Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu

Chương 37: Thoải mái

Edit: Vũ Quân

Nói xong trên eo anh động một cái, qυყ đầυ ngang ngược ở trên cửa cung của Đường Miên chọc một chút, lần này so với vừa rồi kịch liệt mà nói càng có nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn làm Đường Miên không nhịn được kêu lên tiếng: "A, ưʍ......"

Thật thoải mái, trong chỗ sâu có một loại cảm giác thoải mái không thể nói rõ, dươиɠ ѵậŧ của Hạ Nhai ở trong cơ thể cô, làm tiểu huyệt của cô no căng, không còn môt khe hở.

Hạ Nhai nghe ra hương vị hưởng thụ trong hai tiếng kêu của Cừu nhỏ, cuối cùng anh cũng thả lỏng, tay ôm cặp mông tròn của cô, lại cắm vài cái.

Tiểu huyệt của Đường Miên vừa chặt vừa mềm, nhục bích trơn ướt đem côn ŧᏂịŧ của anh bao lấy từ đầu đến gốc, dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng không ngừng chảy ra ngoài, ngẫu nhiên anh sẽ không nhẫn nại được tàn nhẫn đâm vào sâu bên trong, lúc ấy tiểu huyệt sẽ run rẩy, giống như cái miệng nhỏ không có răng, cắи ʍút̼ làm da đầu Hạ Nhai tê dại.

Ngay từ đầu anh còn không dám dùng sức, sợ làm hỏng nhục huyệt thoạt nhìn vô cùng yếu ớt này, cho đến khi dù Hạ Nhai dùng lực lớn như thế nào để đâm vào, bên trong vẫn run rẩy mà tiếp được, lúc này anh mới dần dần to gan hơn.

"Ưʍ... Ưm a...... Hạ Nhai......ưʍ......"

Đường Miên cảm giác Hạ Nhai giống như đã nghẹn đến cực hạn, côn ŧᏂịŧ không ngừng ra vào trong huyệt nhỏ, nhắm thẳng cắm vào chỗ sâu trong cung khẩu, cảm giác tê mỏi không ngừng khuếch tán, làm cô cảm thấy eo mình sắp không còn cảm giác, lại nhịn không được muốn càng nhiều.

"Miên Miên dâʍ đãиɠ, nhìn xem em ra bao nhiêu nước, váy đều bị em làm cho ướt đẫm." Dươиɠ ѵậŧ của anh giống như biến thành máy ép nước nguyên thủy nhất, mỗi lần đi vào đều mang ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, làm lông c* giữa háng anh ướt một mảng lớn, chảy xuống theo trứng dái của anh.

"Dươиɠ ѵậŧ của anh khiến em sướиɠ như vậy à?"

"Ha a......Ưʍ......" Ngực của Đường Miên bị cắm rung động, lắc lư làm xuất hiện từng trận sóng nhũ, nhũ thịt đung đưa đến hơi phát đau, cô lại chỉ lo ôm vai Hạ Nhai.

"Hạ Nhai, a...... Bị Hạ Nhai thao...... Thật thoải mái......"

Cô cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy, nhưng hiện tại toàn bộ trong phòng đều bị một loại dục niệm trần trụi thúc đẩy, tất cả điều này cũng đều là cảm xúc cho phép.

"Miên Miên dâʍ đãиɠ để anh thao cũng thật thoải mái." Hạ Nhai động eo hăng say, còn không quên cúi đầu đem đôi môi đè ở xương sụn trên vành tai cô, nói lời sắc tình:

"Miên Miên dâʍ đãиɠ tiểu huyệt cũng thật lẳиɠ ɭơ, mỗi lần cắm vào đều kẹp chặt lấy anh..."

Tim Đường Miên đập đến độ sắp vọt lên cổ họng, chìm trong kɧoáı ©ảʍ khiến cảm giác xấu hổ trong cô mất dần, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng ngôn ngữ của Hạ Nhai cô lại càng trở nên hưng phấn, dâʍ ŧᏂủy̠ như bị qυყ đầυ loạn đánh loạn đâm mà chạm vào chốt mở nào đó, không ngăn được ào ạt chảy ra.

Trước nay cô chưa từng có cảm giác như vậy, cả người giống như bị vất lên chín tầng mây, cả thế giới như trở nên hư vô, chỉ còn côn ŧᏂịŧ đang không ngừng tàn nhẫn cắm trong cơ thể cô mới là chân thật tồn tại.

"Miên Miên dâʍ đãиɠ, về sau chỉ được cho một mình anh thao, chỉ có thể để anh thao." Hạ Nhai sướиɠ đến thở dốc, tay anh chặt chẽ ôm eo Đường Miên:

"Đã rõ chưa, hửm?"

"A a...... huhu... Chỉ cho Hạ Nhai......Ưʍ...... Thao......" Cửa tử ©υиɠ liên tục bị đâm chọc vô số lần, trong đầu Đường Miên đều bị quét sạch.

"Vậy, vậy Hạ Nhai...... Ưʍ...... thao em nhiều chút..."

Tại sao lại như vậy, rõ ràng còn đang làʍ t̠ìиɦ, côn ŧᏂịŧ của anh còn đang cắm vào thật sâu trong cơ thể cô, vì sao bây giờ đã bắt đầu không tha.

Đường Miên trước nay không cảm thấy mình có liên quan gì đến hai chữ dâʍ đãиɠ, nhưng ở trước mặt Hạ Nhai, thứ trong xương cốt cô, ngay cả chính cô cũng không biết như đang dần dần bị khai quật.

