Tiểu Anh Đào

Chương 50

cavien6666

Bởi vì từ nhà thi đấu đến bệnh viện khá xa, hơn nữa Thẩm Chi Châu đã té xỉu, Hoàng mao cùng Thú Thú đưa anh về khách sạn, lại gọi lão Lí đi mời một vị bác sĩ đến xem.

Lạc Anh nóng vội cởi giày cho Thẩm Chi Châu, đắp chăn cho anh xong, chỉnh nhiệt độ thích hợp, dùng tay sờ lên trán anh.

Nhiệt độ vẫn nóng đến dọa người, phía sau lưng chảy rất nhiều mồ hôi, phía trước trán đã ướt nhẹp mồ hôi.

Lạc Anh thấm ướt khăn lông, cho anh lau mồ hôi, lui ra khỏi vị trí, nhường bác sĩ kiểm tra.

Năm phút sau.

Bác sĩ ngước mắt, từ hộp thuốc mang theo lấy ra hai chai thuốc cùng kim tiêm, truyền dịch cho Thẩm Chi Châu.

Vừa lấy thuốc vừa nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là phát sốt mà thôi, hơn nữa vài ngày mất ngủ, vốn cũng đã đủ mệt mỏi. Còn đánh vài ngày trận đấu, đối mặt với máy tính có bức xạ cao nhiệt độ cao, không choáng váng mới là lạ..."

Lạc Anh há miệng thở dốc, còn chưa có mở miệng nói chuyện.

Bác sĩ liếc nhìn cô một cái, an ủi nói: "Người chơi thể thao điện tử chuyên nghiệp chính là cần tiêu tốn cả đời, mỗi ngày thức khuya với máy tính, thời gian quá dài, thân thể cơ năng khó tránh khỏi suy giảm. Hắn đã tính tốt, hẳn là kiên trì vận động hiệu quả, thân thể còn chịu đựng được. Chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, tôi đưa hai liều thuốc hạ sốt, chờ hắn tỉnh lại uống một viên, hạ sốt thì không cần uống."

Lạc Anh cầm thuốc ở trên tay, gật đầu.

"Còn có một số loại thuốc giúp phục hồi, tôi không mang theo nhiều như vậy, tôi đưa danh sách, cô tự đi mua, uống trong ba ngày."

Tiễn bước bác sĩ, Lạc Anh để Hoàng mao lại nhìn chằm chằm Thẩm Chi Châu, tính đi xuống mua thuốc.

Kết quả, Hoàng mao thức thời cầm đơn thuốc, nhìn thoáng qua: " Tôi đi mua, tốt xấu tôi cũng ở đây một tháng, đối với chỗ này khá quen thuộc, chị dâu xem lão đại là được rồi."

Lạc Anh ngẩn người, không ý kiến gì gật đầu.

••••••

Hoàng mao mua thuốc trở về, cũng đưa cơm cho thành viên chiến đội, thuận tiện mua cháo cho lão đại.

Bởi vì Pluto sau trận đấu đột nhiên té xỉu, NG nguyên bản định ở tối nay mở tiệc mừng tạm thời hủy bỏ, mọi người đều nghẹn một ngụm cao hứng, tính toán chờ Pluto hết bệnh rồi mới ăn mừng lần nữa.

Đến buổi tối, đêm đã rất sâu.

Lạc Anh đi đến cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm vào màn đêm nặng nề ngoài cửa sổ hồi lâu, ngắm tòa nhà cao tầng cùng dòng xe màu vàng, thường thường liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên vách tường, mím môi.

Nói không lo âu là giả.

Trời đã sắp sáng, Thẩm Chi Châu hôn mê gần 6 giờ, bây giờ còn chưa có tỉnh lại...

Lạc Anh buồn bực trở lại trước giường, ngồi ở trên thảm đối với người đàn ông ngẩn người, lăng lăng, suy nghĩ thật nhiều vấn đề ——

Trước kia, cô luôn luôn cảm thấy, Thẩm Chi Châu thích thể thao điện tử, chỉ quan tâm đến thể thao điện tử, vậy để anh tiếp tục chơi thể thao điện tử.

Dù sao mỗi một cái ngành nghề đều cần nhân tài, cần anh loại này có năng lực lại nguyện ý trả giá đại giới.

Nhưng là, trong nửa năm chuẩn bị WCG, Lạc Anh đồng hành cùng với anh.

Nhất là sau mùa giải thông thường chuẩn bị cho trận chung kết, Thẩm Chi Châu thường xuyên giữa trưa đi ra ngoài huấn luyện, rạng sáng hoặc là hừng đông mới trở về, hoàn toàn lệch thời gian với cô.

