Edit: Vũ Quân
Cái lưỡi ướt nóng thô ráp cọ qua đầṳ ѵú mẫn cảm, tay Đường Miên tiến vào mái tóc Hạ Nhai, cô cong eo đem phong nhũ đưa về phía trước: "Hạ Nhai......"
Miệng Hạ Nhai bị thịt vυ' thơm mềm của Đường Miên nhét tràn đầy, hàm hồ trả lời cô một tiếng, anh dùng tay cầm một bên ngực khác thưởng thức xoa nắn, không ngừng dùng mặt trong của ngón tay cái đè ép.
Nơi này tuy rằng trước đó anh đã từng chạm qua, nhưng lúc ấy Cừu nhỏ giãy giụa đến lợi hại, anh cũng chỉ nhớ rõ nó lớn đến mức một bàn tay đều không nắm hết được, hiện tại Hạ Nhai mới mơ hồ nhớ lại xúc cảm của hai luồng thịt mềm này trơn mịn ra sao, bàn tay anh vừa thu lại, nhũ thịt mềm đến mức như từ kẽ ngón tay chảy ra, quả thực làm người ta yêu không muốn buông tay.
Chỗ sâu trong cổ họng Đường Miên không ngừng đi theo động tác của Hạ Nhai mà phát ra tiếng hừ nhẹ khó nhịn, khe nhỏ giữa hai chân lại bắt đầu xuất hiện cảm giác ẩm ướt quen thuộc, cảm nhận được dòng suối nóng kia như lập tức muốn từ trong khe thịt nhỏ chảy ra, Đường Miên nhanh chóng kẹp chặt chân.
Nhận thấy được động tác của Đường Miên, Hạ Nhai phun ra đầṳ ѵú Cừu nhỏ bị anh ngậm đến sáng lên, anh còn không quên ác liệt dùng đầu ngón tay khảy một cái cuối cùng, bắt nạt một chút.
"Miên Miên, qυầи ɭóŧ ướt đẫm rồi hả?"
Đường Miên xấu hổ đến co rúm lại một chút: "Làm sao bây giờ......"
Hạ Nhai hướng dẫn tay Đường Miên đỡ bên cạnh bục giảng, trong lúc Đường Miên đang khẩn trương suy đoán bước tiếp theo của Hạ đại lang, hai chân đã bị tách ra.
"Hạ Nhai, đừng...... anh muốn làm gì......" Chỉ một chút Đường Miên đã bắt đầu khẩn trương, hai tay cô gắt gao bắt lấy cạnh bục giảng.
Hạ Nhai đem qυầи ɭóŧ của cô kéo xuống, trong bóng đêm anh híp mắt: "Hôm nay em mặc qυầи ɭóŧ gì, hay vẫn là đầu thỏ?"
"Không phải đâu!" Cái qυầи ɭóŧ kia đã thành bóng ma trong lòng Đường Miên, mỗi lần nhìn thấy cô đều nghĩ đến việc lần trước ở trong văn phòng bị anh đè nặng dùng ngón tay đưa lên cao trào.
"Là cái khác......"
Hạ Nhai thích nhất là nhìn bộ dáng Cừu nhỏ bị anh trêu đến xù lông, anh cười một tiếng trước tiên dán lên dùng môi hôn tiểu âm đế của cô, xem như chào hỏi một cái.
Đường Miên bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cho hoảng sợ, cơ thể cô theo đó run lên: "Hạ Nhai, anh sẽ không muốn......"
"Anh sẽ." Hạ Nhai lại thoáng đi xuống, một đường hôn dọc theo thịt cánh nơi riêng tư của cô, cuối cùng anh mới dừng lại vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ trên môi.
"Ngoan, anh thích giúp em liếʍ, đừng lộn xộn."
