Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 39.1: Viên kẹo đường thứ ba chín

Edit: Cẩm Anh.

Con đường này vốn không có nhiều người xuất hiện.

Thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, đứng từ xa thấy đám thiếu niên ăn mặc cà lơ phất phơ đứng ở đó. Tất cả bọn họ đều biết điều mà đi đường vòng, thời buổi bây giờ không ai thích xen vào chuyện của người khác.

Hơn nữa không nhất định là bọn họ sẽ đánh nhau.

Có thể là lưu manh đường phố gặp mấy người đi đường muốn bóc lột chút tiền, huống hồ bây giờ còn là giữa trưa, ban ngày ban mặt, không đến mức xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Đường Vi Vi và Hạ Xuyên đi theo đám người nọ vào trong con ngõ nhỏ, đi vào rất sâu. Tiếng còi xe ngày càng nhỏ dần, xung quanh chỉ còn lại bọn họ.

Đại ca đeo dây xích cuối cùng cũng dừng bước, đàn em sau lưng cũng dừng lại, tất cả đồng loạt xoay người.

Nhìn thiếu niên mang vẻ mặt hờ hững đứng sau cùng, hắn trầm mặc: "Mày đúng là có gan, dám theo tới tận đây."

"Quá khen." Hạ Xuyên uể oải cười, nhìn quanh bốn phía một lượt, gật đầu: "Tìm chỗ yên tĩnh ôn chuyện, rất tốt."

Đại ca đeo dây xích luôn không thích dáng vẻ này của anh, giống như việc gì cũng không thèm để ý, dường như không thèm để ý đến ai, phách lối coi trời bằng vung.

Hắn cười lạnh nói: "Vậy chúng ta ôn lại chuyện cũ, mày nói xem nên bắt đầu từ đâu?"

Hạ Xuyên đút hai tay vào túi quần, nhìn năm người ở đối diện đang có ánh mắt bất thiện, vẻ mặt thờ ơ không nói gì.

Anh quay đầu nhìn cô gái còn đang ăn Quan Đông nấu phía sau, hất hàm một cái, ra hiệu cô nhích sang bên cạnh một chút.

Đường Vi Vi nghe lời tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống, mắt nhìn bọn họ.

Nhận ra năm tên đầu gấu đều đang nhìn mình chằm chằm, cô chớp mắt: "Nhìn tôi làm gì, các cậu cứ tiếp tục."

Cô gái nhỏ mặc váy liền dài đến đầu gối, lộ ra phần bắp chân trắng trẻo tinh tế. Khuôn mặt lại càng đẹp hơn, ngây thơ xinh đẹp.

Đại ca đeo dây xích không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

Sau khi nhận ra quần áo của cô và Hạ Xuyên có cùng màu, hắn nở nụ cười cổ quái: "Hừ, đánh nhau còn mang theo con gái, không sợ bọn tao làm bị thương bạn gái của mày sao?"

Vừa dứt lời, Hạ Xuyên rút tay ra khỏi túi quần, sau đó bất chợt xông lên. Tốc độ của anh quá nhanh, đại ca đeo dây xích còn chưa kịp phản ứng đã thấy bóng người ở trước mặt mình.

Bụng bị anh đấm một đòn, tầm nhìn biến thành màu đen, tiếng thiếu niên bình thản vang lên bên tai: "Mày có thể thử xem."

Hạ Xuyên không cho hắn có thời gian ổn định, vòng tay của hắn xách lên, làm tên đó cong người đau đớn. Sau đó anh thúc đầu gối lần thứ hai vào bụng hắn.

Tất cả diễn biến đều xảy ra quá nhanh, đợi lúc bốn người còn lại kịp phản ứng thì đại ca đeo dây xích đã quỳ rạp trên mặt đất, tay ôm lấy bụng rêи ɾỉ, thỉnh thoảng lại nôn khan hai lần.

"Mới một năm không gặp đã quên mất tính tình của tao?" Hạ Xuyên đứng tại chỗ, cụp mắt đứng từ trên cao nhìn hắn, bên môi là ý cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ánh mắt cũng sắc lạnh: "Cảm giác này rất quen thuộc phải không."

Dạ dày của tên đó cuồn cuộn đau đớn, trong lòng tràn đầy sợ hãi và nhục nhã phẫn nộ.

Khi ấy là cấp hai, hắn phạm lỗi ở trường học cũ nên người nhà dùng quan hệ cho hắn chuyển trường, còn bị lưu ban mất một năm, lúc này mới trở thành bạn học của Hạ Xuyên.

