Di Châu

Chương 48: Chấn Động Trên Xe Ngựa 2

Editor: Dương Minh Thư

_______

"...Ngài mau rút ra." Vốn là tiếng tức giận, nhưng vào tai Tuân Du lại trở thành tiếng rêи ɾỉ quyến rũ, côn ŧᏂịŧ cắm trong mật huyệt lại ngọ nguậy ngóc đầu, hắn cúi đầu trấn an: "Đừng sợ, không ai thấy."

Nàng xõa váy, người ở dưới cũng không nhìn ra quần trong đã bị xé rách, mật huyệt còn bị cây côn dài cắm vào. Người ta nhìn vào thì cũng chỉ là phu thê bình thường cưỡi cùng một con ngựa thôi, ở kinh thành cũng không hiếm thấy.

"Không được, người người qua lại, ngài mau lấy ra đi!" Ân Ly không ngờ da mặt hắn dày như vậy, từ Tây thành trở về đều cắm ở trong, có lúc chạy như bay khi thì đi chầm chậm, trên đường nàng đã ra vài lần, thiếu chút nữa là xĩu đi. Bây giờ đã tới cửa thành hắn vẫn không rút ra!

Tuân Du không để ý nàng, nắm dây cương giục ngựa đi. Con ngựa chậm rãi đi vào thành, động tác của hai người trên lưng ngựa cũng đong đưa. Tuân Du híp mắt hưởng thụ cơ thể xoắn chặt của nàng, Ân Ly cúi đầu hận không thể chôn mặt xuống ngựa, thỉnh thoảng hắn sẽ lắc lư mang đến kɧoáı ©ảʍ khiến nàng cắn chặt môi khống chế, sợ phát ra âm thanh bị người khác nghe được

Ở trong thành nên không có sai nha đi theo, hai người cùng ngồi trên ngựa đi khắp nơi khoảng nửa nén hương, bên đường tiểu thương rao hàng, người qua đường nhiều vô kể, Ân Ly rất khẩn trương làm cho mật huyệt co rút chặt đến nổi Tuân Du cũng thấy đau, hắn thủ thỉ vào tai nàng: "A Di, bọn họ không thấy, đừng cắn đau vi phu."

Ân Ly nghe thấy trong lòng oán giận mắng: Cắn đứt ngài! Thừa dịp Tuân Du không để ý, hoa huyệt co chặt "Ưʍ..." Hắn cắn chặt răng, vịn eo nàng, dưới thân bắn thẳng vào hoa tâm trước mặt công chúng!

"A..." Ân Ly không nghĩ tới hắn sẽ bắn, tinh hoa mạnh mẽ cọ vào hoa tâm, nóng đến mức làm nàng run rẩy rồi lêи đỉиɦ.

Hai người cố nén không kêu ra tiếng, nhịn nửa chén trà mới hồi phục tinh thần, con ngựa không biết chuyện gì cứ từ từ đi, dục bổng cũng theo đó mà cọ xát mật huyệt của Ân Ly, chỉ chốc lát lại đứng thẳng lên.

Ngay lập tức Ân Ly giận đến không nói nên lời, chỉ biết cầu mong nhanh về đến vương phủ. Không ngờ phía sau có tiếng kêu to: "Thất đệ!"

Hai người quay đầu nhìn, là Lục vương gia Tuân Tề! Thấy hai người quay đầu nhìn, Tuân Tề thúc ngựa lên.

"Lục ca, nhiều ngày không gặp." Tuân Du ôm quyền hành lễ

"Lục vương gia vạn phúc." Mặt Ân Ly đỏ bừng, chỉ biết cúi đầu hành lễ

"Thất đệ và đệ muội là từ đâu về?" Tuân Tề nhìn chằm chằm Ân Ly, phát hiện hôm nay so với lúc trước càng đẹp, tuy mặc đồ cưỡi ngựa nhưng bên trong lại toát ra vẻ mị hoặc.

"Nhân cơ hội đi Tây Sơn săn thú, thần đệ mang Vương phi đi học cưỡi ngựa." Tuân Du thấy Tuân Tề nhìn Ân Ly, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, lời nói lạnh nhạt.

"Không ngờ đệ muội dụng tâm như vậy, kì thật nếu không cưỡi cũng không sao cả, dù gì nữ tử cũng không được săn thú." Lục vương gia nhìn Ân Ly cười nói

Tuân Du lặng lẽ xoay ngựa cản trở tầm mắt của Tuân Tề, cười nói: "Nàng thích thần đệ dẫn đi chơi, dạo này nhàn rỗi nên không có gì. Nghe nói năm nay phụ hoàng giao cho huynh phụ trách việc đi Tây Sơn săn bắt?"