Thiếu niên cúi đầu, trước tiên dùng đôi môi ngậm lấy tiểu thịt châu, anh lại dùng đầu lưỡi không ngừng đâm chọc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phản ứng của Đường Miên rõ ràng so với vừa rồi lúc bị anh chơi ngực càng thêm kịch liệt hơn nhiều, cô không ngừng phát ra tiếng thở dốc, than nhẹ e lệ lại to gan.
"Hạ Nhai, a......" Một bàn tay Đường Miên chống đỡ, một cái tay khác bưng kín mặt, nghĩ đến việc bây giờ Hạ Nhai đang dùng miệng ngậm lấy nơi riêng tư của mìn, cô vừa cảm thấy thẹn vừa cảm thấy hưng phấn:
"Rất ngứa......"
Đầu lưỡi Hạ Nhai một đường đi xuống, bựa lưỡi thô ráp đi đến đâu cũng giống như châm lửa đến đó, rất nhanh lửa đã bốc lên trong thịt cánh ngập nước của cô, lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ.
Cái lưỡi ấm áp mềm mại kia ngừng ở cửa huyệt của cô vẽ vòng, đôi môi dùng sự tiếp xúc chặt chẽ không kẽ hở nghênh đón dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, lại liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ.
"Không cần, không cần liếʍ, Hạ Nhai......" Trong bóng đêm Đường Miên nghe thấy tiếng nuốt xuống, không khí trong phòng học cũng như theo đó mà nóng lên, làm rặng mây đỏ trên mặt cô làm thế nào cũng không xua đi được nửa phần.
"Miên Miên dâʍ đãиɠ, nước chảy ra lợi hại như vậy còn bảo anh đừng liếʍ." Hạ Nhai nói, đầu lưỡi chọc vào giữa khe thịt, trượt vào trong thủy huyệt của Đường Miên.
Trong nháy mắt khi cửa huyệt bị căng ra Đường Miên cơ hồ phản xạ có điều kiện mà vặn vẹo eo: "A...... Ô...... Hạ Nhai......"
Lúc Đường Miên kêu tên Hạ Nhai âm thanh đã mềm không chịu được, ngân nga lại mang theo chút cảm giác sàn sạt, như là làm nũng, càng như là dâʍ đãиɠ cầu hoan, Hạ Nhai nghe thấy vật giữa háng lại càng thêm bành trướng cứng rắn.
Vừa lúc hai tay anh đang rảnh rỗi, một bàn tay đỡ bắp đùi Đường Miên, một cái tay khác trực tiếp kéo xuống khóa kéo giữa háng, đem căn vật cứng kia đào ra.
Anh nghẹn đến mức không chịu được, nguyên cây dươиɠ ѵậŧ trướng đỏ bừng, bên trên trải rộng gân xanh, lúc Hạ Nhai dùng tay cầm qυყ đầυ đều đã hưng phấn đến run lên hai cái.
"Lại kêu thêm hai tiếng đi, Miên Miên." tiếng kêu của Đường Miên chính là thuốc thúc tình tốt nhất, chẳng sợ chỉ là nghe thôi đã đủ làm cho người ta xuân tâm nhộn nhạo.
"Anh thích nghe."
"Hạ Nhai, ô......" Khoái ý dần dần từ một chút nho nhỏ kia lan tràn khắp toàn thân, Đường Miên híp mắt, cảm giác xấu hổ dần dần bị tê mỏi: "Anh liếʍ...... Em rất thoải mái...... A...... Hạ Nhai......"
Dâʍ ŧᏂủy̠ và nước bọt của Hạ Nhai hòa vào nhau, làm Đường Miên cơ hồ có loại ảo giác tiểu huyệt sắp bị liếʍ đến hòa tan.
Tay Hạ Nhai cầm côn ŧᏂịŧ của mình bắt đầu vuốt ve trên dưới, đầu lưỡi không ngừng hướng vào chỗ sâu trong tiểu huyệt chật hẹp kia tìm kiếm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tiểu nhục huyệt chặt chẽ co rút lại run rẩy từng đợt, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra cực nhanh, anh bị kɧoáı ©ảʍ từ dươиɠ ѵậŧ lôi kéo đến hoảng thần, dâʍ ŧᏂủy̠ không kịp nuốt theo khóe miệng anh nhỏ giọt trên mặt đất.
