Editor: Tử Diệp
Đó là một cây trâm toàn thân màu trắng sữa bạch ngọc, đỉnh trâm là trân châu màu hồng nhạt quý báu, mặt trên rũ khắc thỏ trắng bạch ngọc, màu trắng trong sáng, lả lướt tinh xảo.
Tiểu công chúa vừa thấy liền thích. Đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cây trâm kia, con ngươi vui sướиɠ so với ánh mặt trời còn lộng lẫy hơn. Tiểu công chúa từ trước đến nay thích cái gì đều trực tiếp mở miệng, lần này cũng không ngoại lệ, nàng ngọt ngào cười: "Cây trâm này thật xinh đẹp."
Trong lòng Thất hoàng tử trầm xuống, hắn có tiểu muội ngoan ngoãn đáng yêu như thế, thế nhưng bị Lục Tranh dùng cây trâm làm mê hoặc. Trong lòng hắn tức giận, trên mặt lại không hề gợn sóng, không nhanh không chậm mà đi vài bước, bởi vì thân hình cao lớn, vừa lúc ngăn cản tiểu công chúa nhỏ xinh. Ở chỗ ngược sáng, Thất hoàng tử hừ lạnh một tiếng: "Lục huynh thật có tâm!"
Cố tình, Lục Tranh không có nhìn đến sắc mặt khó coi của Thất hoàng tử, đạm nhiên cười: "Lục mỗ nhìn cây trâm này, cảm thấy cây trâm này chỉ xứng công chúa cài, công chúa thích thì tốt."
Lục Tranh chỉ quan tâm thái độ tiểu công chúa, đến nỗi Thất hoàng tử giận, hắn không chút nào để ý. Tiểu công chúa nghe xong lời nịnh hót, hướng về phía Lục Tranh lộ ra tia vui vẻ nhợt nhạt, vội từ phía sau Thất hoàng tử dòm ra, bay nhanh đoạt qua trâm cài bạch ngọc, tinh tế đánh giá. Trên cây trâm có thỏ trắng giống như thật, đôi mắt đen, miệng hồng. Tiểu công chúa càng xem càng thích, nàng nhẹ nhàng sờ sờ tiểu bạch thỏ: "Thật đáng yêu."
Tiểu công chúa không biết lúc này nàng cười khanh khách, so với tiểu bạch thỏ kia càng đáng yêu, đặc biệt nàng mỉm cười ngọt ngào, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền làm người ta ngọt trong lòng. Lục Tranh bỗng dưng cảm giác trong lòng trầm xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tiểu công chúa hồi lâu, trên mặt không hề gợn sóng, thanh âm trầm thấp thanh lãnh lại mang theo một chút ý cười,: "Công chúa thích thì tốt."
Cũng không phụ hắn lo lắng chọn hồi lâu. Đến nỗi Diêu Lăng vừa rồi ngăn trở, hắn một chút cũng không bỏ trong lòng. Tiểu công chúa đơn thuần đáng yêu, chỉ cần tận tình hưởng thụ sủng ái. Tiểu công chúa trong lòng hắn mỏng manh, dường như chỉ chạm vào sẽ vỡ. Hắn là người tàn nhẫn độc ác, lại mềm lòng với tiểu công chúa, tình nguyện trong tay mình nhiễm máu tươi, nhưng lại không nghĩ để trên người nàng nhiễm nửa điểm vết nhơ. Thất hoàng tử không thể chấp nhận bộ dáng Lục Tranh nhìn chằm chằm muội muội, lên trước một bước, đem thân ảnh của nàng ngăn trở.
Trước mặt hai người âm thầm đánh giá tình huống, tiểu công chúa hoàn toàn không biết, nàng cười khanh khách nhìn cây trâm, phân phó nói: "Thanh Đông, mau đem trâm cài lên cho ta."
Thanh Đông vội tiếp nhận cây trâm, bỗng dưng phát sầu, tiểu công chúa hôm nay vì ra cung đổi quần áo đơn giản. cây trâm này xinh đẹp, sợ không xứng quần áo đơn giản đâu?