Tuân Tề cười cười, có chút áy náy: “Không biết phụ hoàng làm sao nữa, chuyện quan trọng đều là do Thất đệ phụ trách. Đột nhiên gọi bổn vương, đúng là ngoài ý muốn nhưng cũng không tiện từ chối, Thất đệ ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

Tuân Du vừa nghe lời này cũng cười: “Hoàng huynh nói quá lời, phụ hoàng giao cho ai phụ trách đều có lý của người. Huynh và ta vốn là huynh đệ, sao còn phân biệt”

"Thất đệ nói phải, nhiệm vụ lần này phụ hoàng giao cho vi huynh phụ trách, ta sẽ tận lực làm để không phụ kì vọng của phụ hoàng." Tuân Tề cười đáp

"Đương nhiên không thể nghi ngờ năng lực của hoàng huynh, nếu hoàng huynh có việc vội thì thần đệ xin về phủ trước. Cáo từ."

Tuân Du khách sáo hai câu rồi giơ roi thúc ngựa chạy đi. Côn ŧᏂịŧ gắng gượng, Ân Ly cắn chặt môi dưới, cố nén lại cảm xúc bên trong.

Qua hai con phố cuối cùng cũng đến Thụy Vương phủ, Tuân Du cũng không xuống ngựa. Hắn ôm nàng vào trong còn không quên phân phó Phúc bá chuẩn bị thuốc khàn giọng. Trên đường xóc nảy đã làm Ân Ly tiết hai lần, lúc này toàn thân vô lực dựa vào ngực hắn.

Rất nhanh đã đến, Tuân Du bế nàng lên, một chân đạp ngựa nhảy xuống, khi đứng vững còn cố ý nhấp hai cái, côn ŧᏂịŧ cắm vào khiến hai chân nàng mềm nhũn, thiếu chút nữa trượt xuống. Tuân Du nhanh chóng kéo nàng lên, hạ nhân bên cạnh cũng không biết, còn tưởng rằng Vương phi xuống ngựa đứng không vững.

"Qua hai canh giờ phái người vào hầu hạ." Tuân Du phân phó

Phúc bá tuân lệnh, dắt ngựa cùng đám hạ nhân lui xuống.

"...Chỉ còn hai chúng ta." Tuân Du nói vào tai Ân Ly, nàng mơ màng dán lưng vào ngực hắn. Tuân Du ôm chặt nàng, côn ŧᏂịŧ cắm vào thúc giục nàng đi về phía trước, một đường đi đều bị dục bổng thúc đẩy.

"A...a..từ bỏ..." Ân Ly bị hắn đè trong núi giả, tay chóng lên vách đá cong eo đưa mông, một cây gậy cứ ra vào hoa huyệt, sau đó cởi bỏ hết quần áo nàng, không bao lâu cả người Ân Ly trần như nhộng dựa trên vách núi

Tuân Du rút dục bổng ra, xoay người nàng rồi tách hai chân vọt vào! "A...Quá nhiều..." Ân Ly khóc lóc xin tha, thường ngày mọi việc đều theo nàng nhưng duy nhất việc trên giường, nàng càng cầu xin, hắn càng hưng phấn.

"...A Di, nàng chỉ có thể là của ta..." Hắn cắm càng mãnh liệt, môi mỏng mυ'ŧ lấy môi nàng nhẹ nhàng gặm cắn. Một tay xoa bóp khối ngực mềm mại, một tay liều mạng xoa nắn âm đế.

"A...a..phu quân..." Kɧoáı ©ảʍ khiến nàng không nhịn được kêu lớn lên, dựa lưng vào núi giả, hai tay ôm lấy cổ Tuân Du, hai chân kẹp chặt muốn khép lại, mật huyệt run rẩy kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tuân Du thêm động tình, hạ thân ra vào nhanh hơn, trong nhất thời âm thanh bạch bạch bạch vang lên khắp sân.

Thân gậy tím đen hoàn toàn đi vào, hai viên thịt đánh vào mông, tạo nên bọt nước, thỉnh thoảng có chất nhầy từ chỗ hai người giao hợp chảy ra. Lúc sau, Ân Ly ra vài lần hắn mới chịu bắn...