Trong một tháng kia, cô cùng anh sống chung dưới mái nhà, nói chuyện gặp mặt số lần thiếu lại càng thiếu.

Hiện tại, thức đêm cùng trận đấu thành công phá đổ thân thể anh.

Lạc Anh có ý niệm đặc biệt ích kỷ, rất muốn kéo anh ra khỏi lĩnh vực chuyên nghiệp này, làm cho anh trở thành người bình thường vô ưu vô lo, hoặc là chỉ là một thiếu gia thừa kế gia sản Thẩm gia.

Chỉ cần không chơi thể thao điện tử, sinh hoạt của bọn họ sẽ trở về bình thường, thân thể anh cũng sẽ không thể càng ngày càng kém.

Nhưng này rất ích kỷ, cô làm không được.

Lạc Anh chống cằm, phát ra một lát ngốc, không nghĩ tới vậy mà ngủ luôn.

Chờ cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi mắt nhìn xung quanh, mới đột nhiên phát hiện bản thân căn bản không phải ngồi ở trên thảm, mà là nằm ở trên giường, bên cạnh người đàn ông còn đang ngủ say, hô hấp đều đều.

WHAT???

Lạc Anh vắt hết óc, suy nghĩ thật lâu, nhớ rõ ràng bản thân không có lên giường, hiện tại làm sao có thể nằm ở trên giường?

Kia chỉ có một khả năng, Thẩm Chi Châu tỉnh, đem cô ôm lên giường.

Bàn tay nhỏ bé non mềm vươn ra,cô dè dặt cẩn trọng đưa bàn tay qua, nghĩ sờ sờ trán của anh, xem còn nóng không.

Không ngờ, lại bị người đàn ông linh hoạt bắt lấy, nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Lạc Anh kinh hỉ ra tiếng: "Thẩm Chi Châu, anh tỉnh?"

Người đàn ông cúi đầu nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, đột nhiên giống như phát điên, không đánh một tiếng tiếp đón, một cái xoay người lại, ôm cô, tìm chính xác môi anh đào, hôn xuống.

Đầu lưỡi nóng bỏng thâm nhập, anh cuốn đầu lưỡi cô, trằn trọc, hút, hôn càng ngày càng sâu.

Lạc Anh còn chưa có phản ứng lại cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người đã không mảnh vải che thân nằm ở trên giường, cô khẽ rêи ɾỉ, hô hấp dần dần dồn dập, chống lại ánh mắt nóng bỏng và gợϊ ȶìиᏂ của người đàn ông, đầu óc loạn thành một đoàn, tâm hoảng loạn.

Có thể là còn không chuẩn bị sẵn sàng, cũng đã muốn...

Cô siết chặt drap dưới thân, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Thật sự là rất đau!

Cô bé cắn môi, lông mi thật dài run rẩy, cẩn thận nhìn, còn có thể thấy những giọt nước mắt trong suốt trên đó.

Rõ ràng là rất ủy khuất, lại giống như anh dũng hy sinh, cắn răng, phá bình phá suất nghĩ ——

Dù sao một ngày này sớm hay muộn cũng tới, đến sớm đến muộn, cô đều sẽ là của anh.

Chỉ cần là anh, là có thể.

Thẩm Chi Châu nheo lại mắt, đầu ngón tay đặt lên cần cổ cô, dùng một chút lực, giống mãnh thú mở ra răng nhọn sắc bén, rốt cục đợi đến một ngày này, lộ ra răng nanh hung hăng, muốn một ngụm nuốt con mồi mơ ước đã lâu.

Hắn một chút một chút cọ xát, chậm rãi nuốt vào bụng.

Thân thể Lạc Anh cuộn tròn trong đau đớn, ngón tay nắm lấy drap, không nhịn được phát ra vài đạo tinh tế tiếng khóc.

"Đau... Đau quá..."

Cô bé cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, môi dưới phảng phất bị cô cắn nát, tỏa ra nồng đậm mùi máu tươi, nước mắt theo khóe mắt lả tả rơi xuống.

Thẩm Chi Châu cứng đờ, cả người cứng lại tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Anh sửng sốt một hồi lâu, nhăn lại mày, tầm mắt dừng ở khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, thần trí mới thoáng trở lại một ít.

Hắn làm gì?

Hắn đang làm cái gì?

Cô bé của hắn, vì sao khóc thảm như vậy?

Tóc lộn xộn, mắt đỏ hoe, môi mềm mại có một nửa là bị hắn hôn xé rách, có một nửa là vì rất đau không cẩn thận cắn nát, giống như bị khi dễ, khổ sở, đáng thương.