Hạ Nhai thật là yêu muốn chết Đường Miên thẳng thắn thành khẩn dâʍ đãиɠ như vậy, một bên anh cắm vào chỗ sâu trong da^ʍ huyệt một bên cúi đầu hôn đôi môi đỏ lên mới hung tợn đáp: "Dứt khoát buổi tối hôm nay phải đem em thao chết ở trên giường, xem em còn dám trêu chọc anh."

Đường Miên có chút muốn cười, tiếng cười vừa ra khỏi miệng đã bị côn ŧᏂịŧ của Hạ Nhai đâm vỡ thành từng mảnh từng mảnh, cùng tiếng rêи ɾỉ càn rỡ quyện vào nhau, lại bị đôi môi Hạ Nhai đoạt đi, nuốt tất cả vào trong bụng.

Ngoài cửa sổ gió đã nhiễm hương vị mùa đông, thổi mạnh vào cửa kính phát ra tiếng vang thê thảm, nhưng trong căn phòng tối tăm vẫn nhiệt liệt toát mồ hôi như giữa hè, hai cơ thể thấm mồ hôi gắt gao quấn lấy nhau, Hạ Nhai đem cơ thể Đường Miên bế lên hung hăng cắm vào, côn ŧᏂịŧ trong nháy mắt lấp đầy nhục huyệt hư không, phát ra tiếng vang phụt phụt.

Mông Đường Miên bị anh bóp ra vô số dấu tay, nổi bật trên cánh mông tuyết trắng, hai cái đùi nhỏ của Đường Miên  quấn lấy eo Hạ Nhai, hai tay ôm cổ anh, dù vậy cô vẫn luôn bị đâm đến không ngừng lay động trên dưới.

"Ôi, tiểu huyệt, tiểu huyệt...... thoải mái...... Ưm a...... Thoải mái muốn chết......" đôi môi Đường Miên dán bên tai Hạ Nhai, hơi thở nóng hổi và tiếng rên da^ʍ mị gần trong gang tấc, làm Hạ Nhai không nhịn được thọc vào rút ra càng thêm mãnh liệt.

"Không được." Trận tính ái này đã giằng co một thời gian, Đường Miên đến cao trào hai lần, Hạ Nhai lại chưa bắn ra lần nào, anh quỳ gối trên giường, giống như điên cắm vào trong tiểu hoa huyệt của Đường Miên, cắm đến eo Đường Miên không đứng dậy được chỉ có thể mềm mại ghé vào trên người anh.

"Mới thế này đã thoải mái muốn chết, thì về sau anh biết cắm tiểu tao huyệt của ai?"

Đường Miên sướиɠ mà sắp khóc đến nơi: "Hạ Nhai không được, a, không được tìm cô gái khác, chỉ có thể cùng em... Ô......"

"Được, chỉ thao tiểu tao huyệt của em." Hạ Nhai đồng ý cực nhanh:

"Chỉ thao Miên Miên dâʍ đãиɠ của anh, được không."

Đường Miên còn không kịp trả lời đã lại cao trào, cả người phát run, Hạ Nhai bị xoắn đến thiếu chút nữa trực tiếp bắn ở bên trong, chạy nhanh chật vật rút ra bên ngoài, mới miễn cưỡng may mắn thoát nạn.

Vui thích qua đi, Hạ Nhai ôm Đường Miên đã hoàn toàn không còn sức lực ngã vào trên giường, dùng tay đơn giản mà xoa xoa mồ hôi trên trán cô, sau đó ngồi dậy hôn cô một chút: "Miên Miên dâʍ đãиɠ bị đút no rồi sao?"

Đường Miên từ trong cao trào lấy lại tinh thần, ôm lấy Hạ Nhai: "Đút rất no......"

No đến độ căng.

Hạ Nhai cười, từng ngụm mυ'ŧ hôn vành tai cô: "Thế mà đã no rồi, vừa rồi là ai xin anh thao nhiều thêm mấy lần hả?"

Đường Miên nắm chặt nắm tay nhỏ đánh vào vai Hạ Nhai: "Lời nói lúc ấy sao có thể coi là thật!"

"Vì sao lại không thể, chẳng lẽ em muốn chơi xấu sao." Đuôi sói của Hạ đại lang lại bắt đầu bay lên:

"Anh đều đã chuẩn bị tốt đi mua năm hộp áo mưa, về sau ngay cả đập nồi bán sắt cũng không thể để Miên Miên dâʍ đãиɠ của anh bị đói!"

"......" Người này còn học được một câu mang hai nghĩa!

Phòng tắm nhỏ, chỉ đủ một người tắm rửa, Đường Miên đi vào tắm xong lại thay bộ quần áo ở nhà màu hồng lần trước, mới nhớ tới gọi điện về nhà.

Cũng may thời gian không tính là quá muộn, ngữ khí của mẹ Đường tuy rằng có nghi ngờ, nhưng nghe Đường Miên nói ở nhà Tạ Đình Đình qua đêm cũng không hỏi nhiều, Hạ đại lang ở một bên đổi khăn trải giường và vỏ chăn một bên nghe lén Cừu nhỏ lắp bắp nói dối, cười đến nanh sói đều sắp rơi ra.

Cũng may Đường Miên thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, không có sức đuổi theo đánh Hạ Nhai, cô bị Hạ Nhai dùng chăn gói kỹ lưỡng không bao lâu đã ngủ rồi.

***