Không cần nói anh cũng biết tiểu huyệt của Đường Miên nếu thật sự dùng côn ŧᏂịŧ của anh cắm vào sẽ sướиɠ đến mức bay lên trời.
Đường Miên thở dốc nặng nề, tốc độ trên tay Hạ Nhai cũng trở lên nhanh hơn, tình đến chỗ sâu trong anh thậm chí bắt đầu không tự chủ được mà thẳng lưng, thật giống như hiện tại mang cho Đường Miên kɧoáı ©ảʍ không phải là đầu lưỡi của anh, mà là côn ŧᏂịŧ của anh.
"Hạ Nhai, a, Hạ Nhai...... Lại nhanh một chút, ô, sắp...... sắp tới......" Hai chân Đường Miên không được mà khép lại, Hạ Nhai đơn giản trực tiếp đem hai cái đùi ngọc gác trên vai, động tác trên tay càng lúc càng lớn, thậm chí kéo Đường Miên nửa nằm trên bục giảng dậy.
Trong nháy mắt Đường Miên cao trào đầu Hạ Nhai bị hai chân cô kẹp chặt, trong nhục huyệt tràn ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, bị anh há miệng nuốt hết, đồng thời anh không ngừng nhanh hơn động tác trên tay.
Nếu lượng dâʍ ŧᏂủy̠ này chảy lên qυყ đầυ của anh, có lẽ sẽ nóng đến mức anh bắn ra.
Đường Miên còn ở trong dư vị cao trào, chưa kịp hồi phục lại tinh thần, trong bóng đêm không khí đã bị hương vị dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ đan chéo vào nhau soạn ra một bộ cảnh sắc ái muội, Hạ Nhai từ tư thế nửa ngồi xổm đứng lên, còn không kịp thở gấp một hơi, đã đem qυầи ɭóŧ của Đường Miên cởi xuống dưới.
"Hạ Nhai anh làm gì đó......" Đường Miên phát hiện buổi tối hôm nay bắt đầu từ một khắc tắt đèn kia, cô vẫn luôn hỏi anh vấn đề này.
"Dù sao cũng ướt không mặc được."
Trong bóng đêm Hạ Nhai lộ ra một nụ cười sói điển hình: "Coi như là thù lao hôm nay anh liếʍ em đến cao trào đi."
Đường Miên xấu hổ nghẹn lời, cũng quên phản đối. Hai người ở phòng học tối tăm thu thập xong, Đường Miên chỉ có thể cảm thấy may mắn hôm nay mình mặc váy dài đến mắt cá chân, không đến mức bởi vì không mặc qυầи ɭóŧ mà bại lộ.
Trường học đã không có một bóng người, Hạ Nhai rốt cuộc có thể quang minh chính đại nắm tay Đường Miên đi xuống dưới lầu: "Dương tử, ngày mai cuối tuần, anh nghe nói gần đây có một bộ phim điện ảnh rất không tồi......"
Này xem như...... Hẹn hò sao? Đường Miên cúi đầu nhấp môi cười: "Thật không? Phim gì thế?"
Quỷ mới biết là phim gì, Hạ Nhai chỉ muốn ngày mai nhìn thấy tiểu Dương tử nhà mình nên mới thuận miệng nói mà thôi.
"Không nói cho em, ngày mai tới em sẽ biết."
======
Tui lăn đến gần chương H rồi, vừa lười vừa nản nên tốc độ chậm dã man. Cũng đang mày mò lập WordPress (phòng 1 ngày nhà trên s1apihd.com bay màu) mà nó khó kinh khủng cộng thêm tui là một con mù tin học và bệnh lười siêu cấp vô địch nên không biết ngày nào mới xong nữa...