Mà hắn đang để ở chỗ kia của cô bé, thậm chí còn đi vào một chút.

Thẩm Chi Châu nhanh chóng rút lui khỏi, nháy mắt thanh tỉnh lại, kéo Lạc Anh với đôi mắt sưng vù vào trong lòng, không ngừng an ủi, hận chết bản thân.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cục cưng..."

"Làm sao em không gọi tỉnh anh? Em đánh anh một cái cũng được. Anh thật sự không phải là cố ý... Đừng khóc, được không?"

Lạc Anh ngay từ đầu quả thật là có chút ủy khuất, vừa mới Thẩm Chi Châu rất đáng sợ, không rên một tiếng, ánh mắt tàn nhẫn.

Hiện tại ôn ôn nhu nhu nháy mắt trở lại, có người che chở, Lạc Anh ủy khuất càng sâu, nước mắt không ngừng được, càng nghĩ càng khó chịu, càng khó chịu lại càng muốn khóc...

Làm sao có thể không đánh một tiếng tiếp đón cứ như vậy đâu?

Lạc Anh không nói chuyện, yên lặng khóc, như đứa trẻ đáng thương hề hề, lui ở mép giường, nâng tay lấy mu bàn tay gạt nước mắt.

Thẩm Chi Châu thấy cô như thế, lập tức liền hoảng thần, rút mấy tờ khăn giấy, nhẫn nại lau cho cô, còn hôn hôn khóe mắt ẩm ướt, hôn đi một chút nước mắt, ôm cô, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, thật sự không có việc gì."

"Nín khóc, được hay không? mắt em đều khóc sưng lên..."

"Đều là anh sai..."

"Về sau, không có sự cho phép của em, anh không bao giờ chạm vào em nữa."

"Anh thực chẳng ra gì, em muốn đánh anh không?"

Lạc Anh nghẹn ngào, tâm tình hòa dịu chút, phiết miệng nói: "Không cần, em sợ đau tay."

"Sợ đau như vậy?" Thẩm Chi Châu cười khẽ, "Làm sao em ngốc như vậy?"

"Sao em lại ngốc?" Lạc Anh ngạnh cổ, không phục phản bác.

"Nếu không đồng ý, có thể trực tiếp cự tuyệt anh, đánh anh cũng được, không cần luôn ủy khuất bản thân."

Lạc Anh mím mím môi, không biết nên trả lời thế nào...

Kỳ thực, cô vừa mới là nguyện ý, chỉ là mới vừa rồi Thẩm Chi Châu đối cô một chút cũng không dịu dàng, nhìn không thấy bộ dạng yêu cô, cho nên mới sẽ ủy khuất như vậy.

Lạc Anh hạ mắt, yên tĩnh vài giây, vẫn là không nhịn được, thì thầm: "Em nguyện ý..."

Người đàn ông nghe thấy được.

Thở dài một tiếng, không nói cái gì, đắp lại chăn cho cô.

"Ngủ đi."

Thẩm Chi Châu tìm được quần dài mặc vào, muốn đi phòng tắm tắm rửa, đột nhiên bị cô kéo tay một cái, cô cúi đầu hỏi: "Anh có uống thuốc không?"

"Hả?" Người đàn ông không hiểu rõ, lại hỏi một lần.

"Em nói, anh vẫn còn ốm. Anh uống thuốc chưa?"

"Uống."

"Có ăn cái gì trước khi uống thuốc không?"

"Có."

Người đàn ông không hề thấy phiền, lần lượt trả lời vấn đề của cô.

Lạc Anh rốt cục nở nụ cười, chớp mắt, nói: "Anh đi tắm rửa đi, em ngủ."

Thẩm Chi Châu trong phòng tắm 30 phút, mới chậm rì rì đi ra.

Cô đã ngủ, anh nhẹ chân nhẹ tay đi đến giường, nằm bên cạnh cô, nhắm mắt lại, đi ngủ.

••••••

Ngày thứ hai, Lạc Anh dậy tương đối muộn.

Thẩm Chi Châu đã mặc chỉnh tề, xuống dưới mua xong bữa sáng trở về, cô mới tỉnh dậy.

Tối hôm qua náo loạn một trận, Lạc Anh trên người nơi nơi là dấu hôn, chân trắng nõn đá chăn, hất ra một góc.

Cô vừa thấy Thẩm Chi Châu liền thẹn thùng, dùng chăn che bản thân chặt chẽ, đôi chân nhỏ cũng rút lại, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, hỏi: "Mấy giờ?"

"Mười giờ sáng."

"Mười giờ?" Lạc Anh ngẩn người, "Hôm nay có làm cái gì không?"

"Hôm nay?"