Khi ấy nghe mọi người nói Hạ Xuyên là lão đại, trong lòng hắn rất không phục.

Anh trai dây xích ở trường học trước cũng là lão đại, cộng thêm việc hắn cảm thấy mình lớn tuổi hơn Hạ Xuyên, vị trí lão đại này nên là của hắn mới đúng, sao có thể để cho người không có dáng vẻ cường tráng, một thằng nhóc như Hạ Xuyên làm được.

Thế là một lần tan học, hắn trực tiếp chặn đường Hạ Xuyên.

Lúc trước căn bản hắn không để Hạ Xuyên vào mắt, thấy anh đi lẻ loi một mình, định giáo huấn anh một chút, kết quả bị thái độ hờ hững của Hạ Xuyên làm cho khó chịu, cảm thấy anh đang thể hiện nên mắng vài câu cục cằn.

Khi ấy nói gì hắn cũng không nhớ rõ, chỉ là tức giận thuận miệng mắng mấy câu như "Đ** mẹ mày", "Thằng chó".

Sau đó không biết là cảm xúc gì bao trùm lấy Hạ Xuyên, áp suất bỗng trở nên thấp, ánh mắt sắc lạnh đến mức làm lòng người run lên.

Sau đó xảy ra chuyện gì thì đã rõ, thời gian đó gần như ngày hay đêm hắn cũng gặp ác mộng.

Nằm bệnh viện suốt một tháng, hắn quay lại trường học trông thấy Hạ Xuyên, nhớ lại lúc trước góc áo anh bị máu của hắn nhuộm đỏ, ánh mắt băng lạnh.

Hắn không dám đi chọc Hạ Xuyên nữa.

Cứ coi như bị đánh một trận, khi nhớ lại những vét thương đó, hắn lại cảm thấy không thể cho qua được.

Rốt cuộc hắn cũng chờ được cơ hội.

Đại ca dây xích ngồi phệt trên đất, trên mu bàn tay nổi gân xanh. Hắn ngẩng đầu, hung tợn đạp thiếu niên phía trước, rít lên một câu từ trong kẽ răng. "Đ**. Mẹ mày, mẹ chúng mày sao còn không xông lên!"

Lúc trước hắn chỉ có một mình, lần này hắn mang theo bốn người, có tận bốn tên, hắn không tin Hạ Xuyên có thể phách lối được nữa.

Coi như Hạ Xuyên trâu bò có thể một chọi năm đi, nhưng hắn cũng đã gửi tin nhắn cho đồng bọn, lúc đó có hơn 10 huynh đệ tới, Hạ Xuyên phải làm sao đây nhỉ.

Đại ca cây xích nhìn bốn tên đàn em vây xung quanh Hạ Xuyên, cười lạnh.

Đường Vi Vi đã ăn xong Quan Đông nấu, bưng cốc giấy uống một ngụm canh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tình hình trận chiến.

Boss của phe địch là người đầu tiên ngã xuống, đám tiểu binh còn lại ùa lên, trong đó có một tên tóc đỏ chủ động công kích, bị Hạ Xuyên xoay người tránh được. Sau đó anh đè tay lên bả vai tên đó, thuận thế đẩy hắn về hướng tên khác, sau đó đạp hắn một cước ở sau lưng.

Hai người nọ đυ.ng vào nhau, lui về phía sau mấy bước.

Hạ Xuyên nhìn một tên đeo bông tai phong cách tới gần, túm lấy tay trói hắn ở phía sau, nhấc chân lên đá đầu gối hắn, làm hắn lảo đảo khụy xuống.

Trong cốc chỉ còn một ngụm canh, Đường Vi Vi định uống nốt nó, miệng cốc giấy vừa chạm phải môi, khóe mắt bỗng liếc thấy có bóng người xông tới.

Đại ca dây xích kia không biết đã bò dậy từ lúc nào, đại khái là muốn dùng cô uy hϊếp Hạ Xuyên.

Vừa rồi Đường Vi Vi chỉ toàn tâm toàn ý xem chiến, không kịp chú ý tới hắn nên không kịp đứng dậy, chỉ xoay người sang bên cạnh, canh bên trong cốc làm bẩn phần váy phía trên.

Cộng thêm mặt đất lại bẩn, chiếc váy màu vàng nhạt đã dính không ít bụi bẩn, áo khoác cũng dính chút bụi.

