Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

Chương 19.1: Mị lực từ tính cách bùng nổ

Bà Trần lập tức kín đáo đưa cho cô một cái bọc nhỏ, thấp giọng nói: “Chị thằng sáu đem ít bánh về, không phải cháu thích ăn à? Thím cho cháu đấy. Mau đem về nhà cất kỹ đi, đừng cho người khác biết ha!”

Khương Điềm Điềm: “!!!”

Mừng quá xá luôn!

Bà Trần: “Giữ lại làm điểm tâm nhé, đừng để thằng sáu biết nó lừa lấy đấy, thằng quỷ đó tham ăn lắm.”

Khương Điềm Điềm cảm động đến nỗi rưng rưng nước mắt, cô trịnh trọng đáp: “Vâng!”

Hức hức, người thời đại này chất phác thiệt mà!

Sao ai cũng đối tốt với cô vậy!

Cô nắm tay bà Trần, nói: “Đợi gà nhà cháu đẻ trứng, thím nhớ ghé nhà cháu ăn trứng gà nhé!”

Bà Trần: “Được!”

Bé Điềm đúng là một đứa bé ngoan mà!

...

Đời người có ăn có uống, thật vui thích.

Mặc dù mẹ Trần nói không thể cho Trần Thanh Phong ăn, nhưng Khương Điềm Điềm dựa trên nguyên tắc có thứ tốt phải chia sẻ với đồng bọn, thế là vẫn kiếm anh cùng ăn uống thỏa thích.

Còn chuyện tích trữ á hả?

Không tồn tại đâu!

Khương Điềm Điềm cảm thấy, đồ ăn ngon bao giờ cũng để trong bụng mới là đáng tin nhất. Hơn nữa, có thứ tốt không ăn thì không phải đầu đất sao? Ăn ăn ăn!

Trần Thanh Phong cũng không khách sáo, hai người anh một miếng em một miếng, xử hết miếng bánh nhanh chóng. Ăn xong Trần Thanh Phong vui vẻ móc ra một mao đưa cho Khương Điềm Điềm: “Cho em.”

Khương Điềm Điềm: “???”

Trần Thanh Phong: “Chị cả đưa anh.”

Khương Điềm Điềm:

""

Còn chưa phản ứng, Trần Thanh Phong lại móc thêm mấy cục kẹo đưa cô: “Cái này cũng cho em.”

Khương Điềm Điềm: “...”

Hồi trưa cô cũng ở nhà họ Trần, thế mà hoàn toàn không nhìn thấy hai chị em này lén làm chuyện mờ ám lúc nào cả.

Khương Điềm Điềm liếc anh: “Động tác anh thật nhanh đấy, em cũng không thấy gì đâu.”

Trần Thanh Phong cười hì hì, dương dương tự đắc: “Nếu dễ dàng bị phát hiện như thế thì còn là anh, Trần Thanh Phong à?”

Anh này vậy mà có hơi đắc ý đấy, Khương Điềm Điềm bật cười nói: “Cũng đúng nhỉ!”

Tháng Ba mùa xuân ở phương Bắc còn rất lạnh, một cơn gió thổi qua sao mà buốt giá, Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm thấy dường như có mây đen từ từ giăng đầy. Cô khều chân Trần Thanh Phong nói: “Nhà em bị giật.”

Cô vẫn còn nhớ ngày đầu tiên xuyên qua, ngoài trời đổ mưa to, trong nhà thì rắc mưa nhỏ, thật đáng thương quá.

Trần Thanh Phong cũng ngẩng đầu nhìn trời: “Hình như sắp mưa, em nói với chị Vương một tiếng phải về nhà sớm đi, anh đi kiếm mẹ. Nhà của bà sao bà bỏ mặc được.”

Khương Điềm Điềm cảm thấy thật sự rất có lý, gật đầu: “Đúng vậy.”