"Ừ."

Người đàn ông mở ra bữa sáng vừa mới mua, đặt từng cái trên mặt bàn.

"Rời giường, mặc quần áo, rửa mặt đánh răng, ăn bữa sáng..."

Lạc Anh: "..."

"Em hỏi là chuyện lớn. Chính là cái loại chuyện lớn như đi ra ngoài..." Lạc Anh nói xong, đều không biết bản thân đang nói cái gì, rõ ràng rống lên một câu, "Anh có biết, nghiêm túc trả lời!"

"Buổi chiều có tiệc chúc mừng."

••••••

Tiệc chúc mừng của chiến đội NG tổ chức tại một nhà hàng Trung Quốc cao cấp gần đó.

Nghe nói, liên minh huyền thoại cũng cầm quán quân, Thư Bội khơi thông một chút quan hệ, vừa khéo, liên minh huyền thoại và tuyệt địa cầu sinh tổ chức cùng nhau.

Hôm nay, cô ấy mặc chiếc váy hoa thủy tiên mùa hè mới của Dior, xương quai xanh nhỏ mà tinh tế, nhìn qua trẻ hơn rất nhiều, giống như là một nàng tiên chân dài đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Nhưng Lạc Anh, chỉ tùy tùy tiện tiện mặc một chiếc áo sơmi trắng dài tay và váy xếp li, vạt áo sơmi nhét vào trong váy, khoe ra vòng eo thon thả, liền như vậy ra cửa.

Bên ngoài mặt trời nóng rát, đi chưa được mấy bước, cảm giác như sắp tan chảy.

Thẩm Chi Châu che ô cho cô, cúi đầu nói: "Đã nói em không cần mặc áo dài tay, thế nào còn mặc?"

Lạc Anh trừng anh một cái, cả giận nói: "Đều do ai vậy? Là ai tối hôm qua giống như tên điên, đem cánh tay em thành như vậy? Nói nghe một chút?"

Thẩm Chi Châu: "..."

"Đừng nói chuyện, nghĩ đến tối hôm qua em liền tức giận."

Cô bé tức giận, không hiểu có chút đáng yêu.

Thẩm Chi Châu đánh bạo, đưa tay chọc chọc má cô.

"Làm gì?" Cô ngay lập tức giống như sư tử nhỏ giận dữ, cảnh giác nhìn anh.

Người đàn ông một tay ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu: "Làm sao em dễ thương như vậy, hả?"

"Buông em ra! Anh không mang kính râm, sẽ bị người chụp được."

"Nơi này là nước ngoài."

"Nước ngoài lại thế nào? Anh đã quên anh chiều hôm qua liền ở 100m trước sân cầm quán quân sao? Có rất nhiều fan của anh ở gần đây."

"..."

Người đàn ông buông cô ra, thờ ơ dắt tay cô, "Chụp đến lại thế nào? Cùng lắm thì công khai, anh cũng không phải cái gì minh tinh?"

Lạc Anh: "Có đạo lý, nhưng em sợ fan của anh không thích em."

"Anh thích em là đủ rồi."

••••••

Dựa theo truyền thống người Trung Quốc, tiệc mừng tràn đầy một tầng tiệc rượu, nhiều giám đốc điều hành của câu lạc bộ NG đều tự mình tới tham gia, hiện trường rất náo nhiệt.

Lạc Anh ngồi ở giữa Thư Bội và Thẩm Chi Châu, lắc chân, cầm đũa, vừa ăn cơm, vừa giương mắt nhìn Thẩm Chi Châu bị các loại đại nhân vật kính rượu, nói ra một đống lời khen tặng chúc mừng.

Thư Bội một bên trộm ngắm tình huống liên minh huyền thoại bên kia, một bên lôi kéo Lạc Anh tán gẫu: " Cô hôm nay thế nào mặc áo dài tay?"

Thư Bội không thể hiểu được, "San Francisco rất nóng, cô mặc như vậy, không nóng sao?"

"..." Lạc Anh nhất thời nghẹn lời, không biết nên thế nào trả lời, cô xấu hổ chạm vào vài sợi tóc trên má, sắp xếp từ ngữ.

Thư Bội nhìn vào cổ cô, ý vị thâm trường "A" một tiếng: "Đã hiểu."

Lạc Anh:?

"Nhưng mà, ngày hôm qua Pluto không phải là té xỉu sao?" Thư Bội tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng hỏi, "Thế nào có tinh lực như vậy? Là vì cầm quán quân, dị thường hưng phấn?"

"Này... Này... Tôi..." Lạc Anh ấp úng, thính tai nóng bỏng đỏ lên.