Cơn tức giận góp nhặt đến 99%, sắp trào lên biên giới.

Lại có một bóng người xông tới, tốc độ nhanh đến mức làm cô né không kịp. Đường Vi Vi nhếch môi, chuẩn bị quyết chiến một trận với người đối diện.

Trước mắt nhoáng một cái, thiếu niên xuất hiện bên cạnh cô mang theo một cơn gió, váy tung bay.

Chỉ trong nháy mắt, Đường Vi Vi đã thấy Hạ Xuyên xuất hiện trước người mình. Anh nắm lấy cổ áo tên đại ca, trực tiếp vật người tên đó vào tường, vách tường vang lên tiếng va chạm nặng nề.

Gáy đυ.ng vào tường làm tên đại ca hoa đầu váng mắt, đang định nói gì đó thì yết hầu bị siết chặt, câu mắng thô tục lại bị ép nuốt trở về.

Bàn tay bóp cổ hắn là một bàn tay xinh đẹp, trong con ngõ tối tăm vẫn có thể thấy rõ làn da vẫn trắng sáng.

Năm ngón tay thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo.

Vừa đẹp mắt lại mang theo nét nguy hiểm trí mạng.

Trải qua trận hỗn chiến vừa rồi, dù trên người Hạ Xuyên không có thương tích gì nhưng tóc tai có chút hỗn độn, tóc mái che hết mặt mày. Anh đè tên đó lên tường, híp mắt, cất giọng nặng nề: "Đυ.ng đến người của tao, mày muốn chết phải không?"

Đường Vi Vi chưa thấy dáng vẻ này của Hạ Xuyên bao giờ.

Lạnh lùng, tàn nhẫn, làm người ta nhìn phát khϊếp.

Lần trước ở quán ăn bên ngoài trường cô cũng trông thấy Hạ Xuyên đánh nhau, thiếu niên không có tí cảm xúc lay động nào, nhàn nhã giống như đang chơi đùa.

Ngay khi Đường Vi Vi cảm thấy Hạ Xuyên muốn bóp chết người này, định tiến lên ngăn cản thì anh lại buông lỏng tay.

Đại ca đeo dây xích dường như bị rút cạn sức lực, trượt từ trên tường xuống đất như một đám bùn nhão, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Hắn ôm lấy cổ không ngừng ho khan, cơ thể phát run.

Hạ Xuyên không nói gì, áp suất thấp trên người dần rút đi. Anh xoay người, đôi mắt bình tĩnh đạm mạc.

Đám người còn lại đồng loạt lùi xuống, không ai dám đi lên trước.

Đường Vi Vi bước lên phía trước hai bước, vươn tay kéo lấy tay áo của anh, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Váy của cô rất bẩn, áo khoác cũng xộc xệch, nhìn qua có chút chật vật.

Hạ Xuyên hơi nhíu mày: "Cậu có sao không?"

Đường Vi Vi lắc đầu, căn bản tên đó không chạm vào cô.

Nhìn thoáng qua tên đại ca đang sống dở chết dở dựa vào góc tường, cô thở dài: "Chúng ta về thôi."

Chờ sau khi hai người rời đi, nam sinh đứng trong tối mới nhìn theo bóng lưng của hai người họ như có điều suy nghĩ.

Ra ngoài ăn một bữa cơm lại xảy ra chuyện, Đường Vi Vi cũng không ngờ đến điều này. Trong thang máy có một tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh của cô và Hạ Xuyên, Đường Vi Vi nhìn vết bẩn trên thân váy rồi lại liếc mắt nhìn thiếu niên.

Áo hoodie sạch sẽ gọn gàng, cánh tay áo chỉ dính chút bụi, phủi là sạch.

Trong hai người họ, nhìn cô mới là người giống như vừa đánh nhau xong.

Đường Vi Vi rất phiền muộn: "Tôi đây có tính là người vô tội bị dính vào không?"

Hạ Xuyên ấn nút thang máy, quay đầu liếc nhìn cô: "Hình như tôi đã nói cậu ở bên ngoài chờ tôi cơ mà?"

"...."

Lúc ấy cô có nói muốn chơi đùa cùng bọn họ, nhưng Hạ Xuyên không đến mức sẽ để cho cô ra tay thật. Đám người đó rõ ràng là tới tìm anh, anh cũng không muốn cô bị liên lụy. Nhưng cô gái này lại nhất định phải đi theo anh, nói sao cũng không chịu đợi ở bên ngoài, giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau vậy.