Editor: Tử Diệp
Lập tức Diêu Cẩn và Diêu Oánh cáo từ, sợ đầu óc Diêu Oánh không tỉnh táo, lại nói ra chuyện bất lợi với Tểu công chúa.
Diêu Oánh bị đưa đi, các cô nương được nàng ta đưa tới tự nhiên sợ Thất hoàng tử giận chó đánh mèo, cũng vội cáo lui.
Một lát sau, mọi người vốn đang chen chúc đại sảnh liền dần tản ra, chỉ còn lại có Thất hoàng tử và đám người khác, tiểu công chúa.
Sau Thất hoàng tử có mấy người chưa gặp tiểu công chúa tự nhiên đều qua bên này nhìn. Chỉ thấy tiểu công chúa tuy rằng mặc áo vải thô nhưng lại khó giấu dung nhan, mắt hạnh rực rỡ, tư sắc diễm lệ. Tuy rằng tuổi nhỏ còn ngây ngô nhưng khi trưởng thành có thể thành mỹ nhân.
Chốc lát, mọi người đều kinh ngạc.
Thất hoàng tử ngày thường bảo vệ muội muội , mọi người không đoán được tiểu công chúa đẹp như thế. Thất hoàng tử thấy ánh mắt bọn họ, sắc mặt tối sầm, bước vài bước tiến lên cản muội muội. Sắc mặt Lục Tranh đen nhánh như đáy nồi, hắn biết tiểu công chúa xinh đẹp, nhưng mọi người phản ứng như thế giống như đồ vật mình yêu thích bị người khác nhìn thấy, bàn tay nắm chặt, sắc mặt lạnh như băng.
Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ giảm xuống. Mấy người còn muốn trò chuyện với tiểu công chúa, bị Thất hoàng tử cùng Lục Tranh ngăn cản: "Hôm nay đến đây thôi, đều giải tan."
Thất hoàng tử nói xong, đẩy Lục Tranh sang một bên, vội che chở tiểu công chúa rời đi.
Xe ngựa,
Tiểu công chúa ngồi ở trên xe ngựa, cười ngọt ngào: "Thất ca, không được nói cho mẫu phi."
Vạn nhất mẫu phi biết nàng ở bên ngoài xảy ra chuyện, càng không thể cho nàng ra cung.
Tiểu muội nũng nịu nói bên tai, lòng Thất hoàng tử bỗng dưng mềm nhũn, bất quá nghĩ lại, môi mỏng hơi nhấp: "Lần này Thất ca có thể không nói cho mẫu phi, bất quá, muội đồng ý với ta một chuyện."
Tiểu công chúa nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Thất ca hỗ trợ, chuyện này tự nhiên không truyền đến tai mẫu phi, nàng cười hì hì mở miệng: "Thất ca nói cái gì ta đều đồng ý."
Thất hoàng tử bỗng dưng cười, xoa xoa tóc nàng: "Về sau có việc gì chỉ nói cho Thất ca, không cần giấu không nói."
Mới vừa rồi nếu không phải Diêu Oánh nhiều chuyện thì hiện tại hắn còn không biết tiểu muội bị khi dễ!
Ngày ấy Lục Tranh nhìn tiểu công chúa lên xe ngựa, ở Lâu Ngoại Lâu dặn dò một phen, bảo đảm không có người tiết lộ tin tức mới cùng Mậu Anh hồi phủ.
Trên đường hồi phủ, Mậu Anh thoáng nhìn sắc mặt Lục Tranh khó coi, cho rằng hắn tức giận, trực tiếp kiến nghị: "Tướng quân chi bằng cứ đi chợ phía đông, tiểu nhân nghe nói khu chợ phía đông có nhập về mấy con ngựa mới Ðại Uyên."
Con ngươi u ấm của Lục Tranh liếc lại đây, Mậu Anh sợ tới mức im miệng.
Tướng quân uy hϊếp càng thêm trọng.
Thanh âm lãnh khốc vang lên: "Ngươi đi hỏi thăm Diêu Lăng thường đi chỗ nào?"
Mậu Anh ngẩn người, tướng quân rõ ràng muốn thiết kế người nào đó! Một bộ nóng lòng muốn thử, hứng thú bừng bừng nói: "Tiểu nhân liền đi thăm dò."
Ở kinh thành ngây ngốc đến nghẹn khuất, khó có cơ hội tướng quân cho bọn hắn tìm việc vui.
Mậu Anh lập tức đi tìm người hỏi thăm, bất quá một lát sau, hắn trở về chỉ hơi chần chừ: "Tướng quân, tiểu nhân hỏi thăm ra Diêu Lăng, hắn thường xuyên đi thanh lâu."
Sắc mặt Mậu Anh khó coi, hắn làm dao biết Diêu Lăng thường đi thanh lâu. Trên mặt
Lục Tranh không hề biến đổi, để ly đặt trên bàn, lạnh lùng nói: "Vậy an bài ở thanh lâu đi."
Mậu Anh khó hiểu, tướng quân có ý gì?
Mấy ngày sau, đại thiếu gia Diêu gia ở thanh lâu bởi vì cùng người ta tranh chấp, mọi người xô đẩy, vô ý từ lầu hai ngã xuống, phải chặt đứt chân.
Diêu đại nhân là trọng thần trong triều, thanh danh tốt, lúc này trưởng tử ở thanh lâu xảy ra chuyện, nhất thời trong triều có người nghị luận sôi nổi.
Trở lại cung, lần này không biết Thất ca dùng thủ đoạn gì, chuyện các nàng ở Lâu Ngoại Lâu kia lặng yên không một tiếng động, cũng không có truyền ra.