"Haiz!" Thư Bội thấy cô một mặt nũng nịu thẹn thùng, hỏi cũng không hỏi được gì, thu miệng đúng lúc, chỉ hâm mộ nói một câu, "Nếu tôi cũng quan hệ..."

Cô vừa nói ra kia một chữ, lập tức ý thức được trường hợp không đúng, vòng vo ngữ điệu, chậm rì rì nói, "Sống về đêm thì tốt rồi."

Lạc Anh nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Chi Châu rốt cục có vài phút rảnh rỗi, yên lặng ăn cơm.

Anh gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Lạc Anh, vô tình thấy cô thính tai đỏ thẫm, hai gò má cũng phiếm một chút hồng.

Anh trừng Thư Bội một cái.

Thư Bội cảm thấy vô tội, nhấc tay nói: "Tôi không làm gì cả? Tôi cũng không trêu cô ấy, tôi chỉ tùy tiện hỏi mấy câu, nhưng mà P thần, còn bệnh nặng, kiềm chế một chút."

Thư Bội cùng Thẩm Chi Châu giống hai người bạn không gặp nhau, nói chuyện thẳng thắn, không ngại ngùng.

Lạc Anh càng nghe, mặt lại càng hồng, cuối cùng thật sự nhịn không được, nhỏ giọng rống lên câu: "Hai người đừng nói nữa! Tôi còn ở chỗ này đâu!"

Thư Bội liếc nhìn Pluto, tiếp tục ăn cơm.

Tiệc mừng được tổ chức rất muộn, đến buổi tối bảy tám giờ mới tan.

Thẩm Chi Châu dựa vào ghế hạ mắt nhìn di động, không biết lướt đến chỗ nào, hứng thú nhìn nó, hỏi Lạc Anh: "Muốn đi xem pháo hoa không?"

"Xem pháo hoa?" Lạc Anh con ngươi sáng ngời, lại gần hỏi, "Chỗ nào có pháo hoa?"

"Rất gần." Thẩm Chi Châu thản nhiên nói, "Ngư dân bến tàu bên kia sẽ thả pháo hoa, anh mang em đến vị trí tốt để ngắm pháo hoa."

"Được được."

Thư Bội cơm nước xong, rất sớm liền rời khỏi bàn ăn.

Lạc Anh một người cô đơn ngồi ở vị trí, lại không một người nói chuyện, chán chết, ước gì rời đi, "Chúng ta hiện tại đi đi?"

Thẩm Chi Châu nhướn mày: "Đi."

Bóng đêm thâm nùng, đèn đường mờ nhạt ảm đạm.

Lạc Anh đi xuống nhà ăn, tình cờ thấy Thư Bội mặc váy tiên nữ đứng ở dưới đèn đường hút thuốc, tàn thuốc lóe lên màu đỏ tươi, rất hợp với đôi môi đỏ của cô ấy.

Chưa kể, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Thư Bội, thực sự bị kinh diễm một phen, cực hạn tương phản, làm cho cô ấy ở trong màn đêm phá lệ mê người.

Lạc Anh đi qua, bát quái hỏi: "Làm sao cô còn chưa đi?"

"Đợi người."

"Ai vậy?"

Kỳ thực, Lạc Anh cảm thấy bản thân biết rõ còn cố hỏi.

Nhưng mà nếu Thư Bội thật sự đứng ở chỗ này chờ chàng trai cô ấy thích, kia cũng quá lớn mật.

"Bạn tình của tôi."

Lạc Anh: "..."

"Khi tôi chưa nói điều đó."

Lạc Anh hướng cô xấu hổ cười cười, khoát tay, "Tôi đi đây, chúc cô thành công."

Thư Bội ghét bỏ liếc mắt một cái: "Đi nhanh đi, đầy người chua thối vị."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha."

••••••

Thẩm Chi Châu tựa hồ rất quen thuộc đường ở chỗ này, cong cong vòng vòng, đi đại khái 20 phút, liền đưa Lạc Anh tới vị trí tốt xem pháo hoa.

Lạc Anh nhìn ánh trăng sáng, lắc tay anh: "Đây là đâu? Anh có vẻ rất quen thuộc?"

Người đàn ông bán cái nút, tận lực không nói, đưa cô đi vào.

Bên trong rất thoáng, có các tòa nhà, có sân thể dục, tác phẩm điêu khắc nổi tiếng, cùng với quốc kỳ...

"Nơi này là trường học sao?"

"Viện nghệ thuật Francisco."

"Anh làm sao biết trường này là nơi tốt nhất xem pháo hoa?"

