anh xuống nước.
"Cô ơi." Đường Vi Vi đặc biệt chân thành nói, "Bạn học Hạ Xuyên nói với em là bạn ấy cảm thấy rất hứng thú với biểu diễn văn nghệ, nhưng ngại không dám nói ra, cô có thể cho bạn ấy cơ hội không?"
Bạn học Hạ Xuyên không biết mình nói câu này lúc nào: "...?"
Vương Hoa cười lạnh một tiếng: "Em ấy?"
Hạ Xuyên bình thường hoặc là không đến trường học, hoặc là đi học để ngủ, mặc dù gần đây thái độ đã nghiêm chỉnh lên không ít nhưng ấn tượng bết bát trước kia không dễ dàng tiêu tan.
"Em ấy thì biết gì, cho em ấy lên biểu diễn tiết mục Người đẹp ngủ say sao?"
Bốn chữ này vừa nói ra, Đường Vi Vi thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Quả thực muốn vỗ tay cho cô giáo luôn.
Trong lớp vang kên mấy tiếng phì cười vụn vặt, sau đó lại bị kìm nén. Dù sao đối tượng bị chế giễu cũng đang điềm nhiên như không ngồi ở kia, đôi mắt đen có vẻ chùng xuống.
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên Hạ Hành Chu lớn tiếng nói: "Cũng không phải là không được!"
Khi thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, trong đó có cả ánh mắt sắc lạnh như dao của lão đại, Hạ Hành Chu bèn yếu ớt nói: "Đúng là em cảm thấy tiết mục cuối cùng của lớp chúng ta có thể diễn kịch, [Ngươi đẹp ngủ say] cũng không tệ mà..."
Kịch bản đề nghị này ngoài ý muốn được phần lớn các bạn học ủng hộ, cộng thêm tiết mục của Tạ Tiểu Vũ thì tổng cộng có hai tiết mục.
Tiết mục cuối cùng trong danh sách vẫn rơi xuống đầu Đường Vi Vi.
Hạ Xuyên hỏi cô: "Cậu muốn đọc thơ diễn cảm thật ư?"
"Đương nhiên là không rồi." Đường Vi Vi lườm anh một cái, "Là độc tấu violon."
Hạ Xuyên nhíu mày: "Cậu còn biết đánh violon?"
Từ nhỏ Đường Vi Vi đã bị Vu Uyển Ngâm ép luyện đàn, loại to hay nhỏ đều đã đàn thử, giáo viên và ban giám khảo cũng khen cô có thiên phú.
Đường Vi Vi rất không khiêm tốn: "Chắc chắn rồi." Cô chỉ vào bản thân và nói: "Tôi, học sinh xuất sắc phải ưu tú như vậy đấy."
Múa hay đàn có thể một mình biểu diễn, nhưng diễn kịch lại khác, bên trong có rất nhiều nhân vật nên phải có nhiều người diễn.
Những ai tham gia còn chưa quyết định, hiện vẫn còn đang trong giai đoạn đăng ký, nhưng có lẽ là vì câu nói của Vương Hoa trên lớp mà tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Hạ Xuyên muốn diễn "Người đẹp ngủ say", vì thế nhân vật "Hoàng tử" tự nhiên biến thành một miếng bánh thơm ngon.
Lớp trưởng bị Vương Hoa giao cho trách nhiệm làm đạo diễn, cậu ta khá nhức đầu khi bị mấy nữ sinh vây quanh.
"Tớ muốn diễn vai Hoàng tử!"
"Tớ cũng muốn!"
"... Các cậu là con gái, tại sao lại muốn diễn Hoàng tử?"
Nói thật thì ngại, các cô gái chỉ còn cách viện một lý do: "Đổi vai vế như vậy rất vui mà, tớ muốn thử một lần."
Sau khi ghi tên các cô ấy vào danh sách muốn diễn vai Hoàng tử, còn nhiều nhân vật khác nữa nên lớp trưởng đi hỏi từng bạn học một, khi đến chỗ Đường Vi Vi thì đã rất mệt mỏi.
"Cậu muốn diễn nhân vật nào?"
Đường Vi Vi chớp mắt mấy cái: "Tớ cũng cảm thấy đổi vai vế rất được đấy chứ."
Lớp trưởng dường như không ngoài ý muốn, định ghi thêm tên cô vào danh sách.
Ngay trước khi cậu ta viết, Đường Vi Vi nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Xuyên, sau đó nói hết câu: "Vậy nên tớ muốn diễn Vua, có được không?"