Tiểu công chúa cũng nhẹ nhàng thở ra, tự nhiên bỏ chuyện này xuống, nàng chỉ nghe Thanh Đông nhắc tới, Thất ca từ chỗ mẫu phi muốn vài ma ma dạy lễ nghi đến Diêu phủ, mặt khác hoàn toàn không biết. Mà tin tức Diêu Lăng xảy ra chuyện, khi truyền tới trong cung thì tiểu công chúa đang bồi Thái Hậu dùng bữa.
"Đã nhiều ngày Diêu gia vẫn luôn xảy ra chuyện, làm cho bổn cung phiền lòng."
Diêu gia là gia tộc nhà Thái Hậu, nàng tự nhiên không thể bỏ mặc Diêu gia. Nàng trầm ngâm một lát, phân phó nói: "Phái người tuyên Diêu phu nhân tiến cung."
Diêu gia, nàng còn cần xử lý một chút.
Thái Hậu phân phó xong, nghĩ tiểu công chúa sắp cập kê, liền cho nàng lưu lại học tập.
Diêu phu nhân nghe tin tức khẩn trương mà vào cung, nhìn thấy Thái Hậu đầu tiên liền tạ tội: "Là thϊếp thân quản giáo không nghiêm, để Lăng Nhi làm ra việc hoang đường, lão gia nhà ta đã dùng gia pháp xử trí Lăng Nhi."
Thái Hậu cười cười: "Bổn cung cũng không phải làm khó dễ ngươi, chỉ là việc Diêu Lăng đã truyền tới Yến Quốc, các ngươi cũng muốn hành sự."
"Tuy rằng Diêu Lăng là chất nhi của bổn cung, bất quá liên quan đến triều ta, hơn nữa Lăng Nhi tuổi lớn cũng không thể không tiến bộ, cho hắn đi biên quan rèn luyện đi."
Diêu phu nhân nghe xong, sắc mặt biến đổi: "Lăng Nhi, thân mình không tốt, Thái Hậu, ngài xem......"
Thái Hậu nheo mắt phượng, lạnh lùng nói: "Diêu Lăng do ngươi nuông chiều quá mức mới dẫn tới hoạ hôm nay, ngươi nếu muốn cho bổn cung quản, phải cho Diêu Lăng đi biên cảnh, nếu không, chuyện Diêu gia, bổn cung không nhúng tay."
Diêu phu nhân căng thẳng, trên mặt mang theo ngượng nghịu. Diêu gia cậy vào Thái Hậu, mới dám ở kinh thành hành sự.
Nếu lão gia biết bởi vì nàng mà Thái Hậu bỏ mặc Diêu gia, không nhúng tay vào việc Diêu gia, khi hồi phủ còn không chừng lão gia đối phó nàng đâu!
Trong lòng Diêu phu nhân độ lượng một phen, mới nhấp miệng: "Thϊếp thân nghe Thái Hậu phân phó."
Sắc mặt Thái Hậu hơi hoãn lại, Diêu phu nhân còn tính hiểu lý lẽ, nếu không bà có rất nhiều biện pháp cho Diêu gia đồng ý. Bà tuy rằng xuất thân Diêu gia, nhưng Hoàng Thượng là con trai bà, tự nhiên sẽ không bởi vì mẫu gia mà mẫu tử ly tâm. Đợi Diêu phu nhân tới Trường Nhạc Cung, Thái Hậu nhìn tiểu công chúa: "Hâm Nhi, về sau tránh xa Diêu Oánh một chút."
Hâm Nhi tính tình đơn thuần, lần trước bị Diêu Oánh vu hãm. Mà nay Diêu Lăng lại làm ra việc này, có thể thấy được trên dưới Diêu phủ đều không phải đứng đắn, đừng cho Hâm Nhi bị bọn họ lừa.
Tiểu công chúa gật đầu: "Hâm Nhi đã biết, về sau lại không để ý tới nàng ta."
Diêu Oánh chán ghét mình, nàng cũng không thích nàng ta.
Thái Hậu thấy bộ dáng tiểu công chúa kiên định, tâm tư thả lỏng. Hâm Nhi ngoan ngoãn như thế cũng không thể chịu người khác khi dễ. Tiểu công chúa từ Trường Nhạc Cung ra vẫn còn nghi hoặc, sao Diêu Lăng bị ngã gãy chân, thật xui xẻo. Từ Trường Nhạc Cung đến Vũ Hiên các còn có khoảng cách, tiểu công chúa đi tới nơi thì cái trán cũng chảy ra mồ hôi. Thanh Đông đau lòng nói: "Công chúa nếu mệt thì đi nghỉ một lát, nô tỳ phái người nâng kiệu lại đây."
Cũng vừa lúc tới Ngự Hoa Viên, nàng ở đình hóng gió nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Tiểu công chúa gật đầu, Thanh Đông đỡ nàng đi vào đình hóng gió, xoay người vội vã rời đi.
Bỗng dưng từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiểu công chúa còn tưởng rằng Thanh Đông đã trở lại, khẽ cười nói: "Thanh Đông, ngươi trở về nhanh thế?"
Phía sau không ai lên tiếng, tiểu công chúa xoay người lại thấy con ngươi u ám của Lục Tranh. Tiểu công chúa cong môi cười: "Sao lại là ngươi?"
Sắc mặt Lục Tranh biến đổi, nghĩ đến hôm qua đám người đi cùng Thất hoàng tử ân cần với nàng, trong lòng căng thẳng: "Người còn tưởng là ai?"