Lạc Anh đi theo bước chân Thẩm Chi Châu, quen thuộc đi đến cửa tòa nhà bên cạnh, nhìn lại từ cửa sổ thấp,người đàn ông nhìn thấy hình bóng cô.

Nhàn nhạt giải thích: "Trước kia còn đang học, người trong trường thường xuyên nói ngư dân bến tàu bắn pháo hoa, nhưng là trên bến tàu người rất nhiều, đi theo chen đi qua cũng không nhìn thấy gì. Sau đó bọn họ liền nghe được học viện này gần bờ sông, vào ngày bắn pháo hoa, bọn họ đều sẽ đi xe đạp tới nơi này, đi lêи đỉиɦ của tòa nhà giảng dạy liền kề nhất, xem pháo hoa."

"Nhưng mà..." Lạc Anh hiếm khi nghe anh nói chuyện du học trước đây, nhạy bén hỏi, "Học viện nghệ thuật thông thường đều có rất nhiều nữ sinh rất xinh đẹp đi? Các anh thích tới nơi này xem pháo hoa, nhìn xem không chỉ có pháo hoa đi?"

"..."

Nói xong, hai người đã lên đến sân thượng, nhưng lễ hội pháo hoa còn chưa có bắt đầu.

Lạc Anh nhân cơ hội ôm lấy thắt lưng Thẩm Chi Châu, chấp nhất ép hỏi: "Nói, anh có phải cùng cô gái anh thích đến đây xem pháo không?"

"Không có."

"Thật sự không có?"

"Anh chỉ đi qua một lần, cùng đi với người bạn nam, sau này cũng không tới nữa." Anh ôm eo Lạc Anh, đem cô ôm đến lan can sân thượng, có thể rõ ràng nhìn thấy ánh đèn neon phủ kín con sông, "Lúc này cùng em tới, là lần thứ hai."

Lạc Anh miễn cưỡng tin tưởng anh, còn cười trộm một phen.

"Khi nào hội pháo hoa bắt đầu?"

"Khoảng 15 phút nữa."

"Kia còn phải đợi một thời gian..."

Lạc Anh rõ ràng ngồi ở trên lan can, mặt đối mặt nhìn Thẩm Chi Châu, níu chặt vạt áo anh, kéo gần lại một ít, giống như con chó nhỏ ngửi mùi trên người anh, hương thơm nồng nàn của rượu vang đỏ tràn ngập xung quanh hai người.

Trên sân thượng không người, mặt trăng làm nền, những ngôi sao đi theo tỏa sáng, một cặp tình nhân nhìn nhau, hơn vài phần ái muội mơ hồ.

"Em là chó sao?" Người đàn ông không nói nên lời, "Ngửi cái gì?"

"Xem xem anh đã uống bao nhiêu rượu?"

"Yên tâm, không say được."

"Tửu lượng thật tốt." Lạc Anh liếc anh một cái, kéo ra một chút khoảng cách, nói, "Nhưng anh đừng chạm vào em, em dị ứng cồn."

"Phải không? Thế này cũng có thể dị ứng?"

Người đàn ông ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, càng dựa càng gần, môi mỏng dán lên tai cô, hơi thở phả vào cổ cô, giọng trầm thấp, "... Thử xem?"

"Hả?" Lạc Anh không hiểu, "Thử cái gì?"

Cô vừa dứt lời, môi đỏ mềm mại đã bị người đàn ông ngăn chặn, rất nhẹ thật dịu dàng chậm rãi ở phía trên ma sát, chậm chạp miêu tả đường viền môi xinh đẹp, hôn đại khái một phút đồng hồ.

Cuối cùng,vẫn là bỏ thâm nhập, sợ cô bị thương.

Dần dần, trằn trọc đến má, nắm bắt cằm cô, nụ hôn rải rác rơi xuống đó, sau đó, cổ, bả vai, xương quai xanh...

Lạc Anh bị hôn có chút mê muội, bởi vì anh rất ôn nhu, một chút một chút, tất cả đều bận tâm đến cảm thụ của cô.

Tất cả nụ hôn đều mang theo một hương vị mê luyến, tấc tấc nhấm nháp.

Có lẽ, đàn ông đều tham lam, một khi nếm được một chút ngon ngọt, đều sẽ không ngừng nghĩ, càng không ngừng muốn càng nhiều...

Tối hôm qua, nếm được một chút ngon ngọt Thẩm Chi Châu đã phát điên suy nghĩ một ngày, lý trí nói cho hắn biết, Lạc Anh còn nhỏ, bây giờ còn chưa được, còn không phải lúc, tuyệt đối không thể tổn thương cô.

Tất cả phòng tuyến giờ phút này sụp đổ, anh ghé vào bên tai cô giọng khàn khàn.