"Công chúa, cây trâm còn chưa rửa sạch, không bằng hồi cung rồi mang?"
Tiểu công chúa thích sạch, nhất định sẽ đồng ý. Tiểu công chúa nghe vậy, nghĩ cây trâm không chừng bị nhiều ít nam nhân thúi chạm qua, trong lòng ghê tởm, đành phải bĩu môi, vội đem cây trâm cho Thanh Đông, rầu rĩ không vui nói: "Ngươi giữ đi, chờ hồi cung lại mang." Nàng đưa cây trâm qua, từ tay áo rút khăn gấm, dùng sức chà ngón tay, vừa rồi nàng sờ qua cây trâm, trong lòng rất khó chịu. Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo có vài tiếng cười:
"Thất hoàng tử ra cung, chúng ta chờ ngươi đi uống rượu."
Sắc mặt Thất hoàng tử biến đổi, mấy người lỗ mãng như thế nào lại thấy bọn họ, tốt nhất đừng dọa tới tiểu muội. Hắn thoáng nhìn Lục Tranh, khẽ nhíu mày, nếu hắn đi rồi, Lục Tranh không phải là trai đơn gái chiếc đứng chung một chỗ. Thất hoàng tử ho khan một tiếng, hướng về phía Lục Tranh nói:
"Lục huynh không bằng theo bổn cung."
Tuyệt đối không thể lưu lại hắn ở cùng tiểu muội. Sắc mặt Lục Tranh bất động, rõ ràng không muốn đi theo, cuối cùng bị Thất hoàng tử lôi kéo đi rồi.
Cũng không biết bọn họ đi quá gấp, thế nhưng đã quên đóng cửa, Thanh Đông vội tiến lên định đóng cửa lại. Bỗng dưng, cửa từ bên ngoài bị đẩy ra, Diêu Oánh mang theo một đám người lửa giận hừng hực tiến vào: "Ngươi thật khinh người quá đáng!"
Mật Hâm:......
"Huynh trưởng ta muốn vì ta mua cây trâm, như thế nào khiến cho ngươi nhìn đến, đoạt cây trâm, sai người chỉnh đốn hắn, ngươi, ngươi quả thực là độc phụ!"
Diêu Oánh vừa nói liền gạt nước mắt, còn ngước mắt ủy khuất mà liếc tiểu công chúa một cái, như thể bị uỷ khuất lớn vô cùng. Tiểu công chúa lo lắng buông khăn gấm, xoa xoa ngón tay hồng, đầu ngón tay vân vê quả mật cắn một ngụm, trong lòng thầm than, Diêu Oánh sao còn giống như trước thích làm bộ làm tịch, diễn trò. Người cạnh Diêu Oánh cũng không biết thân phận tiểu công chúa, thấy Diêu Oánh lau nước mắt, liền nhận định nàng bị khi dễ, sôi nổi bênh vực kẻ yếu. Một vị cô nương thân xuyên áo váy màu vàng cam tức giận bất bình nói: "Vị cô nương này, huynh trưởng Huỳnh Nhi chỉ vì nàng mua cây trâm, lòng dạ ngươi cũng quá hẹp hòi, bởi vì hắn mua cây trâm ngươi thích liền phái người đánh hắn, quá mục vô vương pháp đi!"
Mọi người sôi nổi ứng hòa nói: "Tâm địa ngươi cũng quá xấu, cô nương nhà ai có thể càn rỡ như vậy."
Nếu là nử tử bình thường chịu một đám người chỉ trích, đã sớm sợ tới mức mềm yếu đến khóc nhè. Con ngươi Tiểu công chúa sáng tỏ nhìn chằm chằm Diêu Oánh liếc mắt một cái, rõ ràng không có nửa phần uy hϊếp, Diêu Oánh lại cảm thấy trong lòng chợt lạnh.
Trên mặt Diêu Oánh miễn cưỡng trấn định, tay dưới cổ tay áo ngăn không được run rẩy. Nàng cầm khăn xoa xoa nước mắt, làm bộ làm tịch chặn lời nói: "Hâm Nhi cũng không phải cố ý, là ta quá đa sầu đa cảm, mọi người không nên trách nàng."
