Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu

Chương 45: Bại lộ

Edit: Vũ Quân

Hạ Nhai quả thật yêu muốn chết cái miệng đầy lời lẳиɠ ɭơ của Cừu nhỏ dâʍ đãиɠ: "Cởϊ qυầи áo ra, dùng ngực em kẹp anh."

Hôm nay Đường Miên mặc một bộ quần áo quê mùa nhưng nội y lại mở từ đằng trước, cô cởϊ áσ ra, ngón tay cong lên, đôi tuyết nhũ tròn trịa lập tức nhảy ra ngoài, tay cô nâng nó lên, kẹp lấy dương căn của Hạ Nhai.

Hai luồng ngực nhũ kẹp lấy thứ cứng như vậy, Đường Miên mới kẹp đã không nhịn được bắt đầu tưởng tượng ra sự vui sướиɠ khi nó cắm vào trong cơ thể, cô lại cúi đầu dùng miệng liếʍ láp lỗ chuông nho nhỏ kia.

Hạ Nhai thật sự sướиɠ đến điên rồi, gáy anh dựa vào chỗ tựa trên sofa, trong tiếng hô hấp thô nặng thỉnh thoảng còn có tiếng hừ nhẹ hỗn loạn ngắn ngủi.

"Miên Miên sao em lại liếʍ như vậy, thật là muốn mạng......"

Anh bị đầu lưỡi non mềm liếʍ đến mức trên eo tê rần, thật hận không thể ngay bây giờ ôm lấy mông cô cắm vào trong nộn huyệt, thao một trận thống khoái.

Đường Miên nghe Hạ Nhai nói theo trực giác muốn cười, còn nói nữa, rõ ràng anh càng ngày càng thích.

Ngay từ đầu hai người đều là cái gì cũng sẽ không làm, lúc ấy Đường Miên cũng đã cảm thấy làʍ t̠ìиɦ là một việc rất thoải mái, trải qua hơn một năm rèn luyện, gần đây mỗi lần Hạ Nhai đều thao khiến cho cô sướиɠ muốn chết.

Tất cả mục đích học tập của hai người đều là vì lấy lòng đối phương, cũng chỉ muốn nắm giữ sự yêu thích của đối phương, từ lúc trưởng thành đến bây giờ, về tính ái mỗi một điểm đều bị đối phương lấp đầy.

Đường Miên bò lên trên sô pha dùng cửa huyệt ướt dầm dề nhắm ngay qυყ đầυ của Hạ Nhai ngồi xuống, huyệt nhỏ chật hẹp bị căng ra một chút, làm gáy cô cũng hơi phát ngứa.

Eo không có sức, nhưng mông lại như tự có ý thức của mình, không ngừng nuốt xuống, cho đến khi cả cây vật cứng đều hoàn toàn đi vào trong cơ thể cô, lúc này Đường Miên mới thoáng thở hổn hển.

"Đầy quá, rất căng haa......" Cô giương mắt, đôi mắt vừa rồi do bị chọc vào cổ mà hồng lên giờ phút này tản ra một cỗ mị sắc.

"Hạ Nhai, ưʍ..... Đừng nóng giận......"

Cho dù lửa giận có lớn hơn nữa nhưng bị một tiếng kêu da^ʍ mị như thế của cô cũng đều tan thành mây khói, Hạ Nhai ừ một tiếng, tay nhéo eo cô:

"Được, không tức giận."

"A......Ưʍ......" Mông cô không nhịn được vặn vẹo, qυყ đầυ của Hạ Nhai lần lượt ở trong chỗ sâu đâm nhẹ, Đường Miên sung sướиɠ bàn tay nắm chặt lấy áo khoác của Hạ Nhai.

"A ưʍ...... Thật thoải mái, Hạ Nhai...... Tiểu huyệt giống như sắp bị hòa tan rồi... "

Tiểu huyệt bị Hạ Nhai nhét đến tràn đầy, dâʍ ŧᏂủy̠ sắp không chảy ra được, tích lại trong tử ©υиɠ, nóng hầm hập, khi dươиɠ ѵậŧ của Hạ Nhai tiến vào lại theo gân xanh nhô lên trên hành thân mà chảy ra ngoài.

Chất lỏng trong suốt thấm ra một mảng lớn ở đũng quần của Hạ Nhai, Đường Miên ngồi xuống, cặp mông tròn dính dâʍ ŧᏂủy̠ kéo ra từng đợt, lại bị Hạ Nhai hung hăng ấn trở về.

Qυყ đầυ chọc đến tử ©υиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Đường Miên nổi một thân da gà, cơ thể cô mềm nhũn ngã vào trong lòng ngực Hạ Nhai, bị Hạ Nhai nghiêng người đè xuống dưới thân.

Tiết tấu trong nháy mắt bị Hạ Nhai khống chế, qυყ đầυ lần lượt chọc mở huyệt mềm của Đường Miên, dươиɠ ѵậŧ thô tráng ở trong huyệt thịt trơn mềm không ngừng trừu động cọ xát, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm Đường Miên không ngăn được nức nở.

"Huhu, ưʍ... Hạ Nhai, Hạ Nhai...... Sắp hỏng rồi...... huhu, sắp bị Hạ Nhai thao hỏng rồi......"