Mỗi một chữ đều mang theo câu dẫn, phun ra hơi thở ái muội, một chữ một chữ: "Anh đào, cho anh một cơ hội, có thể chứ?"

Một câu này rơi xuống, pháo hoa bên bờ sông nở rộ, đầy màu sắc, giống như tiên cảnh nhân gian.

"Hả?" Lạc Anh nhất thời không hiểu, "Cái gì cơ hội?"

"..."

Nhưng bất quá nửa ngày, cô suy nghĩ cẩn thận, gò má ửng hồng.

Thẩm Chi Châu xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: "Không quan hệ, em nói không được, thì là không được."

Cô bé nhìn pháo hoa, yên tĩnh suy tư vài giây, do do dự dự nói ra vài lời: "Có thể hay không..."

"Có thể hay không..."

"Chỉ làm một lần?"

"..." Thẩm Chi Châu cười nhẹ, nhất thời không biết mạch não của cô, "Vì sao?"

"Bởi vì em sợ đau."

"Được."

•••••

Màn bắn pháo hoa kết thúc sau nửa giờ, nghe nói đây là buổi lễ long trọng một tháng một lần chỉ được thấy khi trăng tròn.

Còn nghe nói, trong nửa tháng không hài lòng hoặc là muốn đạt được phước lành, sẽ ước nguyện trong hội pháo hoa, phù hộ nguyện vọng của chính mình trong nửa tháng tới.

Lạc Anh nghe theo, nhắm lại hai mắt, cúi đầu ước nguyện.

Nguyện vọng đơn giản lại giản dị ——

"Hi vọng người yêu tôi cùng người tôi yêu thân thể khỏe mạnh, hạnh phúc suốt đời."

"Cuối cùng, tôi thật lòng tham muốn lại hứa một cái."

Thẩm Chi Châu nhẫn nại chờ đợi, nhíu mày chuẩn bị nghe nguyện vọng thứ hai, nghe một chút có phải liên quan đến bản thân không.

Kết quả, cô cười cười, mặt mày cong cong mở miệng: "Tôi hi vọng tôi có thể lấy được học bổng quốc gia năm thứ nhất, van cầu, van cầu, làm ơn."

Thẩm Chi Châu:?

Anh còn không bằng một cái học bổng mấy ngàn đồng...

Từ học viện nghệ thuật về khách sạn, Lạc Anh sôi nổi lôi kéo Thẩm Chi Châu trên đường phố nước ngoài, cười toe toét: "Anh trước kia học ở trường nào?"

"California."

Lạc Anh hít một ngụm khí lạnh, hỏi: "Có đẹp không? Trường học kia, chắc là rất đẹp mắt đi, nổi danh như vậy, thực muốn đi xem."

"Ngày mai mang em đi?"

"Được." Lạc Anh tốt đẹp tư tưởng, "Kia đến lúc đó anh nói cho em nghe một chút học đại xảy ra chuyện gì, như vậy em liền có thể tưởng tượng đến anh ở trường học là bộ dáng gì."

Thẩm Chi Châu "Ừ" một tiếng, không cự tuyệt.

Chuyện của anh, đối với cô mà nói, cũng không xem như bí mật. Nếu cô nguyện ý nghe, anh có thể chậm rãi nói với cô...

••••

Trở lại khách sạn, hai người không hẹn mà đều có chút khẩn trương, tim đập thình thịch.

Nhưng Thẩm Chi Châu khẩn trương nhìn không ra, Lạc Anh vẫn mím môi, tầm mắt vừa tiếp xúc với giường lớn trong khách sạn liền khống chế không được nhớ tới chuyện phát sinh đêm qua.

Cô hít một hơi, lại đi đến bên cạnh bàn rót cốc nước đến uống, nỗ lực khôi phục cảm xúc.

Thẩm Chi Châu hỏi: "Tắm rửa không?"

Lạc Anh:?

"Tắm."

"Em tắm trước đi."

"Ồ ồ."

Lạc Anh liếʍ liếʍ môi khô ráo, ngồi xổm bên cạnh vali tìm quần áo, cuối cùng tỉ mỉ tìm bộ nội y đẹp mắt, tùy tùy tiện tiện lấy một cái váy ngủ màu trắng gạo liền đi vào.

Lần này, Lạc Anh tắm phá lệ lâu, nửa giờ còn không có đi ra, may mắn Thẩm Chi Châu không có thúc giục cô, đặc biệt nhẫn nại chờ đợi, tư thế lười nhác ngồi trên sofa chơi di động.

Lạch cạch một tiếng vang nhỏ.