Bên cạnh có người an ủi: "Huỳnh Nhi, ngươi quá thiện lương, rõ ràng nàng ta làm sai, thậm chí phái người đánh chửi huynh trưởng ngươi, ngươi còn khoan hồng độ lượng."
"Đúng nha! Huỳnh Nhi, nữ tử này bị chó cắn, không biết người tốt bụng, ngươi đừng tốn công phí sức, tự thương hại tâm."
Mọi người thay phiên nói, rõ ràng nhận định tiểu công chúa có sai. Tiểu công chúa liếc Diêu Oánh một cái sau liền cảm thấy không thú vị, những người chỉ trích này có đầu to óc nhỏ, đại ca Diêu Oánh nàng lại không quen biết, đánh hắn làm cái gì? Tiểu công chúa một bộ ngoảnh mặt làm ngơ, giống như Diêu Oánh chỉ là bụi bậm, không quan trọng gì. Một chút không thể khiến cho nàng tốn nửa phần tâm tư. Cổ tay trắng nõn nhẹ nâng, từ trong tay Thanh Đông lấy ngọc trâm đặt trước mặt mọi người: "Diêu Oánh, mọi người đều biết ngươi thích kim trâm hoa lệ, mà cây trâm này bất quá là trâm bạch ngọc bình thường, ngươi xác định là ta đoạt cây trâm sao?"
Diêu Oánh nghe vậy liền mơ hồ, không dám giương mắt nhìn tiểu công chúa, ấp a ấp úng nói: "Ta, ta lần này thích ngọc trâm bình thường không được sao?"
Tiểu công chúa nhẹ nhàng cười, đem cây trâm cắm trên búi tóc, tóc đen nửa búi nửa rũ, trâm ngọc tinh xảo đặc sắc cắm nghiêng, càng khiến nàng thêm vẻ dung mạo hoa lệ, khả ái đáng yêu. Mọi người lúc này mới cảm thấy nữ tử trước mắt thật sự kiều ái, dung nhan như ngọc cũng không có nửa phần tì vết, dung mạo càng tuyệt mỹ, đặc biệt là cặp nắt kia làm con mắt sáng tỏ, ngây thơ, khả ái, chỉ nhìn một cái liền trầm luân. Lúc này, chủ nhân con ngươi trong suốt cười ngọt ngào:
"Diêu Oánh, ta không gặp qua đại ca ngươi, đi đánh chửi hắn làm gì? Bất quá, nếu là ngươi muốn, ta cũng có thể thử xem."
Diêu Oánh cắn môi, thần sắc hậm hực, tiểu công chúa ở trong cung được sủng ái, nàng biết đến tất cả mọi người thích nàng, sủng ái nàng, thậm chí Thái Hậu cũng như thế.
Cho dù Diêu Oánh làm cái gì, đều cũng không thể mạnh hơn với nàng dù nửa phần. Nàng hận tiểu công chúa, thậm chí nghĩ nếu không có tiểu công chúa, nàng có thể không sống được càng tốt, thậm chí......Diêu Oánh phản ứng rõ ràng, trong lòng nàng ta có quỷ, mấy cô nương mang sắc mặt do dự.
"Nếu muốn thì nhã gian nhường cho ngươi đi."
Mọi người còn chưa phản ứng lại đây, tiểu công chúa cười khẽ một tiếng, xoay người dẫn theo Thanh Đông rời nhã gian. Đi xuống lầu, Thanh Đông mặt mang kính nể: "Công chúa, bộ dáng của người thật sự làm nô tỳ bội phục, Diêu tiểu thư quá xấu rồi, tìm một đám người tới khi dễ người, may mắn ngài không bị nàng khi dễ."
Tiểu công chúa nhíu chặt mày: "Cái gì không bị nàng khi dễ, ta, ta đeo cây trâm."
Cây trâm không sạch, nó khi dễ người. Đợi cho Lục Tranh nghe động tĩnh, cũng đi theo xuống lầu, vừa lúc nhìn đến con ngươi tiểu công chúa phẫn nộ. Sắc mặt Lục Tranh trầm xuống.
Ai dám khi dễ nàng?