Quá sung sướиɠ, khoái ý kịch liệt giống như lưỡi đao đang cực nóng cảm nhận được cái lạnh, làm người ta tham luyến, rồi lại cùng với cảm giác cực đoan nguy hiểm, cái loại kɧoáı ©ảʍ này không ngừng lan rộng ở trong cơ thể Đường Miên, chỗ hai người giao hợp nóng bỏng.

Hoa huyệt của cô đều đang không ngừng run rẩy, từng đợt co rúm lại cắn chặt dươиɠ ѵậŧ của Hạ Nhai, tử ©υиɠ bị đâm cho co rút từng đợt, hai mắt Đường Miên đều chứa đầy nước mắt sinh lý: "Muốn... Huhu... Hạ Nhai, Hạ Nhai!"

Hai người gần như đồng thời đạt cao trào, Hạ Nhai một bên bắn tinh còn một bên đâm vào tiểu huyệt của Đường Miên, giống như muốn đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào tử ©υиɠ của cô, Đường Miên bị cắm đến liên tục thét chói tai, sóng cao trào đợt trước còn chưa dứt đã lại cao trào một lần nữa.

Liên tục hai lần cao trào làm toàn bộ hoa huyệt của Đường Miên có chút không khép lại được, cơ đùi hơi run rẩy, hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Hạ Nhai đem bαo ©αo sυ rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ném vào thùng rác, quay đầu lại liền đem Đường Miên ôm lên, đi về phía phòng tắm.

Nhà của anh là kiểu cũ, phòng tắm và WC ở chung 1 chỗ, lại còn nhỏ đến đáng thương, một người ở bên trong tắm rửa đã là quá sức, càng không cần bàn đến hai người, hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đứng, Hạ Nhai rất nhanh đã bị cọ xát đến không chịu nổi, lại đỡ mông Đường Miên ở trong phòng tắm làm một lần, Đường Miên trốn cũng không có chỗ trốn, tránh cũng không có chỗ tránh, chỉ có thể bị thao, cuối cùng ngay cả một tia sức lực cũng không còn, quần áo cũng là do Hạ Nhai mặc giúp.

Hạ đại lang được thỏa mãn tâm tình rất tốt, tự giác đi vào phòng bếp nấu cơm, Đường Miên ở trên giường nằm không trong chốc lát, Mẹ Đường gọi điện thoại đến.

Lông mày Đường Miên nhảy dựng, trực giác không phải chuyện tốt, trong nháy mắt nhận điện thoại quả nhiên cô nghe thấy đầu bên kia ngữ khí của mẹ âm trầm ai oán: "Miên Miên, Tôn Nhất Dương nói con đã có bạn trai?"

Xong rồi, cô quên mất vụ này!

"Bạn trai con còn đánh người ta, rốt cuộc sao lại thế này hả, con có bạn trai vì sao không nói sớm, con nói ra thì mẹ sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt chắc?" Mẹ Đường vừa rồi bị nhà họ Tôn gọi điện đến truy trách, vừa ủy khuất lại tức giận.

"Chúng ta đương nhiên cũng hy vọng con tự do yêu đương, đây không phải vì không còn cách nào khác nên mới hy vọng con đi xem mắt để làm quen những người này sao!"

Đường Miên nghe ngữ khí của mẹ mình đều sắp khóc, cũng gấp đến độ không được: "Mẹ, mẹ nghe con nói, không phải con cố ý muốn gạt mẹ, con.... Con thật sự có nỗi khổ......"

Đây vẫn còn may, nếu bọn họ biết cô và học sinh của mình ở bên nhau, đấy chắc chắn mới là đại địa chấn.

"Khổ cái gì, cuối cùng là nỗi khổ như thế nào con mới luôn gạt chúng ta, nghe nói các con đã kết giao được một thời gian, Miên Miên, con rốt cuộc đã giấu diếm chúng ta bao lâu rồi!"

Khoảng tầm hơn một năm đi......

Vốn dĩ Đường Miên định giấu đến sau khi Hạ Nhai tốt nghiệp đại học rồi lại nói, dù sao thì ngay cả chờ Hạ Nhai tốt nghiệp cao trung đã mang về nhà, chắc chắn cũng sẽ bị phản đối mãnh liệt.

"Mẹ, chờ thời cơ chín muồi con sẽ dẫn anh ấy trở về gặp mặt mọi người." Đường Miên thả nhẹ âm lượng, sợ bị Hạ đại lang đang ở phòng bếp nghe thấy, lại khiến anh có áp lực vô hình.

"Có thể cho con một chút thời gian không?"

Nhưng Hạ đại lang đã dựa vào cửa phòng ngủ nghe một hồi lâu.

Đầu bên kia không biết mẹ Đường lại nói cái gì, khuôn mặt nhỏ khẩn trương của Đường Miên sắp nhăn thành một khối, Hạ Nhai đi qua ôm vai cô: "Nếu bác gái muốn gặp anh thì chúng ta sẽ đi gặp, đừng vẫn luôn từ chối."

Đường Miên mở to hai mắt, thậm chí ngay cả Hạ Nhai bắt đầu nghe từ lúc nào cô cũng không biết.

"Nhưng mà..."

"Anh vẫn luôn muốn gặp mặt dì và chú, sớm một chút đem mọi việc định đoạt."

Đỡ phải để cho con Cừu ngốc này ra ngoài xem mắt, anh không có nhiều mạng hơn để cho cô chọc giận.

=====

333 vote 88 cmt up hết 3 chương còn lại. Nhanh chóng xả kho để đi ôn tập chuẩn bị kiểm tra cuối kì.