Cửa phòng tắm phút chốc mở ra, cùng với sương khói lượn lờ, cô bé mặc váy ngủ màu trắng gạo xoa tóc đi ra.

Tóc dài thấm nước rơi xuống cần cổ cô, trượt đến nơi không thể nói ra

Đôi chân chân tinh tế, trắng sáng.

Thẩm Chi Châu còn chưa có nhìn xong, liền nghe thấy cô phiết miệng, oán giận nói: "Bên trong máy sấy hỏng rồi, em không sấy được tóc."

Người đàn ông ngẩn người, đứng lên: "Anh sang bên cạnh mượn cho em."

Nói xong, anh mở cửa liền đi ra ngoài.

Sau khi trở về, cô bé đang ngồi ở mép giường, đối mặt với cảnh đẹp ngoài cửa sổ sát đất, ngây ngốc ngẩn người, chờ anh.

Anh thở dài, chân dài đi qua, cắm phích máy sấy vào ổ điện bên cạnh, bật máy, gió ấm thổi qua.

Lạc Anh phát hoảng, muốn đứng lên, lấy máy sấy tự thổi.

Giọng người đàn ông ôn nhu đến không ngờ, còn mang theo một chút sủng nịch: "Đừng nhúc nhích, anh giúp em."

Lạc Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, tùy ý ngón tay thon dài của anh xen kẽ ở tóc cô, mềm nhẹ mơn trớn da đầu cô.

Thanh âm máy sấy vang lên bên tai cô, một trận một trận, giống như thôi miên, càng thổi, lại càng muốn ngủ...

Tối hôm qua ngủ không ngon, cơn buồn ngủ bất ngờ ập tới, Lạc Anh mí mắt đánh nhau, sự căng thẳng duy nhất nháy mắt biến mất.

Thẩm Chi Châu đi vào tắm rửa, cô nằm trên giường một lát.

Tóc dài tán loạn phía sau lưng, váy ngủ thiết kế hai dây, xương hồ điệp xinh đẹp dưới tóc đen như ẩn như hiện, ánh trăng sáng tỏ lạnh lẽo ngoài cửa sổ chiếu vào, quả thực đẹp như một bức tranh.

Người đàn ông tắm sạch sẽ, chỉ mặc một cái quần dài liền đi ra, anh như ôm mèo nhỏ đem cô bé ôm vào trong ngực, vốn định đặt cô ở giữa giường lớn, để cô ngủ.

Ai biết, Lạc Anh thì thầm một câu, ý thức mơ hồ ôm cổ anh.

Môi ẩm ướt mềm yếu đột nhiên đi lên, chạm vào môi lạnh lẽo của người đàn ông, ngây ngô lại mới lạ ở trên môi anh thăm dò, phấn nộn lưỡi vươn ra.

Cả người giống như không xương, dựa vào anh.

Thẩm Chi Châu nhìn đầu lưỡi phấn hồng, ở bên môi anh vô thức kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lông mày nhướn lên, mắt tối sầm lại.

Vốn, anh thấy cô buồn ngủ thành như vậy, muốn đem cô ôm đến trên giường, để cô ngủ.

Ai biết, cô bé này, vậy mà chủ động câu dẫn anh.

Thẩm Chi Châu không lui, một bên thuận theo cô, một bên ôm eo cô...

Mặt bên vách tường phản chiếu hình bóng lưu luyến của bọn họ.

Thẩm Chi Châu đầu ngón tay thật mềm mại, khắp nơi mang theo ôn nhu, trừ bỏ một chỗ không ôn nhu, Lạc Anh tuy rằng rất đau, cũng dần dần nhịn xuống.

Hai người giằng co đến hơn nửa đêm, người đàn ông ăn no buông tha cô, hôn cô từ sau lưng, đắp chăn cho cô.

Cúi đầu nói: "Ngủ đi."

"Kẻ lừa đảo."

Thẩm Chi Châu cười nhẹ, đối với xưng hô này thực thú nhận.

"Xin lỗi, cục cưng. Em thật đẹp, bỗng chốc không nhịn được."

Dù sao chuyện cũng đã làm, Lạc Anh so đo thế nào cũng vô dụng, cô mệt mỏi nhắm lại hai mắt, nằm bên vai người đàn ông, thanh âm rất nhẹ rất nhạt hỏi một câu: "Thẩm Chi Châu, anh sẽ thích em cả đời sao..."

Người đàn ông giống như "Ừ" một tiếng, môi mỏng lạnh lẽo đi qua, nhẹ nhàng xẹt qua hàng mi cong vυ't của cô, ở bên tai nói một câu tâm tình.

Sau đó, khóe miệng cô bé cong lên, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Cẩn thận nghe, còn có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của cô.